Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 472






CHƯƠNG 472: ANH YÊU EM

Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới của Ân Thiên Thiên chỉ còn lại một người đàn ông này.

Tiếng nhạc du dương vang lên bên tai, những con sứa xinh đẹp bay lượn xung quanh, và cả thế giới tràn ngập sự yên tĩnh và thanh bình.

Ân Thiên Thiên khẽ nín hơi thở của mình, nhìn anh với đôi mắt hơi ướt nhoà.

Bó hoa hồng lớn sau lưng Cảnh Liêm Uy đã sớm không còn chỗ để nấp nữa rồi, cứ như vậy mà được đặt ở trước mặt cô, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy cả cơ thể mình gần như đang run lên.

“Thiên Thiên.” Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng gọi một tiếng, không nói nhiều lời, cứ như vậy mà nhìn cô.

Ân Thiên Thiên đưa tay ra nhận lấy hoa hồng của anh, sự cảm động trong lòng không cần nói ra cũng hiểu, nhưng mà những thứ này vẫn chưa phải là toàn bộ, Ân Thiên Thiên nhận lấy hoa hồng, cô nhìn những đoá hoa kiều diễm câu dẫn người ta phải ngắt lấy đó, trong lòng toàn là hạnh phúc, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa của anh, cũng là lần đầu tiên mà anh mang đến cho cô một sự lãng mạn bất ngờ như thế này…

Cô đã từng nghĩ rằng những thứ như lãng mạn sẽ không bao giờ tồn tại giữa hai vợ chồng, dù sao sau một thời gian dài, tình cảm mãnh liệt đến mấy cũng sẽ dần tan biến, tuy nhiên, Cảnh Liêm Uy thì không có, hai người bọn họ là càng yêu thì càng sâu đậm.

Cô bắt đầu biết bảo vệ anh, đứng ở góc độ của anh suy nghĩ cho anh, cũng biết dùng phương thức tế nhị khéo léo để biểu đạt suy nghĩ của mình, mà anh cũng bắt đầu yêu thương cô theo cách của mình, yêu cô theo cách mà cô thích…

Lúc Ân Thiên Thiên nghĩ rằng Cảnh Liêm Uy sẽ đứng dậy, đột nhiên giám đốc mãi đứng ở trong góc nãy giờ đã đi tới, đem theo một chiếc khay nhung thiên nga màu đỏ, bên trên có một chiếc hộp nhỏ màu xanh nước biển.

Gần như là vào giây phút nhìn thấy chiếc hộp nhỏ, Ân Thiên Thiên đã mím chặt môi mình để cho mình không khóc ra.

Cô thật sự đã luôn tưởng rằng, cả đời này cô cũng sẽ không được nếm thử cảm giác mà được người đàn ông mình yêu nhất cầu hôn.

Nhưng mà, hôm nay, Cảnh Liêm Uy đều đã làm rồi…

Cảnh Liêm Uy đưa tay nhận lấy chiếc hộp nhẫn, giám đốc lập tức quay người rời khỏi, yên lặng đợi ở một bên, anh mở hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh sáng nhỏ xuất hiện ở trước mặt Ân Thiên Thiên, một chiếc nhẫn tám móc đơn giản, bên trên được khảm một viên kim cương màu hồng quý giá nhất, vô cùng phù hợp để tô điểm cho Ân Thiên Thiên hôm nay…

Giơ chiếc nhẫn trong tay lên, Cảnh Liêm Uy quỳ trên mặt đất, ánh mắt nóng hừng hực nhìn cô, hỏi: “Ân Thiên Thiên, em có đồng ý gả cho anh không?”

Một câu nói vô cùng bình thường trên toàn thế giới, thậm chí là câu nói nói mà hầu như lúc nào cũng có thể nghe thấy bây giờ đã được thốt ra từ trong miệng của Cảnh Liêm Uy, vào giây phút này, Ân Thiên Thiên nhịn không được mà rơi xuống những giọt nước mắt long lanh, cô chỉ ôm lấy đoá hoa hồng mà nhìn anh.

Cảnh Liêm Uy nhìn cô, không gấp không vội, chỉ là trong đôi con ngươi đó đang tràn ngập một sự trông đợi.

