Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 433






CHƯƠNG 433: MẠC TẢ

Chiếc xe Jeep chạy phía trước, chân ga gần như đạp xuống mức thấp nhất, tốc độ nhanh đến nỗi gần như là khiến người ta không thể nhìn rõ được chiếc xe có màu gì nữa, theo sát ở đằng sau chính là chiếc xe việt dã của Thương Đầu, hoàn toàn nghiêm túc mà theo sát phía sau, thỉnh thoảng còn đi kèm thêm vài tiếng súng nữa!

Trong cuộc đấu này, bọn họ đều không có chiếc xe mà bản thân mình đắc ý nhất, ‘Diêm Vương’ ngồi chiếc xe Jeep lúc còn làm Lâm Vấn, mà Thương Đầu thì đang ngồi chiếc xe việt dã của Sâm Báo, ai cũng không có lợi hơn, chỉ có thể dùng tính mạng của mình mà bôn ba trên con đường!

Trong chiếc xe Jeep, đôi mắt của ‘Diêm Vương’ gần như là lờ mờ, trên người có rất nhiều chỗ đang chảy máu, nhưng mà anh ta ngay cả thời gian bịt vết thương lại cũng không có, chỉ nhìn về phía trước với đôi mắt nóng hừng hực mà lái xe, chiếc xe ở đằng sau xông về phía anh giống như là không cần mạng nữa vậy, thỉnh thoảng Thương Đầu còn thò tay ra bắn một phát về hướng của anh, mỗi một lần đều chỉ kinh ngạc sợ hãi, không có nguy hiểm…

Pằng pằng pằng!

Pằng pằng pằng!

Từng thanh âm giòn giã vang lên, xe của ‘Diêm Vương’ vào lúc này đã ào ào gió thổi, có vài nhát súng của Thương Đầu rơi trên thân xe của anh ta phát ra những tiếng cực kỳ chói tai, cũng có vài phát rơi trên hàng ghế sau, mỗi một tiếng đều đang nói cho anh ta biết anh ta đã tiến gần với cái chết rồi!

Từ trước đến giờ chưa hề nghĩ qua, có một ngày anh lại tiến gần đến với cái chết như vậy!

Cánh tay vẫn đang chảy máu, trong chiếc xe bây giờ cho dù gió lạnh có vù vù thổi đến thì cũng không thể thổi bay đi mùi máu tanh nồng đậm này!

Ánh mắt thông qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông phía sau, trong đôi con ngươi của ‘Diêm Vương’ toàn là lửa!

Anh là cảnh sát hình sự quốc tế, chức trách đã định sẵn anh và Thương Đầu không phải là người trên cùng một con đường!

Kể từ ngày anh ta chấp nhận nhiệm vụ nằm vùng thì đã định sẵn anh ta không được có bất kỳ tình cảm gì trong cái nhiệm vụ này, cũng không được có tình nghĩa! Thứ duy nhất mà anh phải làm chính là lãnh huyết, lãnh huyết và lãnh huyết!

Thế giới này chính là thế giới ăn thịt người!

Anh ta cần phải đấu tranh!

Đột nhiên chiếc xe Jeep đang thuận lợi lái về phía trước lại đột nhiên xoay vô lăng, ‘Diêm Vương’ dùng cánh tay gần như đã chảy cạn máu của mình để xoay vô lăng, chiếc xe đang hướng về phía trước đột nhiên chuyển sang chế độ lái lùi, bởi vì hành vi kịch liệt mà lại không giảm tốc độ nên đã phát ra một tiếng kêu chói tai khiến trái tim người ta lập tức giật thót đến đỉnh điểm.

Tốc độ của chiếc xe Jeep không có giảm, tốc độ của chiếc việt dã cũng không giảm!

Chiếc xe Jeep lái lùi về phía trước, chiếc xe việt dã thì đang hướng mặt trước, hai người đàn ông đối mắt nhìn nhau trong chiếc xe phóng nhanh!

Toàn là sự khát máu mà cũng kiên định!

Trình Thiên Kiều và Cảnh Liêm Uy theo sát ở con đường bên cạnh, trái tim đều thót lên đến tận họng.

‘Diêm Vương’ muốn làm gì?

Ân Thiên Thiên ngồi ở bên ghế lái, ánh mắt nóng bừng nhìn tình hình ở phía trước, cô từ trước đến giờ chưa hề biết, thì ra cuộc sống còn có một mặt như vậy, tràn đầy sự hắc ám và máu tanh…

Tốc độ lái xe không hề ngừng, đột nhiên hai người đàn ông trong xe đều giơ súng trong tay mình lên nhắm thẳng vào người đàn ông ở đối diện!

