Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 65: Bạn gái đã qua lại hai năm




Mặc dù trên đường gặp phải Hướng Thực cùng Ân Nhạc Vy, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng dạo phố của bà cụ Cảnh và Vi Gia Huệ, ba người như cũ vui vẻ đi dạo ở trung tâm mua sắm, mãi đến giờ cơm tối mới cùng nhau trở về nhà họ Cảnh. 

Bà cụ Cảnh sau khi ăn uống xong, vẫn là không chịu được mệt đi nghỉ từ sớm. Vi Gia Huệ thì đến Cảnh thị, dường như có chuyện gì muốn thương lượng với Cảnh Nguyên Phước, Ân Thiên Thiên rảnh rỗi hiếm có liền yên lặng ở trong phòng lên mạng, thuận tiện tìm việc làm, rốt cuộc cô cũng phải đi làm không phải sao? 

Ân Thiên Thiên đang lang thang trên mạng, chuông điện thoại bên người đột ngột vang lên, một dãy số xa lạ gọi tới. 

Ân Thiên Thiên không chút do dự cúp máy, cô có một thói quen chính là không thích nhận điện thoại lạ, chỉ là không nghĩ tới cú điện thoại này cứ dai dẳng như vậy, Ân Thiên Thiên do dự một chút vẫn là nhận điện thoại. 

"A lô?" Ân Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi một câu. 

"Ân Thiên Thiên, tôi là Hướng Linh!" Giọng nói Hướng Linh trong điện thoại nghe có chút âm trầm, trong lòng Ân Thiên Thiên cũng thoáng có dự cảm không tốt. “Bây giờ cô ở đâu, tôi đến tìm cô." 

"Cô có chuyện gì nói thẳng đi, bây giờ muộn rồi." Ân Thiên Thiên theo bản năng không muốn gặp mặt Hướng Linh. 

Hướng Linh ở đầu dây bên kia đột nhiên liền cười khẽ một tiếng, sau đó lại nói tiếp: "Ân Thiên Thiên, nếu cô dám kết hôn với Cảnh Liêm Uy, tôi liền dám khiến cô sống không bằng chết, cô có tin hay không?" 

Một câu nói, khiến sắc mặt Ân Thiên Thiên lập tức liền lạnh lẽo. 

Hóa ra, bây giờ bất luận là hôn nhân của cô hay bất cứ chuyện gì cũng đều phải xem sắc mặt người khác hay sao? 

Nhà họ Ân không để cô gả cho Cảnh Liêm Uy, bây giờ hai anh em nhà họ Hướng cũng không đồng ý để cô gả cho Cảnh Liêm Uy? 

Cô là hòn đá để bọn họ đá qua đá lại sao? 

"Hướng Linh, cô tốt nhất nên hiểu rõ, tôi và Cảnh Liêm Uy kết hôn là chuyện của hai chúng tôi, bất luận nói thế nào cũng không liên quan đến người ngoài như cô, đừng nói Cảnh Liêm Uy không có chút tình cảm nào với cô, cho dù có cũng chỉ coi cô là em gái. Tôi khuyên cô, chớ cầm lông gà mà coi là quân lệnh, nếu như khiến Cảnh Liêm Uy tức giận, tôi nghĩ cô cũng sẽ không được yên thân đâu." Trong giọng nói Ân Thiên Thiên cũng lộ ra sự lạnh lùng, đối với cuộc hôn nhân này cô vốn từng nghĩ tới chuyện buông tay, nhưng bây giờ nhiều người không muốn để cô gả cho Cảnh Liêm Uy như vậy, cô lại càng kiên định muốn gả cho anh, để lũ người đó thấy! "Hôm nay cô gọi cuộc điện thoại này cho tôi, ngược lại tự cô nên suy nghĩ một chút, nếu để Cảnh Liêm Uy biết được sẽ nhìn cô thế nào." 

Hướng Linh ở đầu dây bên kia trong nháy mắt liền rơi vào trầm mặc, nhưng rất nhanh lại nhẹ giọng bật cười. 

