Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 612






CHƯƠNG 612: THIÊN THIÊN, LẠI ĐÂY NÀO

Cát Thành Phong ngớ người, đồ ăn ngon trong miệng cũng đột nhiên trở nên khó nuốt, anh đưa mắt nhìn Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên đều đang nhìn mình chăm chú, thoàng chốc cảm thấy áp lực vô cùng.

Có nên nói là mình không biết gì hết không?

Sao có thể chứ? Anh là trợ lý đặc biệt bên cạnh Cảnh Liêm Uy mà, còn là kiểu trợ lí vô cùng vô cùng đặc biệt nữa chứ, dĩ nhiên luôn phải thu thập thông tin về kẻ thù của cậu ba rồi, chuyện lớn vậy xảy ra ở nhà họ Đổng sao anh có thể không biết chứ.

Còn nếu như nói mình có biết chuyện, anh lại sợ bản thân sơ ý sẽ phá hỏng hình tượng của cậu ba, dù sao bây giờ hai người họ bị kẹt trong hai tình trạng khác nhau hoàn toàn, nếu Ân Thiên Thiên không chủ động tới thì Cảnh Liêm Uy thật sự không cách nào gặp cô được.

“Cát Thành Phong, anh đã biết được gì rồi?” Ân Thiên Tuấn nhíu chặt mày hỏi, dù sao trước giờ anh vẫn luôn cho rằng Cảnh Liêm Uy không hợp với Ân Thiên Thiên, hơn nữa lúc này anh ta còn đang bị bệnh, thân làm anh hai dĩ nhiên anh sẽ duy trì những người theo đuổi khác của cô rồi: “Đừng nói dối.”

Ân Thiên Thiên cũng nhìn anh chằm chằm, tuy không nói gì nhưng cũng có ý bảo anh mau nói ra.

Cát Thành Phong buông bát đũa, anh nuốt khan một ngụm rồi thở hắt ra một hơi rồi nói, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói: “Giông như trên tivi nói vậy, Đổng Khánh đang bị bệnh, hơn nữa bệnh tình rất nghiêm trọng, nguyên nhân chính là do lần trước bị thương ở Long Phượng, nghe bảo con dao Kha Tiềm dùng lúc đó rất bẩn, Đổng Khánh lại còn vội vàng muốn… Tặng quà cho đứa bé của mợ ba nên chỉ băng bó sơ sài qua loa, ban đêm bị nhiễm trùng nên bắt đầu sốt cao…”

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm ly sữa ngồi yên.

Ân Thiên Tuấn vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Ân Thiên Thiên, anh có thể nhận ra được cô có vẻ hơi xúc động, thế nhưng sâu trong mắt vẫn không hề có chút tình cảm nam nữ nào, thoáng chốc anh cũng hiểu rõ, thế nhưng trong lòng vẫn thấy hơi tiếc nuối.

Dù sao với anh tuy nhà họ Đổng không phải dòng họ tốt lành gì, nhưng nếu so sánh giữa Đổng Khánh và Cảnh Liêm Uy thì Đổng Khánh rõ ràng vẫn có ưu thế hơn.

“Sau hôm đó thì Đổng Khánh không tham gia cuộc họp cổ đông, khiến rất nhiều người lúc trước vốn không ủng hộ anh ta thừa kế giờ lại luôn miệng bảo anh mau từ chức, việc này khiến cả nhà họ Đổng nháo nhào, ngay trong hôm đó Đổng Khánh đã được đưa đến một bệnh việc cỡ nhỏ của nhà họ Đổng, một mình ông cụ Đổng ra mặt ổn định mọi chuyện, tạm thời khống chế tình huống…” Cát Thành Phong lại nói tiếp, giọng điệu tuy thản nhiên nhưng anh lại luôn chú ý tới vẻ mặt của Ân Thiên Thiên, nếu sau cùng Ân Thiên Thiên chọn gạt bỏ Cảnh Liêm Uy thì anh sẽ rất thất vọng, nhưng cũng không thể trách cô được, nói gì thì nói, viết thương của Đổng Khánh sớm muộn gì cũng khỏi thôi, còn bệnh của Cảnh Liêm Uy thì chưa chắc sẽ hết được: “Đến tận lúc nãy tôi mới nhận được tin báo, Đổng Khánh đã tỉn dậy rồi, nhưng tinh thần vẫn rất kém…”

Cát Thành Phong vừa dứt lời thì cả căn phòng liền trở nên yên tĩnh vô cùng, hai người kia đều quay đầu lại im lặng nhìn Ân Thiên Thiên, dường như đang chờ xem xem Ân Thiên Thiên sẽ làm gì tiếp theo vậy.

