Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 462






CHƯƠNG 462: TRÌNH THIÊN KIỀU VỤNG VỀ

Cảnh Thiên Ngọc bước ra từ khỏi phòng làm việc, bây giờ thậm chí cô cũng không dám đi thang máy, sợ là tốc độ thang máy quá nhanh sẽ khiến cho cô chật vật không chịu nổi, tất cả tình cảm và sự không cam lòng lại bại lộ dưới ánh sáng như vậy, cô sợ rằng mình sẽ khóc ở trong thang máy đến nỗi không kiềm chế được, sợ rằng mình sẽ gặp người quen trong thang máy, điều này sẽ hủy hoại danh tiếng của người đàn ông đó…

Cô chính là yêu sâu đậm như vậy, khắc cốt ghi tâm như vậy.

Đối với cô mà nói, yêu anh đã thành một thói quen sâu tận xương tủy cả đời này, cũng không thể nào sửa đổi được.

Xoay người chạy về phía cầu thang bộ, hai mắt Cảnh Thiên Ngọc đong đầy nước mắt đi xuống, thỉnh thoảng có lẽ quá mệt mỏi hoặc là không kiềm chế được liền dứt khoát dựa vào tường khóc thút thít, cuối cùng sau khi đi chưa được ba tầng lầu, Cảnh Thiên Ngọc ngồi xổm ở trên cầu thang lớn tiếng khóc lớn…

Cô không muốn, không muốn, thật sự rất không muốn, trên đời này không có bất kỳ một người phụ nữ nào sẽ đồng ý từ bỏ tình cảm mấy chục năm của mình mà lại lao đầu vào trong vòng tay của người đàn ông khác, cô đã yêu anh suốt một thời tuổi trẻ của mình, kể từ độ tuổi mà cô biết yêu vô tri vô giác cho đến bây giờ, cô đã là một người mẹ của đứa bé bốn tuổi. Đến bây giờ cô vẫn cho rằng cố gắng thì nhất định sẽ có hồi báo, thế nhưng mà định luật này căn bản lại không thông hành được khi đặt ở trên người của Trình Thiên Kiều…

Trong lòng của người đàn ông kia không có cô…

Thân thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy, Cảnh Thiên Ngọc khóc đến cực kỳ đau lòng, thế nhưng cho dù như thế nào đi nữa, trong đầu óc của cô vẫn tràn đầy bóng dáng của anh ta như cũ, đều là bộ dáng dịu dàng lúc nãy của anh ta, vết tích chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay của anh ta…

Mà đổi lại ở phía bên kia, Trình Thiên Kiều bị Cảnh Thiên Ngọc làm cho một phen đang đông cứng ở trong phòng làm việc, tâm hoãn ý loạn cũng không đủ để hình dung tâm trạng bây giờ của anh ta, chỉ có thể im lặng đứng ở nơi đó, cả người cũng không nhịn được mà run rẩy. Vào lúc anh ta lấy lại được tinh thần sau khi chấn kinh một thời gian lâu, đợi đến lúc anh ta lấy lại tinh thần rồi thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Thiên Ngọc nữa…

Dường như là theo bản năng, Trình Thiên Kiều nhanh chóng chạy đến cửa, ngay cả mình muốn làm gì mà cũng không biết, chỉ là điên cuồng muốn nhìn thấy cô, muốn ôm cô vào trong lòng ngực, muốn dùng lời nói nhỏ nhẹ để an ủi cô. Anh không muốn nhìn thấy cô phải khóc, cũng không muốn nhìn thấy cô đau lòng, trên đời này, anh sợ nhất chính là cô không vui…

Nhưng mà bước chân vội vàng đến cùng vẫn dừng ở vị trí cửa thang máy, sửng sờ nhìn cửa thang máy rộng mở, người ở bên trong tò mò nhìn anh, im lặng chờ đợi. Thế nhưng mà mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, từ đầu đến cuối Trình Thiên Kiều cũng không bước vào một bước. Người ở bên trong nhịn không được mà mở cửa thang máy ra một lần nữa, thấp giọng hỏi: “Này anh, anh có muốn đi vào không?”

