Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 53: Đừng tưởng ai cũng bất tài như cậu!




"Ân Thiên Thiên!" Trưởng khoa cắn chặt răng nhìn Ân Thiên Thiên, nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể nói: "Đừng làm lớn chuyện, đến lúc đó đối với em hay cậu cả nhà họ Ân đều không phải là chuyện tốt!"Ân Thiên Thiên cười tự giễu, sao cô không biết làm vậy không tốt cho anh trai, nhưng cô cũng rất rõ, nếu chuyện này thực sự không giải quyết được gì, vậy cô chắc chắn phải chịu tội danh này, đến lúc đó Ân Thiên Tuấn càng khó xử! Cô em gái anh luôn luôn cưng chiều, xảy ra chuyện như vậy chẳng lẽ không mất mặt sao?Nên dù biết chuyện này nổ ra không tốt đẹp gì với Ân Thiên Tuấn, cô vẫn kiên trì nói: "Em tin anh trai em sẽ đứng về phía em"Bốp!

Trầm thấp một tiếng, trưởng khoa rốt cuộc đã tức giận không nhịn được nữa, nghiêm khắc vỗ bàn đứng lên, trợn mắt giẫn dữ nhìn Ân Thiên Thiên và Trương Mai, hét lên: "Hai người các em, nếu thực sự làm lớn chuyện này, vậy thì sau này các em ra ngoài cũng chẳng khác gì học sinh tốt nghiệp cấp ba! Chuyện hôm nay phải xử lý ở đây cho tôi, bây giờ tôi tuyên bố, quảng cáo này không phải của Trương Mai em thiết kế, cũng không phải của Ân Thiên Thiên em thiết kế, mà do giảng viên của học viện thiết kế, còn quảng cáo tốt nghiệp của các em, tôi cho các em thời gian ba tuần, làm xong rồi nộp lên, bằng không các em đừng mong tốt nghiệp!"
Lời nói của trưởng khoa nhìn bề ngoài rất công bằng, chí ít đã giải quyết chuyện hôm nay ở mức độ nhất định, nhưng lại tước đoạt quyền sở hữu của quảng cáo cho người khác, vậy thì cho dù là đối với ai cũng không công bằng, mà Trương Mai và Ân Thiên Thiên đều không muốn kéo dài thời gian tốt nghiệp!

Khi lửa giận của Ân Thiên Thiên sắp bùng ra, đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc, thu hút ánh mắt của mọi người, Ân Thiên Thiên cúi đầu, khi chuyện này chưa rõ ràng, cô không muốn bị người ngoài truyền ra lung tung, cho dù tức giận nhưng cô vẫn duy trì lý trí.

Đào Ninh chạy đi mở cửa, sau đó đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn Cảnh Liêm Uy ngoài cửa.

Đây chính là chồng của Ân Thiên Thiên?

Cô ấy thật sự không ngờ, bác sỹ bệnh viện Nam Tự lại đẹp trai đến mức như vậy...

Áo sơ mi trắng đơn giản đóng thùng với quần kaki, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay có lực, nút áo trước ngực tùy ý mở hai cúc, không hiện ra vẻ phóng đãng, mà là khí chất nho nhã!

“Xin lỗi, tôi tới đón vợ chưa cưới của tôi.”

Tiếng nói vừa dứt, Ân Thiên Thiên theo bản năng nhìn sang, khuôn miệng nhỏ nhắn mím thật chặt.

Ân Thiên Thiên không biết mình bị làm sao, vốn dĩ cô chỉ thấy tức giận về chuyện Trương Mai ăn cắp quảng cáo của cô mà thôi, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy xuất hiện trước mặt mình, cô lại đột nhiên cảm thấy ấm ức. Lúc đối thoại với trưởng khoa, không phải cô không nghĩ đến việc nói ra tên của Cảnh Liêm Uy, nhưng dù sao hai người vẫn chưa đến mức quá thân thiết, cho dù cô ỷ lại anh cũng không muốn dễ dàng giao ra trái tim mình, huống chi, Cảnh Liêm Uy sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào, lại là một chuyện rắc rối khác không phải sao? Đọc truyện kết hôn anh dám không cập nhật nhanh nhất tại Vietwriter.com

Cảnh Liêm Uy đứng ở cửa, nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang đứng cạnh bàn làm việc, hôm nay thoạt nhìn cô rất xinh đẹp và trong sáng, may mà cảm giác này chỉ xoẹt qua trong mắt Cảnh Liêm Uy. Anh đi thẳng vào, đứng trước mặt trưởng khoa, bên cạnh chính là Ân Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Xin hỏi vợ chưa cưới của tôi có thể rời đi không?”