Nhưng Ân Thiên Thiên chỉ thoải mái cười cười, nhìn hay người họ rồi nói: “Ăn xong chưa? Xong rồi thì tôi dọn chén xuống đây.”

Ân Thiên Tuấn cứng ngắc gật đầu, anh cứ thế nhìn theo Ân Thiên Thiên dọn chén bát không trên bàn mang xuống bếp, lát sau cô mới bước ra từ phòng bếp, nhẹ giọng nói: “Muộn rồi đó. Hai người cũng nên đi về đi, ở đây mãi làm gì. Người làm ở đây ngày mai sẽ tới đủ thôi, hai người về được rồi đó…”

Trông cô có vẻ vô cùng thoải mái nhẹ nhàng…

Cát Thành Phong và Ân Thiên Tuấn thấy cô như vậy thì cũng chẳng biết nên khóc hay cười.

Ngay khi nói xong chuyện đó thì Cát Thành Phong đã thấy hối hận vô cùng rồi, mắc gì anh phải lắm lời vầy chứ? Nếu như Ân Thiên Thiên thật sự chọn ở bên Đổng Khánh, vậy thì anh chính là kẻ tiếp tay lớn nhất trong bi kịch cuộc đời của Cảnh Liêm Uy rồi!

Nhìn theo bóng hai người họ rời đi, nụ cười trên khóe môi Ân Thiên Thiên cũng đã biến đâu mất, cô xoay người quay trở lại phòng của mình…

Đổng Khánh, Đổng Khánh…

Anh ta lại dùng chiêu khổ nhục kế tự hại bản thân để thu hút sự chú ý của cô ư…

Nhưng cũng đúng thế thật, Ân Thiên Thiên thật lòng thấy có hơi… Băn khoăn, nhưng cũng chỉ có thế, không hơn.

Ân Thiên Thiên trở vào trong phòng ngủ, rồi cô lại lần nữ tiến đến trước cánh cửa xoay, cô biết chắc bên Cảnh Liêm Uy buổi tối sẽ không có ai hết, cho nên bây giờ tới đó sẽ không ngượng giống lần trước nữa, thế nhưng lúc này cô vẫn cứ đứng đó ngập ngừng không thôi…

Có bị kì không nhỉ?

Có nên không?

Tất cả những câu hỏi đó cứ đan xen trong đầu cô, khiến cô chợt thấy do dự trù từ.

Ân Thiên Thiên đấu tranh tâm lý rất lâu, cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đó ra, đèn trong phòng bên vẫn đang bật, người nọ vẫn đang ngồi ngay chỗ trên đầu giường, trên đùi đặt một quyển sách chậm rãi đọc, ngay cả nhịp lay động rất nhỏ của rèm cửa cũng mang một hơi thở khiến cô cứ rung động mãi thôi…

Ân Thiên Thiên đi cân không bước vào trong phòng, trên người cô mặc một chiếc vày ngủ đơn giản, tóc chỉ tùy ý buộc lại, đôi tay nhỏ nhắn của cô chắp sau lưng, hơi rụt rè nhìn người đang ngồi trên giường kia, dường như trong thoáng chốc đã trở thành một cô học sinh nhỏ vậy, dảng vẻ hơi ngập ngừng căng thẳng.

Vào thời khắc cô xuất hiện, cả thế giới dường như đã mất đi sức hấp dẫn, anh buông cuốn sách trên tay xuống, cứ thế nhìn cô đăm đăm, ánh mắt ấy lướt qua đôi chân trần của cô rồi lại tới mắt phần mắt cá chân quyến rũ bị tà váy hững hờ che đậy, rồi phần xương quai xanh nhỏ bé xinh xắn, cả khuôn mặt mà dù nhìn bao lâu anh cũng không thấy nhàm chán kia nữa…

Môi Cảnh Liêm Uy khẽ nhếch lên, thoáng chốc anh đã trở nên vô cùng dịu dàng, rồi anh nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, tới đây nào.”

