Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 646






CHƯƠNG 646: THIÊN THIÊN, ĐỪNG ĐẾN GẦN ANH!

Đột nhiên, giống như đang nghĩ tới điều gì đó, Đổng Khánh bỗng xông lên phía trước hai, ba bước, vươn tay ra kéo lấy tay của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy lập tức quay người trừng mắt nhìn anh ta, trong đôi mắt phượng ấy tràn đầy lạnh lẽo, nhưng Đổng Khánh lại nhìn Ân Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên, tớ sẽ không bỏ cuộc, đợi tớ!”

Nói xong, Đổng Khánh nắm lấy tay của Ân Thiên Thiên và đặt một nụ hôn lên đó.

Gần như ngay khi nụ hôn rơi xuống, hơi thở của Cảnh Liêm Uy tràn đầy tức giận! Đôi mắt trừng to phẫn nộ, cơ thể căng cứng, quai hàm siết chặt, ngày cả bàn tay đang ôm eo của Ân Thiên Thiên cũng bắt đầu siết chặt lại!

Trong nháy mắt, đến ngay cả Ân Thiên Tuấn vừa bước vào phòng cũng cảm thấy cảm xúc của Cảnh Liêm Uy không đúng lắm, lập tức đưa tay đẩy Đổng Khánh ra ngoài, còn Ân Thiên Thiên vẫn đang sững sờ chưa kịp hoàn hồn lại!

“Đổng Khánh!” Giọng nói trầm thấp vang lên, ánh mắt nghiêm túc của Ân Thiên Tuấn nhìn anh ta: “Cậu đủ rồi đó!”

Đổng Khánh ngược lại không thèm để ý, chỉ đứng đó bình tĩnh nhìn Cảnh Liêm Uy, khóe miệng nở nụ cười tự mãn, khẽ nhướng mày, thậm chí còn nói: “Cảnh Liêm Uy, còn nhớ cái lần mà tôi đã hôn Ân Thiên Thiên trong hẻm không?”

Sau khi nói ra câu này, trong lòng của Ân Thiên Thiên đang kinh ngạc cũng phản ứng lại, hai tay vô thức ôm lấy vòng eo gầy gò của Cảnh Liêm Uy, bất mãn nhìn anh ta, trong mắt đầy lửa giận!

“Cậu có thể đi được rồi!” Ân Thiên Tuấn đi đến trước mặt để chặn anh ta lại, đồng thời cùng chặn máy quay của các phóng viên đứng cách đó không xa, cau mày nói: “Đổng Khánh, tôi chưa từng nghĩ rằng cậu vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như vậy!”

Vừa nói xong, Đổng Khánh chợt sửng sốt, nhưng khi nhìn Ân Thiên Thiên đứng bên cạnh của Cảnh Liêm Uy thì anh ta chịu không được!

Đột nhiên, nhóm phóng viên đứng cách đó không xa hơi tản ra, xe của nhà họ Cảnh bỗng xuất hiện ở đây, nhất thời làm cho bầu không khí sôi trào lên, Cảnh Nguyên Phước đưa theo Cảnh Liêm Bình xuống xe, hai người bọn họ chỉ đứng chỗ đó nhưng cũng đã tràn đầy tao nhã, sang trọng.

“Ông Cảnh, cho hỏi ông đến đây làm gì vậy? Là bởi vì lời nói hôm nay mà cậu Đổng nói sao?”

“Ông Cảnh, cho hỏi ông đang che giấu bệnh tình của cậu ba nhà họ Cảnh phải không?”

“Ông Cảnh, cho hỏi hai người đến đây là để đối đầu với nhà họ Đổng phải không?”



Phóng viên vây quanh Cảnh Nguyên Phước, nhưng ông ta vẫn đi thẳng về phía trước, sắc mặt không thay đổi, bảo vệ của nhà họ Cảnh ngay lập tức để Cảnh Nguyên Phước đi vào sau khi nhận được chỉ thị, Cảnh Liêm Bình đứng bên ngoài nhìn nhóm phóng viên trước mặt mà không khỏi thầm thắc mắc, nhìn ba mình thuận lợi đi qua đó, đưa tay ra kéo cà vạt rồi sau đó cùng đi vào.

“Cậu cả, có thể nói với chúng tôi là các người đến đây làm gì không?”

“Cậu cả, nói gì đi chứ, cậu ba thật sự bị bệnh sao?”

“Cậu cả, bởi vì cậu ba bị bệnh tâm thần nên bọn họ mới ly hôn phải không?”



Đám phóng viên vẫn không có được câu trả lời, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ, đối với bọn họ, đôi khi không cần phải lấy được sự thật, mà chỉ muốn có thêm một số tin tức nổi bật mà thôi, tốt nhất là làm cho toàn bộ thành phố T chấn động! Ví dụ như cuộc hôn nhân của cậu ba nhà họ Cảnh, hay thân phận của Ân Thiên Thiên, nhưng chắc chắn không phải bởi vì cậu Đổng bị từ chối lời cầu hôn mà nói ra những lời như vậy…

Có lẽ từ lúc Cảnh Liêm Uy nói ra thì trong lòng của bọn họ đã bắt đầu dao động.

