Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 480






CHƯƠNG 480: MUỐN CƯỚP BA VÀ MẸ

Ân Khiết nói rồi, bèn bật khóc một cách tủi thân.

Thực chất, nếu như mẹ của cô bé không đuổi cô bé đi, đến tận bây giờ vẫn không đi tìm cô bé, thì cô bé vẫn muốn đi theo mẹ, bởi vì mẹ thường bảo vệ cho cô bé, không phải thế sao? Cho dù là lúc bực bội hay lúc vui vẻ, nhưng mẹ vẫn không tìm cô bé, cho đến tận bây giờ…

Cuối cùng cô bé không cầm lòng được nữa, những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã, vệt nước mắt vằn vện trên gương mặt.

Ân Khiết vừa khóc vừa nói: “Mẹ không cần con nữa rồi, lẽ nào con không thể tìm mẹ cho mình ư? Con cũng muốn được ba và mẹ yêu thương, những đứa trẻ khác đều có ba và có mẹ, tại sao con không có kia chứ? Rõ ràng cô rất nghe lời mà, tại sao mẹ không cần con nữa? Con không có ba…”

Nghe thấy thế, sắc mặt Ân Thiên Thiên không khỏi thay đổi.

Hướng Thực…

Người đàn ông mà cô từng quen trong bốn năm đại học, bây giờ con gái của anh ta đang ngồi trước mặt mình, khóc lóc than thở rằng mình không được ba thương, cô phải làm sao đây?

Ân Khiết vẫn còn nhỏ như thế, nhưng gương mặt giống Ân Nhạc Vy một nửa, nửa còn lại rất giống Hướng Thực, ai nhìn thấy cũng sẽ không nói bọn họ không giống nhau, lúc nhận ra suy nghĩ của Ân Khiết, cô vẫn còn cảm thấy đứa bé này hơi phiền toái, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy cô bé đáng thương…

Thực ra, cô bé là người vô tội nhất nhỉ.

Ân Nhạc Vy đến với Hướng Thực, từ ban đầu đã là sai lầm, Ân Thiên Thiên không dám chắc bọn họ có yêu nhau không, nhưng cô biết, ít nhất thì Ân Nhạc Vy hoàn toàn không hy vọng đứa trẻ này ra đời, nếu như tình hình lúc ấy không cho phép thì cô ta đã phá thai rồi. Hồi đó, chẳng phải cô ta đã chính tay hại chết đứa bé đầu tiên ư? Cô ta cũng sẽ không nương tay với Ân Khiết.

Ân Khiết khóc đến là đáng thương, đột nhiên cô bé nhảy xuống, đi đến bên Ân Thiên Thiên, rồi vươn tay nắm lấy tay cô, vừa khóc vừa ngẩng đầu lên nhìn cô: “Con có thể gọi cô là mẹ không? Mẹ của con không cần con nữa, sau này cô có thể làm mẹ của con không? Con sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời, cô đừng bỏ rơi con được không…”

Ân Thiên Thiên không trả lời, cô bé lại chạy đến bên Cảnh Liêm Uy, cho dù Cảnh Nhạn Hi tỏ ra bực tức, không buồn để ý đến cô bé. Rõ ràng rất sợ Cảnh Liêm Uy, nhưng vẫn dè dặt duỗi tay kéo áo anh, hỏi anh với vẻ đáng thương: “Con muốn có ba, một người ba yêu thương con, chiều chuộng con, chú có thể làm ba của con không? Sau này con có thể gọi chú là ba không?”

Bầu không khí trong phòng trở nên im ắng.

Cảnh Nhạn Hi mím môi không nói gì, Ân Thiên Thiên nhìn thấy con gái mình mếu máo như sắp khóc, cô không khỏi giang tay ôm cô bé vào lòng mình. Vừa nằm trong lồng ngực Ân Thiên Thiên, Cảnh Nhạn Hi không khỏi bật khóc, chỉ có điều từ đầu đến cuối vẫn dè dặt thút thít, không khóc thành tiếng, quả đầu nho nhỏ của cô bé dụi vào trong gáy Ân Thiên Thiên, những giọt nước mắt nóng bỏng của cô bé đốt cháy trái tim cô, cô duỗi tay vỗ về sống lưng cô bé.

