Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 514






CHƯƠNG 514: NHÀ HỌ ĐỔNG TRÀN ĐẦY PHỈ KHÍ

Hành vi này của Ân Thiên Thiên không chỉ tát nhà họ Đổng một cái, mà còn cố muốn giết chết cái suy nghĩ đó của nhà họ Đổng ngay từ khi còn trong nôi! Mà cô thậm chí chọn cách đối đầu trực tiếp với nhà họ Đổng, đây không phải là cố ý sao?

Ở Vương quốc Anh ai mà không biết, tính khí ông cụ Đổng rất nóng nảy chứ! Cô đây là đã chọc vào một tổ kiến!

Nhưng Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên hoàn toàn mặc kệ, vẫn mỉm cười hồn nhiên mà đi ra ngoài.

Đổng Khánh quay đầu lại nhìn ông cụ nhà mình một cái, gần như là không hề do dự mà muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng lại bị ông cụ một tay kìm chế lại, rất lâu cũng không vùng vẫy ra được, lúc Đổng Khánh muốn phát hoả thì nghe ông cụ mở miệng nói một cái: “Nhà họ Đổng của chúng ta vốn đã xuất thân thổ phỉ, có gì hay ho mà để ý đến mấy lời nói tào lao đó chứ, chỉ cần già này muốn thì không có chuyện không có được!”

Một câu nói mạnh mẽ có lực vang lên trong sảnh tiệc, khiến mọi người kinh động mà lũ lượt cúi đầu.

Đúng vậy a, nếu nhà họ Đổng tiếp tục tính lên trên, quả thực là xuất thân thổ phỉ, cũng vì xuất thân này mà lúc nhà họ Đổng vừa mới lập nghiệp đã ngã xuống không ít lần, nhưng cuối cùng cũng đã phất dậy, thậm chí ngày càng lớn mạnh cho đến thời điểm hiện tại! Ông cụ nhà họ Đổng thậm chí còn nổi tiếng trong giới thượng lưu vì phỉ khí của ông ta!

Ai có thể mong đợi một người đàn ông lớn lên trên lưng ngựa và tham gia vào chiến tranh khai quốc trở nên nho nhã lịch sự chứ?

Tóm lại, ông cụ Đổng chính là một người ra bài không theo quy tắc đánh bài!

Đổng Khánh nhìn sâu vào ông cụ Đổng một cái, cuối cùng vẫn hít thở sâu một hơi, trầm mặc lại.

Ông cụ Đổng quay sang nhìn tất cả những người trong sảnh tiệc, trên mặt lúc này cũng không có nở nụ cười nữa, chỉ mang chút tức giận mà nói: “Các vị, các vị đều không phải là không thân thiết với nhà họ Đổng của tôi, già này hôm nay xin được nói, Ân Thiên Thiên nhất định sẽ là con dâu của nhà họ Đổng chúng tôi, chắc chắn sẽ là chủ mẫu của nhà họ Đổng, thực ra, tuy tôi không thừa nhận con nhóc đó cho lắm, nhưng ngặt nỗi trong thế hệ này của nhà họ Đổng chỉ có một mình Đổng Khánh ưu tú, cho nên già này hôm nay xin được nói rõ! Cô ta thừa nhận cũng phải nhận, không thừa nhận cũng sẽ có một ngày phải nhận, già này chưa hề đánh trận nào mà không có chắc chắn!”

Lời nói này coi như là đã làm lộ ra hoàn toàn loại phỉ khí trên khắp người ông ta! Khiến cho những người bên dưới lũ lượt im miệng.

Nhà họ Đổng, từ trước đến giờ không nói đạo lý, thậm chí còn…không có luân thường.

Nghe xong ông cụ nói những lời này, Đổng Khánh cũng không có nói gì, chỉ là cái được gọi là danh sách hôn thê kia, lúc này hoàn toàn chỉ còn tên một người phụ nữ nữa mà thôi!

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa vang lên một tràng tiếng ồn ào.

