Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 532






CHƯƠNG 532: LIÊN MẪN VỘI VÀNG

Cảnh Liêm Uy bị hành động đột ngột của Ân Thiên Thiên làm giật mình, nhanh chóng dùng đôi tay lóng ngóng của mình ôm lấy cô, cúi đầu hỏi cô: “Sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao? Có phải là chóng mặt? Hay là buồn nôn? Hay là tâm trạng không vui không?”

Ân Thiên Thiên ôm chặt lấy anh, liên tục lắc đầu ở trong lòng anh…

Cô biết anh yêu cô, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Cảnh Liêm Uy sẽ yêu cô đến mức độ này…

Cô cũng không phải là kẻ ngốc, chuyện tay Đào Ninh bị thương đó, thực ra thời gian đầu cô có thể là không thể phân biệt được thật giả, nhưng sau này thì sao? Cô sống cùng với Đào Ninh nhiều ngày như vậy, thật sự là sẽ không phát hiện ra bất kì dấu vết nào sao? Chỉ là cô ít nhiều biết được tâm tư của Đào Ninh, cho nên không nói ra, nhưng rõ ràng là tên ngốc trước mắt này, anh có thể nhìn ra sao?

Anh là bác sĩ ngoại khoa bệnh viện Nam Tự, anh là một người được gọi là “thiên tài”, làm gì có chuyện nhìn không ra được người khác có bị thương hay không? Nhưng anh rõ ràng biết Đào Ninh là cố ý, vẫn để mặc cô ấy bảo anh đi xin lỗi, còn thành khẩn như thế, cô không muốn nói, cùng không muốn nghĩ đến, thậm chí mấy ngày nay cô không làm ầm lên với Cảnh Liêm Uy về chuyện điện thoại, một trong những nguyên nhân bên trong là cô không tin một người đàn ông vì cô thậm chí chịu cúi đầu sẽ có thể làm như vậy…

Không kìm chế được, nước mắt từ trong mắt Ân Thiên Thiên rơi xuống, ướt cả chiếc áo sơ mi mỏng của anh, đốt nóng da thịt anh, làm tâm hồn anh rối loạn…

“Thiên Thiên…” Lúc cảm nhận được sự ấm áp trong lồng ngực, Cảnh Liêm Uy bị dọa sợ, nhanh chóng đưa tay đẩy cô ra nghiêm túc nhìn cô trong lòng mình, hỏi: “Thiên Thiên, sao vậy? Sao lại khóc vậy? Ai bắt nạt em?”

Cảnh Liêm Uy vô cùng căng thẳng, nhưng lại nhìn thấy Ân Thiên Thiên không nhịn được cong môi lên.

Nếu như đời này, cô mất đi Cảnh Liêm Uy, vậy thì cô cũng không sống nữa!

Cô không có tự tin, sau này còn có thể tìm được một người đàn ông yêu thương cô hơn anh, cũng không có tự tin, bản thân mình có thể yêu một người đàn ông nào khác như yêu anh!

Đối diện với Cảnh Liêm Uy đang không ngừng lải nhải, Ân Thiên Thiên không nói gì cả chỉ là nhẹ nhàng cười lên, đưa tay ra ôm lấy cổ anh nhón chân lên đưa cánh môi hồng của mình lên hôn anh…

Cô là của anh, mà anh cũng là của cô…

Không ai có thể cướp đi được!

Cảnh Liêm Uy ngây ra một lúc, nhìn tủ lạnh đằng sau vẫn đang mở ra, trong lòng mới dần thả lỏng, tay còn lại ôm lấy eo cô, đóng tủ lạnh lại, ép cô vào tủ lạnh, hôn sâu hơn….

Khoảng thời gian này, bọn họ ai cũng không thích hợp để vận động, chỉ có thể làm như vậy thôi!

