Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 491






CHƯƠNG 491: CẨN THẬN CHE CHỞ

Bước vào cửa nhà, Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi đều không quá vui.

Ân Thiên Thiên còn đỡ, dù sao người lớn có thể khống chế cảm xúc tương đối tốt, nhưng Cảnh Nhan Hi thì không được, vừa về nhà đã tìm Cảnh Liêm Uy đòi điện thoại của anh để gọi cho Lâm Vũ Văn, cái miệng nhỏ dẩu lên.

“Anh Vũ Văn, Nhan Hi lại phải bị tiêm rồi! Thật ghét…” Vừa mở miệng, ngọt ngào gọi một tiếng, chọc cho Cảnh Liêm Uy không kìm được mà quay đầu nhìn cô bé, Cảnh Nhan Hi căn bản lại không để ý đến anh, xoay người cầm điện thoại đi về phòng, còn bất mãn lẩm bẩm không hài lòng về Cảnh Liêm Uy: “ba thật đáng ghét, rõ ràng phải làm kiểm tra sức khỏe cho mẹ, tại sao cũng muốn Nhan Hi đi nữa chưa? Nhan Hi thật sự không vui…”

Ân Thiên Thiên vốn dĩ trong lòng có hơi bài xích với việc đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, bỗng dưng vì sự đáng yêu của Cảnh Nhan Hi mà biến mất không thấy tăm hơi đâu, sau khi mỉm cười ngồi trên sô pha thì không tiếp tục động đậy nữa.

Cảnh Liêm Uy bước tới đưa tay ôm lấy cô, khẽ hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không? Hửm?”

Khẽ lắc đầu, Ân Thiên Thiên trả lời: “Không có, chỉ là có hơi mệt, muốn đi ngủ.”

Nói xong còn ngáp một cái, Cảnh Liêm Uy thấy mặt mày mệt mỏi của cô, ánh mắt bất giác dừng trên chiếc bụng phẳng lì của cô lần nữa, rất nhanh thu hồi ánh mắt của mình lại, giơ tay gạt mấy sợi tóc của cô nói: “Mệt thì vào phòng ngủ thêm lúc nữa, anh nấu cơm xong sẽ gọi em, có đặc biệt muốn ăn cái gì không?”

Ân Thiên Thiên thấy dáng vẻ này của Cảnh Liêm Uy thì không nhịn được bật cười thành tiếng, cơ thể mềm mại càng dán vào trong ngực của anh mà cười rung rung, nói: “Cảnh Liêm Uy, anh có phải bị dọa sợ rồi không? Em chẳng qua chỉ cảm sốt mà thôi, trước đây sao không thấy anh đối với em tốt như vậy? Bây giờ như thế này, có phải làm sai chuyện gì rồi không? Hả?”

Ân Thiên Thiên nửa uy hiếp nói, trong lời nói đều là ý đùa.

Lông mày hơi nhướn lên, Cảnh Liêm Uy giữ cơ thể của cô, nhìn cô hỏi: “Anh bình thường đối với em không tốt? Em nói thử anh đối xử không tốt với em khi nào? Khi em muốn thì cho em, khi không muốn cũng không miễn cưỡng em, nói xem anh đối với em không tốt chỗ nào? Cô nhóc không có lương tâm này.”

Vứt dứt lời, Ân Thiên Thiên cũng không biết nghĩ đến đâu rồi, bỗng dưng xấu hổ đỏ mặt, bàn tay nhỏ đang nắm lấy áo của Cảnh Liêm Uy không nhịn được mà thu tay lại.

Lúc đầu Cảnh Liêm Uy không có hoàn hồn, đợi đến khi Ân Thiên Thiên xấu hổ tránh né anh thì mới hoàn hồn lại, đột nhiên không nhịn được khẽ bật cười, bá khí đưa tay nâng cằm của cô lên nói: “Sao hả? Nghĩ gì vậy?”