“Đổng Khánh! Anh lăn ra đây cho tôi! Anh đây là có ý gì? Bữa tiệc nhà họ Đổng tôi không thể tham gia sao? Anh đừng có quên, sự thật là anh đã ngủ với tôi ở trong nước! Trong bụng của Ân Nhạc Vy tôi bây giờ đang mang giống của nhà họ Đổng anh!” Bên trong sảnh tiệc vô cùng yên tĩnh, cho nên khiến cho giọng nói của Ân Nhạc Vy trở nên vô cùng rõ ràng, lời nói đó khiến cho mọi người đều không khỏi lần lượt nhíu mày, cái tố chất này nếu như thật sự là chủ mẫu của nhà họ Đổng, chắc là nhà họ Đổng sẽ bị huỷ mất: “Đổng Khánh, anh ra đây cho tôi! Hôm nay bất luận thế nào anh cũng phải cho tôi một đáp án, anh rốt cuộc là muốn làm gì!”

Ông cụ Đổng khẽ nhúc nhích cằm của mình, ánh mắt như bó đuốc nhìn về phía cửa ra vào, mọi người bất giác nhường ra một chỗ cho ông ta, ông cụ mặc một thân áo dài màu xanh đi ra ngoài, toàn thân trên dưới đều toát ra một khí tức hoài cổ, nhưng cái thần sắc đó lại tràn đầy sự khát máu và phẫn nộ.

Đổng Khánh cũng đi theo ra ngoài, yên tĩnh mà đi theo đằng sau ông cụ Đổng.

Ân Nhạc Vy bị bảo vệ chặn ở cửa, dựa vào cái bụng bự của mình mà tiến đến gần cửa sảnh tiệc, lúc này đang vô cùng khoa trương mà kêu gào, khuôn mặt nhỏ tức đến đỏ bừng, nhìn thấy người ra ngoài thì lập tức mở miệng hỏi: “Đổng Khánh, anh tốt xấu gì cũng là người thừa kế nhà họ Đổng, anh cho rằng cái thái độ không chịu trách nhiệm này của anh là phong độ mà một người thừa kế nên có sao? Hay là anh cho rằng anh để con trai của mình lưu lạc ở bên ngoài là một chuyện rất là quang vinh? Ân Nhạc Vy tôi cũng không phải là người bám vào hào môn, nhưng hôm nay anh nhất định phải cho tôi một câu trả lời về chuyện này, ở trước mặt của ông cụ!”

Ân Nhạc Vy thay mặt trong chốc lát thật khiến người ta nhịn không được mà tặc lưỡi, thậm chí vừa nhìn là biết Ân Nhạc Vy là người phụ nữ không có não rồi, tốt xấu gì cô ta cũng đến Anh Quốc một thời gian dài như vậy rồi, sao lại không biết nghĩ cách mà tìm hiểu về tình hình của nhà họ Đổng một chút chứ? Thậm chí cô ta còn là người đã nói chuyện trực diện với ông cụ nhà họ Đổng rồi nữa, sao lại nhìn không hiểu tính cách của ông cụ nhà họ Đổng thế? Đây không phải là chỉ có thể trách mình thôi sao?

Quả nhiên, lúc này ông cụ Đổng đã phát hoả rồi, đôi mắt gần như là thét ra lửa!

“Người đâu, bắt ả điên này lại cho tôi!” Một tiếng hạ lệnh, bảo vệ nhà họ Đổng gần như là toàn bộ xuất quân, nhân lúc Ân Nhạc Vy chưa hồi thần lại thì đã bắt cô ta lại rồi, nhưng vẫn cẩn thận để không đụng trúng bụng của cô ta.

Ân Nhạc Vy hoảng sợ đến ngây ngốc, hồi lâu vẫn chưa hồi thần lại, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy chưa có đi xa ở bên kia cũng đã bước về, yên tĩnh mà đứng ở bên ngoài xem trò hề.

Đôi mắt phụng khẽ híp lại, Cảnh Liêm Uy nhìn thẳng vào bụng của Ân Nhạc Vy, rất nhanh lại thu tầm mắt của mình lại, dưới đáy mắt là ý cười thâm sâu khó lường, đáng tiếc là không có ai chú ý đến.