Mãi đến khi Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt trưởng khoa, mọi người mới hồi phục tinh thần là chuyện gì đang xảy ra, ngay giây phút Cảnh Liêm Uy xuất hiện trước mặt, ánh mắt của Trần Tú không hề rời đi, chỉ cảm thấy tim mình đang đập loạn xạ, ngay cả Lý Giang cũng cảm thấy hít thở không thông suốt.

Chồng của Ân Thiên Thiên là rồng phượng trong loài người, các cô thật sự không biết, lúc đi vào Cảnh Liêm Uy cũng không đóng cửa lại, lúc này trước cửa đã có một đám sinh viên đang chen lấn, muốn đóng cửa cũng không ổn, đành trơ mắt nhìn xem trưởng khoa xử lý thế nào.

Trưởng khoa không ngờ, ông còn chưa lên tiếng, đã có người ngu ngốc làm lớn chuyện.

Trần Tú nhìn thấy Cảnh Liêm Uy vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên định rời đi, không nhịn được lên tiếng: “Xin hỏi anh xưng hô thế nào? Bây giờ có lẽ vợ chưa cưới của anh không thể rời đi, cô ta ăn cắp quảng cáo của bạn thân tôi, bây giờ đang nhận lỗi với trưởng khoa.”

Một câu nói kể ra tất cả những lỗi lầm đẩy lên người Ân Thiên Thiên, còn tiện thể đạp Ân Thiên Thiên một cú!

Dứt lời, Trần Tú đắc ý nhìn Ân Thiên Thiên, Trương Mai cũng đắc ý nhìn đám bạn học đang bàn luận xôn xao, mục đích của cô ta hôm nay chính là muốn hủy hoại Ân Thiên Thiên, sao lại không muốn thấy cảnh tượng như thế?

“Trần Tú, trước khi nói tốt nhất phải có chứng cứ, cô có chứng cớ gì nói tôi ăn cắp quảng cáo của Trương Mai!” Ân Thiên Thiên trợn mắt giận dữ nhìn Trần Tú, lửa giận trong lòng lại bị khơi mào một lần nữa: “Tôi đã nói rất rõ, quảng cáo đó là của tôi, là do tôi thiết kế, là tôi nhìn người mẫu quay, cũng là tôi tốn công sức làm ra, không phải Trương Mai!”

- Sao quảng cáo của Trương Mai lại biến thành quảng cáo của Ân Thiên Thiên?

- Ai biết, danh tiếng của Ân Thiên Thiên vốn chẳng tốt đẹp gì, rốt cuộc có phải là của cô ta thật không thì đúng là khó nói.

- Ân Thiên Thiên vẫn rất có tài, tôi cảm thấy có thể thật sự là của cô ấy.

- Ha ha, cậu đang nói đùa sao? Ân Thiên Thiên là cô cả của nhà họ Ân, chỉ cần cô ta muốn, lúc nào cô ta cũng có thể “có tài”, dòng họ lớn nào lại mong con cái mình là đồ vô dụng chứ?

...

Tiếng bàn tán của sinh viên trước cửa truyền vào không chút kiêng dè, cơ thể Ân Thiên Thiên cứng đờ, bỗng nhiên, bàn tay nhỏ bé được một bàn tay lạnh băng nắm lấy, nhưng lại cảm nhận được sự ấm áp.

Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh Ân Thiên Thiên, nắm tay cô lẳng lặng nhìn đám người trước mặt, nhẹ nhàng nói với Trương Mai như đang chịu ấm ức cực lớn bên cạnh Trần Tú: “Cô nói quảng cáo là của cô?”

Trương Mai cho rằng Cảnh Liêm Uy chẳng qua chỉ là bác sỹ bệnh viện Nam Tự, càng thêm đắc ý, sức lực càng tăng, lên tiếng: “Đúng vậy, quảng cáo là do tôi thiết kế, Ân Thiên Thiên ăn cắp ý tưởng thiết kế của tôi, cũng là Ân Thiên Thiên ăn cắp quảng cáo của tôi, bây giờ còn nói khoác không biết ngượng rằng đó là của mình, thậm chí còn không tiếc mang anh trai của mình là cậu cả nhà họ Ân ra uy hiếp trưởng khoa! Cô gái này không hề có tài, chúng ta đã bị cô ta lừa suốt bao nhiêu năm nay!”

“Trương Mai, cô nói chuyện chú ý một chút, bây giờ chuyện này vẫn chưa làm rõ, cô làm thế, Thiên Thiên có thể kiện cô tội phỉ bang bất cứ lúc nào!” Đào Ninh đứng bên cạnh tức giận nói, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm: “Thiên Thiên là người như thế nào, không thể lấy ánh mắt của cô mà kết luận, nhận xét của cô không đại diện cho cách nghĩ của người khác!”

