Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 656






CHƯƠNG 656: ĐIỂM ĐỘT PHÁ

Nhìn hình bóng Mạc Tả rời đi, Ân Tinh bỗng sửng sốt, trong lòng cũng hơi lo lắng!

Sao cô ta lại có cảm giác, nếu như mình không chọn gì cả hoặc là cứ tiếp tục như thế, như vậy thì kết cục của cô sẽ không tốt đẹp hơn Kha Tiềm bao nhiêu chứ? Phải biết rằng người Kha Tiềm tổn thương đến là cậu ba nhà họ Cảnh đó! Người nhà họ Cảnh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta!

Thấy bóng dáng của Mạc Tả trước mắt dần biến mất, Ân Tinh nhanh chóng đi theo, cắn chặt môi, hai tay nắm chặt, không muốn để chính mình bị người ta “uy hiếp” như thế!

Sao cô tại phải chọn ra những lựa chọn đó chứ? Mục đích chính của cô ta là phá hủy Ân Thiên Thiên đúng không nào? Chỉ cần cô ta chặt miệng không nhả ra, bên phía Liên Mẫn cũng có thái độ thẳng thắn, như vậy thì Ân Thiên Thiên chắc chắn sẽ bị phá hủy rồi!

Trong lòng quyết định ý đó, Ân Tinh càng thêm kiên định không nói câu nào sau lưng Mạc Tả.

Lúc đi ngang qua một nhà giam tạm thời trong đồn công an, bỗng nhiên nhìn thấy Kha Tiềm ở bên trong…

“Tiểu Tinh, Tiểu Tinh…” Đột nhiên thấy Ân Tinh, cảm xúc của Kha Tiềm có vẻ rất kích động, vội vàng bò từ trong góc tường tới giơ tay lay khung sắt, kêu từng tiếng, nói: “Tiểu Tinh, Tiểu Tinh em mau cứu anh, em mau cứu anh ra ngoài. Nhà họ Cảnh điên rồi, bọn họ muốn giam anh trong tù cho đến chết, bọn họ muốn nửa đời sau của anh sống không được chết cũng không xong. Em mau cứu anh, Tiểu Tinh, em mau cứu anh đi…”

Lúc Kha Tiềm víu lên cửa, cửa sắt phát ra âm thanh tiếng vang lanh lảnh, tiếng vang đó làm cho bước chân của Ân Tinh kinh hoảng phải lùi mấy bước, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy sự ngạc nhiên và khẩn trương.

Kha Tiềm?

Đó là Kha Tiềm thật sao?

Nhìn người đàn ông trước mặt, Ân Tinh như thấy mình không hề quen biết anh ta!

Kha Tiềm ngày xưa đẹp trai là thế, bây giờ cả người bốc lên một mùi hôi thối khó ngửi, không chỉ đầu tóc rối bời, mà quần áo cũng rất bẩn thỉu, tay trái vặn vẹo và chân phải vặn vẹo có vẻ rất kì lạ! Hình dáng sưng lên rất to, không thể nào khôi phục được!

Sao anh ta lại trở thành như thế?

Nhìn người quen đột nhiên xuất hiện trước mặt, thời gian này Kha Tiềm ở trong đồn công an bị dồn ép nên cảm xúc lập tức bùng nổ, nhìn về phía Ân Tinh rồi lại không nhịn được mà nỉ non nói: “Tiểu Tinh, Tiểu Tinh, em mau cứu anh đi, em không biết đâu, nhà họ Cảnh điên thật rồi! Cảnh Nguyên Phước điên rồi, Cảnh Liêm Bình điên rồi, ngay cả Cảnh Thiên Ngọc và Gia Huệ cũng điên rồi! Bọn họ bất chấp mọi thứ để hành hạ anh, em xem bộ dạng anh bây giờ đi, Tiểu Tinh, em nhất định phải cứu anh…”

Ân Tinh nhìn anh ta rất lâu mà vẫn chưa tỉnh hồn, chỉ là trong lòng vẫn cứ văng vẳng câu nói đó…

— Nhà họ Cảnh điên rồi…

Nhìn dáng vẻ lúc này của Kha Tiềm, sao Ân Tinh lại không biết rằng nhà họ Cảnh đã điên! Hơn nữa còn là điên triệt để luôn rồi!

