Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 510






CHƯƠNG 510: MỘT CÂU NÓI THỨC TỈNH

Ngước mắt lên nhìn Ân Thiên Thiên, Đổng Khánh đột nhiên cảm thấy mình có chút mệt, nhưng vẫn cứ như đang ăn mật ngọt vậy.

Ánh mắt chạm nhau, Ân Thiên Thiên vẫn là Ân Thiên Thiên lịch sự và xa cách, nhưng anh vẫn là một Đổng Khánh si mê không hối hận.

Anh mượn cái quảng cáo này chính là muốn nói với cô, anh muốn ở cùng cô một đời!

Nhưng Ân Thiên Thiên rõ ràng hiểu được dụng ý của anh nhưng vẫn không có quan tâm, thậm chí trực tiếp phớt lờ tất cả mọi thứ, xử lý sự bày tỏ như vậy như một công việc.

Nói thật, anh tỏ tình nhiều lần như vậy rồi, lần lần bị từ chối, nếu như nói trong lòng không có chút suy nghĩ gì thì là không thể nào, nhưng cho dù Ân Thiên Thiên có biểu đạt suy nghĩ của cô như thế nào, anh từ đầu đến cuối đều không thể giao Ân Thiên Thiên cho một quả bom hẹn giờ như Cảnh Liêm Uy được, dù sao ai cũng không thể nói rõ được, một ngày nào đó Cảnh Liêm Uy điên rồi, sẽ ra tay với cô không phải sao?

Tình hình ban đầu của bệnh nhân tâm thần hoang tưởng khi mới xuất hiện sẽ giống như bình thường, không ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc, cũng không ảnh hưởng đến trí tuệ vân vân, ảnh hưởng duy nhất là bệnh nhân sẽ bắt đầu đa nghi, hoang tưởng, giấu diếm, các đặc điểm về tiếp xúc, hành vi làm việc sẽ dần đi đến cực đoan khi bệnh trở nặng hơn, thậm chí sẽ xuất hiện các triệu chứng như ảo giác thính giác, cuối cùng sẽ làm tổn thương những người xung quanh và làm tổn thương chính mình…

Đối với những người mắc chứng tâm thần hoang tưởng ảo giác di truyền như Cảnh Liêm Uy, Đổng Khánh sẽ không bao giờ bằng lòng để cho Ân Thiên Thiên tiếp tục sống với anh ta, nhìn cậu cả nhà họ Cảnh thì không phải biết rồi sao, nếu như Thuỵ Cẩm Hi ban đầu không phải có học y thì thật sự cũng không chắc là có thể áp chế đi bệnh tình của Cảnh Minh Đức, nhưng rất không may là đến cuối cùng, bệnh tình này đã di chuyển sang Cảnh Liêm Uy…

Những người trong phòng họp vỗ tay tán thưởng, thỉnh thoảng lại quay đầu thì thầm với những người xung quanh.

Ân Thiên Thiên đứng trên bục tuyên truyền cuối cùng cũng nở ra một nụ cười đặc biệt rực rỡ.

Từ giây phút bước vào, cô đã biết có vô số người ở đây cho rằng cô có được cơ hội này là nhờ Đổng Khánh hoặc là Cảnh Liêm Uy, nhưng bây giờ cô đã dùng khả năng của mình để chứng minh rằng mình không phải là người như vậy! Cô có thực lực của mình, cũng có quan điểm của mình, càng có sự sáng tạo của riêng mình!

Những người bên dưới cuối cùng cũng không còn nhìn cô bằng ánh mắt ký lạ đó nữa, cả người Ân Thiên Thiên không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều, ánh mắt bất giác nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang thoải mái dựa vào bức tường thủy tinh trong suốt mỉm cười nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi và tự hào đối với cô..

Ân Thiên Thiên nghịch ngợm mà nghiêng đầu mình, mỉm cười càng rạng rỡ hơn.

Đổng Khánh nhìn thấy vào trong mắt, sắc mặt khẽ trầm xuống.