Trái tim của tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng vào giờ phút này!

Pằng pằng pằng!

Lúc tiếng súng vang lên, khiến cho tai người nghe chấn động đến tê dại, đại não và cơ thể thì không thể nào cử động được giống như là chết máy vậy!

‘Diêm Vương’ và Thương Đầu nổ súng với đối phương, có lẽ là bởi vì khoảng cách và tốc độ xe mà súng của hai người đều không có trúng chỗ hiểm, không phải là vai thì là cánh tay, nhưng cho dù là vậy thì mấy phát súng liên tục cũng vô cùng thê thảm…

Thương Đầu ở trên chiếc xe việt dã, trên vai bị bắt trúng một phát, trên cánh tay xui xẻo hơn bị trúng hai phát! Gần như là ngay cả súng cũng không cầm chắc nữa, nhưng vẫn kiên cường mà điên cuồng nổ súng với người đàn ông đối diện!

Đột nhiên, đôi con ngươi của ‘Diêm Vương’ híp lại dữ dội.

Trái tim của Thương Đầu cũng theo đó mà nhảy thót lên.

Còn chưa kịp hồi thần thì cơ thể của hắn đã tự chủ làm ra chuyện mà trước giờ hắn luôn muốn làm nhất, chiếc việt dã cứ như vậy mà lái về phía trước, khẩu súng trong tay thực hiện một cuộc bắn quét về phía ‘Diêm Vương’, cũng không màng đến rốt cuộc là có nhắm trúng hay không!

Két két két…

Thanh âm chói tai vang lên, Ân Thiên Thiên nhịn không được mà lắc lắc đầu dữ dội!

Cái âm thanh khi chiếc xe đang chạy với tốc độ cực nhanh mà lại đột ngột dừng lại thật khiến người ta vô cùng bực bội!

Lúc ngẩng đầu lên nhìn qua đó, tất cả mọi thứ giống như là đang quay chậm vậy, Ân Thiên Thiên nhìn thấy bác sĩ Diêu chạy xuống từ một chiếc xe hơi ở cuối đường, trên mặt toàn là thần sắc kinh ngạc và hoảng loạn, nhìn thấy Trình Chính một thân đồ cảnh sát đứng ở đó cau mày thật chặt, nhìn thấy thần sắc của Cảnh Liêm Bình trở nên nghiêm túc…

Ầm!

Khi một tiếng động lớn tràn ngập vào cả hai bên tai, tất cả mọi thứ trước mặt đột nhiên thay đổi!

Chiếc việt dã tông thẳng vào chiếc xe Jeep đột nhiên phanh xe lại! Hai chiếc xe tông vào nhau thật kịch liệt, nhanh chóng biến dạng!

Thương Đầu đập mạnh vào vô lăng, khẩu súng trong tay còn theo bản năng mà nhắm vào ngực ‘Diêm Vương’ bắn một phát!

“Đừng!” Một tiếng hét xé tan tâm phổi thấu lên đến tận trời, phát súng đó đã dần dần nhuộm lên một màu đỏ tươi trên ngực của ‘Diêm Vương’, sau đó bác sĩ Diêu bị Cảnh Liêm Bình hung hăng khống chế lại không thể nào tiến lên trước.

‘Diêm Vương’ nhìn Thương Đầu ở đối diện mình, khoé môi khẽ nhếch lên, nhấc bàn tay phải của mình lên siết thành nắm đấm rồi nhẹ nhàng đánh vào ngực của mình, động tác này khiến cho Thương Đầu ở đối diện nhìn mà khoé mắt lập tức ướt nhẹp, bàn chân đạp chân ga buông ra, sững sờ mà nhìn chiếc xe Jeep tiếp tục không ngừng mà đi lùi về phía trước trên con đường tuyết trơn trượt, lại cộng thêm sự tông mạnh…

Khoé môi khổ sở mà nhếch lên, trong đêm tối, ‘Diêm Vương’ nhìn thấy khoé miệng của Thương Đầu khẽ động đậy, thần sắc đông cứng lại, nhưng nụ cười nơi khoé môi lại càng lúc càng nhướng lên…

Nhìn chiếc xe Jeep bị mất đi không chế mà di động về phía trước không thể nào ngăn lại được, tất cả mọi người đều kinh hoảng!

Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên xuống xe nhìn chiếc xe đó, trong mắt toàn là kinh ngạc!

Vỏ trước của chiếc xe bị hất tung, khói dày đặc cuồn cuộn, trong không khí truyền đến một mùi xăng, vô cùng nồng nặc!

Còn chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe đã rơi xuống mép vực ở cuối đường, vô số người xung quanh đều dừng động tác lại mà nhìn mọi thứ trước mắt…

Đây là một con đường bỏ hoang, cuối đường là nước biển …

‘Diêm Vương’ bị thương như vậy cũng không biết có thể sống tiếp được nữa hay không, nhưng rơi xuống như vậy thì nói không chừng sẽ đi đời nhà ma!

Nhưng đó không phải là tất cả, đột nhiên ở đầu chiếc xe Jeep đột nhiên không biết tại sao lại dấy lên một tia lửa, vào giây phút mọi người còn chưa hồi thần thì một ánh sáng dữ dội kèm theo một tiếng động khủng khiếp chợt vang lên đến tận trời!

Ầm!

Thanh âm khủng khiếp đó khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi dữ dội!

Nửa thân người của Thương Đầu bị đè ép trong chiếc việt dã, đôi mắt trơ trơ nhìn ‘Diêm Vương’ đang thoi thóp hơi tàn biến mất trong ánh sáng lửa, khoé miệng nhịn không được mà nhếch lên, nhưng khoé mắt lại rơi xuống một giọt lệ…

‘Diêm Vương’.

Mười năm trước, người anh em mà hắn ta thật tâm đối đãi! Nhưng lại là nằm vùng của cảnh sát hình sự quốc tế!

Có cảnh sát hình sự hồi thần lại, nhanh chóng tiến lên trước đưa Thương Đầu từ trên xe xuống, chiếc xe này bây giờ cũng vô cùng nguy hiểm!

Trình Chính đứng ở trong đêm tuyết nhìn Thương Đầu, thần sắc nghiêm trọng, bàn tay lớn vẫy một cái lập tức có người tiến lên trước đưa Thương Đầu đi, trước khi đi, Thương Đầu nghe thấy có cảnh sát hình sự chạy đến từ bên bờ biển nói với ông ta: “Báo cáo, chiếc xe đang chìm vào trong biển, theo lý mà nói, ‘Diêm Vương’ không có khả năng sống sót quay về, xin điều phái đội trục vớt.”

Lên xe cảnh sát với ánh mắt vô cảm, Thương Đầu đột nhiên cảm thấy cuộc đời trong chớp mắt đã không còn ý nghĩa nữa.

Thế giới bên ngoài bị ánh lửa soi rọi rõ ràng, nhưng người đàn ông chết ở trong biển lửa cuối cùng cũng một đi không trở lại!

Chiếc xe cảnh sát lao đi, thế giới đằng sau đã không còn liên quan đến hắn ta nữa…

Hiện trường đầy hỗn loạn!

Trình Thiên Kiều lập tức tiến lên trước, ngay cả mũ cũng lấy xuống, thần sắc nghiêm túc vô cùng.

Bác sĩ Diêu giãy dụa ra khỏi sự kìm hãm của Cảnh Liêm Bình mà chạy thẳng ra phía bờ biển, nước mắt trên gương mặt tiêu tan trong không khí, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên cũng vội vàng tiến lên trước…

Bọn họ đều rất rõ, nếu như không phải ‘Diêm Vương’ xuất hiện thì tối nay bọn họ ai cũng không chạy thoát được!

Gió biển thổi dữ dội, thổi đến nỗi vết tích của nước mắt cũng tìm không thấy đâu!

Cảnh Liêm Uy nắm chặt bàn tay của Ân Thiên Thiên, cô quấn chiếc áo khoác màu tím của anh, đứng ở cạnh anh ở bên vách núi…

Đáy lòng Cảnh Liêm Uy rất khó chịu…

Không phải là anh kêu ‘Diêm Vương’ đến, nhưng ‘Diêm Vương’ đã cứu bọn họ hết lần này đến lần khác…

Ân Thiên Thiên nhớ đến lúc ban đầu khi gặp ‘Diêm Vương’, cái mặt nạ màu bạc đó thu hút mắt nhìn biết bao, nghĩ đến những lời nói lạnh nhạt của anh ta, nhớ đến sự tàn khốc của nơi anh ta sống, nhớ đến tất cả mọi thứ mà anh ta đã dùng tính mạng để kết thúc…

