Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 499






CHƯƠNG 499: NÀNG TIÊN

Đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào anh, Cảnh Liêm Uy không nhịn được muốn cúi người xuống hôn cô, nhưng anh vẫn cố kìm lại.

Nhiều khi anh không hiểu, Ân Thiên Thiên đã là mẹ của một đứa trẻ năm tuổi, thậm chí còn đang có một đứa bé trong bụng, nhưng cô liên tục có thể đặt mình giữa loại cảm giác con gái và phụ nữ trẻ, đôi khi thứ phong tình lộ ra này cũng có thể giết chết anh…

Ví dụ như bây giờ.

Lúc này đôi mắt nhìn anh hệt như nai tơ, không phải là đang khiến anh muốn phạm tội sao?

Ngồi xuống, Cảnh Liêm Uy quay đầu vươn tay uống một ngụm rượu đỏ trong ly, rồi quay đầu nói với Ân Thiên Thiên: “Cô ấy nói, anh đã hiểu lầm cô ấy, cô ấy không thích anh.”

Dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy thú nhận rất đơn giản.

Lông mày hơi nhướng lên, Ân Thiên Thiên không khỏi hơi nhếch khóe miệng lên, tràn đầy châm chọc: “Cô ấy đã nói gì? Anh tin sao? Hay là anh cũng nghĩ như vậy? Là anh hiểu lầm sao?”

Cảnh Liêm Uy không dám trả lời bừa bãi, đôi khi tính khí của Ân Thiên Thiên nổi lên, anh thực sự không thể chịu đựng được, vội nói: “Anh không quan tâm cô ấy nghĩ gì, anh chỉ biết mình nghĩ gì.”

Ân Thiên Thiên nhìn anh không nói gì, nhưng trong mắt cô có đôi chút tò mò và mong đợi.

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, ánh mắt của Cảnh Liêm Uy không khỏi dịu đi, nhẹ nhàng nói: “Tất cả những gì anh biết là cả đời này anh đã thua trong tay người phụ nữ tên là Ân Thiên Thiên, cô ấy chỉ cần cử động nhẹ một ngón tay, tam hồn lục phách của anh đều lập tức biến mất, em có cảm thấy nàng tiên này rất lợi hại không?”

Rốt cuộc, Ân Thiên Thiên không khỏi nhếch khóe miệng, trong mắt mang theo ý cười.

Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Cảnh Liêm Uy tiếp tục hỏi một cách bất đắc dĩ: “Em đã bao giờ gặp được một nàng tiên như vậy chưa? Lợi hại đến độ anh có thể sẵn lòng cho cô ấy mọi thứ, miễn là cô ấy cho anh được phép ở bên cạnh cô ấy…”

Nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng lớn, Ân Thiên Thiên không nhịn được cầm lòng bàn tay to của anh kéo chăn ra, khẽ buông xuống một nụ hôn lên môi anh, nhìn anh nhẹ nhàng nói: “Nàng tiên ấy nói, nàng ấy cũng rất thích anh, nguyện ý để anh ở bên cạnh cả đời.”

Sau khi dứt lời, Cảnh Liêm Uy không nhịn được cười, lộ ra một hàng răng trắng, cả người đều cười vô cùng vui vẻ.

Sự gián đoạn đột ngột này là một kết thúc hoàn toàn, nhưng chuyện tiếp theo lại nhiều đến độ Ân Thiên Thiên muốn trực tiếp đánh nhau với Liên mẫn, đến dứt khoát…

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay London – Vương quốc Anh, Ân Thiên Thiên hít thở không khí của đất nước xa lạ, năm đó cô rời đi là đến nước Đức, một thời gian ngắn sau thì bị mất trí nhớ, mặc dù bây giờ cô không có đi đến Đức, nhưng ở một nơi như vậy cô vẫn có chút hoài niệm và sợ hãi.

Nhưng may mắn thay, có Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh, có thể khiến cô không sợ hãi nữa.

Nước Anh, đây là lần đầu tiên cô đến đất nước này, đất nước với phong cách Big Ben và kiểu Anh, Ân Thiên Thiên cảm nhận được không khí hơi ẩm ở đây khi vừa xuống máy bay, khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng, Ân Thiên Thiên đi theo Cảnh Liêm Uy, vừa đi vừa nghe Cảnh Liêm Uy nói chuyện điện thoại.

Ở đây nhà họ Cảnh cũng có công ty riêng, nhưng anh rất ít khi quản lý bộ phận phát triển ở nước ngoài, nên anh cũng chưa quen lắm, nhưng ở đây rất dễ để sống một cuộc sống tiện lợi.