Sau đó, Ân Thiên Thiên trả lời một số câu hỏi liên quan đến quảng cáo này, thậm chí có người còn đề nghị cô tham gia casting quảng cáo nhưng cô đã từ chối. Đổng Thị muốn tiến vào trong nước thì phải chọn những nhân vật có tên tuổi lớn, cô không muốn xen vào vấn đề này quá nhiều…

Cuộc họp kết thúc thành công tốt đẹp, các giám đốc điều hành cấp cao của công ty lần lượt đi ra ngoài, ai nấy đều không khỏi nhìn Ân Thiên Thiên và gật đầu tán đồng thực lực của cô, Ân Thiên Thiên đáp lại từng người một, họ đều là những trưởng bối trong tuổi tác, là bạn hợp tác trong sự nghiệp, sao có thể coi nhẹ được?

Khi mọi người trong phòng họp gần như đã đi hết, Ân Thiên Thiên mới thu dọn văn kiện trước mặt mình và chuẩn bị rời đi.

Đổng Khánh từ đầu đến cuối luôn đứng ở một bên chờ đợi, đứng im lặng mà không khơi dậy sự chú ý của Ân Thiên Thiên.

Mãi cho đến khi thu dọn đồ đạc của mình xong, Ân Thiên Thiên mới đi về phía Đổng Khánh, lại một lần nữa vươn tay phải của mình ra, mỉm cười nói: “Cậu Đổng, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Đổng Khánh nhìn Ân Thiên Thiên, giây phút này anh đột nhiên cảm thấy trái tim mình đau nhói hệt như có ai móc đi rồi vậy, trong đôi mắt sâu thẳm đó có loé qua những vết tích của sự tổn thương, hơn nữa còn hoàn toàn thể hiện ra trước mặt Ân Thiên Thiên một cách không thể che giấu được.

Nụ cười trên khuôn mặt của Ân Thiên Thiên khẽ khựng lại, nhưng bàn tay vươn ra vẫn chưa thu lại.

Có lẽ, hành vi của cô rất tàn nhẫn, cũng khiến cho anh có chút mất mặt trước mặt người khác, nhưng cô đã thực sự không còn cách nào khác nữa, nói cũng nói rồi, trò chuyện cũng trò chuyện rồi, cô không muốn mất đi người bạn này, nhưng nếu như cuối cùng người bạn này sẽ làm tổn thương đến gia đình cô, vậy thì cô tình nguyện không có người bạn này…

Sự cố chấp của Đổng Khánh thật sự khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi rồi, năm lần bảy lượt bức ép Cảnh Liêm Uy, bản thân cô cũng đau lòng cho anh!

“Thiên Thiên, giữa chúng ta nhất định phải như vậy sao?” Hai tay nhét vào túi của mình, Đổng Khánh không có bắt tay của cô, chỉ đứng ở trước mặt cô nhẹ giọng nói: “Tình cảm bao nhiêu năm giữa chúng ta, cậu đối với tớ như vậy sao?”

Thu tay mình lại, Ân Thiên Thiên nhìn anh mà không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì khác.

Lúc này, bên cửa truyền đến những tiếng gõ cửa giòn giã, Ân Thiên Thiên đang đứng đối diện nên chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang dựa vào cửa, mỉm cười và nhẹ nhàng hỏi cô: “Bà xã, đi được chưa?”

Khoé miệng Ân Thiên Thiên nhịn không được mà nhướng lên, cô vòng qua Đổng Khánh đi tới đó, Đổng Khánh hít thở một hơi thật sâu, vào lúc hai người đang dựa vào nhau định đi ra ngoài thì đột nhiên cất cao âm lượng, nói: “Thiên Thiên! Cậu không thể ở cùng với anh ta, anh ta sẽ hại chết cậu!”

Bàn tay đang ôm lấy eo của Ân Thiên Thiên lập tức khựng lại, Cảnh Liêm Uy quay đầu lại nhìn Đổng Khánh đột nhiên trở nên phẫn nộ kia với vẻ mặt vô cảm, áp suất thấp khắp cơ thể bị đè nén dữ dội, không có trào dâng lên.