Trình Chính và Trình Thiên Kiều chỉ huy công việc ở hiện trường một cách có trật tự, đã có cảnh sát hình sự nhảy vào trong nước biển lạnh lẽo để tìm người, những ánh đèn cực lớn đang soi rọi vào mặt nước biển cuồn cuộn sóng vỗ, cố gắng kìm kiếm một chút dấu vết ở bên trong đó…

Trong chốc lát, bác sĩ Diêu cũng không biết khóc là gì nữa, cứ như vậy mà nhìn tất cả mọi thứ đột ngột xảy ra ở trước mắt!

Cảnh sát hình sự ở bên dưới lần lượt thò đầu ra khỏi mặt nước biển, rồi lại vùi đầu vào trong đó, có thể tưởng tượng được tâm trạng của bác sĩ Diêu là như thế nào.

Sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều không đẹp đẽ gì, nhưng căn bản là bất lực không thể làm gì hơn…

Đột nhiên, bác sĩ Diêu chợt đứng dậy xông đến trước mặt Trình Thiên Kiều, đánh đấm khóc lóc nói với anh ta: “Trình Thiên Kiều! Tên điên nhà anh! Anh muốn thành tích sự nghiệp đến điên rồi đúng không? Sao anh lại có thể để cho anh ấy tự chui đầu vào lưới chứ! Mười năm nay anh ấy có dễ dàng gì không? Mà anh phải đối xử với anh ấy như vậy! Trình Thiên Kiều, anh không phải là người!”

Để mặt cho bác sĩ Diêu tay đấm chân đá với mình, Trình Thiên Kiều chỉ cau chặt mày, không có nhúc nhích gì cả.

“Trình Thiên Kiều, đáng đời vì Cảnh Thiên Ngọc không cần anh! Người đàn ông lãnh huyết vô tình như anh, đáng để cả đời không có phụ nữ!” Phản ứng của bác sĩ Diêu rất kịch liệt, ai cũng không biết giữa cô ta và Trình Thiên Kiều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là dễ dàng khiến người ta nảy sinh liên tưởng: “Trình Thiên Kiều! Tên hung thủ giết người này!”

Trình Chính đột nhiên đứng ra túm lấy nắm đấm của bác sĩ Diêu, ánh mắt nóng hừng hực nhìn cô, mà bác sĩ Diêu cũng lập tức ngừng khóc, ánh mắt mang đầy sự phẫn nộ và căm hận nhìn bọn họ.

Khẽ thở dài một hơi, Trình Chính nhẹ giọng hỏi: “Cô là Diêu Noãn?”

Bác sĩ Diêu không có quan tâm đến ông ta, chỉ phẫn nộ mà nhìn ông ta, giống như là phải ghi nhớ bọn họ vào trong lòng mình vậy…

Trình Chính nhìn mặt biển sâu không thấy đáy bên dưới, đột nhiên nhẹ giọng nói một câu: “Chúng tôi không tán thành kế hoạch này, nhưng mà cậu ta nói với chúng tôi, cậu ta muốn sống một cuộc sống thật tốt với một người phụ nữ tên là Diêu Noãn, không thể không có thân phận được.”

Một câu nói, khiến cho thế giới của Diêu Noãn lập tức sụp đổ…

Cô thậm chí còn có thể nhớ đến bộ dạng anh đứng trước mặt hai cha con bọn họ với một cơ thể đầy thương tích, nhếch khoé môi xấu xa lên mà nói: “Tôi muốn sống thật tốt với Diêu Noãn, cho tôi một thân phận đi.”, bộ dạng giống như là cà lơ phất phơ, giống như là Đăng Đồ Tử…

Tiếng khóc nhấn chìm đi tất cả mọi người, sau đó là tiếng sóng lớn đập vào vách đá…

‘Diêm Vương’ của cô, một người đàn ông gọi là Mạc Tả…

Vì cô mà liều lĩnh làm mồi nhử, chỉ vì để có thể quang minh chính đại mà ở bên cạnh cô trong tương lai, chứ không phải là lén lén lút lút giống như trước đây nữa…

Cơ thể của Diêu Noãn ngồi phịch xuống đất, Ân Thiên Thiên vội vàng tiến lên trước dìu lấy những không thể nào an ủi được.

Lúc này, chỉ có thể cầu xin trời cao trả cho người đàn ông này một tương lai…