“Ông nội, ông đây là có ý gì? Trong bụng cháu còn đang mang…” Ân Nhạc Vy vùng vẫy không được, cũng không dám lấy đứa con trong bụng ra đánh cược, nên uỷ khuất mà lên tiếng, trong đôi con ngươi xinh đẹp ướt lệ, nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang rồi.

“Cô im miệng cho tôi!” Ông cụ rõ ràng là mất kiên nhẫn, đôi con ngươi nhìn Ân Nhạc Vy toàn là ghét bỏ, thẳng thừng mà nói: “Cô tưởng chỉ có cô biết sinh con thôi sao? Phụ nữ trên thế giới này đều biết! Đừng có ỷ vào cái bụng của cô mà đến nhà họ Đổng của tôi diễu võ giương uy, nhà họ Đổng tôi chưa bao giờ sập cái bẫy này! Cho cô chút mặt mũi là cô liền được nước làm tới, huênh hoang!”

Một lời nói khiến cho Ân Nhạc Vy hoàn toàn sững sờ, không hiểu trước mắt đây là sao nữa?

Trong gia đình bình thường, không phải đều rất chú trọng con nối dõi sao? Sao nhà họ Đổng lại như vậy?

Ân Thiên Thiên cũng không khỏi tò mò, khẽ đảo mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy khom người xuống nhẹ nhàng nói: “Đàn ông nhà họ Đổng phong lưu, con nối dõi của nhà họ Đổng có ở khắp nơi, nhưng người được thừa nhận trước giờ chỉ có người vô cùng xuất chúng thôi.”

Đôi mắt nhịn không được mà khẽ mở to, cô hoàn toàn không ngờ đến nhà họ Đổng đại danh đỉnh đỉnh lại là một gia tộc như vậy a!

“Ông cụ Đổng xuất thân là con riêng, Đổng Khánh cũng là xuất thân con riêng, nếu như không phải cách giáo dục từ nhỏ của Đổng Khánh khác với người nhà họ Đổng, chắc hẳn ông cụ Đổng cũng sẽ không coi trọng anh ta.” Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến mọi thứ xung quanh: “Nhà họ Đổng từ trước đến giờ chưa hề sở trường về phương diện văn lễ, mà là ở vũ lực, Đổng Khánh sở dĩ được chọn đa phần là bởi vì anh ta trông vô cùng nho nhã lịch sự, điều này rất hiếm gặp trong lịch sử của nhà họ Đổng.”

Ân Thiên Thiên nhìn nhà họ Đổng ở trước mặt với ánh mắt kinh ngạc, bữa tiệc hôm nay có rất nhiều người nhà họ Đổng đến dự, nhưng những gì cô nhìn thấy ít nhất là bộ dạng sau khi ăn vận lộng lẫy của bọn họ, đâu có khoa trương như vậy đâu a? Ai ngờ vừa nghĩ xong thì Cảnh Liêm Uy lên tiếng nói: “Trong đời trước của nhà họ Đổng, vợ của cậu cả là vị hôn thê mà cậu hai đã qua lại 10 năm, bị cướp đi vào đêm động phòng hoa chúc, sau khi cậu cả nhà họ Đổng qua đời ngoài ý muốn, chị dâu cả lại lần nữa gả cho cậu hai, còn sinh hai đứa con, hai đứa trẻ cũng không biết phải gọi là gì nữa…”

Đơn giản nói một chút, sau đó thì Cảnh Liêm Uy không nói gì nữa, gia tộc như nhà họ Đổng cho dù sau này anh không thể ở cùng với Ân Thiên Thiên, anh cũng sẽ không giao phó Ân Thiên Thiên cho người như Đổng Khánh.

Nhà họ Đổng, là gia tộc mà ai cũng sẽ không thể biết được khi nào thì mình sẽ bị chính người thân của mình đâm một dao a.

