Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 63: Kỹ thuật của ta vô cùng tốt




Hướng Linh vẫn còn đang thút thít, thế nhưng tâm tư Cảnh Liêm Uy cũng không đặt trên người cô ta, chỉ là giống như đang bàn chuyện công việc, nghiêm chỉnh nói một câu: "Hướng Linh, anh vẫn luôn xem em là em gái.” 

Một câu nói, trực tiếp cắt đứt mơ tưởng của Hướng Linh. Ân Thiên Thiên đột nhiên nhận ra, tối hôm nay Cảnh Liêm Uy đã thẳng thắn từ chối hai người tỏ tình, mặc dù một người là tỏ tình với cô, một người là tỏ tình với anh, nhưng đều là do anh từ chối. 

Ân Thiên Thiên quay đầu, không nhìn tới Cảnh Liêm Uy cũng không nhìn Hướng Linh, trong lòng lại bởi vì hành động của Cảnh Liêm Uy mà trở nên thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất không khó chịu giống như lúc gặp được Hướng Linh ở Nhà hàng Long Phượng. 

Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối vẫn để ý Ân Thiên Thiên, giờ phút này nhìn cô rõ ràng đã vui hơn, cuối cùng cũng hiểu được sự khác thường của cô hôm nay là do đâu, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một độ cong nhè nhẹ. 

Giọng nói trầm thấp rơi vào bầu không khí yên ắng, mang một sự mê hoặc lòng người. 

"Anh đã kết hôn với Thiên Thiên rồi, đúng như anh nói, hôn lễ của bọn anh cũng sắp sửa cử hành. Hôm đó nếu như có thời gian, em cũng đến dự nhé." Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói, bàn nắm hông Ân Thiên Thiên càng trở nên dịu dàng: "Giữa chúng ta chỉ có thể là anh em, bất luận anh có kết hôn hay không cũng chỉ có một đáp án như thế. Đồng thời anh cũng hy vọng sau này em sẽ tôn trọng Thiên Thiên hơn một chút, cô ấy là vợ anh." 

Nếu lúc trước trong lòng Ân Thiên Thiên còn có chút bất mãn, như vậy đến lúc này cũng hoàn toàn được giải tỏa rồi. 

Cô vốn là một người phụ nữ rất dễ dàng thỏa mãn, có lúc vài ba lời liền có thể xoay chuyển được cô, nhưng cô đơn thuần không có nghĩa là cô ngu xuẩn, cô không thông minh, dễ xúc động, nhưng cũng rất thẳng thắn, rất hào phóng. 

Cảnh Liêm Uy cho tới giờ đều nắm được khúc mắc của cô, trước nay đều là bắt thuốc đúng bệnh, vừa gọn lẹ vừa chuẩn xác. 

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy cũng không để ý tới Hướng Linh nữa, dứt khoát nói với Ân Thiên Thiên: "Hôm nay là đi họp lớp sao? Anh đưa em qua đó, lát nữa xong rồi gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em." 

Ân Thiên Thiên cười gật đầu một cái, đối với biểu hiện của bạn học Cảnh Liêm Uy hôm nay cảm thấy rất hài lòng. 

Hướng Linh trơ mắt nhìn Cảnh Liêm Uy ôm lấy Ân Thiên Thiên rời đi, trong đôi mắt phát ra hận ý khó có thể dùng lời diễn tả! 

Dựa vào đâu! Rốt cuộc cô ta dựa vào đâu kia chứ! 

Ân Thiên Thiên lại có thể có được Cảnh Liêm Uy! 

Từ lần đầu Cảnh Liêm Uy xuất hiện trước mặt cô ta, Hướng Lâm đã yêu anh! 

Dù là anh chỉ là một bác sĩ nghèo, cô ta vẫn yêu anh bất chấp, có lúc chính cô ta cũng bị tấm chân tình của mình làm cảm động! 

