Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 459






CHƯƠNG 459: TRÌNH THIÊN KIỀU NÓNG NẢY

“Ây dô, lần này lại phái người nào tới nữa đây?” Khinh thường nhìn Trình Thiên Kiều, phạm nhân số bảy căn bản cũng không đặt bọn họ ở trong mắt, mánh khóe ở chỗ này dường như hắn ta đều đã thăm dò hết rồi, nào có để ý đến nữa: “Sẽ không phải là một người vẫn còn thực tập đó chứ?”

Mới mở miệng đều là nói mấy lời mỉa mai.

Trình Thiên Kiều nhìn hắn ta, trong đôi mắt rõ ràng có tia máu.

Dù là phạm nhân đã từng nhìn thấy máu cũng không nhịn được mà ngơ ngác trong giây lát, ánh mắt cũng hơi nhướng nhướng, nhưng mà vẫn mạnh miệng nói: “Ông đây nói cho anh biết, đừng có nghĩ moi được tin tức gì từ chỗ ông đây, mặc dù đây là lần đầu tiên ông đây đến đây nhưng mà rất hiểu tác phong của các anh, đừng có nghĩ vu oan giá họa!”

Căn bản cũng không thèm để ý đến, Trình Thiên Kiều tiến lên một bước đấm một đấm thật mạnh vào bụng của phạm nhân đang đeo còng tay, một cú đấm vừa hung hãn lại vừa mạnh mẽ, đánh đến nổi tên phạm nhân kia trực tiếp há miệng to, thiếu chút nữa còn ói ra. Không cho hắn ta có cơ hội, Trình Thiên Kiều cứ đánh như vậy, mỗi một cú đấm đều lộ ra sức lực cực hạn, dường như muốn xuất ra hết tất cả những gì mà mình đã được học ở trong đội nhiều năm rồi…

Mười phút sau…

Phạm nhân không có năng lực chống đỡ rất nhanh liền bị đánh cho nằm co ro trên mặt đất không đứng dậy nổi, quay đầu nhìn Trình Thiên Kiều, trong ánh mắt đều lộ ra sự sợ hãi, thân thể liên tục run rẫy, nói: “Tôi nói, tôi nói, anh muốn biết cái gì thì tôi đều nói cái đó…”

Nếu như dựa theo suy nghĩ của hắn ta, trước kia cũng không phải là hắn ta chưa từng bị đánh, nhưng mà mỗi một lần hắn ta nói ra câu nói này thì đối phương nhất định sẽ dừng lại, nhưng mà người ở trước mặt này giống như là đang lạnh lùng đánh bao cát.

Đưa tay kéo cổ áo của hắn ta lên, Trình Thiên Kiều đấm từng đấm lên trên mặt của hắn ta, mỗi một cú đấm đều giống như là đang nhìn thấy gương mặt của Trương Thế Anh, lửa giận toàn thân càng đánh càng nhiều hơn…

Đứng ở trong phòng quan sát, Tiểu Đường nhìn thấy mà nhe răng trợn mắt, người đồng nghiệp phụ trách canh giữ bị dọa đến nỗi đưa tay lay lay Tiểu Đường một cái, hai mắt cũng không dám chớp mà nói: “Tiểu Đường, nhanh lên đi, nhanh lên, đưa lão đại đi đi, còn tiếp tục như vậy nữa thì chờ một lát nữa sẽ không còn người giao cho tổ hai nữa đâu…”

Trình Thiên Kiều từ trước đến nay dịu dàng như ngọc lại đột nhiên trở nên nóng nảy như vậy, mọi người đều biết vì cái gì, nên cũng không ai dám bước lên.

Gương mặt của Tiểu Đường méo mó lạ thường, giống như người đang bị đánh ở bên trong kia là mình, nuốt một ngụm nước bọt, cũng chỉ có thể nói: “Lão… lão đại của tôi… lão đại của tôi đang làm việc… anh ấy… anh ấy hẳn là có chừng mực… nhỉ?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân mình cũng không tin lắm.

