Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 488






CHƯƠNG 488: TỰ CHO RẰNG LÀ ĐẠO LÝ

“Xin chào bà Cảnh, tôi là trợ lý trong bên phòng mổ của bác sĩ Cảnh, tôi họ Liên.” Nói xong, Liên mẫn quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, khẽ gật đầu mới liếc sang nhìn Cảnh Liêm Uy, nói: “Bác sĩ Cảnh, anh cả ngày hôm nay không có đến văn phòng, bất đắc dĩ tôi chỉ có thể đến tìm anh, bệnh nhân tối qua, tình trạng từ đầu đến cuối không có chuyển biến…”

Ân Thiên Thiên yên tĩnh cúi đầu uống canh không nói chuyện, ánh mắt của Vi Gia Huệ dừng trên người Liên mẫn hai giây sau đó quay người ngồi trên ghế sô pha cũng không nói gì.

Ngược lại Cảnh Nhan Hi chớp chớp đôi mắt đen láy của mình nhìn dì vừa mới đến, mặt mày hiếu kỳ.

Cảnh Liêm Uy ngước mắt liếc nhìn cô ta, khẽ nói một câu: “Tôi hôm nay xin nghỉ rồi, không đi làm.”

Sắc mặt của Liên mẫn hơi đờ ra, rất nhanh bèn mở miệng nói: “Nhưng bác sĩ Cảnh, tình trạng của bệnh nhân đó thật sự…”

Cảnh Liêm Uy ngước mắt liếc nhìn cô ta, không có mở miệng nói chuyện, chỉ là sự áp chế trong đôi mắt đó đến cả cô bé như Cảnh Nhan Hi cũng có thể nhìn hiểu, không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện, mà ngoan ngoãn dựa vào Ân Thiên Thiên không mở miệng.

Liên mẫn có chút ngây ngốc, lông mày hơi nhíu lại, vô thức quay đầu liếc nhìn Ân Thiên Thiên đang ngồi trên giường bệnh.

Cô vẫn như cũ uống từng ngụm canh, động tác ưu nhã mà tự nhiên.

Sau khi truyền dịch, ngủ một giấc, làm kiểm tra nhiều như vậy, Ân Thiên Thiên bây giờ vẻ mặt đã tốt hơn nhiều.

Cắn môi mình, Liên mẫn vô thức muốn mở miệng, lại không ngờ Ân Thiên Thiên đã mở miệng trước: “Liêm Uy, nếu bác sĩ Liên đã đến tìm rồi, anh đi xem thử đi, đừng để đến lúc lại xuất hiện những tin đồn không hay…”

Nói xong, Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngồi ở một bên, lông mày cong cong.

Cảnh Liêm Uy cưng chiều nhìn cô, lúc này mới gập quyển sách trên tay lại, đứng dậy nói một tiếng với Vi Gia Huệ sau đó rời khỏi chỗ này, hoàn toàn không có quan tâm người khác.

Liên mẫn cũng không có đi theo ra ngoài, chỉ lẳng lặng đứng trước giường bệnh của Ân Thiên Thiên, lông mày nhíu lại.

Ân Thiên Thiên cũng không để tâm đến cô ta, Vi Gia Huệ bước tới bế Cảnh Nhan Hi đi ra ngoài, bỗng chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Ân Thiên Thiên và Liên mẫn.

“Mợ ba, tôi hy vọng cô có thể tôn trọng nghề nghiệp của bác sĩ Cảnh, cũng có thể hiểu nghề của anh ấy.” Liên mẫn rốt cuộc không nhịn được mở miệng, hơn nữa lúc mở miệng Vi Gia Huệ chẳng qua vừa mới đi ra ngoài, hoàn toàn có thể nghe thấy lời nói của cô ta: “Anh ấy là bác sĩ, không phải chồng của một mình cô.”

Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trong veo.