Ân Thiên Thiên xấu hổ không thôi, giơ tay đẩy anh ra rồi nhanh chóng xoay người chạy về phòng…

Cô xấu hổ thừa nhận những lời anh nói, cô muốn sao?

Thật là mất mặt mất đến cực điểm mà!

Thật lòng không có cái gan thừa nhận đó đâu!

Cảnh Liêm Uy ở phía sau cười cực kỳ khoái chí, đến tận khi Ân Thiên Thiên nằm trên giường trong phòng ngủ rồi dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của anh…

Đáng ghét…

Đợi đến khi Ân Thiên Thiên tỉnh dậy lần nữa, sắc trời đã tối hoàn toàn rồi, lần này Cảnh Liêm Uy không có để mặc cô ngủ nữa, đến khi nấu cơm xong, đến giờ ăn cơm thì vào gọi cô.

Ân Thiên Thiên chính là bị tiếng gọi của Cảnh Liêm Uy mà tỉnh giấc, chỉ vừa mới dậy cô còn có chút không tỉnh táo, ngây ngốc nằm trên giường nhìn Cảnh Liêm Uy nhưng không có ý muốn nhúc nhích, lần này có loại xúc động muốn ngủ tiếp!

Bắt đầu từ khi nào, cô vậy mà cũng thích ngủ nướng như vậy chứ?

Cảnh Liêm Uy ngồi bên mép giường giơ tay gạt những sợi tóc rối trong lúc ngủ của cô, thỉnh thoảng còn vuốt ve má ửng đỏ của cô, không nhịn được mà khẽ hỏi: “Sao hả? Hôm nay không có muốn gì khác sao? Hửm? Nói ra, ông xã nhất định làm được.”

Ân Thiên Thiên vốn dĩ đang lười biếng không muốn dậy, bỗng chốc tinh thần phấn chấn, mau chóng từ trên giường đứng dậy, chân vừa mới bước xuống giường, chỉ là chưa có đi được hai người thì bị Cảnh Liêm Uy dùng lợi thế đợi chân dài ở phía sau quấn lấy eo ôm cô lại, dán vào tai cô nói: “Cho dù trên sàn có thảm, em cũng không tùy ý đi chân trần được, nếu như bị bệnh nữa thì phải làm sao? Hử? Chê anh chưa đủ lo lắng có phải không?”

Vừa khéo đưa tay vòng qua cổ anh, Ân Thiên Thiên không vui mở miệng nói: “Vậy anh còn cười em? Đều là lỗi của anh!”

Câu này, Cảnh Liêm Uy lại cười, gật đầu liên tiếp: “Phải, phải, đều là lỗi của anh, lỗi của anh.”

Ân Thiên Thiên lúc này miễn cưỡng mỉm cười, bị Cảnh Liêm Uy ôm ngồi trên giường, để mặc anh đi đôi dép lê cho mình mới cùng bước ra khỏi phòng ngủ, chỉ là trước khi ra khỏi phòng ngủ, Cảnh Liêm Uy ghé sát bên tai cô nói một câu: “Bà xã, nhớ lời ông xã nói hôm nay, nhất định có nhu cầu tất nhiên sẽ đáp ứng.”

Cắn cánh môi của mình, Ân Thiên Thiên hận không thể tát anh một cái!

“mẹ, mau đến ăn cơm, ba nấu rất nhiều món ngon!” Cảnh Nhan Hi ở một bên chạy đến đã cắt đứt mọi ảo tưởng của cô, chỉ có thể mỉm cười mặt mày không tình không nguyện đi ra.

“mẹ, mẹ, mẹ xem ba nấu rất nhiều đồ ăn, có ngô hầm xương, có thịt bò kho tiêu, có canh củ cải thái sợi, còn rất nhiều thứ khác, mẹ mau đến xem…” Cảnh Nhan Hi phấn khích kéo Ân Thiên Thiên đi về phía bàn ăn, dường như chưa được thưởng thức tay nghề của ba, còn hô lên: “mẹ, mẹ, ba thật giỏi…”

Ân Thiên Thiên liếc mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, không có nói chuyện.

