Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 420






CHƯƠNG 420: TẤM LƯNG LÚNG TÚNG
Chuyện tình cảm như vậy, chẳng ai có cách nào giúp đỡ được, cũng chẳng ai có cách nào khuyên bảo. Tất cả đều là kiếp nạn giữa hai người. Chỉ là kiếp nạn giữa Trình Thiên Kiều và Cảnh Thiên Ngọc đã miễn cưỡng giằng co nhiều năm mà thôi…
Vào lúc chưa ai lấy lại tinh thần, Trình Chính đã không sao kìm được cơn giận của mình nữa. Ông ta đứng dậy và ném luôn chén trà mình cầm trong tay. Nước nóng lập tức văng đến trên người Trình Thiên Kiều khiến anh ta cũng nhịn không được vội lui lại một chút. Nhưng Trình Chính vẫn chưa hết giận, ánh mắt nhìn quanh tìm kiếm rồi xoay người cầm lấy cái gậy trang trí chống bên cạnh đập mạnh vào người Trình Thiên Kiều một cái!
“Thằng súc sinh nhà mày!” Trình Chính hét lớn một tiếng, đánh xuống Trình Thiên Kiều không hề thương tiếc. Anh ta cũng không tránh mà cứ cố chịu. Cây gậy trong tay Trình Chính lại đánh tiếp một cái nữa: “Đây là đức hạnh mà tao với mẹ mày dạy mày suốt ba mươi mốt năm à? Mày đúng là đã tăng thêm mặt mũi cho nhà họ Trình tao rồi!”
Ông ta nói xong lại đánh mạnh từng gậy xuống, tiếng động nặng nề khiến người ta nghe thấy cũng hãi hùng khiếp vía.
Trình Chính vốn là đời sau của con nhà võ, sức khỏe, xương cốt rất tốt, khi đánh người càng không nương tay. Lần này ông ta đánh cho anh ta căn bản không có cách nào di chuyển được nữa.
“Mày động vào con gái người ta lại muốn phủi sạch quan hệ như vậy sao? Trình Chính tao sao lại có đứa con trai như mày chứ?” Trình Chính tức giận đến mức không chịu nổi nữa. Ông ta không hiểu tại sao con trai của mình lại chết não như vậy? “Mày không chịu trách nhiệm đúng không? Nếu không chịu trách nhiệm thì mày cút ra ngoài cho tao!”
Vào lúc bọn họ ở đây ầm ĩ tới mức không thể giải quyết được, người giúp việc trong nhà đã đi ra mở cửa. Người tới lần này chính là Cảnh Liêm Uy đang trong lúc bận rộn tìm kiếm Ân Thiên Thiên cũng phải bớt chút thời gian đi qua. Anh vừa vào đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đôi mắt phượng hơi híp lại nhưng không nói một lời nào, đi qua bên cạnh ngồi xuống và trơ mắt nhìn.
Ở trong mắt nhà họ Cảnh, tất cả những chuyện Trình Thiên Kiều gặp phải hôm nay đều là đáng đời!
Anh nói xem, nếu anh ta thật sự có chút cảm giác với Cảnh Thiên Ngọc thì đừng có làm ra chuyện ái muội như vậy. Dựa vào đâu mà bên cạnh Cảnh Thiên Ngọc vừa xuất hiện người đàn ông nào, anh ta đều muốn đi ra ngăn cản chứ? Dựa vào đâu mà sau khi Cảnh Thiên Ngọc nói ra tình cảm của mình, anh ta lại tránh xa? Anh ta làm vậy là muốn giở trò gì? Anh ta ngược lại phải cho nhà họ Cảnh anh một câu trả lời hợp lý mới đúng!
Trình Thiên Kiều bị đánh, chắc hẳn trong rất nhiều người ở đây cũng chỉ có Trương Duyệt và Cảnh Thiên Ngọc là không nhìn nổi.
