Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 606






CHƯƠNG 606: CÓ CẦN TÔI GIÚP CÔ HAY KHÔNG?

Kha Tiềm trầm mặt nhìn Ân Thiên Thiên, cằm căng ra.

Ân Thiên Tuấn lơ đãng đi lên trước mặt Ân Thiên Thiên đứng chặn ánh mắt của anh ta, Ân Bách Phú hít sâu một hơi, nói thẳng: “Ân Tinh ở lại, Kha Tiềm cậu có thể đi, đồng thời, tôi chắc chắn không đồng ý việc kết hôn của hai người.”

Ân Bách Phú vừa mở miệng, Ân Tinh gần như sắp bật khóc.

Kha Tiềm nhìn từng người, cố nén sự tức giận trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được cười nói: “Người nhà họ Ân nhất định các người sẽ hối hận.” Dứt lời, anh ta đóng sập cửa mà đi, cũng chẳng thèm kéo Ân Tinh theo.

“Ba, tại sao mọi người có thể như vậy chứ? Ân Thiên Thiên chẳng qua chỉ là con gái nuôi của ba, con mới là con gái của ba, thế mà ba lại có thể đối xử với con như vậy sao?” Ân Tinh suy sụp hét lên, dường như toàn bộ thế giới đều sụp đổ rồi: “Rốt cuộc Kha Tiềm có chỗ nào không tốt chứ? Các người cứ nhằm vào anh ấy như vậy, có phải cũng là vì anh ấy không có tiền hay không? Các ngươi có thể đừng lõi đời như vậy hay không?”

“Tiền? Ha ha…” Ân Bách Phú không kìm được bật cười, đưa tay chỉ theo hướng Kha Tiềm rời đi lớn tiếng nói: “Tao cho mày biết, nếu nó thật yêu mày, thật là một người tốt, thì nó sẽ không để mày chịu thiệt thòi, sẽ tự mình cố gắng phấn đấu chỉ sợ cả đời này mày bị thua cuộc. Mày mang hạnh phúc cả đời ra đánh cược vào một người đàn ông không chịu phấn đấu, còn không hề có lòng cầu tiến như vậy, người đàn ông như vậy mày giữ lại thì làm được gì?”

Nghe Ân Bách Phú nói vậy, Ân Thiên Thiên bỗng trở nên trầm mặc. Đúng vậy, các cô đánh cược hạnh phúc cả đời vào một người đàn ông, nếu người đàn ông này nhẫn tâm nhìn cô thua trắng tay, như vậy cô còn đi theo anh ta làm gì? Nếu anh ta thật yêu cô, sẽ không nhẫn tâm để cô nhìn quần áo mình thích mà nhớ đến củi gạo dầu muối trong nhà, cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn trời rất nóng cô thì đang mang thai mà phải đi chen chúc trên xe buýt.

“Ba làm sao biết được, anh ấy đối với con rất tốt, ba không phải con nên căn bản cũng không biết được” Ân Tinh không phục lớn tiếng phản bác.

“Nó tốt sao? Ân Tinh mày hãy mở to mắt ra mà nhìn xem cho tao, nó Kha Tiềm căn bản chính là một kẻ đào mỏ, chuyên lừa gạt tiền của phụ nữ, chỉ có mày mới ngốc như vậy, còn tưởng rằng là mối tình đầu thời kỳ cấp ba sao?” Ân Bách Phú tức giận không chịu được, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ, hoàn toàn không hiểu tại sao con gái mình lại yêu một kẻ như vậy: “Kha Tiềm tiếp cận mày căn bản là có mục đích.”

Dù Ân Bách Phú nói thế nào Ân Tinh cũng không tin, thậm chí còn sinh ra khó chịu với lời của ông, cuối cùng tức giận quay người đóng sập cửa mà đi, Lý Mẫn lo lắng nhìn thoáng qua, Ân Bách Phú lại không cho người ta đuổi theo, cuối cùng vẫn là Ân Thiên Tuấn không yên lòng đi theo.