Tiếng cười kia khiến Ân Thiên Thiên bỗng sợ hãi trong lòng. 

"Cô cười cái gì?" Ân Thiên Thiên theo bản năng hỏi một câu. 

Hướng Linh bên kia dường như cười đến thở không ra hơi, sau hồi lâu mới nói một câu: "Ân Thiên Thiên, cô cho rằng Cảnh Liêm Uy bên cô là bởi vì yêu cô hay sao? Cô làm ơn đừng ngây thơ vậy chứ?" 

Đầu ngón tay nắm điện thoại của Ân Thiên Thiên không tránh khỏi trở nên trắng bệch. 

Bất luận cô mồm miệng lanh lợi thế nào, có một sự thật cô luôn luôn không thể phủ nhận. 

Cảnh Liêm Uy không yêu cô. 

Chuyện này cô biết rõ hơn bất kỳ ai! 

Hôn nhân của hai người nhất thời là do đầu óc nóng lên mà thôi, Cảnh Liêm Uy tại sao đồng ý cô không biết, cô chỉ biết Cảnh Liêm Uy bây giờ chính là bùa hộ mệnh của cô. Nếu như không có Cảnh Liêm Uy, như vậy Ân Thiên Thiên cô xem như cũng cùng đường. 

Ân Thiên Tuấn không bảo vệ nổi cô, chính cô cũng không bảo vệ được mình, hẳn sẽ bị người Nhà họ Ân gặm đến xương cũng không để thừa. 

Lăn lộn sống trong bầy chó sói, cô rất rõ ràng tính cách của bọn chúng. 

Hướng Linh thấy Ân Thiên Thiên không có phản ứng gì liền biết mình đã chọc trúng chỗ đau, trong lòng không khỏi đắc ý, giọng nói cũng nhiễm một tầng châm chọc: "Ân Thiên Thiên à, tôi thật sự thấy đáng thương cho cô, cho dù Cảnh Liêm Uy bây giờ không thích tôi, nhưng dẫu sao anh vẫn còn rõ ràng từ chối tôi, đối với tôi mà nói cũng chính là một loại bảo vệ, nhưng còn cô thì sao? Tôi nghe nói cô là bởi vì anh ấy không yêu cô, bất đắc dĩ mới quyết định kết hôn với cô. Tôi không biết cô leo lên người Cảnh Liêm Uy bằng cách nào, nhưng cô phải biết, Cảnh Liêm Uy xưa nay đều không phải là người cô có thể bắt nạt!" 

Người kia là anh Cảnh của cô ta, là anh Cảnh cô ta một mực dõi theo suốt hai năm! 

Cô ta làm sao có thể cam tâm tình nguyện nhường anh đi như vậy? 

Cho dù không thay đổi được sự thật, cô ta cũng phải khiến cho Ân Thiên Thiên chôn hạt giống bất an trong lòng! 

"Đứa con gái mà nhà họ Ân căn bản cũng không coi ra gì như cô có thể so sánh với tôi sao? Tôi là tiểu công chúa được nhà họ Hướng cưng chiều nhất, cha mẹ và anh trai từ nhỏ đã vô cùng chiều chuộng tôi! Ân Thiên Thiên, có muốn cược một ván hay không..." Vừa nói, Hướng Linh bỗng nhiên liền cười lên, trong giọng nói dường như cũng mang theo một phần chấp nhận. "Đánh cược một ván, anh Cảnh và cô sau khi kết hôn xong, bao lâu sẽ ly dị?" 

Đến giờ phút này, sắc mặt Ân Thiên Thiên đã hoàn toàn trắng bệch, ngực phập phòng kịch liệt, rõ ràng rất tức giận, rõ ràng muốn cúp điện thoại, nhưng lại cứ tự ngược như vậy muốn nghe tiếp, nghe được những tin tức cô dường như cảm thấy rất quan trọng nhưng đồng thời cũng không thể nắm bắt... 

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén muốn dọa người... 