Cuối cùng, tất cả mọi cảm xúc của Ân Thiên Thiên đều sụp đổ trong cái nhìn của Cảnh Liêm Uy, duỗi cánh tay ra, Ân Thiên Thiên bước lên về phía anh, Cảnh Liêm Uy vội vàng đứng dậy ôm lấy cô vào lòng mình, kiều thê vừa tiến vào lòng mình, thì đã nghe cô nói: “Cảnh Liêm Uy, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…”

Từng câu ‘em yêu anh’ vang vọng du dương trong thế giới đáy biển, giống như những con sứa đang bình yên di chuyển ở bên ngoài, di chuyển từ nơi sâu nhất trong đáy lòng của cô đến nơi sâu nhất trong đáy lòng của anh, đầy ắp tròn trịa, không có chút khẽ hở nào.

“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…”

Từ lúc cô gặp anh trong màn cầu hôn liều lĩnh của mình, từ giây phút lúc họ nhận được giấy đăng ký kết hôn từ Cục dân chính, kể từ thời khắc anh ngăn cô khỏi những nguy hiểm từ chính gia đình mình hết lần này đến lần khác, kể từ mỗi lần anh đều muốn bảo vệ cô, kể từ giây phút anh ôm lấy cô ở trước mặt tất cả mọi người, kể từ giây phút anh quỳ xuống trước mặt cô cầu hôn khi nãy…

“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…”

Em đã dùng cả cuộc đời để yêu anh, em đã dùng hết kinh nghiệm để yêu anh, em dùng hết toàn bộ thời gian để yêu anh, trên đời này người em yêu nhất chính là anh.

Ôm chặt lấy Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên dũng cảm nói ra những lời trong lòng mà mình luôn muốn nói, nước mắt không kìm được mà rơi xuống làm ướt đẫm cổ anh, đốt cháy trái tim anh, để lại ấn tượng sâu sắc, khó quên trong đời này.

Cũng ôm chặt lấy Ân Thiên Thiên, khoé miệng Cảnh Liêm Uy nở một nụ cười vô cùng êm ái, anh nghiêng đầu qua, hết nụ hôn này đến nụ hôn khác trên tóc, dái tai và cổ của cô, cuối cùng đưa tay ra đeo chiếc nhẫn kim cương màu hồng đó lên ngón áp út của cô.

Ân Thiên Thiên buông Cảnh Liêm Uy ra và cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ở trên tay mình, không biết nên làm thế nào nữa, chỉ biết ngẩng mặt lên, vừa khóc vừa cười.

Cảnh Liêm Uy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhấc lên hôn vào ngón trỏ của cô một cái, sau đó ngước đôi mắt nóng bỏng nhìn cô, tràn đầy thâm tình mà hỏi: “Ân Thiên Thiên, anh có từng nói cho em biết, anh yêu em chưa?”

Vào khoảnh khắc đó, nước mắt mà Ân Thiên Thiên khó lắm mới kìm được lại một lần nữa sụp đổ mà trào ra, cô lắc đầu thật mạnh.

Cô biết anh đã nói qua rồi, nhưng mà bây giờ cô muốn chơi xấu, muốn được nghe một lần nữa.

Cảnh Liêm Uy đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cơ thể cao lớn tiến gần hơn một bước, nhẹ giọng nói: “Ân Thiên Thiên, anh yêu em, dùng hết tất cả mọi thứ mà anh có để yêu em, anh yêu em, không ít hơn em yêu anh đâu…”

Vào giây phút lời nói kết thúc, Cảnh Liêm Uy thâm tình dào dạt mà dùng nụ hôn để phong ấn lại.

Ân Thiên Thiên ngẩng đầu lên và đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng này, cả trái tim ngập tràn cảm động.

Cô không biết rằng trong năm năm qua, anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác mà chỉ cố thủ cho cô, đợi cô trở về, anh dùng tất cả năng lực của mình để đi tìm kiếm tung tích của cô, thậm chí còn rút tất cả sức người sức của đang tìm kiếm Tô Nương để đi tìm cô, trong thời gian 5 năm đó, cuộc đời anh chỉ còn lại hai việc, một là suy nghĩ xem làm thế nào mới tìm được cô, một chuyện nữa chính là tìm kiếm cô…

Cô không biết rằng cô đã trở thành một phần nào đó không thể thiếu đi trong cuộc sống của anh từ lâu rồi, thậm chí còn quan trọng hơn cả không khí nữa.