Anh không thể làm Ân Thiên Thiên sợ, không thể để cô sợ anh, không thể để cô rời xa anh…

Lúc này đây, Ân Thiên Thiên từ đầu đến cuối vẫn xếp ở vị trí đầu tiên trong trái tim anh …

Ân Thiên Thiên dừng bước chân của mình, nụ cười trên gương mặt biến mất ngay lập tức sau khi nghe Đổng Khánh nói những lời này, không có nhìn người đàn ông bên cạnh, Ân Thiên Thiên khẽ quay sang nhìn người đàn ông phía sau, nhẹ giọng nói: “Đổng Khánh, Cảnh Liêm Uy là người đàn ông tôi chọn, lúc kết hôn tôi đã hứa rằng, bất luận giàu có hay nghèo khổ, cho dù là nhiều bệnh hay khoẻ mạnh, tôi đều sẽ ở bên cạnh anh ấy, không xa rời không chê bai, cho dù thật sự có một ngày tôi chết trên tay anh ấy, cũng tốt hơn là không được ở trong vòng tay của anh ấy.”

Nói xong, Ân Thiên Thiên không có quan tâm đến Đổng Khánh nữa mà đưa tay nắm lấy bàn tay lớn của Cảnh Liêm Uy, đi ra khỏi phòng hợp của Đổng Thị, nhưng hoàn toàn không ngờ, lời nói của cô đã để lại cho hai người đàn ông một sự chấn động thế nào.

Giữa hai bọn họ tuy là kết hôn chớp nhoáng, nhưng trong chuyện kết hôn này, những chuyện mà Cảnh Liêm Uy nên cho Ân Thiên Thiên đều không thiếu đi một cái nào, bao gồm sự tuyên thề trên hôn lễ phương Tây.

——Tôi nguyện ý anh ấy trở thành chồng của tôi, bắt đầu từ hôm nay sẽ sở hữu và hỗ trợ lẫn nhau, dù tốt hay xấu, giàu hay nghèo, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều sẽ yêu thương và trân trọng nhau, mãi cho đến chết mới có thể chia lìa chúng tôi.

Tương ứng, anh cũng đã từng nói những lời như vậy, nhưng anh không ngờ có một ngày Ân Thiên Thiên lại dùng những lời lẽ như vậy để đáp lại sự theo đuổi của Đổng Khánh, nhất là vào lúc này, sự chấn động trong lòng anh càng khó hình dung thành lời hơn.

Bị Ân Thiên Thiên dắt đi ra khỏi phòng họp, Cảnh Liêm Uy chỉ nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của cô, không nói được lời nào giống như là mắc xương trong cổ họng vậy.

Chưa bao giờ nghĩ tới, Cảnh Liêm Uy thật sự chưa từng nghĩ tới, nhất là kể từ sau khi anh biết tình trạng của mình, trong đầu anh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, đó là làm sao để giữ Ân Thiên Thiên ở bên cạnh mình, cho dù chỉ là suy nghĩ chia lìa một phút một giây thôi cũng chưa từng nảy sinh, bởi vì anh căn bản không thể tưởng tượng được, nếu như lần này chia tay, liệu anh có đủ dũng khí để đợi thêm năm năm nữa không, hay là nói anh có thể còn có năm năm tiếp theo để đợi được cô về nữa hay không…

Nếu như có thể, chỉ cần biết rằng cho dù Ân Thiên Thiên có rời đi vô số lần đi nữa, dù là năm, mười hay hai mươi năm, chỉ cần cuối cùng cô cũng sẽ trở về bên anh, anh đều sẵn sàng chờ đợi, giữ gìn ngôi nhà của bọn họ, bảo vệ con của bọn họ, bảo vệ tình yêu đối với cô đợi cô quay về, nhưng mà, kết quả sự việc luôn trái với ý muốn ban đầu…

Đúng như Đổng Khánh đã biết, mặc dù bệnh nhân tâm thần hoang tưởng có thể kiểm soát bản thân trong một thời gian dài, nhưng khi tình trạng của họ xấu đi ở một mức độ nhất định, họ sẽ làm những việc như làm hại người khác và bản thân, trong phút chốc, anh đột nhiên sợ hãi, nếu một ngày anh thật sự giết cô thì làm sao đây? Anh nhất định sẽ ở bên cô, dù còn sống hay đã chết, chỉ là anh đột nhiên không thể tưởng tượng được cảnh tượng Ân Thiên Thiên nằm trong vũng máu…

Cổ họng thắt lại từng li từng tí một, Cảnh Liêm Uy nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm chặt bàn tay lớn của mình, đột nhiên có một loại kích động muốn buông ra.

