Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 483






CHƯƠNG 483: CẢNH LIÊM UY KHÁC THƯỜNG

Ân Thiên Thiên vội vàng đưa tay ra nhận lấy điện thoại, đặt ở bên tai nói chuyện với Đào Ninh, hoàn toàn không chú ý đến chiếc Range Rover đang dừng ở bên đường, cô vẫn đang trốn Cảnh Liêm Uy, nhưng lại không ngờ người đàn ông kia đã cởi dây an toàn, cúi người qua dán vào người cô, vẫn còn tiếp tục nói: “Đào Ninh, cậu còn không biết tớ sao? Nếu như thật sự có cảm giác sẽ không làm bạn nhiều năm như vậy, tớ thật sự không có hứng thú với anh ta, hơn nữa, cậu nhìn tớ xem bây giờ còn thích hợp nói chuyện yêu đương sao?”

Cô đã là vợ của người khác, còn có một đứa con gái 5 tuổi, thật sự không thích hợp nói về điều này.

Mà những thứ này, sao Đào Hinh có thể không biết, hồi còn đại học, cô ấy cũng không dưới một lần nhắc đến với Ân Thiên Thiên kêu cô ở bên Đổng Khánh, nhưng lúc đó cô ấy cũng biết rõ Ân Thiên Thiên không thích Đổng Khánh, giữa hai người chẳng qua chỉ là mối quan hệ nam nữa đơn thuần mà thôi, sau đó cô ấy cũng không nhắc đến nữa, chỉ là cách làm lần này của Đổng Khánh khiến cô ấy không nhịn được mà nhắc đến một câu mà thôi.

“Thiên Thiên, tớ không bảo cậu từ bỏ gia đình và con gái của cậu, tớ chỉ muốn cậu đến thăm người đàn ông kia.” Đào Hinh khẽ giọng nói, làm bạn với Đổng Khánh nhiều năm như vậy, anh ta cũng giúp đỡ cô ấy không ít, cô ấy biết giữa bọn họ không thể nào, nhưng lại hi vọng Ân Thiên Thiên có thể nói rõ với anh ta: “Vụ này cậu hãy tự mình xem xét, chỉ là bên phía Đổng Khánh cậu có thể tìm một cơ hội nói rõ ràng với anh ấy, đừng để đến lúc không hiểu từ đâu lại xuất hiện thêm một Ân Nhạc Vy, người phụ nữ kia từ trước đến giờ không phải là một người khiến người khác bớt lo.”

Có lúc, Ân Nhạc Vy còn khó đối phó hơn Mộc Yên Nhiên, bởi vì người phụ nữ này không ngừng quấn lấy, không giống như Mộc Yên Nhiên, tâm lý có chút biến thái, nếu như cô ta cũng trở nên biến thái, có lẽ còn lợi hại hơn Mộc Yên Nhiên!

“Ừ, tớ biết rồi, tớ sẽ nói rõ với anh ấy.” Cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh, đôi mắt đẹp vô cùng ngây thơ.

Đôi mắt phượng nheo lại, Cảnh Liêm Uy cách cô gần như vậy, nhìn cô lại không nói lời nào

Sống chung với Cảnh Liêm Uy khoảng thời gian dài như vậy, sao Ân Thiên Thiên không biết được anh là một hũ giấm chứ, lập tức khẳng định lại vị trí của mình nói: “Anh biết mà, lúc anh ta tỏ tình với em, em đã từ chối.”

Nhớ khi đó, lúc đó bọn họ mới cưới nhau không lâu, nhưng đã gặp rất nhiều chuyện.

Nhớ lại lúc đó ở cửa quán bar, đúng lúc anh nhìn thấy cảnh Đổng Khánh đang tỏ tình với cô, Cảnh Liêm Uy cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, lúc đó Đổng Khánh vẫn còn là một sinh viên đại học non nớt vừa mới ra trường, bây giờ đã lắc mình trở thành người thừa kế của nhà họ Đổng.

Vô thức đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Thiên Thiên, trong mắt Cảnh Liêm Uy tràn ngập những cảm xúc không rõ.

Trên thực tế, nếu như Ân Thiên Thiên vẫn còn sự lựa chọn khác, nói không chừng cô thật sự sẽ chọn Đổng Khánh, không nói đến chuyện anh ta đã ở bên cạnh cô ròng rã bốn năm, anh ta đối xử với cô cũng rất ấm áp cũng rất tín nhiệm, không giống như anh luôn lo lắng không yên.

Từ đầu đến cuối Ân Thiên Thiên luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của Cảnh Liêm Uy, không bỏ qua một tia đau buồn nào lóe lên trong mắt anh, bàn tay nhỏ bé vô thức quấn lấy vòng eo gầy gò của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh không tin tưởng em sao? Hay là anh không tin tưởng bản thân mình?”

Không biết tại sao, Ân Thiên Thiên luôn cảm thấy Cảnh Liêm Uy bây giờ có chút kỳ lạ, kỳ lạ đến mức thỉnh thoảng cô lại cảm thấy dường như không quen biết anh….