Dù sao thì danh tiếng của nhà họ Cảnh ở thành phố T cũng tốt hơn nhiều so với nhà họ Đổng!

Bị bảo vệ giữ lại, Cảnh Liêm Bình hơi nhướng mày nhìn phóng viên trước mặt, ánh mắt rơi vào ông cụ Đổng đang đứng bên cạnh xe chờ Đổng Khánh cách đó không xa, nói: “Các vị phóng viên này, tôi có trách nhiệm nói với mọi người rằng, bất cứ ai vu khống hoặc phỉ báng nhà họ Cảnh của chúng tôi thì chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu, cho dù đó là ai!”

Lời vừa nói ra không khỏi làm cho các phóng viên nhôn nhao, muốn hỏi gì đó nhưng Cảnh Nguyên Phước vốn đã đi vào trong thì đột nhiên quay người nhìn anh ta, nói một câu: “Liêm Bình, đi vào đây.”

Cảnh Liêm Bình nhìn ông cụ Đổng cười đầy ẩn ý, quay người bước nhanh theo bước chân của Cảnh Nguyên Phước, cách đó không xa, Ân Bách Phú cũng đưa Lý Mẫn ra ngoài.

Bởi vì sự xuất hiện của Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình mà ánh mắt của các phóng viên cũng vô thức chuyển hướng, đợi đến khi nhìn về phía Ân thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy một lần nữa, thì Ân Thiên Thiên đã mang Cảnh Liêm Uy đi vào trong phòng rồi, chỉ còn lại một mình Đổng Khánh lúng túng đứng ở đó.

Hai người quản gia nam chào hỏi rồi cũng quay người đi vào trong, hoàn toàn khác với thái độ đối với nhà họ Đổng, nhất thời làm cho mọi người trong thành phố T đều biết, bà chủ của nhà họ Ân cũng không có được tin tức gì của người nhà họ Đổng.

Nhà họ Ân.

Ân Thiên Thiên đưa tay ra và kéo Cảnh Liêm Uy trở về phòng.

Thân thể của anh vẫn đang cứng đờ, đôi mắt phượng trợn to gần như đỏ ngầu, thân thể cao lớn đứng nơi đó không nói lời nào, hai tay nắm chặt lại như đang kiềm chế sự nóng nảy của mình không cho bộc phát!

Ân Thiên Thiên sợ đến mức đưa tay ra và khóa cửa lại!

Cô biết, không thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Cảnh Liêm Uy được, càng không thể để người nhà họ Ân nhìn thấy, bọn họ biết anh bị bệnh là một chuyện, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúc bị bệnh của anh là một chuyện khác, lấy sự coi trọng hiện giờ của người nhà họ Ân đối với cô, nếu như nhìn thấy được, chắc chắn ngày mai sẽ để cho cô hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ với Cảnh Liêm Uy!

Cửa phòng bị Ân Thiên Thiên khóa chặt, cô quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm uy, đôi mắt của Ân Thiên Thiên hơi ướt, thật ra, cô vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấy dáng vẻ lúc anh phát bệnh, nhưng lần đó cũng đã gây ấn tượng với cô rất lớn!

Quay đầu lại, Cảnh Liêm Uy cố hết sức kiềm chế cảm xúc, hơi loạng choạng, vươn tay dựa vào bàn trang điểm của Ân Thiên Thiên, thở hổn hển, mặc dù bóng lưng quay về phía cô nhưng vẫn nhìn thẳng cô qua gương: “Thiên Thiên, anh không sao, anh không sao…”

Giọng nói khàn khàn, thậm chí nếu không chú ý thì sẽ không nghe được!

Lúc đầu Ân Thiên Thiên vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt của Cảnh Liêm Uy đang nhìn đi đâu, đợi đến khi cô lại gần anh, đứng bên cạnh anh không xa, khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, em là Thiên Thiên, là vợ của anh…”

Cô biết bệnh nhân bị bệnh tâm thần khi phát bệnh thì sẽ không nhận ra người bên cạnh mình là ai, cho nên cô không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này để làm cho anh tỉnh táo trở lại, từng bước lại gần, dáng vẻ của Ân Thiên Thiên cẩn thận từng chút nhưng vẫn không bỏ cuộc.

Ánh mắt Cảnh Liêm Uy vẫn luôn chú ý đến mu bàn tay và đôi môi của cô, bàn tay chống trên bàn trang điểm hung hăng bóp mạnh mép bàn, cố gắng làm cho mình nhớ lại, nhớ đến cô là Thiên Thiên, là người phụ nữ mà anh không nỡ tổn thương, là người mà anh muốn trân trọng cả đời, nhưng ánh mắt anh lại vô thức di chuyển đến nơi mà anh để ý…

Anh nhớ trong hẻm nhỏ đó, Đổng Khánh đã ấn Ân Thiên Thiên vào tường và hôn cô đầy bất ngờ, thậm chí anh còn nhớ rằng đôi môi của Ân Thiên Thiên bị cắn rách, nhìn qua còn rất kiều diễm, ướt át.