Nhưng Trương Duyệt cũng cảm thấy Trình Thiên Kiều làm vậy thật quá đáng. Cho tới bây giờ, bà đều không phải là người mẹ nuông chiều con trai, bằng không cũng không dạy ra được đứa con trai tốt như vậy. Chỉ là khi nhìn thấy chồng của mình đánh con, bà vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
“Tên súc sinh nhà mày! Tao thấy hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày rồi! Tao vốn còn tưởng trong lòng mày vẫn biết chừng mừc, bây giờ xem ra trong lòng mày căn bản là rỗng tuếch! Đã vậy thì tao đánh chết mày, xem hôm nay mày có cho tao một câu trả lời hay không!” Trình Chính tức đến mức không chịu nổi nữa, từng gậy đánh xuống không hề thương tiếc, đánh cho Trình Thiên Kiều cũng phải biến sắc nhưng lại không hề trốn tránh. “Hừ! Trình Chính tao không có đứa con trai như mày, đồ cứng đầu! Ngu si! Đần độn! Mày xem đầu óc mày để làm cảnh à!”
Tiếng động nặng nề vang lên trong không khí, nhưng hai anh em nhà họ Cảnh nhìn thấy lại vui vẻ tới quên cả trời đất, chẳng ai định mở miệng xin tha cả.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Thiên Ngọc không đành lòng, đi tới giơ tay nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay đang nâng lên của Trình Chính, sắc mặt tái nhợt cố cười và khẽ nói: “Bác trai, bác đừng đánh nữa, bác để cho cháu nói chuyện đàng hoàng với anh ấy đi.”
Trình Chính nhìn cô gái nhỏ trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy buồn bực không biết tại sao mình lại sinh ra một thằng con trai như vậy?
Cảnh Thiên Ngọc thích Trình Thiên Kiều, đây chính là chuyện mà cả thành phố T đều biết, tin đồn này cũng đã được truyền ra mấy năm. Không nói bảy tám năm nhưng ít nhất cũng phải tới năm năm. Nhưng hết lần này tới lần khác Trình Thiên Kiều chính là một kẻ ngốc, ngốc tới mức không hề dao động. Ông ta thật sự không hiểu Cảnh Thiên Ngọc rốt cuộc không tốt ở chỗ nào chứ?
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Liêm Uy nhìn Cảnh Thiên Ngọc, chỉ tiếc dạy mãi không nên thân, nhưng cuối cùng vẫn để mặc cô.
Dù sao bọn họ cũng không phải là phụ nữ, từ trước đến nay đều không biết nổi trong lòng phụ nữ nghĩ gì, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.
“Hừ! Thằng nhóc mày cứ căng da lên cho tao!” Trình Chính tức giận quát một tiếng, lúc này mới bỏ cây gậy trong tay xuống, xoay người ngồi lên sô pha. Ông ta vẫn còn rất tức giận.
Cảnh Thiên Ngọc nhìn Trình Thiên Kiều vẫn quỳ trên mặt đất, đột nhiên cũng không biết mình nên làm gì. Vẫn là Trương Duyệt khẽ nói một câu: “Các con vào trong phòng nói chuyện, vừa lúc Ngọc Ngọc cháu cũng bôi thuốc giúp nó nhé.”
Cảnh Thiên Ngọc khẽ gật đầu và giơ tay nhận lấy hòm thuốc do Trương Duyệt đưa tới. Cô cố đỡ Trình Thiên Kiều đi lên trên tầng.
Vẻ mặt Cảnh Liêm Bình và Cảnh Liêm Uy đều khó coi, nhưng tốt xấu gì phía đối diện đều là người lớn tuổi hơn, hôm nay bọn họ tới đây chỉ là để thăm dò xem thái độ của nhà họ Trình thế nào, cũng không tiện làm gì. Bọn họ chỉ có thể cố nén cơn giận ngồi xuống nói chuyện với Trình Chính.

Trong phòng.
Trình Thiên Kiều vừa vào phòng thì gần như kiệt sức, đứng cũng không vững lại sắp ngã xuống đất. Vẫn là Cảnh Thiên Ngọc nhanh chóng giơ tay chắn lại, đỡ anh ta đi tới bên giường.
Đây là lần đầu tiên cô tới phòng của Trình Thiên Kiều, trong phòng đều là mùi của anh, nhưng lại không kích động như trong tưởng tượng. Có lẽ bởi vì thái độ của anh ta vừa rồi cuối cùng vẫn làm cô ấy cảm thấy bị tổn thương. Cảnh Thiên Ngọc rũ mí mắt xuống và không nói một câu nào, chỉ đỡ anh ta tới gần cái giường lớn.
Chỉ có điều, cô không có tâm trạng nào khác nhưng Trình Thiên Kiều lại có.