Đưa tay ra ôm lấy Ân Thiên Thiên vào lòng, Cảnh Liêm Uy thở phào nhẹ nhõm nói: “Thiên Thiên, sau này đừng rời xa anh.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói, nhưng Ân Thiên Thiên có thể nghe ra rất nhiều sự lo lắng, trong lòng nhất thời mềm nhũn, cả thế giới dường như chỉ còn lại một mình anh, đưa tay ra ôm lại anh nói: “Cảnh Liêm Uy, anh đang sợ hãi sao? Đang nghĩ cái gì? Nói với em được không? Không phải chúng ta đã nói cố gắng hết sức thẳng thắn với nhau sao?”

Dù sao cô cũng là người phụ nữ đồng hành cùng anh, sao Ân Thiên Thiên có thể không cảm nhận được những sự thay đổi của Cảnh Liêm Uy.

Anh chỉ đang sợ hãi, đang suy nghĩ về mọi chuyện, đang lo lắng, nhưng cô vẫn luôn đợi, vẫn luôn đợi, từ lúc quay về, không lâu sau cô đã phát hiện ra tình trạng của anh và bắt đầu đợi, vẫn luôn đợi đến bây giờ nhưng vẫn luôn không nhận được đáp án của anh, anh chỉ làm như vậy, đột nhiên, Ân Thiên Thiên cũng trở nên có chút lo lắng….

Cổ họng của Cảnh Liêm Uy cứ bị tắc lại, không nói nên lời cũng không nói ra được những lời nói dối.

Cuối cùng, chỉ có thể nhắm mắt lại vuốt tóc của cô khẽ nói: “Thiên Thiên, để anh suy nghĩ một chút, đến khi anh nghĩ ra phải nói như thế nào, anh sẽ nói với em, có được không?”

Mặc dù cuối cùng Cảnh Liêm Uy vẫn không nói vói cô, nhưng Ân Thiên Thiên cũng đã rất vui, giống như Cảnh Liêm Uy sẽ vui mừng khi nhìn thấy sự tiến bộ của cô, sau khi thấy người đàn ông luôn độc lập, mạnh mẽ này bắt đầu mở lòng với cô, Ân Thiên Thiên cũng rất vui, cô muốn tham gia vào cuộc sống của anh, muốn biết anh đang làm gì, đang nghĩ gì…..

Cuộc sống hôn nhân luôn là chuyện của hai người, không phải là chuyện của một người.

Lúc chiếc xe Range Rover lại chạy trên đường, bầu không khí giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đã có chút thay đổi, trở nên ngọt ngào hơn, bên ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa nhỏ nhưng cũng khó mà che lấp được tâm trạng đang rất tốt của Ân Thiên Thiên, khóe miệng từ đầu đến cuối luôn giữ một độ cong….

Cảnh Liêm Uy nhìn mưa nhỏ rơi rả rích bên ngoài cửa sổ, không khỏi nhíu mày, hô hấp dần dần trở nên có chút hỗn loạn, cả người trở nên có chút nóng nảy không thể hiểu được, nhưng lại được che giấu rất tốt, không để Ân Thiên Thiên phát hiện ra.

“A!”

Đột nhiên, lúc một tiếng kêu thảm thiết phá vỡ cả bầu trời vang lên, Cảnh Liêm Uy đột nhiên hoàn hồn lại, sau đó vội vàng đạp phanh, chiếc xe ở phía sau cũng bắt đầu lần lượt đạp phanh, bên đường bên này là tiếng phanh xe inh tai nhức óc, mà một bên đường kia lại là những âm thanh va chạm, xen lẫn những tiếng kêu cứu….

Gần như ngay lập tức, cả thành phố T bắt đầu đổ mưa, mưa lớn dần làm mờ đi tầm nhìn.

Ân Thiên Thiên sững sờ nhìn vụ tai nạn xe trước mặt, cả người không khỏi run rẩy, trợn tròn mắt nhìn thứ chất lỏng chảy ra từ chiếc ô tô đã bị biến dạng ở hiện trường xảy ra vụ tai nạn phía đối diện, chỉ cảm thấy đầu mình là một mảng trống rỗng!

Người nào đó đã hoàn hồn lại, lập tức xuống xe đi đến gần hiện trường, nhưng dù như vậy cũng không dám tùy tiện đưa tay ra giúp đỡ, Cảnh Liêm Uy nhíu mày rất chặt, dường như lập tức tiến vào trạng thái làm việc, tháo dây an toàn của mình ra, Cảnh Liêm Uy mở cửa xe, bước ra ngoài.

Ân Thiên Thiên ở trên xe nhìn thấy cánh cửa bị quên không đóng, nhìn bóng lưng của Cảnh Liêm Uy trong cơn mưa nặng hạt, đột nhiên muốn gọi anh một tiếng, nhưng cổ họng lại bị chặn lại đến mức không nói nên lời, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hiện trường của một vụ tai nạn như vậy, cô chưa từng nghĩ đến có một ngày một sinh mệnh vẫn đang còn sống đột nhiên biến mất trước mặt mình, không còn một chút dấu vết của sự tồn tại….