Phải biết rằng cô ta là cô hai nhà họ Hướng, một nửa của Hướng Vỹ là của cô ta, xét tuổi tác, dung mạo hay là khả năng học múa, điều kiện của cô ta đều ưu tú như vậy, thế nhưng lại nhìn trúng một anh bác sĩ nghèo như Cảnh Liêm Uy, giống câu chuyện thiên kim tiểu thư và tú tài thời xưa, chẳng lẽ anh không bị cảm động hay sao? 

Vậy mà, Cảnh Liêm Uy lại lựa chọn ở bên Ân Thiên Thiên? 

Giờ phút này, trong lòng Hướng Linh đều là không cam lòng, căm ghét cùng bất mãn! 

Từ trước tới nay, không có gì cô ta muốn mà lại không có được! Một ngày nào đó, Cảnh Liêm Uy nhất định sẽ thuộc về cô ta! 

Cảnh Liêm Uy đưa Ân Thiên Thiên đến cửa phòng nơi bọn họ tụ họp thì dừng lại, đưa tay vuốt lại một vài lọn tóc không theo nếp của cô, nhẹ giọng nói: "Anh ở đây cùng mấy người đồng nghiệp thư giãn một chút, khi nào xong gọi điện thoại cho anh." 

Ân Thiên Thiên gật đầu không nói gì, cô không nghĩ Cảnh Liêm Uy sẽ giải thích với cô. Lúc đầu cô còn tưởng Cảnh Liêm Uy là tới tìm Hướng Linh, bây giờ xem ra là cô suy nghĩ nhiều. 

Mắt phượng nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen nhánh kia, Ân Thiên Thiên khẽ mím môi nở nụ cười, gò má ánh lên sự vui vẻ. Môi mỏng khẽ nhếch, Cảnh Liêm Uy dịu dàng hỏi một câu: "Ân Thiên Thiên, hôm nay em ghen sao?" 

Ặc! 

Lần này cho dù dưới ánh đèn mập mờ của KTV, gương mặt Ân Thiên Thiên cũng không giấu được hồng rực lên như trái táo, đôi mắt lại chớp chớp không ngừng, cả người nhìn qua thật vô cùng khả ái. 

Cảnh Liêm Uy thấy vậy, ý cười trên khóe miệng càng lan rộng, vừa định nói gì đó, Ân Thiên Thiên lại giơ tay đẩy anh, thật thấp nói một câu: "Thôi anh mau đi đi, em vào đây." 

Dứt lời, căn bản cũng không đợi phản ứng của Cảnh Liêm Uy, vội vàng tiến vào trong phòng hát, bỏ lại Cảnh Liêm Uy ở ngoài cửa không nhịn được cười càng vui vẻ. 

Ân Thiên Thiên vừa bước vào phòng hát, còn chưa kịp ổn định lại cảm xúc đã nhìn thấy bạn bè khắp gian phòng đang điên cuồng ca hát, uống rượu. Bộ dạng giống như ngày mai sẽ là tận thế vậy. 

Đào Ninh nhìn thấy Ân Thiên Thiên đã tới, ôm micro đi lại, thậm chí còn nguyện ý nhường micro cho cô. 

Mọi người dường như cũng đang vì đời sinh viên của mình mà vẽ nên một dấu chấm tròn hoàn mỹ, nhưng nhân sinh xưa nay đều không thể quay lại, có người buồn có người vui, ví như Đào Ninh, như Đổng Khánh, như Ân Thiên Thiên. 

Mỗi một người đều có tâm sự riêng. 

Ân Thiên Thiên cũng không đi tìm Đổng Khánh, hai người giống như đã ước định vậy, ai cũng không đi tìm người kia, chỉ yên tĩnh sống cuộc sống của mình, giống như rất nhiều chuyện đều chưa từng xảy ra vậy. 

Chỉ là bọn họ rõ ràng hơn bất cứ ai, có một số việc không phải không nói ra liền xem như nó chưa từng tồn tại. 

Sự thật cũng như chân lý, luôn tồn tại như hình với bóng. 

Nhà họ Cảnh. 