Bốn cánh môi dán chặt lại với nhau, ngọt ngào tươi đẹp…

Sau màn hôn này, cơ thể dịu dàng mềm mại của Ân Thiên Thiên dựa sát vào Cảnh Liêm Uy hít thở sâu, cho dù kết hôn nhiều năm vậy rồi, cho dù cô và anh đã từng hôn vô số lần, nhưng cô vẫn không thể hô hấp trong nụ hôn sâu, mỗi lần đều quá sức với bản thân mình.

Đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt kiều diễm của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy khẽ cười nhẹ giọng hỏi: “Thiên Thiên, sau này có chuyện gì nhớ phải nói với anh, không được tự mình cứng rắn chống đỡ, biết không?”

Ngoan ngoãn gật đầu, Ân Thiên Thiên lúc này đến cơ hội phản kháng cũng không có, cứ như vậy đồng ý với anh.

Cảnh Liêm Uy ôm cô vào trong lòng, từng chút từng chút dịu dàng an ủi, rất lâu sau đó…

Bên bàn ăn, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn ăn cơm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên cười với Cảnh Liêm Uy.

Có những lúc, cô thật sự cảm thấy bản thân có thể gặp được anh, có lẽ là phúc phần đã tích được từ bao kiếp trước, cả thế giới chỉ có duy nhất một người như Cảnh Liêm Uy bị cô gặp được rồi…

Cảnh Liêm Uy cũng không rời khỏi, chỉ là ngồi bên bàn ăn gắp thêm đồ ăn cho cô, thỉnh thoảng dặn dò vài câu, không khí đó ngược lại rất tốt, hai người nói chuyện, nhắc đến Cảnh Nhan Hi gàn đây đi Anh chơi dường như đã sắp quên bản thân mình là ai rồi, Ân Thiên Thiên không khỏi thở dài, cô nhóc ấy rốt cuộc vẫn là rất độc lập, cho dù là Cảnh Liêm rất thì bây giờ cũng theo tuổi tác lớn dần mà không còn dính người vậy nữa.

Đột nhiên, chuông cửa trong nhà kêu lên, hơn nữa rất gấp gáp!

Kính coong, kính coong…

Âm thanh khó hiểu đó làm cho Ân Thiên Thiên cảm thấy phiền lòng, lông mày cũng không nhịn được khẽ cau lại.

Cảnh Liêm Uy đúng lúc đang múc canh cho Ân Thiên Thiên, buông xuống cũng không được, không buông xuống thì chuông ngoài cửa thậm chí còn vang lên cả tiếng gõ cửa rồi, âm thanh ngày càng gấp gáp hơn!

Lần này làm Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy kinh ngạc, còn tưởng rằng có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không, hai người buông hết mọi việc trong tay mình nhanh chóng ra mở cửa, trong lòng nhất thời có chút rối loạn, không phải là thật sự xảy ra chuyện gì đó rồi chứ?

Cảnh Liêm Uy đứng chắn trước người Ân Thiên Thiên bảo vệ cho cô, tay còn lại đưa ra mở cửa, trên gương mặt anh tuấn mang vẻ nghiêm túc, lần đầu tiên mở cửa đều có chút nghiêm túc.

“Liêm Uy, anh sao vậy? Có phải là không khỏe chỗ nào không? Hửm?” Cửa vừa mở ra, âm thanh lo lắng quan tâm kia lọt vào tai Ân Thiên Thiên, không nhịn được cười nhạo tại chỗ, bàn tay kéo cánh tay của Cảnh Liêm Uy cũng thả ra, chỉ là Liên Mẫn quen thuộc đã lâu không gặp đứng ở ngoài cửa: “Có phải là cánh tay lại đau rồi? Hay là anh không cẩn thận chạm vào? Sao vậy?”

Cửa vừa mở, ánh mắt Liên Mẫn thậm chí không chuyển đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào người Cảnh Liêm Uy, thậm chí còn không kiêng nể gì kéo lấy cánh tay của Cảnh Liêm Uy hỏi nọ hỏi kia, bộ dạng giống như người phụ nữ của gia đình.