Lúc này Trình Thiên Kiều mới lấy lại tinh thần, ma xui quỷ khiến nói một câu: “Thật sự xin lỗi, tôi không vào…”

Đợi đến lúc nói xong, ngay cả chính bản thân anh ta cũng kinh ngạc một chút, ở phía sau còn tự nhiên bổ sung thêm một câu: “Tôi đi thang bộ…”

Một câu nói này vừa dứt, người ở bên trong cũng nhịn không được mà mở to hai mắt nhìn tấm biển ở phía đối diện. Ở đây chính là tầng ba mươi hai mà, anh ta xác định là anh ta không bị bệnh đó chứ, muốn đi thang bộ?

Gần như là không chờ nổi cửa thang máy đóng lại, Trình Thiên Kiều liền xông về phía thang bộ, thần sắc vội vàng khiến người ta nhìn mà cảm thấy rất kinh ngạc.

Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, khiến một người đàn ông dịu dàng như ngọc, thành thục ổn trọng lại thành như thế này?

Cảnh Thiên Ngọc vốn mang giày cao gót, đi cầu thang bộ thì sẽ rất không dễ dàng, cộng thêm việc cảm xúc của cô vốn không ổn định, cũng không đi được quá xa. Trình Thiên Kiều gần như mới đi xuống liền nghe thấy tiếng khóc nức nở trầm thấp đang truyền đến ở phía dưới, mỗi một tiếng đều đang đâm vào trái tim của anh ta.

Bước chân vội vàng lập tức trở nên chậm chạp, hung hăng nuốt nuốt nước bọt, trong đôi mắt của Trình Thiên Kiều tràn đầy đau lòng, đứng từ trên lầu nhìn xuống Cảnh Thiên Ngọc ở phía dưới kia đang ngồi trên bậc thang ôm mình thành một cục, cảm giác đau lòng lại càng tăng thêm…

Bước từng bước một chậm rãi đi về phía cô, giờ phút này trong mắt của Trình Thiên Kiều chỉ có sự tồn tại của cô, rốt cuộc cũng không nhìn thấy cái gì khác nữa.

Giờ phút này, Cảnh Thiên Ngọc đang chìm vào trong cảm xúc của mình, hoàn toàn không chú ý đến có người đang đến gần ở sau lưng, cũng chỉ ngồi đó mà khóc, trên đôi mắt xinh đẹp có vệt nước mắt, lộ ra nỗi đau lòng khiến cho người khác không thể nói thành lời.

Trình Thiên Kiều đi đến trước mặt của Cảnh Thiên Ngọc, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh đều là yêu thương.

Vụng về vươn hai cánh tay của mình ra, anh ở trước mặt của cô ngốc đến nỗi không biết làm như thế nào để ôm cô, biểu hiện vụng về như vậy. Cuối cùng chỉ có thể chống hai tay lên tay vịn của cầu thang ở bên cạnh cô và bậc thềm, nhìn cô, nhẹ giọng gọi: “Ngọc Ngọc…”

Anh thích gọi cô là “Ngọc Ngọc”, rất thích rất thích, thế nhưng mà mỗi một lần đối diện với cặp mắt xinh đẹp của cô, anh lại thấy ngại ngùng khi gọi như vậy, thấy kỳ lạ như vậy, cho nên cũng chỉ cứng ngắc gọi “Cảnh Thiên Ngọc”…

Cảnh Thiên Ngọc dừng khóc một chút, quay đầu không thèm nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.

Trình Thiên Kiều khó chấp nhận nhất là cô không thèm để ý đến mình, thân thể không tự chủ được mà hướng về phía trước, hai cánh tay không ngừng vươn ra phía trước vai của cô, cũng nhích lại gần cô, lập tức liền giam cô trong lồng ngực của mình, nhẹ giọng nói: “Ngọc Ngọc, em đừng giận anh nữa, em biết mà, anh không biết dỗ dành phụ nữ, cũng sẽ không làm ra chuyện gì lãng mạn, anh chính là một tên lỗ mãng…”

Lông mày nhíu chặt, Cảnh Thiên Ngọc cắn chặt bờ môi của mình, nhìn lồng ngực quen thuộc ở trước mặt. Cô biết rằng cô nên đẩy anh ra, cô hẳn nên tỏ ra thái độ quyết liệt sau khi cô vừa nói những lời kia, cô không nên luân hãm vào trong sự dịu dàng của anh ta hết lần này đến lần khác. Thế nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà là do chính cô lại tham luyến lồng ngực của anh như vậy, tham luyến mùi hương của anh như vậy…

Bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền, thân thể Cảnh Thiên Ngọc cứng ngắc không thèm để ý đến anh ta, thế nhưng cũng không đẩy anh ta ra được.