Cảnh Liêm Uy căn bản mặc kệ những cô nhóc này, sau khi nghe Trương Mai nói xong, chỉ quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, nói: “Muốn xử lý thế nào?”

Ân Thiên Thiên cắn răng nói: “Em nhất định phải tra rõ sự việc, em không thể bị hủy hoại cả đời vì người như thế này!”

Đúng vậy, cả đời!

Một khi làm lớn chuyện này lên, Ân Thiên Thiên cô phải chịu nỗi oan này, vậy thì cô không thể gả cho Cảnh Liêm Uy nữa, cũng không thể tồn tại trong giới quảng cáo, cả đời cô sẽ thật sự bị hủy hoại.

Đôi khi, muốn hủy diệt một người thật sự là một chuyện rất dễ.

Cảnh Liêm Uy nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên, nhếch miệng cười, lập tức lấy điện thoại của mình, không chút do dự gọi đi: “Đồn cảnh sát phải không? Đây là phòng làm việc trưởng khoa thiết kế quảng cáo đại học T, phiền các anh tới đây một lát, ở đây xảy ra chuyện ăn cắp quảng cáo.”

Đến khi Cảnh Liêm Uy cúp điện thoại, người ở đây mới tỉnh ngộ rốt cuộc anh đã làm gì.

Sắc mặt của Trương Mai chớp mắt tái nhợt, nếu không phải Lý Giang hung hăng bấm cô ta một cái, có lẽ Trương Mai sẽ lộ ra ngay tại chỗ, mà trưởng khoa tức đến mức hét lên: “Cậu là ai! Chuyện của đại học T từ lúc nào đến lượt người ngoài như cậu khua tay múa chân! Xen vào chuyện của người khác! Cút ra ngoài cho tôi!”

Sinh viên ngoan như Đào Ninh cũng là lần đầu tiên thấy trưởng khoa tức giận như vậy, kinh ngạc cúi đầu không nhịn được cười, mà Đổng Khánh bên cạnh không đồng tình nhìn Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.

“Anh này, anh biết hành vi của anh sẽ mang đến phiền phức như thế nào cho Thiên Thiên không? Anh không thể vì chút bốc đồng mà đẩy cô ấy lên đầu sóng ngọn gió!” Đổng Khánh thật sự không đồng tình với cách làm của Cảnh Liêm Uy, nếu chuyện này không xử lý tốt, không nói rõ ràng, sự nghiệp thiết kế của Ân Thiên Thiên sẽ thật sự bị hủy, lời nói càng thêm sắc bén: “Cho dù anh là chồng chưa cưới của Thiên Thiên, anh cũng không nên quyết định thay cô ấy như vậy, anh không ở trong nghề này thì đừng dùng cách nghĩ của mình làm việc thay người khác, Thiên Thiên là người có suy nghĩ, cô ấy cũng không thích người khác quyết định thay cô ấy! Anh làm như vậy, nếu hủy hoại cô ấy thì phải làm sao đây?”

Cảnh Liêm Uy nhìn Đổng Khánh, mắt phượng không chút cảm xúc nhìn Ân Thiên Thiên, hơi châm chọc lên tiếng: “Bạn học này rất thân với vợ chưa cưới của tôi sao? Trước khi cậu nói những lời này, tôi cũng nói cho cậu biết một câu, đừng tưởng ai cũng bất tài như cậu.”

Nửa câu đầu miễn cưỡng cho qua, nhưng câu cuối cùng rõ ràng mang theo sự không hài lòng.

Từ lúc nào, tên vợ chưa cưới của anh lại được thốt ra thân mật từ miệng của người đàn ông khác như vậy? Thực sự coi anh là kẻ ngốc, không nhìn ra sự mến mộ rõ ràng của Đổng Khánh ư?

Ân Thiên Thiên dường như cũng giật mình vì sự ngang ngược của Cảnh Liêm Uy, kinh ngạc nhìn anh.

Cũng không biết hiệu suất làm việc của cảnh sát thành phố T được nâng cao hay là làm sao, sau khi Cảnh Liêm Uy gọi điện không bao lâu cảnh sát đã đến. Lần này phòng làm việc càng thêm náo nhiệt, các giảng viên lại muốn đuổi người đi, nhưng một câu của cảnh sát “yêu cầu mọi người hỗ trợ làm việc công” đã giữ người ở lại.

Khi cảnh sát hỏi Trương Mai, Cảnh Liêm Uy chỉ đứng đó không nói câu nào, chuyện ăn cắp nghệ thuật tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết mới có thể thu nhỏ tổn thất, hiển nhiên cảnh sát cũng biết, trực tiếp làm việc ngay tại đây, sau khi xem hai quảng cáo đó, họ chỉ hỏi Ân Thiên Thiên vấn đề mấu chốt: “Cô Ân, cô có thể tìm thấy người mẫu kia không?”