Cảnh Nhạn Hi khóc đến nỗi người run run, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề phát ra thành tiếng.

Sự chiếm hữu của đứa bé với ba mẹ mình rất cao, rất không thích ba mẹ mình ôm đứa trẻ khác, cười với đứa trẻ khác, thậm chí có lúc sẽ bật khóc rống lên vì chuyện như thế. Nhưng Cảnh Nhạn Hi lại không làm vậy, đương nhiên cô bé không vui, nhưng cô bé vẫn nhẫn nhịn, chỉ vì cô bé biết Ân Khiết chỉ có mẹ, chứ không có ba…

Cô bé cũng thương Ân Khiết, nhưng lòng thương của cô bé không thể khiến cho cô bé chia sẻ một nửa tình thương của ba mẹ dành cho mình!

Cô bé kia không phải là em gái ruột của mình, vào lúc này, rốt cuộc thì lời nói của Lâm Vũ Văn vẫn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng cô bé, mẹ của Ân Khiết không thích mẹ của mình, thậm chí suýt chút nữa đã hại chết cô bé, lúc đó thậm chí cô bé đang còn ở trong bụng mẹ nữa, nhưng mẹ của Ân Khiết vẫn nhẫn tâm như thế…

Sự ghét bỏ của con nít rất thẳng thắn, chỉ với chuyện này thôi, cô bé đã nghĩ xấu về Ân Khiết rồi.

Cảnh Liêm Uy nhíu mày nhìn cô bé, cuối cùng mới đứng dậy, ngồi xổm bên cạnh Ân Khiết, đặt tay lên vai của cô bé Ân Khiết, đôi mắt phượng của anh lộ ra vẻ nghiêm túc: “Ân Khiết, ba mẹ không thể nào đổi được đâu, cháu có biết không?”

Ân Khiết lại hoàn toàn không quan tâm đến lời Cảnh Liêm Uy đã nói, cô bé thấy Cảnh Liêm Uy chịu nói chuyện với mình, lá gan cũng to ra, vội vàng giữ chặt góc áo của anh: “Tại sao tại sao? Tại sao không thể chứ? Cháu chỉ muốn có ba và có mẹ mà thôi, tại sao những bạn khác đều có, còn cháu thì không? Tại sao ngày nào cháu cũng phải theo mẹ đến gặp những người chú kỳ lạ, tại sao cháu không có ba và mẹ tốt, tại sao cháu trở thành một đứa trẻ không được ai thương? Cháu không muốn vậy đâu, cháu muốn chú làm ba của cháu, muốn cô chú làm ba mẹ cháu…”

Nhất thời Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cũng không biết phải làm thế nào? Chỉ có điều Cảnh Liêm Uy hành xử quyết đoán hơn Ân Thiên Thiên một chút, cách xử lý chuyện này quyết đoán hơn cô nhiều.

Anh giang tay ôm Ân Khiết vào lòng, vẻ mặt Cảnh Liêm Uy lộ ra vẻ nghiêm khắc, trông anh có vẻ vừa chân thành vừa nghiêm túc như lúc dạy dỗ Cảnh Nhạn Hi, hồi Ân Thiên Thiên không có ở đây vậy.

Anh tỏ thái độ, trước giờ anh chưa từng xem thường bất kỳ ai, cho dù đối phương chỉ là một đứa bé lên bốn, từ trước đến nay anh luôn dùng trái tim để giao lưu với nhau, chưa hề thờ ơ bao giờ.