Trình Thiên Kiều nổi nóng thật sự có lý trí sao? Mặc dù là người ở bên trong kia chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ một mình hắn ta đã giết chết biết bao nhiêu phụ nữ, tội lỗi của hắn ta chồng chất, một trận đánh này còn tính là ít. Nếu như không phải bình thường những người có chức vụ nhỏ như bọn họ phải làm việc theo quy tắc, thì hắn ta đã sớm chết trăm ngàn lần rồi…

Bất kỳ một bản án nào rơi vào trong tay của cảnh sát hình sự quốc tế thì đều không phải là vụ án nhỏ, bất kỳ một phạm nhân nào rơi vào trong tay của cảnh sát hình sự quốc tế thì đều sẽ không phải là phạm nhân bình thường, đây chính là định luật.

Phạm nhân ở trong phòng thẩm vấn bị đánh cho thoi thóp, Tiểu Đường nhịn không được mà rét run toàn thân. Trình Thiên Kiều như thế này thì ai mà dám tới gần? Ai mà dám đến khuyên một câu? Nói không chừng mới vừa mở miệng thì cú đánh tiếp theo liền rơi trên mặt của mình rồi nhỉ?

Phạm nhân bị đánh nằm trên mặt đất không thể động đậy được, trong miệng đang thỏ thẻ nói cái gì đó, ai cũng không có chú ý tới.

Đột nhiên có một đồng nghiệp ở trong tổ đi tới vội vàng nói: “Tổ 2 đã cho người tới rồi, vẫn là Trương Thế Anh đó…”

Vừa mới nói xong, bọn người Tiểu Đường gần như cũng không kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng bước chân đều đặn mà có lực đi từ xa đến, cũng không kịp thông báo cho Trình Thiên Kiều ở bên trong một câu, Trương Thế Anh đã dẫn theo tổ viên của tổ 2 xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.

“Tổ trưởng Trương, xin chào.” Tiểu Đường cười cười chào hỏi, trong lòng lại đang hoảng loạn không chịu được.

Nếu như là vào gặp một phạm nhân tắc thở, có thể sẽ tức giận đến nỗi đánh nhau với Trình Thiên Kiều hay không đây?

Trương Thế Anh hơi gật gật đầu xem như là chào hỏi, nhìn về phía sau một chút, tổ viên ở sau lưng liền đi về phía phòng thẩm vấn, thế nhưng có làm như thế nào cũng không mở cửa được, chỉ có thể quay đầu lại xin giúp đỡ nhìn Trương Thế Anh.

Trương Thế Anh mặc một bộ đồng phục cảnh sát hình sự quốc tế, vóc dáng cũng xem như là đẹp trai, toàn thân lộ ra hơi thở hiên ngang.

Cũng không mở miệng nói cái gì, chỉ là hờ hững nhìn đồng nghiệp đang giữ chìa khóa ở sau lưng của Tiểu Đường, đối phương lập tức cầm lấy chìa khóa đi lên phía trước run rẩy mở cửa ra.

Dường như là trong nháy mắt cửa được mở ra, tất cả bọn họ ở phía bên này điều nhịn không được mà quay đầu không dám nhìn hình ảnh kia.

Cửa mở ra rồi mà thành viên của tổ 2 cũng không có bước vào, huấn luyện đã lâu nhưng mà lúc này cũng kinh hoàng đứng tại chỗ quên cả phản ứng, bộ dạng kia nhìn có chút hài hước, thế nhưng lại lộ ra sự kinh ngạc nhiều hơn…

Lông mày cau lại, Trương Thế Anh trực tiếp đi về phía trước, bước chân sải rộng vững vàng đi vào trong phòng thẩm vấn.

Bên trong phòng thẩm vấn, Trình Thiên Kiều đúng lúc buông cổ áo của phạm nhân ra, quay đầu nhẹ nhàng nhìn Trương Thế Anh một cái, đánh một cú cuối cùng rồi đứng dậy.

Tiểu Đường lập tức đi tới, trong tay còn đang cầm áo khoác của Trình Thiên Kiều, nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, chỉ cảm thấy vô cùng thê thảm…

Người kia có thể dùng từ máu thịt be bét để hình dung, thật sự đây chính là phạm nhân phách lối tra tấn bọn họ trong mấy tháng trước đây ư?

“Tổ trưởng Trình, xin hỏi anh đây là có ý gì?” Trương Thế Anh nhìn thấy phạm nhân, sắc mặt cũng không tự chủ mà lạnh lùng, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Trình Thiên Kiều, dường như là muốn anh ta đưa ra một đáp án hợp lý.

Bầu không khí hết sức căng thẳng.