Hướng Linh thấy Ân Thiên Thiên không trả lời cũng không vội, chỉ thủng thẳng nói tiếp: "Tôi đoán một chút, ba tháng? Hay là quá dài? Có khi nào chỉ được một tuần lễ hay không? Ha ha..." 

Ân Thiên Thiên bị lời nói của Hướng Linh khiến trong lòng cảm thấy sợ hãi, nắm chặt chăn, Ân Thiên Thiên dõng dạc hỏi lại: "Hướng Linh, cô rốt cuộc muốn gì? Nếu như cô chỉ gọi để đe dọa tôi, như vậy tôi không thể không nói, tôi là bị trạng thái không bình thường của cô hù dọa, cô thành công rồi đấy, nhưng nếu như cô muốn làm những chuyện khác nữa, xem ra sẽ không có dễ dàng như vậy." 

Hướng Linh hừ nhẹ một tiếng: "Ân Thiên Thiên, tôi sẽ không nói cho cô biết, tôi phải để cô mang sợ hãi như vậy cùng anh Cảnh bước vào nấm mồ hôn nhân, sau đó tôi muốn tận mắt trông thấy cô sẽ bị anh Cảnh vứt bỏ!" 

Dứt lời, Hướng Linh cũng không để Ân Thiên Thiên có cơ hội nói chuyện, đùng đùng cúp điện thoại. 

Ân Thiên Thiên bất lực mặc điện thoại rủ xuống ở mép giường, cắn chặt môi một chữ cũng không nói. 

Chị Sa? 

Vô hình, cái tên này liền đột ngột xuất hiện trong đầu Ân Thiên Thiên. 

Cô nhớ lần trước Hướng Linh chính là nói với Cảnh Liêm Uy như vậy. 

Người phụ nữ kia có phải có tình cảm rất sâu với Cảnh Liêm Uy hay không? 

Có phải nếu cô ta trở lại, cô liền phải rời đi hay không? 

Trong đầu Ân Thiên Thiên là một mảnh hỗn loạn, bởi vì cái gì cũng không biết, cho nên chỉ có thể qua loa suy đoán, cũng không biết mình rốt cuộc có đoán trúng hay không, giống như mèo con không có chút đầu mối nào lởn vởn quanh một chỗ vậy. 

Chợt, một trận tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Ân Thiên Thiên cũng giật mình theo, sau hồi lâu mới nghe âm thanh có người bước vào cửa. Ân Thiên Thiên bỗng nhiên cảm thấy hơi khát muốn đi xuống rót nước, nhưng lại không nghĩ tới nghe thấy tên mình từ miệng người nhà họ Cảnh. 

Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước vừa về, hai người an tĩnh ngồi ở trong phòng khách nghỉ ngơi cũng không nói gì, hồi lâu mới nghe Vi Gia Huệ nói một câu: "Thiên Thiên đã ngủ chưa?" 

Lời này hiển nhiên chính là đang hỏi người giúp việc trong nhà, nghe thấy người giúp việc khẳng định mới khẽ khàng thở dài một hơi. 

Chính tiếng thở dài này khiến cho Ân Thiên Thiên dừng lại bước chân đang muốn đi ra cửa, chuẩn bị xoay người về phòng liền nghe thấy Vi Gia Huệ nói: "Nguyên Phước, ông thật sự đồng ý Liêm Uy cứ như vậy cưới Thiên Thiên về sao?" 

Ân Thiên Thiên ngẩn người, an tĩnh đứng ở đó không nói lời nào, cũng không để cho bọn họ phát hiện, đứng phía sau bình hoa ở hành lang lẳng lặng nghe. 

Cảnh Nguyên Phước dường như cũng có chút kinh ngạc Vi Gia Huệ lại hỏi vấn đề như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là đáp lại một câu: "Nếu không thì sao, giấy hôn thú của hai đứa chúng nó không phải đã sờ sờ ra đó rồi ư? Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Liêm Uy có lẽ cũng không chịu nhượng bộ nữa đâu." 