Trái tim Ân Thiên Thiên lại một lần nữa run lên, chỉ vì năm chữ của anh.

Đây mới là tình yêu của đời cô, dù đã trải qua bao nhiêu năm song xúc cảm vẫn luôn vẹn nguyên như ngày đầu, đây mới là tình yêu chứ.

Cảnh Liêm Uy vừa dứt lời thì cô đã mau chóng tiến lên, thậm chí tâm trí cô còn chưa kịp ra lệnh, cô còn chưa kịp cảm thấy ngượng ngùng thì cơ thể cô đã cứ thế mò lên giường anh, không những chiếm cứ nửa bên giường mà còn dụi vào cơ thể ấm áp của anh để sưởi ấm thân mình, rồi cô đưa tay ông lấy eo anh, cứ thế tựa đầu vào lòng anh mà thoải mái thở phào một hơi…

Trông thấy những hành động hệt như một chú mèo con của cô, mặt mày Cảnh Liêm Uy hiện rõ một nét cười rất đỗi dịu dàng.

Anh vương tay vuôt ve mái tóc cô, khẽ trêu: “Sao anh lại không biết em cũng có khi chủ động vậy nhỉ.”

Lời anh nói khiến hai má Ân Thiên Thiên đỏ bừng, dừng như cô đã quên sạch chuyện lúc nãy đứng trước của trù trừ do dự hồi lâu rồi, giờ phút này cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ.

Ân Thiên Thiên nằm trong lòng anh, cô tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại không để ý đến câu trêu đùa đó của anh, cô khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, sao em lại thích vòng ôm của anh đến thế chứ? Liệu kiếp trước em có phải là một con mèo không nhỉ, cứ thích chỗ này nhất thôi.”

“Thích vòng ôm của anh cũng tốt mà: “Cảnh Liêm Uy dịu dàng đáp lời cô, anh ôm lấy cơ thể ấm áp ấy, đôi mắt nhìn cô đong đầy vẻ dịu dàng: “Đây vẫn là chỗ riêng của một mình em đó, có muốn anh nuôi thêm mấy con mèo không?”

“Anh dám!” Thoáng chốc Ân Thiên Thiên thấy hơi dỗi, cô ngước mặt hung dữ nhìn anh, đôi môi mím chặt.

Anh khẽ hôn lên môi cô, tuy không nói gì nhưng lòng lại thấy hạnh phúc vô cùng.

Anh rất thích, thích khi cơ thể cô thật thà mà tựa sát lại gần anh, cũng thích dáng vẻ khi cô cứ vậy ỷ lại vào anh, lại càng thích cái dáng vẻ thích anh của cô.

Ân Thiên Thiên nằm ở chỗ dễ chịu, thoáng chốc cô lại bắt đầu thấy buồn ngủ, cô sát lại gần anh thêm chút rồi nói: “Cảnh Liêm Uy, tối nay em không về phòng, sáng mai anh nhớ phải kêu em…”

Vừa dứt lời thì cô cũng đã say giấc nồng, cô như vậy khiến Cảnh Liêm Uy dở khóc dở cười, anh vươn tay điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh rồi lại đắp kín chăn lại cho cô, để sáng một bóng đèn ngủ rồi cũng ôm cô cùng say giấc.

Từ sau khi Ân Thiên Thiên tìm được lối đi bí mật kia thì người đàn ông trước giờ vẫn có thói quen tắt hết đèn đi ngủ lại bỗng nhiên quen với việc để sáng một bóng đèn, vì anh sợ, sợ đến lúc nào đó co tới đây thấy không có ánh sáng sẽ sợ…

Sự bảo vệ của anh trước giờ vẫn luôn thầm lặng như thế, tấm lòng yêu thương cô cũng kiên định không bao giờ thay đổi.