Trình Thiên Kiều đứng dậy, lắc lắc cổ của mình, giống như là đang làm giãn gân cốt, hai mắt nhìn về phía Trương Thế Anh ở trước mặt, cơ mặt không động đậy, đưa tay sửa sang lại bộ đồng phục bởi vì đánh nhau mà hơi sốc xếch của mình, rất nhanh liền sửa sang bộ dạng lôi thôi không đàng hoàng của mình trở nên chỉnh tề gọn gàng một lần nữa, ngay cả cà vạt cũng thắt rất cẩn thận.

Đối với lời nói của Trương Thế Anh, cũng không biết là anh ta có nghe được hay là không, chỉ là sau khi mặc áo tử tế thì quay đầu cầm chiếc nhẫn đính hôn ở trên bàn, vừa chậm rãi đeo vào vừa muốn đi về phía Trương Thế Anh. Trong nháy mắt, chiếc nhẫn kia trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở trong phòng…

Chuyện vợ chưa cưới của Trình Thiên Kiều đi xem mắt với Trương Thế Anh, toàn bộ người trong cục đều biết hết…

Lập tức, mấy nhân vật nhỏ ở bên cạnh chỉ huy của mình cũng nhịn không được mà ngừng thở bắt đầu suy nghĩ, chờ lát nữa nếu như mà bọn họ đánh nhau, bọn họ nên can ngăn hay là cùng đánh đây?

Ai biết được, Trình Thiên Kiều chỉ là đi đến trước mặt Trương Thế Anh đeo chiếc nhẫn của mình cho đàng hoàng lại, tại hai tay cắm vào túi quần, nhẹ giọng nói: “Tổ trưởng Trương, xem ra là anh nên cảm ơn tôi cho đàng hoàng, tôi đã giúp anh hỏi ra không ít tin tức có tác dụng đâu…”

Nói xong, Trình Thiên Kiều quay đầu nhìn thoáng qua phạm nhân bị mình đánh cho sưng mặt sưng mũi, nói tiếp: “Lần này, lúc mà anh phá án hẳn là sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi nhỉ…”

Dứt lời, Trình Thiên Kiều bỗng nhiên nâng khóe miệng lên rồi đi ra ngoài, rõ ràng muốn chọc giận Trương Thế Anh!

Đúng, anh ta đã hỏi được không ít vấn đề, thế nhưng mà giao một phạm nhân bị thương nghiêm trọng như vậy cho anh ta, lúc trở về thì anh ta phải cho hắn ta thời gian để dưỡng thương không ít, những thứ mà Trình Thiên Kiều đã hỏi được cũng không có liên quan gì lớn với bản án của anh ta, có tác dụng gì đâu chứ? Một trận đánh này của anh đã trực tiếp khiến bản án của anh ta phải kéo dài thêm ít nhất là hai tuần lễ…

Nhếch môi, Trương Thế Anh cũng không nói gì, chỉ là mặc kệ cho anh ta rời đi. Nhìn cấp dưới của mình đang dẫn phạm nhân bị thương nặng chỉ biết cầu xin tha thứ đi khỏi, trong lòng cũng không biết đến cùng là đang có cảm xúc gì…

Trình Thiên Kiều không phải là một người làm việc không nói đạo lý, mặc dù anh ta đã đánh cho người ta gần như bị tàn phế, nhưng mà không thể không nói cách làm như vậy cũng có chỗ tốt đối với bản án của anh ta. Phạm nhân đã khai ra tin tức then chốt, rất có lợi cho việc phá án của bọn họ, chỉ là Trương Thế Anh vẫn có vẻ hơi khó chịu, bản án của anh ta đã sớm được dự tính từ lâu, cũng chỉ là còn cần hỏi thăm một chút tình huống nữa mà thôi. Nếu không phải dựa vào sự hiểu biết của anh ta với Trình Thiên Kiều, thì anh ta cũng sẽ không làm chuyện như thế này…

Điển hình như là bị tức muốn chết!

Cố gắng nuốt trôi cục tức này, Trương Thế Anh quay đầu lại nhíu chặt mày trở về địa bàn của mình.

Mày sau khi Trình Thiên Kiều trở lại phòng làm việc thì nhét mình trong ghế ngồi, nhắm mắt không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là hai bàn tay đan xen nhau, một ngón tay từ đầu đến cuối chỉ đang vuốt ve chiếc nhẫn đính hôn ở ngón giữa.