Lúc đó, Ân Thiên Thiên đột nhiên rất muốn Cảnh Liêm Uy có thể ôm lấy mình, chỉ cần một cái ôm cô có thể hoàn toàn ổn định lại, anh không biết, lúc anh lái xe về phía trước, cô còn nhìn thấy chiếc xe kia bị va chạm, đè bẹp đến mức không còn nhìn ra hình dạng của một chiếc xe, trên xe có một đứa bé, dáng vẻ trông cũng khoảng 5, 6 tuổi, lúc bắt gặp ánh mắt của cô đã ngượng ngùng cười với cô, nhưng chưa được bao lâu, một sinh mệnh như vậy đã không còn, phải nói là không thể không kích động.

Nước mắt vô thức rơi xuống, nhưng ý nghĩ của những giọt nước mắt này lại không thể nói rõ được.

Dường như cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy vốn dĩ đã sắp băng qua lan can chắn ngang hai con đường ngược chiều nhau đột nhiên quay người lại, xuyên qua màn mưa nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên xe, môi mím chặt, nước mắt rơi xuống nhìn anh, đây là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy cứ như vậy đi về phía cô, bước chân chắc chắn, hai ba bước đã trở lại xe, kéo cơ thể đã ướt sũng vào xe, đưa tay ra giữ lấy đầu của cô, trong lúc cô vẫn còn đang ngạc nhiên buông tay ra hôn lên môi cô, kiên định mà nóng bỏng, để cô cảm nhận được sự tồn tại của anh…..

Trái tim đang hoản loạn, lúng túng cứ như vậy mà trở lại bình thường, Ân Thiên Nhiên nắm chặt hai tay của mình, kiềm chế không quấn lấy anh, nhưng đôi mắt tràn đầy sự lo lắng đối với anh, cô biết, chỉ cần có anh ở đây, cô sẽ an toàn, nhưng bây giờ cô không biết anh có an toàn hay không….

Ánh mắt xuyên qua Cảnh Liêm Uy, thậm chí Ân Thiên Thiên còn có thể nhìn thấy ngọn lửa bất ngờ bốc cháy còn có những tiếng la hét trong đám đông.

Công việc của anh, từ lúc nào bắt đầu trở nên nguy hiểm như vậy?

Đôi mắt phượng nhìn cô một cách kiên định, Cảnh Liêm Uy khẽ nói: “Thiên Thiên, ngoan ngoãn ở trong này đợi anh, rất nhanh anh sẽ quay lại.”

Mím chặt môi, rất lâu sau Ân Thiên Thiên vẫn không trả lời, chỉ có khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt kiên định của anh đánh bại, rất lâu sau chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Lúc cô gật đầu, Cảnh Liêm Uy lại hôn lên môi cô, sau đó cười nói: “Rất ngoan.”

Giống như đang dỗ dành Cảnh Nhan Hi vậy, nhưng Ân Thiên Thiên lại không có cái quyền có thể tùy hứng, vô lý như Cảnh Nhan Hi, cô chỉ có thể hiểu cho anh, hơn nữa lúc nhìn anh không một chút do dự quay người đi về nơi ngọn lửa đang cháy, đóng cửa xe lại để ngăn cách cô với tất cả những tạp âm và rắc rối ở bên ngoài, trong lòng Ân Thiên Thiên chỉ có sự tồn tại của người đàn ông này, không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì cả, Ân Thiên Thiên chỉ nhìn thấy anh, chỉ nghe thấy lời nói của anh…

Khi nhìn thấy có người dũng cảm đến gần hiện trường vụ tai nạn đang không ngừng phát ra những tiếng nổ nhỏ, một số người vô thức lùi lại, có một số người lại vô thức tiến lên, dần dần ở hiện trường xe đã có một vài người giúp đỡ, có một số chủ xe thậm chí còn chủ động đề nghị muốn đưa những người bị thương đến bệnh viện gần đó, trong một khoảng thời gian, dưới sự chỉ huy của Cảnh Liêm Uy mọi việc được tiến hành một cách có trật tự.

Cuối cùng Ân Thiên Thiên vẫn xuống xe, dầm mưa ở bên đường giúp đỡ những người mà người khác không dám đến gần chăm sóc vết thương, cứ như vậy mà bước vào thế giới của anh, lúc này cô mới biết công việc của anh thiêng liêng như thế nào, cũng tàn nhẫn như thế nào!

Bác sĩ khoa ngoại đã nhìn thấy rất nhiều sự bất công, cũng đã nhìn thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, Cảnh Liêm Uy vẫn có được một cảm xúc bình thường, thật sự là một chuyện không dễ dàng.

Đứng dưới trời mưa to, Ân Thiên Thiên mới nhìn thấy cảnh tượng của vụ tai nạn liên hoàn phía sau.

Một chiếc xe du lịch chở 57 người không phanh kịp đã va chạm với một chiếc ô tô nhỏ, chiếc xe phía sau vì trời mưa đường trơn không kịp tránh nên đã liên tiếp đâm vào, tổng cộng có 4 chiếc xe, tổng cộng có 64 người…..