Hôm sau, Ân Thiên Thiên tỉnh dậy từ một giấc ngủ vô cùng thoải mái, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú phóng to gấp hai lần của anh, cô không nén được mà khẽ cười.

Đã cưới nhau lâu vậy rồi, hơn nữa họ cũng đã có với nhau hai đứa con trai, thế nhưng mỗi lần ở cạnh anh cô lại luôn có cảm giác như khi yêu đương vậy, cũng có cảm giác rung động.

Ân Thiên Thiên đưa tay mơn trớn khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi mắt cô lại có vẻ vô cùng nghiêm túc.

Ngón tay mảnh mai vuốt theo đôi mày, rồi mắt, rồi mũi, cứ thế dần dần đi xuống, rồi lại chợt ngừng trên đôi môi mỏng của anh, cô hơi sững ra trong thoáng chốc, và ngay đúng lúc đó Cảnh Liêm Uy đã túm lấy tay cô, sau đó ánh mắt cô bỗng va vào đôi mắt của anh, dáng vẻ xinh đẹp vô cùng.

Cảnh Liêm Uy không nói gì, cứ thế nằm cạnh Ân Thiên Thiên nhìn ngắm nụ cười của cô, rồi anh nắm tay cô đưa lên môi mình, nhẹ nhàng hôn những ngón tay của cô, trong thoáng chốc Ân Thiên Thiên lại cảm thấy như bị điện giật vậy, khuôn nặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ bối rối ngại ngùng.

Nụ cười trên môi Cảnh Liêm Uy càng rõ hơn, anh nắm tay cô đặt lên lồng ngực mình, khẽ nói: “Bà xã, chào buổi sáng.”

Đôi mắt Ân Thiên Thiên sáng lấp lánh, cô không kìm nổi lòng mình mà nhìn anh, miệng cũng vô thức lặp lại lời nói của anh: “Ông xã, chào buổi sáng.”

Cô vừa dứt thì khuôn mặt Cảnh Liêm Uy liền sáng bừng lên, còn Ân Thiên Thiên chỉ đỏ mặt không nói lời nào.

Cô rút tay lại rồi ngoan ngoãn chui vào trong lòng anh, đột nhiên cô lại muốn nói chuyện về Đổng Khánh, cô ôm lấy vòng eo anh, suy nghĩ một chốc rồi cuối cùng cũng quyết định sẽ nói với anh: “Cảnh Liêm Uy, em có chuyện muốn nói với anh.”

Lúc này tâm trạng Cảnh Liêm Uy đang tốt vô cùng, anh khẽ ừ một tiếng, chất giọng khàn khàn ấy như còn xen lẫn nét cười.

Ân Thiên Thiên chớp chớp mắt, cô nói: “Em muốn đi thăm Đổng Khánh, có được không?”

Vừa dứt lời thì người nọ chợt nằm yên, Ân Thiên Thiên có hơi nôn nao ngước mắt nhìn anh.

Bệnh tình của Cảnh Liêm Uy còn chưa khỏi hẳn, cô cứ thế nói về người đnà ông mà anh chướng mắt có phải là rất không ổn không?

Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy, đôi mắt hiện rõ vẽ lo lắng, đôi tay ôm anh càng siết chặt hơn, rồi cô sốt ruột giải thích cho anh: “Anh nghe em nói đã, em đi thăm anh ta không phải bởi…”

“Ừm, em cứ đi đi.” Cô còn chưa dứt lời thì Cảnh Liêm Uy đã chợt cúi mắt nhìn cô rồi nhẹ giọng nói, ánh mắt anh vẫn dịu dàng như trước, giọng nói cũng êm tai như vậy, thế nhưng không hiểu sao Ân Thiên Thiên nghe anh nói vậy bỗng thấy có hơi… khó chịu.

Đôi môi nhỏ nhắn mím chặt, trong một chốc Ân Thiên Thiên không thốt nên lời nào.

Khi đi thăm thì cô lại thấy áy náy, nhưng nếu đi thì Cảnh Liêm Uy cũng đã đồng ý rồi, thế nhưng chính cô lại thấy khó chịu.

Rốt cuộc cô nên làm gì mới phải đây.