Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 438






CHƯƠNG 438: VỊ THẦN MAY MẮN LÂM VŨ VĂN

Rốt cuộc thì Lâm Vũ Văn cũng không dám đến quá gần, nhìn thấy Cảnh Nhan Hi nằm im lìm bèn thử nhích về phía trước một bước, nào ngờ bất cẩn vướng chân vào tấm thảm ngã xuống đất, cậu bé mở mắt nhìn cô bé nằm trước mặt.

Cậu bé vẫn chưa kịp nhận ra điều gì đã xảy ra, thậm chí còn đè lên người Cảnh Nhan Hi, đầu cậu bé kề sát đầu cô bé, đôi môi mỏng của cậu chạm vào má Cảnh Nhan Hi, trong nháy mắt, Lâm Vũ Văn sững sờ, một hồi lâu sau chưa kịp tỉnh táo lại.

Cô bé ấy…

Sao làn da của cô bé lại mềm mại như vậy, sao đôi mắt của cô bé lại đen lóng lánh như vậy, sao làn da của cô bé còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt…

Gần như trong khoảnh khắc đó, trong đầu Lâm Vũ Văn chỉ còn sót lại hình ảnh của Cảnh Nhan Hi mà thôi, nhìn thấy gò má của Cảnh Nhan Hi không động đậy, đôi mắt xanh sẫm xinh đẹp của cậu bé lướt trên người cô bé trong tích tắc.

Cảnh Nhan Hi…

Vợ tương lai của cậu bé tên Cảnh Nhan Hi sao?

Nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ gần đó, Lâm Vũ Văn vội vàng bò dậy, vốn dĩ muốn cách ra thật xa, nhưng lại cảm thấy có gì đó kỳ kỳ, bèn thì thầm bên tai Cảnh Nhan Hi: “Cảnh Nhan Hi, chỉ cần em không nói cho ai biết, anh sẽ cho em ăn kẹo, có được không? Kẹo ngon lắm nhé, có bảy màu sắc, màu cầu vồng, anh đã mua ở xe kẹo bên nước Anh đó, em thích ăn kẹo lắm đúng không? Anh sẽ cho em hết…”

Kẹo…

Cầu vồng…

Xe kẹo…

Những cái tên quen thuộc lọt vào trong tai Cảnh Nhan Hi, đột nhiên cô bé không khỏi run rẩy.

Mẹ ơi…

Ba ơi…

Cô bé sợ quá, sợ quá, có người đánh cô bé, có người còn muốn giết mẹ của cô bé nữa!

Vì cứu cô bé mà mẹ ném cô bé lên xe bông, rồi mẹ đã bị đám người đó bắt cóc!

Ba ơi, ba ơi! Mau đi cứu mẹ đi, mau đi đi!

Cảnh Nhan Hi trừng to mắt, đôi mắt toát lên vẻ sợ hãi, những giọt nước mắt dần dần chảy xuống, cơ thể run rẩy trong vô thức.

Lâm Vũ Văn thấy thế, cậu bé hoảng hốt, vội vàng ngồi bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng hỏi: “Hi, Hi, em sao thế? Sao lại khóc? Em đừng khóc, quá lắm thì sau này được em đồng ý anh mới hôn em, được không, em đừng khóc nữa, anh sẽ em hết số kẹo của anh nhé được không, cho em hết!”

Sau khi nói dứt lời, Lâm Vũ Văn vội vàng mở va li ra, kẹo, đồ chơi, những chiếc váy xinh đẹp chất đầy trong vali đều được bày ra trước mặt Cảnh Nhan Hi, vài viên kẹo rơi xuống người cô bé, chạm vào tay cô bé.

Cảnh Nhan Hi càng run rẩy tợn, gương mặt trở nên trắng bệch, nước mắt rơi lã chã.

Ba ơi, ba ơi!

Mẹ ơi, mẹ ơi!

Nhan Hi sợ quá, sợ quá! Ba với mẹ đang ở đâu thế?

Cảnh Nhan Hi muốn kêu thành tiếng, nhưng cô bé không tài nào phát ra âm thanh được, thậm chí còn không có cách cử động.