Cảnh Liêm Uy trong lúc nhìn thấy là cô ta thì lập tức trốn về phía sau, thế mà cuối cùng cánh tay bị thương vẫn bị cô ta kéo lại, cũng không nhúc nhích được, nhưng đợi đến khi Liên Mẫn dừng hỏi thăm lại, Cảnh Liêm Uy càng lùi sâu về phía sau tránh sự đụng chạm của cô ta, lông mày cau chặt lại…

Ân Thiên Thiên kéo hẳn cửa ra, nhưng ai ngờ Liên Mẫn kia đến nhìn cũng không nhìn thấy cô, tiến lên một bước ép lại gần Cảnh Liêm Uy nói: “Em xem giúp anh nhé, xem xem có phải xương của anh bị tổn thương rồi không? Một mình anh ở nhà rất không tiện không, hay là…”

“Bác sĩ Liên.” Đột nhiên, Ân Thiên Thiên mở miệng lên tiếng, sắc mặt lạnh lùng đến dọa người đứng ở một bên, hai tay khoanh trước ngực ngước mắt lên nhìn người phụ nữ hoàn toàn không coi mình ra gì nói thẳng: “Cô ngàn vạn lần đừng nói ra lời cô muốn đến đây chăm sóc anh ấy như thế, cô không thấy buồn nôn, nhưng tôi lại muốn nôn đó!”

Lời vừa nói ra, Liên Mẫn nhìn thấy Ân Thiên Thiên, cánh tay đưa ra muốn chạm vào cánh tay của Cảnh Liêm Uy lập tức dừng lại, cứng đờ giữa không trung lộ rõ sự gượng gạo, Cảnh Liêm Uy nhìn cô ta sau đó quay người đi thẳng vào trong phòng đứng cạnh bàn ăn uống nước, nghiêm chỉnh như đang kiềm nén cơn giận của mình!

Sắc mặt Liên Mẫn dần dần trắng bệch, ngượng ngùng thu tay lại, trong lúc này dường như mới bừng tỉnh nghĩ lại những chuyện bản thân mình vừa làm, cắn chặt môi mình, sau đó mới quay người lại nhìn Ân Thiên Thiên miễn cưỡng mỉm cười.

Ân Thiên Thiên cười như không cười nhìn cô ta, khẽ tựa vào cánh cửa màu đen nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ Liên, quan hệ của cô và chồng tôi tốt thật đấy, lại làm phiền cô ngoài giờ làm việc vẫn phải chạy đến đây quan tâm vết thương của anh ấy?”

Một câu nói này khiến Cảnh Liêm Uy không nhịn được khẽ quay lại không dám tiếp lời.

Ân Thiên Thiên để ý Liên Mẫn, anh luôn biết, chỉ là trước khi Ân Thiên Thiên thể hiện rõ ra thái độ của mình thì anh vẫn luôn không chú ý tới, cuối cùng anh rốt cuộc vẫn chọn phải giải quyết sạch sẽ mọi việc, nhưng ai ngờ cuộc nói chuyện trước khi đi Anh lần đó lại khiến anh tưởng rằng bản thân hiểu lầm cô, nhưng bây giờ lại…

Dường như, cuối cùng vẫn là vợ anh đúng!

Một chút tâm tư không đứng đắn kia của Liên Mẫn, vốn dĩ không nên tồn tại!

Đứng thẳng người lên, Ân Thiên Thiên tiến gần hai bước về phía Liên Mẫn, ánh mắt lạnh băng nhìn cô ta nhỏ nhẹ nói: “Bác sĩ Liên, cô trong giờ làm việc mặc áo blouse trắng chạy đến nhà tôi như vậy, đừng nói với tôi là đã xin nghỉ rồi đó nhé? Bây giờ, có thể mời cô nói cho tôi biết, cô rốt cuộc là dựa vào đâu mà quan tâm chồng tôi như vậy?”

Liên Mẫn nhìn Ân Thiên Thiên, cơ thể không nhịn được khẽ lùi về phía sau vài bước, dường như là theo bản năng liền quay đầu nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, trong mắt toàn là sự ủy khuất, bộ dạng đáng thương như bị bắt nạt.