Anh không thể nếm trải nỗi đau mất đi cô thêm một lần nào nữa, cũng không thể trải nghiệm thêm những sự hoảng loạn khi mất đi cô, càng không thể nghiệm chứng sự mơ màng khi mất đi cô nữa, trong cuộc đời của anh cần phải có sự tồn tại của cô, nếu như không thể vậy thì sẽ như anh nói, cùng nhau nhảy vào trong biển lớn xanh thăm thẳm này đi, hoặc cũng có thể cứ hôn nhau như thế này mãi, hôn đến khi thiên hoang địa lão, hôn đến khi vạn vật ngừng lại…

Tất cả những gì cô muốn, anh đều sẽ làm mọi thứ có thể để cho cô, chỉ cầu xin, cô đừng bỏ đi.

Nếu như muốn bỏ đi, trừ khi anh chết…



Một nụ hôn kết thúc, Ân Thiên Thiên xấu hổ vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, ở nơi ngón trỏ còn có cảm giác mà viên kim cương hồng mang lại, cô cứ nép trong vòng tay của anh mà cảm nhận hết tất cả những sự kinh hỉ này, cô chưa hề nghĩ qua sẽ có một ngày Cảnh Liêm Uy cũng làm ra những chuyện như thế này.

Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy đưa tay thay cô lau đi những giọt lệ còn vương lại trên khuôn mặt cô đầy dịu dàng.

Lúc này giám đốc ở bên kia đã đưa những nhân viên nối đuôi nhau đi vào, trong nhà hàng cực lớn ở dưới đáy đại dương đã khôi phục một chút ánh sáng, vẫn là mơ hồ và mỹ lệ, nhưng cũng lộ ra một tia sáng ngời và trong veo.

Thức ăn tinh xảo trên bàn ăn, rượu đỏ hấp dẫn trong ly rượu, hoa tươi rực rỡ trong bình hoa…tất cả mọi thứ không có thứ gì là không được chuẩn bị chu đáo, nhưng trước khi khai tiệc, Cảnh Liêm Uy đột nhiên bước đến bên cạnh của Ân Thiên Thiên, lấy một sợi dây chuyền mảnh được luồn một chiếc nhẫn cưới trước đây từ trên chiếc khay mà giám đốc đích thân đem tới rồi nhẹ nhàng đưa cho Ân Thiên Thiên, sau đó một tay chống lên chiếc bàn, vô cùng soái khí mà khom người mình xuống nhìn cô nói: “Thiên Thiên, đeo lên cho anh.”

Thứ lắc lư trên tay chính là chiếc nhẫn cưới mà mình đã từ đeo rất lâu, đột nhiên sẽ vĩnh viễn xuất hiện ở trên cổ của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên có chút e thẹn, nhưng đến cuối cùng vẫn khẽ giơ cánh tay cao lên vòng qua cổ anh, nghiêm túc gài lại cho anh.

Từ đầu đến cuối, Cảnh Liêm Uy cứ như vậy mà nhìn cô, ánh mắt thâm tình và tha thiết.

Đợi sau khi đeo xong cho anh, Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không do dự mà tháo chiếc nhẫn cưới trên tay mình ra đeo lên cho Ân Thiên Thiên, mà sau khi đeo lên xong Ân Thiên Thiên mới phát hiện ra ở trước mặt của cô còn được đặt một chiếc hộp nhẫn bằng nhung màu xanh nước biển, gần như không cần Cảnh Liêm Uy lên tiếng, Ân Thiên Thiên đã ngoan ngoãn đưa tay mở chiếc hộp nhẫn ra.

Khoé môi Cảnh Liêm Uy mang theo nụ cười, trong sáng mê người tựa như mỹ nam tuyệt thế vậy.

Rõ ràng là một người đàn ông, nhưng khi quyến rũ lên thì đều lợi hại hơn bất kỳ ai.

Cẩn thận đeo nhẫn lên cho Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên cũng nhịn không được mà hơi cong khoé miệng lên.

Trái tim của Cảnh Liêm Uy hoàn toàn được hạ xuống, đôi con ngươi đột nhiên trở nên thâm sâu.