Trong phòng, Lý Mẫn khẽ an ủi Ân Bách Phú, Ân Thiên Thiên dứt khoát đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Quản lý nhìn theo đến khi Ân Thiên Thiên tiến vào toilet mới quay người rời đi vì có việc gấp, nhưng nếu anh biết chuyện sẽ phát sinh sau đó thì cho dù trời sập, anh cũng sẽ không rời đi nửa bước!

Mới vừa từ trong toilet ra, khi Ân Thiên Thiên đi ngang qua một gian phòng nào đó, thì cửa phòng đột ngột mở ra, một người đàn ông từ bên trong lao ra, Ân Thiên Thiên còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị anh ta giữ chặt bờ vai ép ở trên vách tường, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch, phản ứng đầu tiên vội vàng đưa tay che bụng của mình.

“Ân Thiên Thiên!” Một giọng chậm rãi vang lên, gằn từng chữ một. Ân Thiên Thiên ngước nhìn nhận ra trước mặt là Kha Tiềm.

Anh ta đi rồi nhưng lại quay lại, trong lòng uất ức làm sao mà cứ như vậy rời đi được, khi anh ta đi ra bảo vệ không đi theo, cũng không có ai theo dõi anh ta, tất nhiên anh ta phải có một chút hồi báo mới được.

Ân Thiên Thiên hơi mở mắt nhìn Kha Tiềm trước mặt, tim đập rất nhanh, mím chặt môi không để bản thân tỏ ra sợ hãi, khẽ hỏi: “Kha Tiềm, tại sao anh lại ở chỗ này?”

“Ha ha…” Kha Tiềm cười khẽ, tới gần Ân Thiên Thiên cẩn thận quan sát gương mặt tinh xảo của cô, nói: “Thế nào, cô xem thường tôi, cho là loại như tôi không nên xuất hiện ở chỗ này sao? Cảm thấy mất mặt, đẳng cấp bị hạ sao?”

Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày, cô chưa từng có quan niệm như vậy, nhưng đúng là Kha Tiềm mang đến cho cô ấn tượng không tốt.

Cô chưa từng xem thường bất cứ người nào, cô tin tưởng vào câu ‘Đừng khinh thiếu niên nghèo’, nhưng sự thật đã chứng minh, Kha Tiềm hoàn toàn không phải người tốt, nếu là người tốt thì giờ cô cũng không lâm vào nguy hiểm như vậy. Đúng vậy, nguy hiểm.

Ân Thiên Thiên hơi cụp mắt nhìn thấy một nửa con dao thò ra trong túi quần Kha Tiềm, vết ma túy lộ ra ở chỗ ngực anh ta. Cô lấy cái gì ra đánh cược với người ta về dạng người này chứ?

Nghe cách đó không xa có người đang đi đến đây, Ân Thiên Thiên cũng không dám tuỳ tiện mở miệng kêu cứu, Kha Tiềm tán thưởng nhìn cô một cái, đưa tay kéo tay cô đến căn phòng khác không có người sử dụng, rồi đưa tay đóng cửa lại.

“Ân Thiên Thiên, chúng ta làm giao dịch đi.” Kha Tiềm ngồi bên bàn nước, quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên bị ném đến bên ghế sô pha, nói: “Cô đưa ‘Nhà hàng Long Phượng’ và ‘Khách sạn Noctune’ cho tôi, tôi sẽ chia tay với Ân Tinh.”

Ân Thiên Thiên cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và chán ghét trong lòng, đưa tay thận trọng che bụng mình rồi trả lời: “Anh chỉ cần ‘Khách sạn Noctune’ và ‘Nhà hàng Long Phượng’ thôi ư?”