“Khiết, cháu phải biết rằng, mỗi một đứa trẻ trên thế giới này đều chỉ có một ba và một mẹ mà thôi, vì có bọn họ nên mới có sự tồn tại của các cháu, nếu như ba và mẹ cháu không đến với nhau, có lẽ sẽ không có các cháu đâu, đáng lý cháu nên cảm kích, nói lời cảm ơn vì ba mẹ đã cho các cháu sinh mạng, bởi thế các cháu mới có cơ hộ nhìn thấy thế giới này. Bây giờ cháu không thể khóc lóc đòi đổi ba mẹ được, ba mẹ là duy nhất, không ai có thể thay đổi ba mẹ cả, cháu có biết không?” Cảnh Liêm Uy nói rất chậm rãi, mỗi câu mỗi chữ đều dạy cho cô bé biết cái đạo lý làm người, sau khi thấy Ân Khiết nín khóc, anh mới tiếp tục nói: “Khiết, cháu có từng nghĩ đến một chuyện, lúc cháu đòi đổi ba mẹ, biết đâu chừng ba mẹ cũng muốn đổi cháu đi thì sao? Có ba mẹ nào không muốn một đứa bé ngoan ngoãn, biết điều hay không, chỉ tiếc là…cháu không phải…”

Vừa nghe thấy thế, Ân Khiết mím môi, nhìn anh với vẻ tủi thân.

Cảnh Liêm Uy tiếp tục nói chuyện với cô bé, đôi mắt anh hiện rõ vẻ lạnh lùng: “Khiết, chú không biết ai là người đã dạy cháu, nhưng cháu phải biết rằng, cho dù là con gái thì cũng không nên đụng chuyện gì cũng khóc lóc, con gái nên học cách bảo vệ chính mình, biết cách kiên cường, đừng có khóc mãi, cũng không nên cảm thấy người khác tốt hơn mình về mọi mặt, nhưng thật ra, chỉ vì bản thân mình tham lam mà thôi…”

Sau khi nói đến đây, Cảnh Liêm Uy không tiếp tục lên tiếng nữa, anh rất hiểu tâm lý của đứa trẻ bốn tuổi, những gì cô bé có thể tiếp nhận, những gì không thể, anh đều biết cả, thậm chí những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay đã truyền đạt tư tưởng mới cho cô bé.

Sống trong môi trường như vậy, đúng là cô bé không dễ dàng nhận được sự giáo dục đàng hoàng.

Người xưa có câu nói thế này, thượng bất chính hạ tất loạn, không phải là không có lý.

Mặc dù có một vài chuyện là ngoại lệ, nhưng mỗi một ngoại lệ đều khó mà đến được.

Sau khi nói dứt lời, Cảnh Liêm Uy cũng không lên tiếng nữa, anh chỉ nhìn Ân Khiết với thái độ nghiêm túc, cũng không biết cô bé Ân Khiết đã nghĩ thông rồi, hay là ánh mắt của anh làm cô bé sợ hãi. Bàn tay níu áo anh dần dần buông lỏng ra, cảm xúc không tên dần lan tỏa trên gương mặt cô bé.

Ân Thiên Thiên không khỏi thở phào một hơi, cô cúi đầu nhìn đứa con vẫn còn đang nằm khóc trong lồng ngực mình.

Cảnh Liêm Uy ôm Ân Khiết lên bàn lại, để cho cô bé tiếp tục ăn sáng, Ân Thiên Thiên bế Cảnh Nhạn Hi trở về phòng.

Ân Thiên Thiên bên mép giường, kéo Cảnh Nhạn Hi ra khỏi lòng mình, nhưng cô bé vẫn ôm chặt lấy cô, không chịu buông ra. Ân Thiên Thiên cảm thấy bất đắc dĩ, cô chỉ nhỏ nhẹ cất lời an ủi: “Nhạn Hi? Sao thế? Con không vui à?”

Ba mẹ luôn yêu thương đứa con của mình, Ân Thiên Thiên cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.

Năm năm thiếu vắng Cảnh Nhạn Hi, luôn làm cô cảm thấy áy náy trong lòng.