Thiên Thiên của anh, ai cũng không thể cướp đi được! Ai cũng không có tư cách có được cô hơn anh!

Đêm đó, sự triền miên tột cùng, sự quyến rũ tột cùng và cũng là niềm vui sướng tột cùng…

Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy dường như đã trở nên càng lúc càng hòa hợp và yêu nhau hơn kể từ đêm này…

Chỉ là tất cả những thứ này cũng không biết rốt cuộc là có thực sự tốt hay không…

Sau khi trở về từ nhà hàng dưới đáy biển, Ân Thiên Thiên dường như ngày nào cũng đắm chìm trong hạnh phúc, ngay cả Đào Ninh cũng cảm nhận rất rõ ràng những thay đổi của Ân Thiên Thiên, sự thay đổi đó gần như là xuất phát từ trong xương tủy của Ân Thiên Thiên, tất cả mọi thứ đều trông vô cùng đẹp đẽ, nhưng đột nhiên Ân Nhạc Vy đã ra ngoài, mà lần này cô ta đã đích thân nói ra cha của đứa bé là ai.

Ân Thiên Thiên buổi sáng vừa đến văn phòng thì liền nhìn thấy tất cả mọi người đều đang xem tivi, cô cũng đi tới đó, không ngờ đúng lúc lại là buổi phát sóng trực tiếp của Ân Nhạc Vy.

Đứng trước mặt các phóng viên truyền thông, Ân Nhạc Vy đứng ở cửa nhà họ Ân, bên cạnh cô ta còn có Lý Mẫn, người đã lâu không gặp, ngay cả cô cả của nhà họ Ân cũng có mặt, Ân Thiên Thiên thậm chí còn mang máng nhìn thấy Khiết Khiết đang nấp ở sau cửa cẩn thận nhìn lén ra tình hình bên ngoài nữa.

—Cô Ân, xin hỏi hôm nay cô sẽ nói cho chúng tôi biết cha của đứa bé là ai đúng không?

—Cô Ân, con của cô cũng đã hơn hai tháng rồi đúng không, cô đợi mãi cho đến bây giờ mới ra ngoài là có chủ ý gì?

—Cô Ân, xin hỏi tất cả những thứ này có phải đều là kế hoạch của cô không? Đợi con cái ổn định lại sao?



Ân Nhạc Vy thỉnh thoảng vẫn luôn xuất hiện để khuấy động một chút, suy cho cùng cũng khiến người ta nhịn không được mà dấy lên nghi ngờ, chuyện này vốn được xảy ra vào trước năm mới, bây giờ đã qua tết lâu như vậy rồi, đã vào tháng tư luôn rồi, nhưng Ân Nhạc Vy luôn yên lặng lại đột nhiên đứng ra vào lúc này, muốn người ta không hoài nghi cũng khó.

Ân Nhạc Vy cũng không vội, chỉ cúi đầu đỡ lấy chiếc bụng dưới còn chưa nhô lên của mình, cả khuôn mặt toàn là ánh sáng nhu hoà, chỉ là trong một góc mà ống kính truyền thông không chú ý tới, trong đôi con ngươi của Ân Nhạc Vy rõ ràng càng loé lên sự thèm muốn, mà ánh sáng này đã bị Khiết Khiết nấp ở sau cửa nhìn thấy vô cùng rõ ràng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong một khoảnh khắc nào đó bé giống như là không quen biết mẹ của mình vậy.

Đợi các phóng viên đều hỏi xong, Ân Nhạc Vy mới ngước mắt lên đối diện với ống kính, trong đôi mắt tích luỹ đầy những giọt nước mắt uỷ khuất mà quật cường.

Ánh mắt trong đôi con ngươi này cũng chỉ có bản thân cô ta mới có thể hiểu được thâm ý thôi!

Không có nhà họ Cảnh, không có Ân Bách Phú yêu thương cô ta, bây giờ cô ta sống ở nhà họ Cảnh không bằng ai hết, nếu đã như vậy, vậy thì cô ta cũng không ngại đánh một cược lớn, nói không chừng thứ thu hoạch được chính là tương lai đẹp đẽ nhất, mà lúc này cô ta còn đang hoang tưởng, cho dù có thất bại thì cũng sẽ có một người phụ nữ ngốc tên là Ân Thiên Thiên bảo vệ cô ta…