Lâm Vũ Văn sợ hết hồn, bèn vội vàng ôm Cảnh Nhan Hi dậy, để cô bé dựa vào trong lòng mình, sốt ruột giải thích: “Hi, em không thích ăn kẹo hả? Không thích đồ anh tặng cho em hả? Vậy chúng ta không cần nữa, bỏ hết đi, được không em?”

Sau khi nói dứt lời, Lâm Vũ Văn hất tay, vội vàng quét hết đống đồ trên giường xuống đất.

Không nhìn thấy kẹo, Cảnh Nhan Hi mới dịu đi một chút, đôi mắt đen lay láy của cô bé hơi động đậy, nhìn người anh có đôi mắt xanh sẫm đang ngồi bên cạnh mình, đột nhiên thất thần.

Đôi mắt màu xanh sẫm?

Anh ấy là tinh linh sao?

Lâm Vũ Văn thấy Cảnh Nhan Hi đã nín khóc, cậu bé mới cảm thấy yên tâm, nếu như để Ân Thiên Thiên biết cậu bé làm Hi khóc, nói không chừng sau này sẽ không cho cậu bé thăm vợ chưa cưới của mình nữa!

“Hi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa nhé, anh Vũ Văn đang ở bên cạnh em đây, đừng khóc nữa.” Lâm Vũ Văn dỗ dàng cô bé, trông rất ngộ nghĩnh, hai đứa trẻ ngồi bên cạnh nhau nom buồn cười vô cùng, nhưng cũng rất ấm áp: “Hi đừng khóc, anh Vũ Văn sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho người khác bắt nạt em đâu.”

Cảnh Nhan Hi nghe thấy thế, đột nhiên cảm thấy yên tâm, cô bé chìa tay nắm áo Lâm Vũ Văn, hé miệng “ưm” một tiếng rồi bật khóc, giọng của cô bé rất lảnh lót, rất vang!

Đột nhiên tiếng khóc quen thuộc vang lên trong nhà họ Cảnh, khiến cho mọi người đều sững sờ.

Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đang tiếp đón vợ chồng nhà họ Lâm trong phòng khách, vào giây phút nghe thấy tiếng khóc ấy, Ân Thiên Thiên nắm chặt tay Cảnh Liêm Uy, ánh mắt ra vẻ ngạc nhiên, còn chưa kịp nhận ra đã xảy ra chuyện gì, cô nhanh chân chạy lên lầu theo Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Nhan Hi…

Nhan Hi…

Con gái của bọn họ…

“Hu huhu…” Cảnh Nhan Hi khóc đến xé ruột xé gan, dường như muốn khóc để trút hết nỗi sợ đang đè trong lòng mình ra vậy, cô bé níu Lâm Vũ Văn, khóc nức nở không ngừng, quẹt hết nước mắt nước mũi vào quần áo Lâm Vũ Văn: “Hu hu hu, Nhan Hi sợ quá, Nhan Hi không muốn đi theo…”

Lâm Vũ Văn sợ hết hồn, cậu bé ngẩn ngơ ôm cô bé, không biết nên làm thế nào, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên chạy xộc vào trong nháy mắt.

Vào giây phút cánh cửa mở ra, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên nhìn thấy con gái mình ôm Lâm Vũ Văn khóc nức nở, vành mắt họ không khỏi đỏ ửng, Ân Thiên Thiên bụm miệng bật khóc.

Một tháng ròng!

Cả một tháng trời, Cảnh Nhan Hi bị bệnh suốt một tháng trời, kềm chế cả tháng trời, bọn họ cứ nghĩ đứa trẻ này đã bị hủy hoại rồi, nhưng khong ngờ đột nhiên hôm nay tình hình lại chuyển biến tốt.

Cảnh Nhan Hi nghe thấy tiếng động, bèn quay đầu lại nhìn ba mẹ của mình, cô bé lập tức òa lên khóc: “Ba, mẹ! Nhan Hi sợ quá!”

Ân Thiên Thiên lập tức chạy đến ôm con gái vào lòng mình, khóc không thành tiếng, Cảnh Liêm Uy vẫn còn giữ được một chút lý trí, chỉ có điều đôi chân run rẩy đã nói lên cảm xúc của anh, anh đi đến ôm vợ con vào lòng, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng thì thầm bên tai Cảnh Nhan Hi: “Nhan Hi đừng sợ, ba ở đây, ba ở đây, chúng ta về nhà…”

Cảnh Nhan Hi khóc nức nở, dường như tiếng khóc của cô bé làm cho cả nhà họ Cảnh chấn động.