Anh không dám chắc là mình sẽ còn kiềm chế được trong một giây sau, không dám khẳng định, ngày mai anh sẽ vẫn còn kiềm chế được mình, càng không dám khẳng định, tháng sau anh vẫn sẽ có thể tự kiềm chế được…

Thậm chí là vào vừa nãy, khi nhìn thấy cảnh Đổng Khánh dìu lấy Ân Thiên Thiên, anh đã có kích động muốn lao vào rồi, một sự tiếp xúc ngoài ý muốn như vậy, sâu trong tim anh, anh rõ ràng biết đó chẳng qua chỉ là một sự ngoài ý muốn, nhưng trong đại não vẫn trào ra những suy nghĩ rằng giữa bọn họ là có dây dưa gì đó với nhau….

Thiên Thiên…

Thiên Thiên của anh…

Liệu một ngày nào đó, anh có thực sự đẩy cả hai vào ngõ cụt không?

Khi lòng bàn tay to lớn của Cảnh Liêm Uy đang xoắn xuýt không biết nên siết chặt hay buông ra, thì Ân Thiên Thiên đã kéo anh vào thang máy, sau đó Ân Thiên Thiên lại vươn cánh tay ra khoác lấy cánh tay của anh, sắc mặt vẫn không tốt lắm, hiển nhiên là vẫn chưa đi ra khỏi chuyện của Đổng Khánh.

Cảnh Liêm Uy chỉ cúi đầu nhìn cô, nhìn đôi mày thanh tú của cô, nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, nhìn cái mũi nhỏ xinh của cô, nhìn đôi môi hồng hào của cô…

Nếu như một ngày, đôi mắt đó không còn được linh động nữa, cái mũi đó không thở được nữa, đôi môi đó cũng không nói chuyện được nữa… thì anh phải làm sao đây? Nếu như, tất cả tất cả những thứ này đều do anh tận tay gây ra, thì làm sao đây?

Đại não đột nhiên rối như tơ vò, Cảnh Liêm Uy mím chặt môi mình, thân thể bất giác bắt đầu dần dần muốn tạo khoảng cách với cô, nhưng Ân Thiên Thiên lại không phát giác ra mà cứ tiến gần anh, thậm chí nhịn không được mà khẽ bĩu môi, sống động mà xinh đẹp…

Khẽ dùng sức khoác lấy cánh tay của Cảnh Liêm Uy chặt hơn, Ân Thiên Thiên ngẩng đầu lên nói với anh: “Cảnh Liêm Uy, ngày mai em phải ăn vận thật lộng lẫy vào bữa tiệc nhà họ Đổng! Anh phải nói cho tất cả mọi người biết, em là vợ của Cảnh Liêm Uy anh, là người vợ mà bất luận thế nào anh cũng sẽ không từ bỏ! Cả đời này Ân Thiên Thiên em chỉ có một người đàn ông là anh thôi, sẽ không có người đàn ông khác, cho dù chúng ta ly hôn rồi, em cũng sẽ không ở cùng với người đàn ông khác! Hiểu chưa?”

Nhìn vẻ mặt mang máng mang chút tức giận của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy chỉ khẽ sững sờ, từ đầu đến cuối không nói nên lời.

Nép vào vòng tay của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên nhìn anh với đôi mắt nóng hừng hực, đôi mắt phản chiếu bóng ảnh nhỏ bé của anh, cô nhẹ giọng và thâm tình mà nói một câu: “Cảnh Liêm Uy, em là vợ của anh, vợ của một mình anh, anh cũng là chồng của một mình em, đúng không?”