Vừa đi ra khỏi hành lang, Ân Thiên Thiên nhìn thấy một người Anh tóc lam mắt xanh đang đứng ở đó chờ họ, nhìn thấy Cảnh Liêm Uy thì bước tới chào hỏi kiểu quý ông, sau đó quay lại giúp họ lấy hành lý, Cảnh Liêm Uy nói tiếng Anh rất lưu loát, với giọng Anh chắc nịch khiến Ân Thiên Thiên nhìn anh đầy ngưỡng mộ…

Tiếng Anh của cô thực sự không tệ, nhưng nó không có vẻ địa phương và thoải mái như Cảnh Liêm Uy.

Nhìn thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Sao thế, em muốn bái sư học miễn phí không, để anh luyện cho em nhé.”

Ân Thiên Thiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nhưng ai ngờ Cảnh Liêm Uy lại đột nhiên nghiêng người nói gì đó vào tai cô, khiến Ân Thiên Thiên lập tức đỏ mặt, đưa tay nhéo eo thịt của anh, không quan tâm đến anh nữa.

Người đàn ông hư hỏng này! Tư tưởng hư hỏng!

Tuy nhiên Cảnh Liêm Uy lại nở nụ cười rất vui vẻ, ở nước ngoài không có quá nhiều rắc rối như ở thành phố T, dường như họ đều vui vẻ và hạnh phúc hơn rất nhiều…

Khi lên xe, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đi thẳng về khách sạn, khi người phụ trách lễ tân cũng quay người rời đi, đột nhiên Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy lại cảm giác như mình đang đi nghỉ, có vẻ thoải mái lạ thường…

Cảnh Liêm Uy về phòng khách sạn với Ân Thiên Thiên, lúc đi trên đường điện thoại của hai người đều đổ chuông, của Cảnh Liêm Uy đương nhiên là chuyện công việc, vừa vào anh đã vào thư phòng để bàn bạc, nhưng của Ân Thiên Thiên lại là Đào Ninh, sau vài câu nói chuyện ngắn ngủi hai người đã cúp máy, đến cuộc gọi thứ hai, Ân Thiên Thiên hơi giật mình…

Đổng Khánh.

Lúc này cô thực sự không muốn trả lời cuộc gọi của anh, lần trước cô nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi, cũng không muốn nhắc lại chuyện đó thêm một lần nào nữa, nhưng không biết Đổng Khánh có muốn hợp tác nữa hay không, nghĩ đến lần này mình tới đây là vì công việc, Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng trả lời điện thoại.

“Thiên Thiên, em đã đến Vương quốc Anh rồi sao? Em đang sống ở đâu đấy? Cần anh đi…” Trong điện thoại, Đổng Khánh có vẻ hưng phấn, chính sự hưng phấn đó đã che giấu đi sự khàn khàn và trầm thấp trong giọng nói, tất cả những gì bộc lộ ra đều là sự phấn khích vì Ân Thiên Thiên mà thể hiện.

“Đổng Khánh.” Gọi nhẹ một tiếng, Ân Thiên Thiên mới dừng lại được lời của anh, nhẹ nhàng đáp: “Em đã xuống máy bay rồi, bây giờ em đang ở khách sạn, có cả Liêm Uy nữa, anh không cần phải lo lắng cho em đâu, về phần công việc, ngày mai em sẽ đến công ty, đừng lo.”

Cố gắng thả lỏng giọng điệu, cố gắng thay đổi quan hệ giữa hai người thành hình mẫu ban đầu, Ân Thiên Thiên thực sự sợ sự quan tâm đột ngột của Đổng Khánh, sự nhu tình và ôn hoà như vậy, cô không thể chịu được, cũng không thể trả được.

Có những thứ đời này không thể trả được, nhưng dường như cô luôn nợ Đổng Khánh.

Đổng Khánh trong điện thoại đột nhiên chìm vào im lặng, ngay khi Ân Thiên Thiên hoài nghi có phải anh đã cúp điện thoại rồi không thì Đổng Khánh lên tiếng: “Được, anh biết rồi, nếu ở Vương quốc Anh có vấn đề gì, em có thể gọi cho anh.”

“Đừng lo, sẽ không đâu, anh làm chuyện của anh đi, có Liêm Uy ở bên cạnh em, em sẽ không sao đâu.” Nói nhẹ nhàng, Ân Thiên Thiên cố gắng cắt đứt mọi suy nghĩ của anh.

Đổng Khánh lại im lặng vài giây rồi mới nói: “Được.”

Cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên không khỏi thở dài, điều cô sợ nhất bây giờ chính là đối mặt với Đổng Khánh.

Cảnh Liêm Uy ở trong thư phòng nói chuyện điện thoại vẫn chưa ra, Ân Thiên Thiên chán nản bật TV lên xem tin tức địa phương, nhưng không ngờ vừa mở lên đã thấy tin tức về nhà họ Đổng.