Dám ra tay với Kha Tiềm ngay trong đồn công an, đã chứng minh một chuyện, nhà họ Cảnh chắc chắn Kha Tiềm không ra được!

Chỉ cần anh ta không ra được, như vậy thì dù cho nhà họ Cảnh có làm gì anh ta cũng không bị phơi bày, cũng không có ai dám nói ra!

Đột nhiên, trong giây phút này Ân Tinh cảm thấy mình chỉ bị khóa trong phòng là một chuyện may mắn biết bao…

Mà càng may mắn hơn đó là, cô ta là em gái của Ân Thiên Thiên!

Mạc Tả đứng một bên nhìn sắc mặt ảm đạm của Ân Tinh, khóe môi giương lên tựa vào tường nhìn Kha Tiềm nói: “Ôi chao, Kha Tiềm à, vận may của anh được thật đấy, anh tìm được một người phụ nữ tốt lắm, cô Ân đây tình nguyện mang tội danh đồng phạm của kẻ giết người để đi ra đó. Tôi tin rằng cái ngày kết án hai người sẽ cùng nhau đi vào, đến khi đó hi vọng hai người vẫn… yêu nhau như thế.”

Vừa dứt lời, Ân Tinh chỉ cảm thấy đầy trào phúng.

Cắn chặt môi mình, Ân Tinh không nói gì nhìn Kha Tiềm, cũng không biết là không định nói hay là không biết làm sao mà nói!

Kha Tiềm sửng sốt nhìn Ân Tinh, nhất thời trong lòng không biết nghĩ gì, lời còn chưa kịp nói, Mạc Tả lại mở miệng nói một câu: “Đúng rồi, cái cô Liên Mẫn mà anh luôn rất quan tâm đó, hôm nay xuất viện rồi, tuy không giữ được đứa bé, nhưng bây giờ cô ta víu vào nhà họ Đổng rồi, có vẻ còn tốt hơn hai người.”

Nói xong, Mạc Tả đưa Ân Tinh quay người đi mất, không để ý đến Kha Tiềm gào thét như một con vật bị nhốt lại ở sau lưng!

Sao anh ta lại ra nông nỗi này?

Nếu anh ta không liên thủ với nhà họ Đổng, không nghe theo sự sắp xếp của nhà họ Đổng thì bây giờ sẽ không thành thế này không?

Dù là anh ta chỉ cần kiên nhẫn đợi Ân Tinh nắm hết tài sản nhà họ Ân trong tay, thì anh ta cũng không đến nỗi thế này!

A!

Gào thét, Kha Tiềm nhìn ánh mặt trời cách đó không xa, bỗng cảm thấy đời này không còn gì lưu luyến…

Anh ta hiểu rõ Ân Tinh, lúc này nhìn thấy lúc Mạc Tả nhắc tới Liên Mẫn thì mắt cô ta lập tức híp lại, anh ta biết, Ân Tinh không thể nào giúp mình, chỉ sợ bây giờ Ân Tinh nóng lòng muốn phân rõ khoảng cách với anh ta…

Hahaha, hahaha.

Cuộc đời của anh ta, từ nay về sau cũng chỉ thế mà thôi!

. . .

Đi từ hành lang tới khu làm việc, trong lòng Ân Tinh như trải qua toàn bộ sự vùng vẫy và khó khăn của cả thế giới.

Tất cả mọi thứ đều hồi tưởng lại trong đầu, dù là Kha Tiềm hay là Ân Tinh, cũng đều đang dày vò cuộc đời của cô ta!

Vẫn chưa quyết định được, Mạc Tả đột nhiên ném một tài liệu lên bàn trước mặt cô ta rồi nói: “Ký tên đi, ký xong cô có thể đi ra ngoài, tài xế nhà cô đang chờ cô ở cửa sau đấy.”