Trong phòng không còn người khác nữa, cơ thể của Cảnh Nhạn Hi run lẩy bẩy, đến tiếng khóc cũng lớn dần, chỉ có điều, cô bé vẫn ôm khư khư Ân Thiên Thiên, nhất quyết không chịu buông tay.

Ân Thiên Thiên vỗ về sống lưng Cảnh Nhạn Hi, cô nhẹ giọng an ủi cô bé: “Cưng ơi, con sao thế? Không sao đâu, có gì không vui thì cứ nói cho mẹ nghe nhé, được không con, mẹ hứa sẽ không nói lại với ba đâu?”

Ân Thiên Thiên dịu dàng dỗ dành, cô dành hết sự kiên nhẫn để dỗ con gái.

Cuối cùng, những cảm xúc bị Cảnh Nhạn Hi kềm chế từ sáng đến giờ đã tuôn trào.

Cảnh Nhạn Hi ôm Ân Thiên Thiên thật chặt, cô bé khóc nức nở: “Mẹ ơi, con không thích nó, con không thích nó một chút nào cả. Con không cần đứa em gái này đâu, con muốn kiếm em của con.”

Vừa mới nói ra khỏi miệng, Cảnh Nhạn Hi đã không kiềm nén nổi nữa, tiếng khóc của cô bé ngày một lớn dần, khó khăn lắm Ân Thiên Thiên mới kéo được cô bé ra khỏi lồng ngực mình, nhìn gương mặt vằn vện nước mắt của con gái, trong lòng cô vô cùng đau xót. Ân Thiên Thiên vừa lau nước mắt cho con vừa nói: “Không thích thì không thích thôi vậy, Nhạn Hi của mẹ không cần phải thích nhiều người, chỉ cần thích người con thích là được rồi…”

Cảnh Nhạn Hi vừa nghe thấy thế, cô bé càng tỏ ra tủi thân: “Nhưng mà ba đã nói, con gái không thể quá ích kỷ, nhưng mà con không nhịn được, sáng nay nó còn nói với con rằng nó muốn mẹ làm mẹ của nó, muốn con đi khỏi nơi này, còn muốn con đi nói với ba mẹ, con giận lắm, giận lắm…”

Đến tận bây giờ cô bé vẫn còn nhớ đến lời nói của Ân Khiết, nhớ đến dáng vẻ vênh váo, kiêu ngạo tự đắc đó, rõ ràng là ba và mẹ của cô bé kia mà, sao Ân Khiết lại đắc ý như thế?

Cảnh Nhạn Hi hơi hỗn loạn, nhưng không đồng nghĩa với việc cô bé không thể nói rõ ràng sự thật.

Ân Thiên Thiên khẽ nhíu mày, cô giang tay ôm con gái vào lòng, rồi âm thầm thở dài.

Từ lúc nằm trong lồng ngực của Ân Thiên Thiên, cô bé vừa bật khóc nức nở vừa nói với vẻ tủi thân: “Mẹ ơi, mẹ kêu nó về đi, con không thích nó, tại sao nó muốn cướp ba với mẹ chứ? Nó cũng có mẹ mà, tại sao lại muốn lấy của con? Con chỉ có ba mẹ thôi, con không cần nó đâu…”

“Ừm ừm, không cho cô bé ấy, ba với mẹ vĩnh viễn không thể đổi cho nhau được, Nhạn Hi biết mà phải không? Ân Khiết không hiểu đạo lý này nên mới có thể ăn nói như vậy, con hiểu chứ?” Ân Thiên Thiên an ủi, con nít thường ích kỷ như vậy đó, khó mà quên được những chuyện từng xảy ra, may mà sau khi được an ủi, Cảnh Nhạn Hi cũng không còn khóc nữa.

Ân Thiên Thiên rửa mặt cho con gái, rồi mới ôm cô bé ra ngoài. Ân Khiết đã ăn sáng xong, đến lúc hai mẹ con Nhạn Hi xuống đến nơi, Cảnh Liêm Uy và cô bé ấy đã ngồi đợi một bên rồi.