Hừ, người đàn ông xấu xa này! Tối nay đừng mơ ngủ trên giường.

Cảnh Liêm Uy đưa cho một bát canh cho Ân Thiên Thiên, lúc này mới quay sang bắt đầu cho Cảnh Nhan Hi ăn, sau đó bản thân mới động đũa, Ân Thiên Thiên thấy cả bàn đầy đồ ăn chỉ cảm thấy có phải cô đã bỏ qua chỗ nào đó rồi không, nhưng suy nghĩ một lúc lâu cũng không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, yên tâm ăn cơm.

Cảnh Liêm Uy từ đầu chí cuối lại chú ý đến dáng vẻ của hai người, hơn nữa khẩu vị rõ ràng đã hơn trước, khóe môi không nhịn được mà cong lên, ngay cả đôi mắt phượng cũng không nhịn được nhiễm sự rạng rỡ.

Có lẽ, anh lại có thêm một đứa con nữa rồi…

Ăn cơm xong, Ân Thiên Thiên vốn muốn đi rửa bát, nhưng Cảnh Liêm Uy từ chối bằng một câu ‘chưa khỏi bệnh’, cô cũng thả lỏng, dứt khoát ngồi trong phòng khách cùng Cảnh Nhan Hi chơi vừa xem TV, khi Cảnh Liêm Uy đi ra vừa hay nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang ăn hoa quả, hết miếng này đến miếng khác, khẩu vị rất tốt.

Đến lúc này, tâm trạng của Cảnh Liêm Uy lại càng tốt.

Chỉ là dưới tình huống còn chưa chắc chắn hoàn toàn, anh sẽ không nói với Ân Thiên Thiên, tránh đến khi đó khiến cô thất vọng không phải sao? Có vài chuyện bản thân anh nghi ngờ muốn đi kiểm chứng là được rồi, đợi đến khi chắc chắn rồi nói cho cô cũng không muộn, chỉ là dưới tình cảnh bây giờ, anh gần như đã chắc chắn rồi…

Bước tới ngồi bên cạnh Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy để Ân Thiên Thiên dựa vào trong lòng của mình, động tác đều ý thức bảo vệ cô, Cảnh Nhan Hi mỗi lần đụng vào Ân Thiên Thiên thì đều vô tình hay cố ý phớt lờ, bây giờ để Cảnh Liêm Uy làm tắm chắn ngăn cách, chỉ là động tác rõ ràng khá bé, hoàn toàn không chú ý đến…

Nhưng từ chối rõ ràng này Ân Thiên Thiên không có chú ý tới, làm đương sự Cảnh Nhân Hi lại chú ý đến!

Cuối cùng, sau lần thứ N bị Cảnh Liêm Uy đẩy ra, cô bạn nhỏ Cảnh Nhan Hi đã phát điên!

“ba!” Gọi to một tiếng, Cảnh Nhan Hi mặc bộ quần áo ngủ màu hồng phấn, chân đi đôi dép thỏ đáng yêu, đôi tai dài bởi vì động tác của bé còn hơi run, giống như đang biểu đạt sự tức giận của mình, chỉ là không có chút lực uy hiếp nào mà thôi, mắt mở lớn trong lòng ôm một cục tức, Cảnh Nhan Hi lớn giọng chất vấn, nói: “ba, ba tại sao không cho con ngồi vào lòng của mẹ, ba tại sao muốn bá chiếm mẹ không cho con?”

Ân Thiên Thiên vội vàng muốn chìa tay ôm Cảnh Nhan Hi lại, nhưng Cảnh Liêm Uy lại giơ tay ôm lấy Cảnh Nhan Hi trước, vội vàng an ủi cô bé: “ba đâu có bá chiếm mẹ không cho con? ba sợ mẹ của con bệnh còn chưa có khỏi, nhỡ lây sang con thì làm sao? Con ngày mai không phải còn muốn đến nhà bà nội sao? Bị bệnh làm sao mà đến đó được?”