“Chữa bệnh cứu người chính là thiên chức của bác sĩ không phải sao? Cô như thế này chiếm cứ anh ấy không để anh ấy đi làm việc không cảm thấy trong lòng áy náy sao?” Giọng nói của Liên mẫn khá nhẹ, chỉ là trong giọng nói rành mạch đó đều toát ra sự trách cứ, rất không đồng tình với Ân Thiên Thiên: “Cảm sốt chẳng qua là một chuyện rất đơn giản, một người trưởng thành như cô hoàn toàn năng lực chăm sóc tốt chính mình, không phải sao? Tại sao nhất định bắt anh ấy phải trông nom cô?”

Từng câu từng chữ đều là lỗi của Ân Thiên Thiên, nhưng từ đầu đến cuối Ân Thiên Thiên đều không có mở miệng nói một câu.

Có lẽ cảm thấy Ân Thiên Thiên không có gì để nói, Liên mẫn càng nói càng hăng, âm giọng cũng không kìm được mà hơi nâng lên, một vài y tá và bệnh nhân đi qua cửa cũng không nhịn được mà dừng bước nghe nói trộm được vài câu, dần dần cũng có thể chắp vá ra sự việc, ngược lại thấy khá trót lọt…

— Mợ ba níu kéo bác sĩ Cảnh không để bác sĩ Cảnh đi chữa bệnh sao?

— Mợ ba ích kỷ không có chút lòng đồng cảm gì cả?

— Mợ ba chính là một người phụ nữ nhỏ mọn sao?



Lời nói như thế trong thời gian rất ngắn đã truyền khắp bệnh viện Nam Tự, đương nhiên cũng sẽ truyền đến tai của Cảnh Liêm Uy và Vi Gia Huệ, nhưng hai người căn bản không xem là chuyện quan trọng.

Người con gái đó, đã là người của nhà họ Cảnh, là người nhà họ Cảnh nhận định, đâu thể dễ dàng để bị người khác khi dễ được chứ?

Liên mẫn nhìn Ân Thiên Thiên thẳng thắn nói: “Mợ ba, tôi không phải nói bệnh này của cô không quan trọng, nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể phân rõ đâu là nặng đâu là nhẹ, cô không cảm thấy tính mạng của con người quan trọng hơn với chút bệnh vặt của cô, cô không cảm thấy bệnh của cô không đáng được nhắc đến sao? Có lẽ hôm nay lời tôi nói cô sẽ không vui, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết, tôi hy vọng cô có thể xứng đáng làm người phụ nữ của bác sĩ Cảnh, đừng làm anh ấy mất mặt!”

Vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên không nhịn được mà kêu khẽ một tiếng.

Lúc Liên mẫn nói chuyện thỉnh thoảng lại chú ý tình hình bên ngoài, cô cũng nhìn ra ngoài cửa, không thấy bất ngờ khi thấy mấy bóng trắng ở bên ngoài, ở bên ngoài có người đứng sát từng nghe lén cũng là điều rất bình thường.

Ngước lên nhìn thẳng vào Liên mẫn, Ân Thiên Thiên khẽ mở miệng nói: “Bác sĩ Liên, tôi có thể hỏi cô vài câu được không?”

Liên mẫn hơi sững người, nhưng vẫn cẩn thận cảnh giác nói: “Có thể, nhưng bất luận cô nói thế nào, tôi từ đầu đến cuối cảm thấy, cô vẫn nên suy nghĩ một chút cho người khác, cũng cố gắng chăm sóc tốt chính cô, để bác sĩ Cảnh tránh phiền lòng.”

Ân Thiên Thiên không có quan tâm sự phòng bị của cô ta, trực hỏi mở miệng hỏi: “Đầu tiên, tôi hy vọng cô hiểu rõ, cái người được gọi là người bệnh trong miệng cô nói đêm qua, thật ra không phải của Cảnh Liêm Uy đúng không? Thứ hai, làm bác sĩ cô nên hiểu rõ hơn rồi, bệnh nhân của bác sĩ không thể tùy ý chuyển bác sĩ điều trị chính, không phải sao? Thứ ba, chuyện Cảnh Liêm Uy xin nghỉ không phải quyết định vào hôm qua, mà đã xin phép cấp trên từ một tuần trước, đúng không? Thứ tư, bệnh nhân đó xuất hiện vấn đề cô nên đi tìm bác sĩ điều trị chính của người đó, chứ không phải là chồng của tôi, đúng không? Thứ năm, tôi hy vọng cô nhớ kỹ, Cảnh Liêm Uy trừ là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Nam Tự ra, anh ấy còn là chồng của tôi!”