Nhìn tài liệu trong tay, Ân Tinh run lẩy bẩy, ánh mắt đảo quanh đến mức không thấy rõ cái gì, chỉ nhìn tài liệu đó chằm chằm rồi nói khẽ: “Tôi… còn có lựa chọn không?”

Mạc Tả đang thản nhiên nói chuyện trên trời dưới đất với đồng nghiệp chợt nhướng mày, quay đầu nhìn cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Cô Ân, muốn lựa chọn thế nào?”

Ngay lập tức, tất cả như đều yên tĩnh lại.

Ân Tinh trợn mắt nhìn tài liệu trước mặt nhưng cũng không lọt được gì vào mắt, nhẹ giọng mở miệng nói: “Thả Kha Tiềm ra rồi để anh ta rời khỏi thành phố T, để tôi khôi phục danh dự, thì tôi sẽ không tổn thương Ân Thiên Thiên nữa. Tôi cũng có thể… chứng minh, vào cái ngày Liên Mẫn bị thương, tôi thấy cô ta cầm dao trong tay, là chính cô ta cầm dao đến gần Ân Thiên Thiên…”

“Haha…” Còn chưa nói xong, Mạc Tả đã cười lên, ánh mắt khi quay đầu nhìn cô ta đều là sự trào phúng trước sự ngây thơ của cô ta, nói: “Cô Ân à, rốt cuộc thì chỉ số thông minh của cô đã dừng lại ở giai đoạn nào thế? Thả Kha Tiềm? Khôi phục danh dự của cô? Kha Tiềm đâm hai dao lên người Cảnh Liêm Uy đủ để chết người rồi, cô đẩy anh ta xuống khiến anh ta bị đập đầu, suýt nữa làm anh ta bị chết não, đã thế mà cô còn dám nói ra câu đấy à? Không sợ nhà họ Cảnh xông tới cửa phá hủy cô à?”

Vừa dứt lời, Ân Tinh dời mắt nhìn anh ta chằm chằm, trên mặt đầy sự ngạc nhiên, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch!

Bọn họ đã làm đến mức đó rồi sao?

Mạc Tả vẫn ung dung nhìn cô ta, nói tiếp: “Tôi nên nói cô cái gì đây nhỉ? Thằng đàn ông như Kha Tiềm ấy, người nghiện ngập ma túy, nợ nần chồng chất, lịch sử phong lưu phải nói là cả mớ, ngay cả hôn nhân và đứa con cũng không muốn cho cô, thế mà cô còn si tình như thế, tưởng đây là tình yêu thực sự đấy à? Trong mắt người bên ngoài chỉ là Ân Tinh cô quá ngu thôi, dại dột bị người ta đùa giỡn quay quanh mà vẫn tự cho là tài giỏi, tự cho là thanh cao! Những cái cô muốn tôi không thể cho cô được, Kha Tiềm chắc chắn phải vào tù, danh dự của cô định trước sẽ bị ảnh hưởng một ít, còn những cái cô nhìn thấy, tôi tin rằng, cũng sẽ có người khác nhìn thấy…”

Ân Tinh nhìn Mạc Tả rồi trong lòng đột nhiên hoảng loạn…

Bọn họ không chấp nhận, làm sao đây?

Ngón tay cầm tài liệu cũng trở nên hơi trắng bệch.

“Ký tên đi, ký xong cô có thể đi.” Lạnh nhạt nói, Mạc Tả cũng không muốn nhìn cô ta thêm nữa.

Người phụ nữ như Ân Tinh, đúng là quá ngu!

Cái tên, hồi lâu rồi vẫn chưa kí xuống, dù là người xung quanh sắp không nhịn được thì cũng không thèm để ý. Ân Tinh đột nhiên ném tài liệu trong tay đi, quay đầu nhìn Mạc Tả chằm chằm rồi nói: “Tôi không phải là đồng phạm của kẻ giết người. Tôi bị lừa, Kha Tiềm lừa dối tình cảm của tôi, anh ta nói chỉ cần cho anh ta vào nhà tôi thì anh ta sẽ cho tôi một cuộc hôn nhân, cho tôi đứa con. Tôi để ý đến đứa con của anh ta ở trong bụng Liên Mẫn, thế nên tôi nôn nóng muốn có được tất cả. Tôi không biết anh ta đến nhà tôi là để giết Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, tôi không biết gì hết, tôi bị lừa!”