Trên lưng anh ta đau rát, vừa rồi cứng rắn chống đỡ là vì không muốn mất mặt ở trước mặt ba mẹ và hai anh em kia, nhưng anh ta cố chịu đựng để đi đến đây cũng đã hết mức rồi, khi anh ta tưởng rằng mình sẽ ngã xuống đất, mùi thơm của người phụ nữ lại chui vào mũi anh ta. Trong nháy mắt, anh ta tự nhiên cảm thấy đau đớn trên lưng dường như được giảm bớt…
Trình Thiên Kiều dựa vào mình cao hơn Cảnh Thiên Ngọc, thân hình cao lớn đè nặng về phía cô ấy, lại cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy như vậy.
Mái tóc dài của cô ấy được vén ra sau tai, làn thịt trắng mịn giống như loại ngọc trắng cao cấp nhất, hàng lông mi đặc biệt dài, đôi mắt kia rõ ràng chẳng làm gì nhưng chỉ cần vừa liếc nhìn lại cảm thấy đầy cám dỗ, chẳng qua hết lần này tới lần khác càng tôn lên vẻ mặt luôn vô tội của cô ấy. Đôi môi đầy đặn hơi mím lại, lập tức làm cho anh ta nghĩ đến cảm giác tuyệt vời mà mình đã được nếm thử vào đêm đó…
Cảnh Thiên Ngọc à…
Sao cô ấy lại nhìn trúng mình chứ?
Rõ ràng anh ta chính là một kẻ lỗ mãng…
Cảnh Thiên Ngọc thật vất vả mới đặt Trình Thiên Kiều lên trên giường nằm, cô mệt mỏi không nhịn được phải thở dốc. Nhân lúc cô đang tìm thuốc ở trong hòm thuốc nhỏ, Trình Thiên Kiều tiếp tục nhìn chằm chằm vào con gái người ta. Cái miệng nhỏ nhắn vì thở dốc mà hơi hé mở, trên vầng trán mịn màng đã lấm tấm mồ hôi, làm cho anh ta lại đột nhiên kích động muốn kéo cô vào trong lòng…
Cảnh Thiên Ngọc vừa lấy được thuốc đứng dậy, Trình Thiên Kiều lại dời tầm mắt của mình đi, không để cho cô có cơ hội phát hiện ra.
Cảnh Thiên Ngọc ngồi ở mép giường, nhìn phần lưng bị mồ hôi và chút tơ máu thấm ướt thì không khỏi nhíu mày lại, khẽ nói: “Trình Thiên Kiều, em bôi thuốc cho anh, anh có thể cởi áo ra được không?”
Trình Thiên Kiều hừ hừ vài tiếng nhưng không nói gì. Bây giờ anh ta thậm chí còn chẳng muốn nhúc nhích, nữa là cô hỏi anh ta ‘có thể cởi áo ra được không?’, xin lỗi, tư duy của anh ta vô thức lại nghĩ lệch đi mất rồi…
Cho nên mới nói, đôi khi dục vọng đã được thả ra thì người đàn ông lại dễ dàng biến thành cầm thú!
Nếu nói lần đầu tiên trong cuộc đời này của Trình Thiên Kiều đã dành cho Cảnh Thiên Ngọc, có ai tin sao? Anh ta là người đàn ông ba mươi mốt tuổi đấy! Nói ra cũng cảm thấy mất mặt!
Cảnh Thiên Ngọc sợ mồ hôi của anh ta sẽ làm vết thương bị nhiễm trùng, thấy anh ta vẫn không nhúc nhích, cô quyết định thò tay kéo vạt áo của anh ta ra và nói: “Trình Thiên Kiều, em kéo hỏng áo của anh, nếu anh mất hứng thì hôm khác em lại đền anh cái áo khác…”
Nghĩ tới cô là cô hai nhà họ Cảnh, đi tới đâu mà chẳng được người ta cưng chiều? Cho dù là khi cô tự mình ra ngoài gây dựng sự nghiệp, tạo ra thương hiệu của riêng mình, mặc dù gặp rất nhiều chuyện tức giận nhưng những điều cô không muốn chịu đựng thì chưa từng phải chịu đựng cả, cũng chỉ có ở trước mặt Trình Thiên Kiều, cô mới trở thành cô gái nhỏ khác lạ, đúng là uất ức…
Phía sau truyền đến tiếng xé vải, bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô thỉnh thoảng lại chạm vào làn da để trần của anh ta. Trình Thiên Kiều tự nhiên chỉ muốn phát ra một tiếng thở dài khoan khoái! Lại không phải là một đêm thôi à? Sao anh ta lại dường như mê muội vậy?