Anh ta nên làm cái gì mới có thể khiến cho Cảnh Thiên Ngọc gặp anh ta đây?

Dường như là cả một ngày Trình Thiên Kiều đều cứ suy nghĩ chuyện này, mất hồn mất vía, đột nhiên Tiểu Khang lại đi tới, cẩn thận nói với anh ta: “Lão đại, em nghe nói… nghe nói là chiều ngày hôm nay vợ của lão đại cấp trên nào đó muốn đi tìm chị dâu để đến đó thử đồ cưới, anh có muốn đi hay… có muốn đi xem một chút hay không?”

Trình Thiên Kiều nghe xong lời này, hai mắt lập tức phát sáng, khóe miệng nâng lên, cười giống như là gió xuân.

Đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác màu đen của mình rồi xông ra ngoài.

Anh ta không biết nên làm sao bây giờ, nên bây giờ cứ nghĩ cách ở lại bên cạnh của cô ấy rồi nói tiếp…

Trình Thiên Kiều là người lỗ mãng, đây chính là lần miêu tả khắc họa tâm lý của anh ta trực tiếp nhất…

Ba giờ chiều, Cảnh Thiên Ngọc chuẩn bị đi ra ngoài thì điện thoại vang lên.

Đang lúc gom đồ đạc nên cô ấy cũng không để ý đến là ai gọi điện thoại tới,ctrực tiếp nhận luôn: “A lô, xin chào.”

Trình Thiên Kiều nghe thấy giọng nói dịu dàng ngọt ngào này thì lập tức căng thẳng, nhưng mà vẫn rất cố gắng bình tĩnh mà nói: “Ngọc Ngọc, anh đang đứng ở trước cửa, để anh đưa em đến phòng làm việc của em đi.”

Thấp giọng nói, giờ phút này dường như là ngay cả hô hấp mà Trình Thiên Kiều cũng không còn, lo lắng cực độ.

Tay đang dọn dẹp đồ đạc của Cảnh Thiên Ngọc hơi dừng lại, đôi mắt trợn to.

Anh ấy…

Tại sao anh ấy lại đến đây?

Trong lòng rõ ràng là suy nghĩ như vậy, nhưng mà vẫn không nhịn được mà cảm thấy phấn khởi, hơn nữa nói thật thì hôm nay tin tức của hai nhà vừa mới tung ra, để một mình cô ấy đi ra ngoài thì thật sự có chút sợ hãi. Mặc dù là mấy năm nay đối mặt với mấy lời phỉ bán cũng không ít, thế nhưng lần này ồn ào lớn như vậy thật sự là lần đầu tiên, mà Trương Thế Anh bởi vì nguyên nhân công việc cho nên cũng không thể đến…

Trình Thiên Kiều mới chờ đợi có ba giây mà lại cảm thấy giống như là mình đã chờ đợi một thời gian dài như ba thế kỷ, lập tức mở miệng nói: “Em từ từ thôi, anh đang chờ em ở bên ngoài, không cần phải vội.”

Dứt lời liền trực tiếp cúp điện thoại, Cảnh Thiên Ngọc cầm điện thoại đã lập tức mất đi quyền lợi lựa chọn.

Lúc cửa phòng bị người ta gõ thì Cảnh Thiên Ngọc vừa mới dọn dẹp đồ xong, đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang đứng ở cửa, nghiêng người dựa vào cửa nhẹ giọng hỏi: “Chị, chị muốn em đưa chị đi không?”

Cảnh Thiên Ngọc lắc đầu nói: “Không cần đâu, không phải là một lát nữa Thiên Thiên cũng muốn đi ra ngoài hay sao? Hôm nay phòng làm việc của em ấy chính thức khởi công, em không đi cũng không được, tự chị có thể…”

“Chị, em nhìn thấy anh Trình Thiên Kiều đang chờ chị ở phía dưới đó, chị đã dọn đồ xong chưa?” Vẫn còn chưa nói xong, Cảnh Thiên Ngọc đã bị tiếng nói của Ân Thiên Thiên cắt đứt, đảo mắt liền nhìn thấy Ân Thiên Thiên mặc quần áo ở nhà xuất hiện ở bên cạnh của Cảnh Liêm Uy, mỉm cười ngọt ngào: “Chị, hình như là ngay cả đồng phục mà anh Thiên Kiều cũng chưa kịp thay nữa đó…”