Ăn nói hùng hồn, nhất thời khiến cho mọi người trong đồn công an đều nhướng mày.

Người trong những gia đình giàu có này, thay đổi nhanh thật đấy!

Lời đó vừa nói ra, Mạc Tả lập tức nở nụ cười, đầy sự đắc ý và vui vẻ, quay đầu nhìn Ân Tinh, Mạc Tả nhẹ giọng mở miệng nói: “Cô Ân, cảm ơn sự phối hợp của cô.”

Nói xong thì cầm một tài liệu khác để Ân Tinh kí tên rồi mới để cô ta đi.

Sau khi Ân Tinh rời đi, Mạc Tả gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Bình, khẽ nói mấy câu, nhất thời cả hai đầu điện thoại đều có tiếng cười sang sảng.

Hôm sau.

Ân Tinh ở nhà cũng không dám ra ngoài, bây giờ nhà họ Ân cũng không có ai để ý cô ta, thậm chí không có ai nói chuyện với cô ta, cuộc sống như làm người trong suốt đó khiến cô ta chỉ muốn lập tức chết đi. Vừa ăn sáng xong, cô ta đã nhìn thấy tin tức đang chiếu trên ti vi, trong lòng lập tức đầy chấn động!

— Có tin tức, sáng nay đồn công an thành phố T trình lên một bản lời khai và chứng cứ, chính là lời khai của cô Ân, một trong những nhân chứng tại hiện trường khi đó đã bị tạm giam ở đồn cảnh sát suốt mấy ngày nay và bác sĩ phẫu thuật lấy tóc máu của bào thai từ trong bụng cô Liên, đã chỉ ra rằng đứa bé trong bụng cô Liên không phải là con của cậu ba nhà họ Cảnh, căn bản cũng không phải của anh ấy, mà là của tội phạm tình nghi Kha Tiềm…

— Đồng thời, khi tin tức này được phát ra, chuyện liên quan đến việc cậu ba nhà họ Cảnh kiện cô Liên phá hủy danh dự khi trước vẫn đang điều tra cũng đã có tiến triển nhất định, lúc này luật sư La đã nộp đơn khởi kiện, kiện cô Liên! Còn chuyện cô Ân gây ra thương tích trên người cô Liên cũng đang được từ từ tiến hành…

Cuối cùng thì chuyện này cũng có một điểm đột phá nho nhỏ như thế, sắc mặt người nhà họ Ân cũng hơi vui mừng.

Ân Tinh xem mọi thứ trước mặt, trong lòng không biết nghĩ thế nào, chỉ là không ngờ có một ngày cô ta sẽ trở thành điểm đột phá của Ân Thiên Thiên, đồng thời cô ta cũng chỉ có thể lợi dụng Ân Thiên Thiên để bảo vệ mình…

Ân Bách Phú đứng dậy nhìn cô ta, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi, nói: “Tiểu Tinh, con nên vui vẻ, nếu như chuyện của Ân Thiên Thiên không vừa vặn liên quan đến chuyện Liên Mẫn, thì dù con có nói đến rách miệng cũng không có cơ hội ra ngoài, tuy nhà họ Ân có tiền nhưng cũng chỉ là có tiền mà thôi, kém xa nhà họ Cảnh. Sau chuyện này, ba đưa con đi châu Úc, con suy nghĩ cho rõ ràng rồi về nhé.”

Nói xong, Ân Bách Phú cũng không nhìn cô ta thêm nữa mà đi mất.

Ân Tinh lập tức sững sờ, một lúc lâu sau lại bất giác thở phào nhẹ nhõm…

Ân Thiên Thiên, tiếp theo cô định làm sao đây? Vận mệnh của chúng ta dính vào nhau rồi đấy!