Dưới hoàn cảnh như vậy, cô nào có thể từ chối anh ta, nhưng đồng thời cũng không thể khiến anh ta hoài nghi mình, nên cố gắng bình tĩnh lại, dường như đang trao đổi với anh ta: “Nhưng mà ‘Khách sạn Noctune’ và ‘Nhà hàng Long Phượng’ đều do … chồng trước của tôi vất vả xây dựng lên, có thể đổi thành những thứ khác không?”

Kha Tiềm không phải kẻ ngu như Ân Tinh, sau khi hoàn cảnh gia đình sa sút anh ta đã gặp quá nhiều loại người rồi, nếu Ân Thiên Thiên thật vui vẻ đồng ý với anh ta thì đúng là anh ta sẽ hoài nghi, thế nhưng Ân Thiên Thiên vừa nói như vậy, anh ta lại không cảm thấy lo lắng thậm chí còn không kìm được nghĩ, thật ra Ân Thiên Thiên cũng ngốc như Ân Tinh vậy.

“Không được, tôi chỉ muốn ‘Nhà hàng Long Phượng’ và ‘Khách sạn Noctune’ .” Kha Tiềm nhếch miệng cười xấu xa, trong chớp nhoáng này dường như anh ta nhìn thấy tương lai tốt đẹp của mình, mua bán ma túy trong nhà hàng và khách sạn có phải hết sức dễ dàng hay không, hơn nữa hai chỗ này toàn là nơi lui tới của người có tiền có quyền, sau này anh ta càng thuận tiện thu thập tin: “Nếu cô không muốn cho cũng có thể, đổi điều kiện…”

Dứt lời, ánh mắt Kha Tiềm không tự chủ quan sát người Ân Thiên Thiên, ánh mắt bỉ ổi mà nói: “Đi theo tôi một thời gian, đến khi nào tôi chán cô thì cô có thể đi…”

Sắc mặt Ân Thiên Thiên lập tức tái đi, đồng thời lúc này cô mới phát hiện vừa nãy khi bị kéo vào cổ tay cô đã bị thương, giờ đau như bị kim châm muối xát, nên cô vẫn chưa dám lên tiếng, chỉ mong quản lý Hoàng sớm phát hiện tung tích của cô một chút.

“Ân Thiên Thiên, có cần tôi giúp cô một chút hay không…” Dứt lời, Kha Tiềm bỗng dựa lại gần Ân Thiên Thiên, cô ngồi trong ghế sô pha, anh ta vây cô trong vòng ôm của mình, bàn tay xoa lên bụng cô hơi dùng sức nói: “Cô nói xem, nếu con của cô không còn nữa, có phải nhà họ Đổng sẽ rất cảm kích tôi không, có phải tôi nên đi lĩnh chút tiền hay không?” Kha Tiềm chợt nghĩ đến nhà họ Đổng.

“Tôi nghe Ân Tinh nói, người thừa kế nhà họ Đổng muốn cưới cô có phải không? Nhưng cô đang mang đứa bé của nhà họ Cảnh thì làm sao mà gả được, có cần tôi giúp cô một chút hay không?” Dứt lời, anh ta tăng thêm sức vào bàn tay, dọa cho Ân Thiên Thiên mặt mũi trắng bệch: “Hoặc giờ tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thử ý kiến nhà họ Đổng, tôi tin bọn họ họ chắc rất muốn tình huống như vậy xảy ra.”

“Tôi cho anh, anh muốn ‘Khách sạn Noctune’ và ‘Nhà hàng Long Phượng’ thì tôi đều cho anh.” Ân Thiên Thiên bỗng dưng thốt lên, mạnh mẽ nói: “Anh muốn gì tôi đều cho anh, chỉ cần anh đừng làm tổn thương con tôi.”

“Ha ha…” Kha Tiềm đột nhiên bật cười, đưa tay vuốt bụng Ân Thiên Thiên bụng cụp mắt nhìn cô, nói: “Quả nhiên, cô ích kỷ như vậy, cô căn bản không hề quan tâm sống chết của Ân Tinh, cô chỉ quan tâm chính bản thân cô mà thôi.”