Trình Thiên Kiều thấy cô cúi gằm gương mặt nhỏ nhắn xuống không chịu nhìn anh, trên gương mặt đẹp trai đều là sự đau lòng và hối hận.

Đưa tay vụng về muốn lau nước mắt ở trên mặt của cô, thế nhưng mà da thịt thô ráp của anh khẽ sờ lên trên gương mặt mịn màng của cô lập tức liền đỏ lên một mảng, anh bối rối đến mức không biết phải làm như thế nào, đột nhiên lại ngẩn ra, anh bước đến, mổ mổ lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô, dịu dàng mà tinh tế…

Cả người của Cảnh Thiên Ngọc trở nên ngơ ngác bởi vì hành động đột ngột của anh.

Anh có biết là mình đang làm gì không?

Trong khoảng thời gian năm năm này, không phải là anh chưa từng cẩn thận che chở cho cô, nhưng mà lại chưa hề… thân mật như vậy, giống như cô mới là người mà anh yêu nhất trong cuộc đời này.

Kìm lòng không được, nước mắt của Cảnh Thiên Ngọc lại rơi ra từng giọt từng giọt.

Cái kẻ lỗi mãng Trình Thiên Kiều kia lại cho rằng mình đã làm đau cô, càng hôn càng trở nên dịu dàng, nước mắt cứ tiếp tục rơi từng giọt từng giọt, dần dần vô số nụ hôn nhẹ nhàng của anh cứ rơi trên gương mặt của cô. Nếu như là bình thường thì có lẽ anh sẽ rất hưởng thụ loại cảm giác như thế này, nhưng mà bây giờ dưới tình huống như thế này, anh cũng chỉ có thể càng dịu dàng ôm lấy cô, sau khi hôn từng giọt nước mắt sắp rơi xuống trong đôi mắt của cô, anh nói: “Ngọc Ngọc, em mà khóc thì trái tim của anh rất đau…”

Trong khoảnh khắc mà lời nói vừa dứt, nước mắt ở trên mặt của Cảnh Thiên Ngọc lại lan tràn, nhưng Trình Thiên Kiều lại dùng đôi môi của mình để tiếp tục nhận lấy tất cả sự đau lòng của cô. Hôn đến nỗi không dư thừa một giọt nước mắt nào, tất cả điều tiến vào trong lòng của mình.

Bàn tay nhỏ bé cứng ngắt của cô cố gắng chống cự lại bàn tay của anh, rốt cuộc cũng chỉ có thể gục xuống, bất giác run run rẩy rẩy vươn tay ra nắm chặt lấy quần áo ở trước ngực của anh, nhìn anh với vẻ mặt ấm ức…

Cô rất tủi thân, thật sự rất tủi thân…

Cô chưa từng nghĩ đến yêu một người lại mệt mỏi như vậy, mệt đến nỗi dùng hết sức lực suốt đời này cũng chưa chắc có thể thu hoạch được.

Trong thời gian những năm gần đây, anh chưa từng quan tâm trực tiếp đến cô như vậy, chưa bao giờ thẳng thắn nói ra lời yêu thương cô như vậy, càng chưa từng đối xử với cô giống như là bảo vật quý giá giống như vậy.

Tha thứ cho cô vì chỉ là một người phụ nữ bình thường, lại là cô chủ của nhà họ Cảnh, lại là nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thiết kế thời trang, cô cũng chỉ yêu một mình anh đến quên đi cả bản thân mình.

Trong cuộc đời của mỗi một người phụ nữ sẽ luôn có cảm giác quên đi tất cả, đánh mất chính mình, yêu đến nỗi tha thiết chân thành, Trình Thiên Kiều chính là đoạn tình cảm đó của Cảnh Thiên Ngọc, giống như con thiêu thân mà lao vào đống lửa.