Từng câu từng chữ nói ra, ánh mắt của Ân Thiên Thiên vẫn kiên định nhìn cô ta, không hề chùn bước.

“Nói quá đáng hơn một chút, bác sĩ Liên, tôi rất không thích dáng vẻ cô suy nghĩ thay cho chồng tôi, người khác có lẽ sẽ không cảm thấy có gì, nhưng tôi sẽ cảm thấy có gì đó, tôi tin trên thế giới này không có bất kỳ người phụ nữ nào chấp nhận bên cạnh chồng của mình có một cấp dưới từ đầu đến cuối cứ bám dính đến anh ấy!” Thẳng thắn chỉ ra, Ân Thiên Thiên hơi ngước lên nhìn cô ta, cô ta muốn ở trong tối đánh tới, cô cứ muốn đem sự tình nói toát hết ra, đem hành động đặt trước mặt mọi người: “Cảnh Liêm Uy trước là một bác sĩ, anh ấy còn là một người đàn ông có gia đình, chuyện chăm sóc vợ mình khi bị bệnh là chuyện hiển nhiên, nếu như vì một vài thứ không phải trách nhiệm của anh ấy chịu trách nhiệm mà dẫn đến cuối cùng anh ta xảy ra tình trạng gì, tôi thật ra rất muốn biết, đến lúc đó bác sĩ Liên cô sẽ biện minh gì cho điều này? Hay là nói, theo tôi thấy, cô tìm Cảnh Liêm Uy chính là vì y thuật của anh ấy rất giỏi sao? Nhưng theo được biết, viện trưởng của bệnh viện Nam Tự cũng là bác sĩ ngoại khoa, năng lực của anh ta tuyệt đối không kém Cảnh Liêm Uy, cách làm bỏ gần cầu xa này của bác sĩ Liên cũng khiến tôi rất ngạc nhiên…”

Nói xong, Ân Thiên Thiên bèn quay đầu đi không tiếp tục nhìn cô ta nữa.

Liên mẫn bỗng chốc rơi vào trong trầm mặc, sắc mặt có hơi tái nhợt không biết nên làm sao nữa.

Khi ngẩng lên nhìn Liên mẫn lần nữa, trong đôi mắt của Ân Thiên Thiên cũng mang theo chút chế giễu, không dùng một từ một ngữ để biểu đạt rõ tâm tư của mình đối với Liên mẫn, bỗng chốc, Liên mẫn không nhịn được mà muốn trốn chạy!

Tròn 5 năm, cô ta ở đây không có để lộ tâm tư của mình, nhưng Ân Thiên Thiên lại không chút do dự vạch ra tình cảm mà cô ta luôn chôn giấu! Sao có thể không hoảng, không loạn chứ?

“Mợ ba…” Ngữ khí rõ ràng có hơi trầm thấp, trong mắt Liên mẫn mang theo chút hoảng hốt.

Ân Thiên Thiên ngẩng đầu cắt ngang lời nói của cô, nói thẳng: “Bác sĩ Liên, lần sau cô nên đứng đúng lập trường khi nói mấy lời này hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ, những lời này có phải cô nên nói hay không, có phải lập trường của cô có thể nói, đừng để đến khi bản thân trở nên càng khó coi hơn.”

Sắc mặt của Liên mẫn không khỏi tái nhợt, miệng há ra như muốn nói, nhưng Ân Thiên Thiên hoàn toàn không cho cô ta cơ hội.