Anh còn nhớ trước cửa nhà Ân, Đổng Khánh đột nhiên chạy tới, nắm lấy tay cô tỏ tình, còn hôn lên mu bàn tay cô!

Mọi thứ, giống như một đoạn phim đang chạy, cứ lặp đi lặp lại.

Hơi thở dần dần trở nên gấp gáp, nhìn thấy Ân Thiên Thiên sắp chạm vào mình, Cảnh Liêm Uy đột nhiên cắn chặt môi, vươn tay ra quăng hết đống mỹ phẩm trên bàn xuống dưới đất…

Một tiếng rầm thật lớn…

Ân Thiên Thiên đứng đờ ở đó sợ hãi nhìn mỹ phẩm rơi đầy trên đất, còn có mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí, son môi cũng rơi khắp nơi, nhất thời làm cho cả căn phòng trở nên bừa bộn!

“Đừng đến gần anh!” Cảnh Liêm Uy gầm lên một tiếng, nhanh chóng rời khỏi bàn trang điểm tránh xa Ân Thiên Thiên, cả người không cẩn thận mà va vào tủ quần áo bên cạnh Ân Thiên Thiên, dáng người cao lớn đập vào tủ quần áo, nhưng trong miệng vẫn hét lên: “Đừng đến gần anh! Thiên Thiên! Đừng đến gần anh!”

Ân Thiên Thiên đứng yên không nhúc nhích, nhìn Cảnh Liêm Uy trước mặt mà không kìm được nước mắt

Cô nhìn thấy rồi, nhìn thấy đôi mắt của Cảnh Liêm Uy dường như mất đi sự bình tĩnh, anh cố gắng không làm tổn thương cô, chỉ không để cho người khác lại gần anh, ngay cả khi anh chịu đựngnhư muốn chết đi, anh cũng không muốn tổn thương đến cô, cho dù hiện giờ có lẽ anh không nhớ anh đang ở đâu…

Cảnh Liêm Uy dựa vào tủ quần áo thở hổn hển, hai mắt nhắm chặt lại, bộ dạng tiều tụy, nhưng trong miệng vẫn không ngừng nói: “Thiên Thiên, đừng đến gần anh, xin đừng đến gần anh…”

Nghe được lời nói kìm nén của anh, Ân Thiên Thiên đưa tay lên che môi của mình mà khóc không ra tiếng.

Người đàn ông như vậy, cô phải làm sao mới có thể tin, anh sẽ làm hại mình?

Anh thà làm tổn thương chính mình còn hơn làm tổn thương cô, không phải sao?

Giãy giụa một hồi, quần áo của Cảnh Liêm Uy đã bị rách một chút, lúc đó thì Ân Thiên Thiên đã phát hiện ra được, nhìn thấy dấu vết xanh tím trên người của Cảnh Liêm Uy dưới lớp quần áo mỏng, toàn bộ đều do va chạm, tất cả các dấu vết đó là anh làm ra vì muốn làm cho mình tỉnh táo hơn!

Bỗng nhiên, Cảnh Liêm Uy trợn to hai mắt, đôi mắt nhìn về phía trước rồi ngồi xổm xuống, cố gắng cuộn thân thể lại để không cho bản thân đi làm hại người khác, lúc mà thật sự chịu không được nữa thì sẽ đánh vào những đồ vật sắc nhọn.

Tiếng động ầm ĩ trong phòng dọa cho người nhà họ Ân và người nhà họ Cảnh nhịn không được mà nhíu mày lại.

Cảnh Nguyên Phước nhìn căn phòng của Ân Thiên Thiên, ông ta cũng nhịn không được mà khóe mắt khẽ ươn ướt!

Lúc này Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Bình đứng ở cửa để chuẩn bị xông vào, trong lòng rất lo lắng, lại nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, với tư cách là người nhà họ Cảnh, Cảnh Liêm Bình cũng sớm đã quen với tình trạng lúc Cảnh Liêm Uy bị bệnh rồi, cho dù là nhìn thấy ai thì trong miệng cũng luôn nói một câu: “Đừng lại gần anh, Thiên Thiên…”

Trong phòng dần dần yên tĩnh trở lại, người ở bên ngoài cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vẫn đứng đó chờ như cũ! Bởi vì bọn họ đều không biết bệnh tình của Cảnh Liêm Uy đã đến tình trạng như thế nào rồi, là tốt hơn hay là xấu hơn, cũng đều không biết, anh bây giờ sẽ thật sự chịu không được mà làm hại đến Ân Thiên Thiên hay không…