Vi Gia Huệ hé miệng không nói gì, hồi lâu mới mạnh mẽ thở dài một hơi: "Trước kia tôi chỉ biết Liêm Uy có một người bạn gái đã qua lại hai năm, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, cuối cùng người nó muốn kết hôn lại không phải là con bé kia, mà là Ân Thiên Thiên..." 

"Gia Huệ!" Cảnh Nguyên Phước nghiêm khắc gọi một tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn trên lầu một chút, Ân Thiên Thiên còn ở nhà họ Cảnh, nếu như để cô nghe thấy thật không hay ho gì, nhưng ông ta cũng hiểu được lo âu trong lòng Vi Gia Huệ."Có một số việc đã qua rồi, cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy." 

Vi Gia Huệ khẽ thở dài, chỉ nói một câu: "Chỉ là tôi sợ, sợ Liêm Uy sau này sẽ hối hận..." 

Nói xong câu này, hai người trong phòng khách cũng không nói gì thêm, nghỉ ngơi một lúc nữa thì xoay người trở về phòng ngủ, hoàn toàn không chú ý tới bóng người đứng sau bình hoa phía trên hành lang kia. 

Bóng người vốn yếu ớt, mềm mại, giờ phút này đang cả người run rẩy. 

Ân Thiên Thiên đứng đó tựa như đã không còn động đậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tay nhỏ buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, tối nay bởi vì Hướng Linh mà khốn khổ đứng đây, lấy được câu trả lời từ Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ. 

Sợ Cảnh Liêm Uy sau này sẽ hối hận? 

Thì ra Cảnh Liêm Uy trước kia đã có người bạn gái hai năm. 

Nếu như cô và Cảnh Liêm Uy vẫn tiếp tục bên nhau, lại nếu như có một ngày người phụ nữ kia xuất hiện, vậy lúc đó cô phải làm thế nào? 

Không, phải nói là, Cảnh Liêm Uy sẽ làm thế nào? 

Hơn nữa, chính cô có phải sẽ hối hận hay không? 

Bây giờ, đã rõ ràng biết được trong lòng Cảnh Liêm Uy còn có một người bạn gái như vậy, cô còn muốn gả không? 

Nếu như cô và Cảnh Liêm Uy tổ chức hôn lễ, vậy thì đối với ba chữ “nhà họ Cảnh” sẽ không thể tùy tiện làm ra chuyện có lỗi gì. Cứ như vậy, cô thật sự muốn cùng Cảnh Liêm Uy tổ chức hôn lễ hay sao? 

Nhà họ Cảnh cho dù nói không cho phép ly hôn, nhưng nếu vì hạnh phúc của con cháu mình cô tin tưởng bọn họ vẫn sẽ đồng ý, chỉ cần nghe lời của Vi Gia Huệ hôm nay liền đoán được, vậy thì cô phải làm thế nào? 

Trong ngôi nhà rộng lớn, thân thể nhỏ bé của Ân Thiên Thiên hơi cúi xuống cuộn lại thành tư thế nằm trong bụng mẹ, ngồi trên sàn ôm lấy mình thật chặt, giống như một con mèo con bị lạc đường, mờ mịt, hoàn toàn không tìm được phương hướng vậy. 

Cảnh Liêm Uy, anh có một người bạn gái đã qua lại hai năm, tình cảm còn tốt như vậy. Tại sao, ban đầu anh còn đồng ý kết hôn với em, tại sao cho em nhiều ảo tưởng như vậy, khiến em cho rằng chúng ta có thể tiếp tục, tại sao lại khiến em lệ thuộc vào anh như vậy, thậm chí đến năng lực độc lập cũng không còn nữa rồi... 

Vậy nhưng rất nhiều lần, cô rõ ràng có nhiều chuyện muốn hỏi đến như vậy, nhưng căn bản một câu nói cũng không hỏi được, bất luận là đối với người nhà họ Cảnh hay là đối với Cảnh Liêm Uy, cô cũng không dám hỏi... 

Bỗng nhiên, Ân Thiên Thiên chợt nhớ tới một người có lẽ sẽ biết chuyện của nhà họ Cảnh...