Vẻ ôn hòa như ngọc của anh ta đâu? Đi đâu mất rồi?
Cảnh Thiên Ngọc thật vất vả mới giải quyết xong cái áo của Trình Thiên Kiều, nhìn lưng anh ta mà cô lại vô thức đỏ mặt, ngay cả hít thở cũng có vẻ đặc biệt gấp gáp, phản ứng rõ ràng như vậy tất nhiên không thoát khỏi khỏi mắt của Trình Thiên Kiều. Anh ta bất giác cũng tò mò không biết cô bị làm sao? Nhưng anh ta lại chẳng thể nhìn thấy được lưng của mình…
“Em đang làm gì thế?” Trình Thiên Kiều hỏi, trong lời nói cũng mang theo sự dè dặt mà bản thân anh ta lại không phát hiện ra.
Cảnh Thiên Ngọc chớp chớp mắt rồi chỉ nói một câu: “Em… em lau qua cho anh một chút.”
Trình Thiên Kiều còn chưa lấy lại tinh thần, cô đã xoay người chạy vào phòng tắm bên cạnh, hình như muốn giặt khăn lau cho anh ta vậy. Trình Thiên Kiều lại rất tò mò không biết cô làm sao. Cho dù bây giờ cơ thể của anh ta không được thoải mái, nhưng vẫn cố gắng đứng lên, đi qua chiếc gương bên cạnh…
Người đàn ông cởi trần, cơ bắp trên người cuồn cuộn khiến người ta nhìn thấy mà đỏ mặt, tim đập thình thịch. Vẻ mặt Trình Thiên Kiều không được tốt lắm. Gậy của ba anh ta còn khủng khiếp hơn cả huấn luyện trong quân đội, chẳng trách gì anh ta không chịu nổi. Trình Thiên Kiều đứng trước kính, nghe tiếng cô gái trong phòng tắm đi ra, anh ta chậm rãi xoay người nhìn lưng của mình…
Cảnh Thiên Ngọc vừa đi ra, gương mặt lập tức đỏ bừng, ngay cả cổ cũng hiện ra màu đỏ rồi.
Trên phần lưng quyến rũ này không chỉ có những vết thương ngang dọc mơ hồ lộ ra vết máu do Trình Chính đánh ra, còn có… những vết cào do Cảnh Thiên Ngọc không chịu nổi trong lúc triền miên đêm hôm đó…
Lúc này vừa nhìn, hai người lập tức đều sửng sốt, ánh mắt vô thức nhìn nhau qua gương. Bầu không khí thoáng cái chợt thay đổi.
Nhìn vết cào trên lưng mình, lại nhìn gương mặt đỏ bừng của người phụ nữ đứng ở phía sau, Trình Thiên Kiều đột nhiên đã cảm thấy không khí dường như cũng trở nên loãng hơn.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Cảnh Thiên Ngọc mới đánh bạo đi tới, trong tay vẫn cầm khăn lông ấm nói: “Em… để em lau cho anh một chút. Anh nằm xuống đi, như vậy sẽ dễ bôi thuốc hơn.”
Trình Thiên Kiều cũng hơi xấu hổ, ngoan ngoãn trở lại nằm trên giường. Động tác của Cảnh Thiên Ngọc rất nhẹ nhàng, lau những vết mồ hôi trên lưng anh ta, cũng cố gắng không chạm vào vết thương của anh ta. Đợi đến khi làm xong tất cả, cô mới bắt đầu bôi thuốc cho anh ta. Khi thấy sắp bôi thuốc xong, Cảnh Thiên Ngọc mới lấy hết can cảm để mở miệng hỏi: “Trình Thiên Kiều, anh có bằng lòng cưới em không?”
Một câu nói này lại làm cho cơ thể Trình Thiên Kiều cứng lại một cách rõ ràng.
Chính điều này đã làm cho Cảnh Thiên Ngọc không khỏi run rẩy. Trong đầu cô ấy đột nhiên nhớ lại mấy năm nay mình điên cuồng theo đuổi và câu anh ta buột miệng nói ra trước mặt người của hai nhà…
Trái tim cô dường như thoáng cái đã trở nên lạnh giá.
Cũng không biết Trình Thiên Kiều đang suy nghĩ gì, mãi một lúc lâu vẫn không nói gì cả.
Trong phòng lại lập tức rơi vào trong sự im lặng…