Ông cụ Đổng nói xong thì liền đưa tay vỗ vỗ vai của Đổng Khánh, cái vỗ này có chút dùng lực mà nói: “Tiểu tử cháu, sau này đừng có mà gây mấy chuyện này cho ta nữa, ăn xong rồi thì nhớ chùi mép! Nhà họ Đổng ta không chấp nhận bất kỳ uy hiếp nào!”

Nói xong, ông cụ Đổng cũng không nhìn Ân Nhạc Vy lấy một cái nữa mà quay người rời khỏi, Ân Nhạc Vy vội vàng kêu ông ta: “Ông cụ, không phải ông nói là tôi chỉ cần an tâm đợi thôi sao? Nhưng mà tôi đã đợi rồi, ông cho tôi câu trả lời gì vậy? Con của tôi cũng đã sáu, bảy tháng rồi, nhưng nhà họ Đổng các người lại…”

“Tôi kêu cô đợi, nhưng tôi có nói là cô đợi rồi thì tôi sẽ cho cô vào nhà họ Đổng sao?” Ông cụ Đổng có hơi tức giận, sau đó nhìn cô ta nói: “Cô ngốc thật hay là ngốc giả vậy? Lúc đó tôi nói với cô là lúc nào, thai nhi của cô còn chưa ổn định a, có thể phá bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ nếu có bản lĩnh thì đi phá đi!”

Trong lời nói, chân thật mà nói với Ân Nhạc Vy, cô ta bị người ta chơi rồi!

Ân Thiên Thiên còn đang tự hỏi là trong khoảng thời gian cô ta ở Anh sao lại yên tĩnh như vậy, thì ra là như vậy a!

Ân Nhạc Vy lập tức tức đến trắng toát cả khuôn mặt nhỏ, giãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm hãm của bọn bảo vệ, nhưng mà người ta căn bản là kiên cố! Cơ thể nhịn không được mà run lên, gào thét với bọn họ: “Ông cụ Đổng! Ông chính là vô lại! Cháu nội của ông cũng vô lại! Các người làm như vậy không sợ truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Đổng sao? Tôi nói cho ông biết, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu, Ân Nhạc Vy tôi nhất định sẽ đòi lại cho tôi một công đạo!”

“Mẹ ơi…” Lúc thanh âm vừa dứt thì một tiếng nói trẻ con truyền tới, đám người bất giác nhìn qua thì thấy Ân Khiết mặc một chiếc áo khoác bông nhỏ màu trắng đang đứng cách đó không xa nhìn Ân Nhạc Vy, run rẩy mà nói: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi, Khiết Khiết không cần ba nữa, mẹ ơi chúng ta về nhà có được không?”

Bên cạnh Ân Khiết còn có Ân Thiên Tuấn đưa bé đến.

Đã rất lâu không gặp, cả người Ân Thiên Tuấn càng trở nên trưởng thành và chín chắn hơn, ngay cả đôi mắt sâu thẳm cũng trở nên trầm tĩnh…

Khi gặp lại nhau, cơ thể Ân Thiên Thiên khẽ di chuyển về phía anh ta một cách vô thức, đôi môi hồng của cô khẽ mở ra, rất lâu cũng không nói ra thành lời, còn Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh thì nhịn không được mà khẽ dùng sức ôm lấy eo của cô, khẽ quay đầu qua né cảnh tượng này đi…

Ân Thiên Tuấn, đó cũng là người đàn ông đã dành toàn bộ tháng năm để yêu Ân Thiên Thiên a.

Dần dần, hơi thở của anh trở nên có chút gấp gáp, Cảnh Liêm Uy hít một hơi thật sâu, sau mấy lần mới ổn định lại cảm xúc của mình, mà tình huống ở hiện trường cũng càng ngày càng không thể kiểm soát được.

“Ân Khiết? Sao mày lại đến đây?” Lúc Ân Nhạc Vy nhìn thấy Ân Khiết xuất hiện, trong đôi con ngươi hoàn toàn không do dự mà xuất hiện lên một sự chán ghét và ghê tởm, thậm chí là rất lâu cũng không tiêu tán đi…