Bà cụ Cảnh vừa mới đi vận động buổi sớm về đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy vẫn còn ở bàn ăn ăn điểm tâm, đôi mắt bỗng phát sáng giống như nhìn thấy thịt mèo vậy, tốc độ nhanh nhẹn không giống bà cụ bảy mươi sáu tuổi chút nào, liền trực tiếp vọt tới bên người Cảnh Liêm Uy ngồi xuống, gian gian nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy, khiến người nhà họ Cảnh chỉ hận không thể làm như không quen biết với bà. 

Bà ơi, bà có thể giống người cao tuổi một chút được hay không? Làm sao tinh thần lúc nào cũng phơi phới như vậy? 

Ánh mắt sáng như vậy, liệu có dọa sợ con gái nhà người ta hay không đây? 

Bà cụ Cảnh không thèm để ý chút nào ấn tượng mình tạo ra, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi: "Cháu trai, lúc nào lại đưa cháu dâu về đây chơi với ta? Nếu như con bé không có thời gian, cháu cũng không có thời gian thì đừng vội, làm một đứa chắt nhỏ chơi với ta cũng được rồi." 

Cảnh Liêm Uy uống một hớp sữa mới quay đầu sang nhìn bà nội, nhẹ giọng nói: "Bà nội, tốc độ bà chậm quá như thế cháu làm sao kịp tạo ra một đứa chắt cho bà, Thiên Thiên cũng tốt nghiệp bao lâu rồi, hôn lễ còn chưa chuẩn bị xong, có thể trách cháu sao?" 

Bà cụ Cảnh vừa nghe, kính lão trên sống mũi liền tuột xuống một chút, bà cụ cúi đầu ngước mắt nhìn anh nói: "Náo loạn nửa ngày vẫn là ta làm việc bất lực hay sao? Ai bảo cháu khiêm tốn như vậy, nếu cháu chịu phối hợp một chút, ở đâu nhảy ra nhiều chuyện như vậy chứ? Hơn nữa, mẹ cháu cũng xử lý hòm hòm rồi, ngược lại là cháu với Thiên Thiên còn chưa chụp hình kết hôn đâu!" 

Một câu nói liền nhắc nhở Cảnh Liêm Uy, ngay cả động tác ăn điểm tâm cũng hơi dừng một chút. 

Bà cụ Cảnh thông minh thế nào chứ, nhìn một chút cũng biết Cảnh Liêm Uy cho rằng mình đã quên vụ này, lập tức cười hì hì vừa nói: "Ta nói rồi, nhà chúng ta vốn có một nhiếp ảnh gia giỏi như vậy, cháu cũng cũng đừng kén chọn nữa, mau chuẩn bị để ta chụp hình kết hôn cho, kỹ thuật của ta cũng không phải dạng vừa đâu, đạt chuẩn đó!" 

Cảnh Liêm Uy quay đầu nhìn bà cụ Cảnh, vẻ đắc ý của bà cuối cùng cũng khiến anh không đành lòng từ chối, vả lại, kỹ thuật chụp ảnh của bà cụ quả thật cũng không tính là kém, thậm chí còn có thể xem là rất tốt. 

Mãi đến khi Cảnh Liêm Uy rời đi, bà cụ Cảnh vẫn còn đang vô cùng hào hứng, bà đã rất lâu chưa được chụp hình cho đã ghiền, lần này có thể giúp cháu trai mình chụp hình kết hôn quả là đại sự mà. Bà phải đi kiểm tra một chút máy chụp hình đã đầy đủ phụ kiện hay chưa! 

Mà Ân Thiên Thiên không mảy may hay biết, mình đã bị Cảnh Liêm Uy bán đứng trong tình huống như vậy. 

Buổi chiều lúc Cảnh Liêm Uy gọi cô tới bệnh viện, cô còn tưởng rằng chỉ mấy chuyện lặt vặt như chọn giày chọn trang sức, mãi đến khi Cảnh Liêm Uy hoàn thành công việc đưa cô trở về nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên mới biết. 