“Hơn nữa, Cảnh Liêm Uy ở bệnh viện Nam Tự làm không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, anh ấy mang thân phận này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, cô tưởng điều cô có thể nghĩ đến anh ấy không nghĩ đến sao? Hay là cô thật sự tưởng bác sĩ Cảnh được mọi người tôn trọng đó lại máu lạnh vô tình như thế? Tôi là vợ của anh ấy, tôi tin, anh ấy làm bất cứ chuyện gì đều có dụng ý của chính anh ấy, cũng có cách nghĩ của anh ấy, thậm chí, trước khi làm chuyện gì, anh ấy đều đã suy nghĩ kỹ lưỡng cả rồi.” Ân Thiên Thiên khẽ nói, trong lời nói tràn ngập sự tin tưởng với đối Cảnh Liêm Uy, nói: “Bác sĩ Liên, cô mặc dù làm trợ lý bên cạnh anh ấy 5 năm, nhưng cô không thể không thừa nhận, luận về người hiểu Cảnh Liêm Uy, tôi hơn cô nhiều.”

Ánh mắt nhìn chằm chằm Liên mẫn, Ân Thiên Thiên có những lời không có nói toạc ra, nhưng có những điều thì phải nói rõ, ít nhất những lời này ngày hôm nay đã truyền ra, sự tin tưởng của Liên mẫn đối với Cảnh Liêm Uy sẽ bị mọi người mang ra bàn tán, sẽ không giống như trước, cô ta một câu ‘chẳng qua chỉ là đồng nghiệp mà thôi’ thì có thể che đậy hoàn toàn được!

Cô sẽ không cho phép, cũng tuyệt đối không cho phép!

Bất kỳ ai nhòm ngó gia đình của cô, cô đều sẽ không dễ dàng thành toàn cho họ!

Xin lỗi, cô thật sự không có cao thượng như thế!

Nói rồi, Ân Thiên Thiên cũng không để tâm đến cô ta nữa, trực tiếp nằm xuống nhắm hai mắt của mình lại, dùng thái độ của chính mình thể hiện rõ ràng bản thân không hoan nghênh Liên mẫn.

Liên mẫn đứng bên giường bệnh mà không nhịn được há to miệng hít thở, cơ thể không tự chủ mà run rẩy, ánh mắt khóa chặt trên người của cô gái trên giường, toát lên sự cảnh giác và hận ý!

Không phải đã đi rồi sao? Không phải 5 năm bặt vô âm tín rồi sao? Không phải chồng và con đều không cần rồi sao?

Vậy thì tại sao còn muốn quay về! Tại sao!

Rất cố gắng rất cố gắng khắc chế cảm xúc của bản thân, Liên mẫn cắn chặt môi của mình nhìn Ân Thiên Thiên.

Mãi đến khi Vi Gia Huệ dẫn Cảnh Nhan Hi quay lại nhìn thấy thì bà ta nhẹ nhàng cất tiếng: “Bác sĩ Liên, cô làm sao vậy?”

Rõ ràng là lời quan tâm, nhưng Liên mẫn bây giờ cảm thấy trong lời nói mang theo chút châm chọc! Nhưng vì đối phương là mẹ của Cảnh Liêm Uy, là bà chủ nổi tiếng của nhà họ Cảnh, Liên Mẫn chỉ có thể giả vờ không nghe hiểu mà mỉm cười đáp lại: “Không có, cháu chỉ là đang nghĩ lời mợ ba vừa rồi đã nói, có phải cháu làm quá rồi không.”

Vi Gia Huệ mỉm cười, cụp mắt, đưa tay ôm lấy Cảnh Nhan Hi đi vào, sau đó mới nói: “Cô cũng đừng để ý, Thiên Thiên nhà tôi thẳng thắn, cô phải chịu thiệt thòi một chút rồi…”

Ý cười trên khóe môi của Liên mẫn không nhịn được mà cứng đờ, đây là hoàn toàn đứng về bên phía Ân Thiên Thiên sao? Ân Thiên Thiên thật sự tốt như thế sao?

Ánh mắt thâm trầm, Liên mẫn cụp mắt tùy tiện nói vài câu với Vi Gia Huệ sau đó vội vàng rời khỏi, Cảnh Nhan Hi nhìn bóng lưng của cô ta mà trầm mặc không nói.