Trình Thiên Kiều hôn cô từng chút từng chút một, anh không biết là mình nên nói cái gì, nên làm cái gì, chỉ biết hiện tại tuyệt đối không thể để cho cô rời đi được, cũng tuyệt đối không thể để cho cô nghiêm túc với những lời nói lúc nãy!

Đôi mắt của Cảnh Thiên Ngọc tràn đầy sương mù nhìn anh, trong đáy mắt đều là sự ủy khuất và mệt mỏi.

“Trình Thiên Kiều, tại sao anh có thể như vậy, tại sao anh lại có thể như vậy?” Nhẹ giọng chất vấn, đau lòng quá độ khiến cho giờ phút này cô nói chuyện cũng mang theo âm thanh nức nở, nghe thấy cũng khiến người ta đau lòng: “Lúc mà em yêu anh, cho đến bây giờ anh cũng chẳng thèm dòm ngó đến em, lúc đó em ngu dại cho rằng chỉ cần em cố gắng, chỉ cần em vẫn luôn ở bên cạnh của anh, một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy em. Thế nhưng em vất vả đi cùng với anh năm năm, vào lúc mà em quyết định muốn rời khỏi anh…”

Đôi con ngươi nhuộm hơi nước nháy mắt trợn to, thậm chí lời mà Cảnh Thiên Ngọc còn chưa nói xong trong nháy mắt liền bị chôn vùi vào trong nụ hôn mãnh liệt, trong chớp mắt mà người đàn ông ở trước mặt nghe thấy hai chữ “rời đi” liền hôn cô không chút do dự…

Giúp đỡ lẫn nhau, có lẽ cũng chỉ là như vậy thôi.

Bàn tay đang níu lấy quần áo của anh dần dần nắm chặt, đôi mắt của Cảnh Thiên Ngọc trợn trừng lên, thật lâu cũng chưa hoàn hồn lại được.

Không phải là chưa từng hôn nhau, chỉ là mỗi lần hôn nhau đều là trong đêm khuya không người, cô vẫn luôn nghĩ rằng anh hôn cô cũng chỉ là do cầm lòng không đặng trong đêm, nhát gan yếu ớt đến nỗi cô chưa từng dám tưởng tượng một lần anh lại hôn cô nhiệt tình như vậy.

Sự ngang ngược ban đầu dần dần trở nên dịu dàng mà lưu luyến, anh nuốt hết tất cả lời nói của cô, cũng cắt đứt ý đồ muốn rời khỏi của cô, bàn tay đang ôm lấy cô không tự chủ dời đến phía trước ngực nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia của cô, chiếc nhẫn đính hôn rời khỏi chủ nhân của nó chưa đến mười phút thời gian vẫn luôn bị ăn giữ chặt ở trong lòng bàn tay lại trở về trên tay của cô một lần nữa…

Chiếc nhẫn bị anh nắm chặt có chút nóng, lúc bao trọn lấy ngón tay của cô, khiến cho cô bất giác run rẩy.

Trong mắt nhiễm lên hơi nước, Cảnh Thiên Ngọc nhắm chặt đôi mắt của mình lại cảm nhận nụ hôn của anh…

Từng có lúc, cô đã từng ảo tưởng anh quỳ gối xuống ở trước mặt của cô, đeo nhẫn cho cô, cầu hôn cô gả cho anh…

Dù cho là hiện tại chỉ đeo chiếc nhẫn đính hôn lên cho cô, cô vẫn không thể ngăn được sự sôi trào trong lòng của mình như cũ…

Có giấc mơ, vào lúc rõ ràng cho rằng không thể thực hiện được lại đột ngột biến thành sự thật xuất hiện ở trước mắt của mình, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy không biết làm sao, cho dù biết con đường phía trước có đầy bụi gai cũng sẽ không hề do dự mà tiếp nhận…

Cô chính là như vậy, cho dù biết rất rõ ràng con đường phía trước rất khó khăn, nhưng mà cô vẫn nhịn không được mà muốn thử một chút.

Một nụ hôn chấm dứt, Trình Thiên Kiều đưa tay cẩn thận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ giọng nói: “Ngọc Ngọc, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu, không có mệnh lệnh của anh, chỗ nào cũng không cho em đi…”

Lời nói bá đạo nhưng lại thâm tình cực kỳ.