Lâm Vũ Văn đứng bên cạnh, cậu bé không biết, còn nghĩ rằng cô bé giật mình vì bị cậu bé hôn, trong mắt cậu bé, Cảnh Nhan Hi hoàn toàn không sống thực vật như trong báo cáo nói, chỉ nghĩ là viết sai rồi, bây giờ đứng đó nhìn cô bé khóc nức nở, trong lòng hoang mang không thôi.

Ân Thiên Thiên vừa ôm Cảnh Nhan Hi vừa hôn vừa bật khóc, vừa khóc vừa cười, trông nhếch nhác vô cùng.

Trình Uyển và Trình Nhan Tức mừng rỡ chạy đến tìm người gọi điện thoại về nhà, nói cho bọn họ biết Cảnh Nhan Hi đã tỉnh lại rồi, cả tháng nay bọn họ đều không nghe thấy giọng nói của Cảnh Nhan Hi, chỉ nghe nói cô bé bị bệnh rất nặng…

Một hồi lâu sau, Cảnh Nhan Hi mới bớt khóc, quay sang nhìn người anh đứng bên kia bằng ánh mắt nhòa lệ.

Ẩn Thiên Thiên ôm chặt cô bé không nỡ buông tay, đôi mắt toát ra vẻ thương xót.

Lâm Vũ Văn căng thẳng đi lên trước, nhẹ nhàng hỏi: “Chị Thiên Thiên, xin lỗi, em làm Hi khóc rồi.”

Sau khi nói dứt lời, Lâm Vũ Văn khom lưng, thái độ hết sức thành khẩn.

Vợ chồng nhà họ Lâm cũng đi lên theo, nhìn thấy con trai mình, bọn họ không khỏi nhíu mày.

Ân Thiên Thiên nhìn Lâm Vũ Văn vừa khóc vừa còn, cô duỗi tay kéo Lâm Vũ Văn đến rồi nói: “Lâm Vũ Văn, em đúng là phúc tinh của anh chị! Năm năm trước cũng thế, bây giờ cũng thế.”

Mỗi lần ở cùng với Lâm Vũ Văn, cho dù có gặp chuyện gì thì cũng gặp dữ hóa lành.

Lâm Vũ Văn vừa nghe thấy thế, không khỏi ngẩng đầu nhìn cô: “Chị Thiên Thiên, chị không giận em sao?”

Cô lắc đầu, bây giờ Ân Thiên Thiên cảm kích cậu bé còn không hết, làm sao có chuyện giận cậu bé cho được?

Cảnh Liêm Uy thở phào một hơi, đứng một bên nhìn bọn họ, ánh mắt đảo sang người vợ chồng nhà họ Lâm, nhưng lại chẳng nói gì.

Đôi mắt xanh sẫm của Lâm Vũ Văn chơm chớp, cậu bé nhìn gương mặt vằn vện nước mắt của Nhan Hi, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chị Thiên Thiên, chị có còn muốn…gả Hi cho em không?”

Sau khi nói dứt lời, gương mặt Lâm Vũ Văn không khỏi ửng đỏ.

Chỉ một câu nói, suýt nữa đã khiến Ân Thiên Thiên bật cười thành tiếng.

Cậu bé này mới có mười tuổi mà thôi, sao mà cứ muốn đi tìm vợ thế này khắp nơi thế này? Lúc định mở miệng nhắc nhở, đột nhiên nghe nhà họ Lâm nói ngay: “Vũ Văn, con đừng ăn nói linh tinh! Con mới bao lớn mà nghĩ đến chuyện này chứ, sau này ba mẹ sẽ sắp xếp cho con, bây giờ việc quan trọng nhất là…”

“Con biết con đang làm gì!” Lâm Vũ Văn đáp, thậm chí cậu bé còn không đợi bọn họ nói dứt lời. Lâm Vũ Văn ngẩng đầu nhìn ba mẹ mình với ánh mắt lạnh lùng, rồi nói khẽ: “Lúc Hi còn chưa ra đời, con đã ước hẹn với chị Thiên Thiên rồi, em ấy là vợ chưa cưới của con, con sẽ không nuốt lời đâu, người mà ba mẹ sắp xếp cho con, chắc chắn con sẽ không cần.”