Nhưng cô càng không thể ngờ tới, chỉ vì chuyện chụp ảnh áo cưới, bà cụ Cảnh lại muốn cô vào ở nhà họ Cảnh ba ngày! 

Đối với chuyện bà cụ Cảnh chụp hình mặc áo cưới Ân Thiên Thiên không có ý kiến; đối với chuyện Cảnh Liêm Uy không nói trước cho cô, Ân Thiên Thiên cũng không có ý kiến; thậm chí là Vi Gia Huệ kéo cô cùng lo liệu tất cả công việc cho hôn lễ, Ân Thiên Thiên cũng không có ý kiến, nhưng ai có thể nói cho cô biết, vì sao cô phải ở lại nhà họ Cảnh ba ngày không? 

Chuyện này không phải có nghĩa Ân Thiên Thiên phải cùng bà cụ Cảnh, Cảnh Nguyên Phước cùng Vi Gia Huệ sống cùng nhau ba ngày hay sao? 

Cảnh Liêm Uy không đi làm, đi sớm về trễ căn bản cũng không thấy bóng dáng! Cô nên làm gì đây? 

Lúc nhận được tin tức này, Ân Thiên Thiên theo bản năng liền nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, nghĩ có thể nghe được mấy câu từ chối của anh, nhưng người ta căn bản cũng không để ý tới! 

Ân Thiên Thiên lúc này quả thực khóc không ra nước mắt... 

"Bà nội..." Ân Thiên Thiên mặt dày nhẹ giọng hỏi một câu, bộ dáng thận trọng vô cùng đáng thương: "Con đến ở trước khi cưới sợ là sẽ không tốt, chuyện này truyền ra ngoài thì phải làm thế nào?" 

Bà cụ Cảnh cười cười nếp nhăn nơi cuối mắt cũng nheo lại, vung tay nói: "Sợ gì, chúng ta vốn cũng không định giải thích!" 

Một câu nói chặn họng Ân Thiên Thiên! 

Thậm chí bà cụ Cảnh còn trực tiếp ra lệnh cho người nhà họ Cảnh điện cho Ân Thiên Tuấn thông báo lại chuyện này, Ân Thiên Thiên cứ như vậy bị quyết định, cô được xếp ở phòng Cảnh Liêm Uy, mà anh lại bị đuổi tới phòng khách ngủ. 

Lúc Ân Thiên Thiên biết được chuyện này, trong lòng không nén được mà cảm thấy ấm áp. 

Cô mặc dù có chút e ngại người nhà họ Cảnh, nhưng cũng không thể không nói, người nhà họ Cảnh đối với cô rất tốt, người ta biết đối nhân xử thế, sẽ không bắt nạt cô, cũng sẽ không ức hiếp cô. 

Ân Thiên Thiên tùy ý mang theo hai bộ quần áo cứ như vậy tiến vào nhà họ Cảnh, nhưng nếu như cô biết được chuyện về sau sẽ phát triển thành như vậy, có đánh chết cô cũng không chịu vào ở... 

Lúc cô ngủ, bà cụ Cảnh đột nhiên xuất hiện; lúc cô ăn cơm, bà cụ Cảnh đột nhiên xuất hiện; lúc cô tắm, bà cụ Cảnh đột nhiên xuất hiện; cô mới vừa tỉnh ngủ, bà cụ Cảnh xuất hiện... 

Huhu, Ân Thiên Thiên thật sự rất muốn khóc, nếu như bà cụ Cảnh cứ xuất quỷ nhập thần như vậy, đứa trẻ bị dọa sợ đầu tiên sẽ là cô đó. Nếu là Cảnh Liêm Uy còn tốt, anh cũng có thể biết trước phương hướng bà cụ sẽ xuất hiện, nhưng cô không được nhạy cảm như vậy đâu, chỉ có thể hết lần này tới lần khác bị bà cụ Cảnh dọa sợ, thần kinh sắp suy yếu mà thôi...