Khẽ cười nhạo một tiếng, Ân Thiên Thiên nhìn Liên Mẫn, trong lòng ngay lập tức nổi lên lửa giận!

“Mẫn?” Đúng vào lúc Ân Thiên Thiên không nhịn được muốn nổi giận, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Điền Vinh, quay đầu lại liền nhìn thấy Điền Vinh mặc quần áo thường ngày đi đến, sau khi chào hỏi Ân Thiên Thiên liền quay sang hỏi Liên Mẫn: “Lúc em gọi điện thoại cho anh không phải là đang ở bệnh viện sao? Sao lại nhanh như thế đã ở đây rồi? Em sao lại mặc áo blouse, không phải là trốn làm đó chứ?”

Điền Vinh mặt đầy kinh ngạc nhìn Liên Mẫn đứng trước mặt, dường như nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại thì nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang đứng dựa bên bàn ăn sắc mặt nhàn nhã nhìn sang bên này…

Lần này Điền Vinh cũng có chút không hiểu, hết nhìn Liên Mẫn lại nhìn sang Ân Thiên Thiên liền đi vào giữa hai người, đứng thẳng hướng đến Cảnh Liêm Uy, sau đó còn kéo lấy cánh tay của Cảnh Liêm Uy đến cẩn thận quan sát một lượt, nhẹ giọng nói: “Thầy, thầy sao vậy? Nghe Vũ nói cô ấy đúng lúc gọi điện thoại cho thầy muốn hỏi chút chuyện, điện thoại thầy liền vang lên một âm thanh lớn rồi tắt máy, chúng em còn tưởng rằng thầy xảy ra chuyện gì đó, sợ chết mất…”

Ân Thiên Thiên nghe được những lời này của Điền Vinh, khóe miệng toàn là nụ cười mỉa mai, lời nói mắc ở trong ngực còn chưa nói ra, ai ngờ Liên Mẫn lại đột nhiên khóc lên, tốc độ rơi của nước mắt ấy khiến Ân Thiên Thiên không nhịn được nghĩ đến Mộc Yên Nhiên, chỉ là Liên Mẫn này dường như lại càng khó đối phó hơn!

“Bác sĩ Cảnh, chị Ân…” Liên Mẫn nhỏ nhẹ nói, âm thanh nghẹn ngào một cách tự nhiên thu hút ánh mắt của hai người đàn ông.

Đôi mắt híp chặt lại, bàn tay đang nắm lấy nắm cửa của Ân Thiên Thiên không nhịn được dùng lực ra sức siết chặt.

Bác sĩ Cảnh? Chị Ân?

Tên cô ta vừa gọi không phải “Liêm Uy” sao? Thuận miệng như vậy!

Còn cô lại hoàn toàn là chị Ân!

Điền Vinh vừa nhìn thấy Liên Mẫn khóc thì giật mình, đặt đồ trong tay xuống liền đi qua đó, đưa tay kéo Liên Mẫn vào trong lòng mình nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Sao đang yên lành lại đột nhiên khóc rồi? Có phải chịu ấm ức gì rồi không, hay là bị thương chỗ nào hả? Mẫn, em nói cho anh biết, đừng khóc nữa, em khóc anh không biết phải làm sao…”

Điền Vinh tay chân luống cuống ôm Liên Mẫn, rất lâu sau cũng không biết mình nên phải làm gì, chỉ có thể luôn miệng lẩm bẩm như vậy.

Cảnh Liêm Uy nhìn Liên Mẫn không nhịn được nhíu mày, cũng đi qua đó giơ tay kéo Ân Thiên Thiên lại bảo vệ trong lòng….

Động tác đơn giản đó bât ngờ khiến trái tim Ân Thiên Thiên bình tĩnh lại, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh đón nhận thách thức đến từ Liên Mẫn, giữa hai hàng lông mày hoàn toàn không hề biểu hiện sự sợ hãi nào!

Liên Mẫn khóc rất ủy khuất, tròng mắt đỏ hết lên, sao có thể nhìn thấy.