—— Theo báo cáo của phóng viên, người thừa kế của nhà họ Đổng sẽ tham dự bữa tiệc lớn của nhà họ Đổng vào ba ngày sau, nghe nói bữa tiệc lớn này mời hầu hết tất cả các gia đình ở thành phố T có quan hệ tốt với nhà họ Đổng, ngoài ra còn mời những gia đình có quan hệ tốt với nhà họ Đổng ở Vương quốc Anh, nhưng chuyện lớn nhất chính là hôn lễ của người thừa kế nhà họ Đổng…

—— Theo tìm hiểu của phóng viên được biết, kể từ khi nhà họ Đổng quyết định người kế vị dòng họ Đổng thế hệ này, các tiểu thư của các nước khác đã ra tín hiệu với nhà họ Đổng, họ sẵn sàng kết hôn với người thừa kế xuất sắc của nhà họ Đổng, chỉ là không biết nhà họ Đổng thích người nào, vị tiểu thư nào sẽ trở thành đương gia chủ mẫu của nhà họ Đổng…



Trên TV tràn ngập tin tức về bữa tiệc của nhà họ Đổng vào ba ngày sau, huyên náo xôn xao, cảm giác như là một sự kiện rất hoành tráng, nhiều bức ảnh của Đổng Khánh cũng được chọn ra, nhưng vì một số lý do xuất phát từ nhà họ Đổng, nên cũng không được lộ diện nhiều, chỉ là trông vẫn có chút rõ ràng, cũng vì những bức ảnh đó bị rò rỉ, nghe nói không ít tiểu thư danh viện đã lần lượt tìm tới cửa, lần này vậy mà lại trở thành một đại tiệc được mong chờ nhất…

Tấm tắc kinh ngạc, Ân Thiên Thiên không khỏi mỉm cười lắc đầu, trong lòng thầm thương tiếc cho Đổng Khánh.

Người đàn ông đó, có vẻ anh ta không phải là người hiểu tình cảm, đến lúc đó đừng than vãn tại sao anh ta lại giữ mình đến thế.

Sau khi chuyển đài, Ân Thiên Thiên lại nhìn thấy một Ân Nhạc Vy đã lâu không gặp.

Lúc này, cô ta đang đi mua sắm trên phố, mặc một chiếc váy bà bầu đơn giản, bụng phình to, hình như đã được sáu bảy tháng, Ân Thiên Thiên không khỏi hơi kinh ngạc.

Cô cứ nghĩ, việc Ân Nhạc Vy nói cô ta mang thai, là giả…

Nhưng ai biết được, Ân Nhạc Vy thực sự đang mang thai.

Máy quay của đài truyền hình chỉ quét ngẫu nhiên qua một lần để tìm bóng dáng của Ân Nhạc Vy, không có phóng viên nào đến phỏng vấn, đến đây, Ân Thiên Thiên phải thán phục một điều rằng, một ông trùm truyền thông như nhà họ Đổng thì sẽ kiểm soát giới truyền thông rất tốt, người đang ở trước, nhưng không một đài truyền hình nào cả gan dám bước tới…

Cảnh Liêm Uy từ trong phòng đi ra, lập tức nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang chán nản ngồi xem TV, anh vươn tay ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có đói không? Đưa em đi ăn nhé?”

Gật đầu, Ân Thiên Thiên trông có chút sốt ruột, bữa ăn trên máy bay thực sự quá kinh khủng!

Cảnh Liêm Uy thay quần áo, đợi Ân Thiên Thiên lấy một chiếc túi nhỏ, hai người cùng nhau nắm tay bước ra khỏi khách sạn.

Anh không đến bất kỳ khách sạn hay nhà hàng lớn nào với Ân Thiên Thiên, hai người đến đây từ thành phố T, trời cũng đã sụp tối, nhưng mùa này rất thích hợp để đi dạo lang thang, anh cùng Ân Thiên Thiên đi dạo quanh các ngõ ngách, Ân Thiên Thiên nhìn những người châu Âu tóc xanh mắt xanh xung quanh, đột nhiên cảm thấy thật là chói mắt, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Có thể là do ngoại hình của Cảnh Liêm Uy quá đẹp, nhiều người châu Âu rất hay quay đầu lại nhìn về phía họ, người đàn ông đang ngồi uống bia trên đường cũng sẽ nâng ly bia trên tay về phía họ, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy dễ dàng giải quyết mọi thứ xung quanh mình, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

Điều cô ấy muốn là cuộc sống như thế này, đơn giản bên nhau, một cuộc sống vô cùng đơn giản.

Khi thấy một người phụ nữ châu Âu bày tỏ hảo cảm rõ ràng với Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên sẽ quay lại, nói không do dự: “Đây là chồng tôi..”

Bốn từ đơn giản, nhưng cũng giảm được rất nhiều phiền toái.

Với niềm vui sướng, Cảnh Liêm Uy chỉ cưng chiều nhìn Ân Thiên Thiên không nói gì, không biết bao nhiêu suy nghĩ của phụ nữ đã bị cắt đứt bởi sự dịu dàng tràn đầy này của anh…