Câu nói này khiến cho người nhà họ Lâm tức giận! Họ lập tức bước lên phản bác, Cảnh Liêm Uy lại nhẹ nhàng nói: “Anh Lâm, mợ Lâm xem thường con gái của Cảnh Liêm Uy tôi à?”

Anh mở miệng nói chuyện lại đấy sự nghiêm trọng của câu chuyện lên một tầm cao mới, nhất thời cũng không cồn giống nhau trò đùa của những đứa trẻ nữa.

Sắc mặt Lâm Dĩ và Tần Nghi đều khẽ thay đổi, bọn họ không nói được gì, chỉ lúng túng đứng im tại chỗ.

Bọn họ làm gì dám xem thường nhà họ Cảnh? Xem thường con gái của Cảnh Liêm Uy? Bây giờ nhà họ Lâm đang hỗn loạn, có thể tiếp tục tồn tại hay không cũng là một vấn đề, làm gì có chuyện xem thường người khác!

“Không có, chúng tôi làm gì dám xem thường con gái của anh Cảnh, chỉ sợ không trèo cao nổi mà thôi.” Lâm Dĩ bật cười, lông mày lại nhíu chặt.

Chỉ có điều mặc dù nhà họ Cảnh tốt thì tốt đấy, nhưng lại là mối uy hiếp với nhà họ Lâm!

Cảnh Liêm Uy cũng không quan tâm, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, thể hiện sự khó chịu của mình ra rõ ràng.

Thật sự không có ai dám chê bai người của Cảnh Liêm Uy anh cả! Huống hồ chi là công chúa nhỏ của nhà họ Cảnh kia chứ.

“Mẹ ơi, ‘vợ’ có nghĩa là gì vậy ạ?” Nhan Hi đang nằm trong lồng ngực Ân Thiên Thiên, vừa nghe thấy Lâm Vũ Văn nói vậy đã ngoảnh đầu lại hỏi, đôi mắt to tròn của cô bé vẫn còn nước mắt, cơ thể vẫn còn kháng cự, nhưng lại tò mò cất tiếng hỏi.

“‘Vợ’ có nghĩa là sau này em sẽ là người người phụ nữ của Lâm Vũ Văn anh, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời!” Lâm Vũ Văn mở miệng nói, cậu bé nhìn cô bé với đôi mắt xanh sẫm, nói một cách thành khẩn.

Ân Thiên Thiên nhìn hai đứa trẻ trước mặt, nhất thời cảm thấy hơi đau đầu, lẽ nào hôn nhân trong nhà quyền quý đều được quyết định lúc con còn trẻ ư?

Cảnh Nhan Hi nghiêng đầu nhìn cậu bé, cô bé không nói gì, chỉ có điều đôi mắt cô bé không có vẻ ghét bỏ và sợ hãi.

Cảnh Liêm Uy nhìn thấy thế, bèn quay đầu nói với nhà họ Lâm: “Nếu Lâm Vũ Văn đã yêu thích như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì về chuyện này, sau này chỉ cần Nhan Hi đồng ý, chuyện này sẽ được quyết định như thế.”

Anh vừa nói dứt lời, Ân Thiên Thiên khẽ sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, rồi nương theo ánh mắt của anh nhìn vợ chồng nhà họ Lâm, nhất thời hiểu ra ngay. Cô quay đầu nhìn Lâm Vũ Văn, ánh mắt lộ ra vẻ thương xót.

Cho dù năm năm trôi qua rồi, dường như Lâm Vũ Văn vẫn sống rất khổ cực trong nhà họ Văn.

Cho dù là trưởng tử, cháu đích tôn thì sao? Cho dù được đại đa số người nhà họ Lâm nâng niu chiều chuộng thì sao? Một thùng nhuộm lớn như nhà họ Lâm, ắt sẽ có những màu sắc không hòa hợp! Hơn nữa thế lực còn không thể xem thường được.