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm anh ta. Trước nay, cô không cảm thấy mình cần phải quan tâm đến những kẻ không tôn trọng mình, coi thường mình, dựa vào cái gì mà cô phải làm Thánh Mẫu dù người khác đối xử với cô thế nào cô đều phải cư xử lương thiện với họ chứ, không có khả năng. Cô là người chứ không phải thần.

Khi chưa trở lại nhà họ Ân, chuyện Ân Tinh gây tổn thương cô còn ít sao? Sau khi quay về nhà họ Ân lại thường xuyên châm chọc khiêu khích cô, thậm chí nhiều lần đổ oan cho cô. Người như vậy mà bắt cô quan tâm sao? Huống hồ, dù cô quan tâm, chưa chắc Ân Tinh sẽ cảm kích, đồng thời dù biết chân tướng cô ta vẫn sẽ ngu ngốc mà đâm đầu vào trong bẫy của Kha Tiềm thôi. Tại sao cô phải đi làm chuyện tốn công mà không có kết quả còn phải mất lợi ích chứ? Cô lại không phải người ngu.

Kha Tiềm khinh bỉ nhìn Ân Thiên Thiên, tự cảm thấy bản thân rất cao thượng, nhưng thật ra anh ta mới là kẻ dối trá nhất, anh ta đưa tay cầm điện thoại của Ân Thiên Thiên tới lật xem, lướt qua số điện thoại của Cảnh Liêm Uy mà nhìn vào hai chữ Đổng Khánh, nói: “Ân Thiên Thiên, bây giờ chúng ta gọi điện thoại cho anh ta nhé, thế nào?”

Ân Thiên Thiên nuốt mạnh nước bọt, không nói gì, ánh mắt không tự chủ dừng lại ở cửa phía sau Kha Tiềm.

“Một đứa bé, tôi nghĩ ít nhất có thể kiếm được của nhà họ Đổng ba trăm tỷ đấy.” Kha Tiềm cười nói, ánh mắt nhìn chằm chằm số điện thoại của Đổng Khánh: “Dù sao tôi nghe nói người thừa kế nhà họ Đổng yêu cô chết đi sống lại…”

“Đổng Khánh sẽ không đồng ý.” Ân Thiên Thiên mạnh mẽ nói, thận trọng quan sát phản ứng của anh ta: “Nhà bọn họ sẽ không cho phép người phụ nữ đã ly hôn như tôi gả vào, anh đừng có hi vọng nữa.”

Kha Tiềm hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn không tin, hơi nghiêng người tránh ra định gọi điện thoại, cùng lúc đó Ân Thiên Thiên dùng hết sức đưa tay đẩy mạnh Kha Tiềm ra, thấy anh ta lảo đảo đập vào bàn nước, cô đứng dậy chạy về phía cửa, thuần thục mở cửa ‘Nhà hàng Long Phượng’ ra nhanh chân xông ra ngoài…

Kha Tiềm phục hồi tinh thần, đưa tay rút dao trong túi ra nhanh chóng đuổi theo.

Ân Thiên Thiên cố gắng đè nén sự sợ hãi, dọc đường chạy nhìn xem có ai đi vào toilet không, nhưng lúc này lại không hề có một bóng người, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, trái tim Ân Thiên Thiên không khỏi nhảy lên, nhưng vẫn cố hết sức chạy lao về phía trước, khi đến gần lối ra đột nhiên hô to một tiếng: “Cứu tôi với.”

Tiếng nói quen thuộc lập tức vang vọng toàn bộ ‘Nhà hàng Long Phượng’, người ăn xung quanh cũng như nhân viên đều quay mắt nhìn lại, nhưng ngay lập tức tái mặt, thậm chí có người đưa tay che hai mắt mình lại.

Ân Thiên Thiên còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, đã được Đổng Khánh đột nhiên xuất hiện trước mặt ôm lấy xoay tròn một vòng, bên tai chỉ nghe thấy “phập” một tiếng.