Cảnh Nhan Hi vốn đang cựa quậy trong lòng của Cảnh Liêm Uy, mắt mở to đảo đảo nói: “Hình như đúng… nếu như con bị cảm thì không thể đến gần ông bà nội rồi, cũng không thể lại gần anh Vũ Văn…”

Khẽ lẩm bẩm, Cảnh Nhan Hi hoàn toàn bị dẫn dắt dòng suy tư, Ân Thiên Thiên lại không nhịn được mà nghi ngờ nhìn Cảnh Liêm Uy.

Nếu thật sự là như vậy, hôm nay Cảnh Nhan Hi sẽ không xuất hiện ở trong bệnh viện…

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Cảnh Nhan Hi ngẩng đầu nói với Cảnh Liêm Uy: “Được rồi, ba coi như ba lợi hại, vậy thì con đợi mẹ khỏi bệnh thì sẽ để mẹ ôm con, nếu con cũng bị bệnh, mẹ sẽ đau lòng…”

Nói ra câu này khiến Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy có hơi muốn khóc.

Sau khi chơi cùng Cảnh Nhan Hi một lúc ở trong phòng ngủ, mà Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy lại mở Tv cùng nhau xem, vừa hay trong TV phát tin tức buổi tối.

— Theo phóng viên của nhà đài ở Anh báo cáo, nhà họ Đổng ở Anh mấy ngày gần đây đã thể hiện rất tích cực trong công tác ngoại giao, có tin tức, sinh nhật lần thứ 30 của người thừa kế cửa nhà họ Đổng sẽ được tổ chức ở Anh, đồng thời cũng sẽ ở ngày hôm đó tuyên bố vị hôn thê của người thừa kế nhà họ Đổng…

— Chuyện xảy ra ở thành phố T vào hai tháng trước dường như không có ảnh hưởng đến nhà họ Đổng, tương tự chúng ta cũng phát hiện cô hai nhà họ Ân Ân Nhạc Vy sau khi đến Anh, bèn biến mất, cô ấy thỉnh thoảng tiết lộ tình hình của cô ấy với phóng viên, nhưng từ đầu chí cuối không đồng ý xuất hiện, tạm thời không chắc chắn tháng sau cô ấy có tham gia bữa tiệc sinh nhật của người thừa kế nhà họ Đổng, mà đứa trẻ đó cũng không biết có cơ hội xuất hiện không…

— Trước mắt, người thừa kế nhà họ Đổng là đương sự dường như lại bận rộn đi mở rộng sự nghiệp của nhà họ Đổng, bận đến tối mắt tối mũi, có tin sản phẩm đầu tiên của nhà họ Đổng chính là bước tiến quân vào ngành thời gian ở thành phố T của nhà họ Đổng, trước mắt không biết động tác đầu tiên của người thừa kế nhà họ Đổng sẽ mang đến cho mọi người hiệu quả như thế nào…



Thấy Đổng Khánh lên TV, Ân Thiên Thiên không khỏi nhíu mày.

Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng có thể làm bạn cả đời với Đổng Khánh, vĩnh viễn cũng không bước qua giới hạn đó.

Khi cô còn trầm tư trong chuyện này, Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh lại mở miệng nói một câu: “Thời gian vừa khớp, Đào Ninh không phải bảo em đến Anh sao? Nhà họ Đổng đã gửi thiệp mời cho anh, anh đi cùng em đến đó.”

Câu này khiến Ân Thiên Thiên cảm thấy khác bất ngờ mà quay sang nhìn anh.

Cô không ngờ, dưới tình huống như thế này, Cảnh Liêm Uy sẽ ‘danh chính ngôn thuận’ cùng cô qua đó!