Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 417






CHƯƠNG 417: CHƯA HỀ KÝ VÀO ĐƠN LY HÔN
Đôi mắt phượng nguy hiểm híp lại, từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Uy vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Đổng Khánh, lúc này sắc mặt anh trở nên vô cùng khó coi, đưa tay ôm lấy eo Ân Thiên Thiên, giam cầm cô vào trong lồng ngực của mình, ghé môi vào gần sát bên tai cô khẽ nói: “Bà xã, xế chiều hôm nay chúng ta đi đón Nhan Hi , sau đó quay về nhà họ Cảnh nhé.”
Có hơi không quen với việc Cảnh Liêm Uy đột nhiên cất cao giọng nói, Ân Thiên Thiên đang chuẩn bị rời khỏi lồng ngực của anh thì nghe thấy câu nói này, động tác chậm lại, dường như đang tự hỏi cái gì.
Từ sau khi cô trở về, quả thật cô vẫn chưa quay về nhà họ Cảnh, cho dù bây giờ quan hệ của cô và Cảnh Liêm Uy là như thế nào, ít nhất lúc đầu khi ở nhà họ Cảnh, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước đối xử với cô không tệ, về tình về lý cô đều nên đi thăm một chút…
Đổng Khánh cau mày, rõ ràng chú ý đến trọng điểm không phải ở nhà họ Cảnh, cơ thể khẽ dựa về phía sau, Đổng Khánh bình tĩnh lên tiếng nói: “Cậu ba Cảnh, nếu tôi nhớ không nhầm, sáu năm trước anh đã ly hôn với Thiên Thiên rồi, gọi là ‘bà xã’ có phải không thích hợp lắm không?”
Một câu nói khiến bầu không khí trên bàn ăn lập tức ngưng lại.
Sắc mặt Ân Thiên Thiên thay đổi, muốn rời khỏi lồng ngực của Cảnh Liêm Uy, nhưng không biết vì sao cánh tay ôm eo cô của Cảnh Liêm Uy vô cùng chặt chẽ, vốn không hề cho cô cơ hội rời khỏi, chỉ có thể cong môi mỉm cười nhìn người đàn ông ở đối diện.
Điều anh muốn chính là anh ấy hỏi ra như vậy!
Giám đốc Hoàng ở cách đó không xa giơ tay nâng gọng kính vàng trên sống mũi mình, bầu không khí xung quanh bàn ăn đã có thay đổi nhỏ bé, nhưng người trên bàn ăn lại không chú ý đến.
“Cậu Đổng, ai nói cho anh là tôi đã ly hôn với Thiên Thiên?” Khẽ hỏi lại, trong đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy mang theo hơi thở nguy hiểm, mà câu này vừa được nói ra đã khiến Ân Thiên Thiên kinh hãi ngước mắt nhìn anh: “Anh nhìn thấy đơn ly hôn của chúng tôi? Hay là anh nhìn thấy chứng nhận ly hôn của chúng tôi rồi?”
Đổng Khánh chau mày, trong nháy mắt cũng đã nghĩ đến điều gì đó, cánh môi mím chặt không nói lời nào, ánh mắt lại rơi lên trên người Ân Thiên Thiên, nhưng cô vẫn tỏ vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, bỗng nhiên cảm thấy không thể suy đoán.
Rốt cuộc bọn họ có ly hôn không?
Đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy trái tim mình đang run rẩy kịch liệt!
Không phải bọn họ ly hôn rồi sao? Cô đã tự tay ký lên trên đơn ly hôn! Cô còn tự tay đưa đơn ly hôn cho anh! Lúc ấy Cảnh Liêm Uy dùng tất cả các biện pháp không phải là vì ép cô ly hôn sao? Sao lại không ký tên?
Trái tim đập dữ dội, cánh tay nhỏ đặt trên lồng ngực anh chống đỡ lấy cơ thể mình của cô cũng không nhịn được siết chặt lại, lần đầu tiên muốn biết rõ một đáp án như vậy.
Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc năm đó có ly hôn với cô không!
Không để ý đến Đổng Khánh kinh ngạc, Cảnh Liêm Uy chỉ cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực, khẽ cong khóe miệng nói: “Xem hết một lượt gia phả của nhà họ Cảnh, ai cũng biết cho đến bây giờ nhà họ Cảnh chưa từng có việc ly hôn, dựa vào cái gì các anh cho rằng chúng tôi ly hôn rồi chứ? Hay là các anh đã nhìn thấy chứng nhận ly hôn?”
Trong nháy mắt, đột nhiên Ân Thiên Thiên nhớ đến khi bọn họ vừa kết hôn, Cảnh Liêm Uy cũng đã nói, nhà họ Cảnh không cho phép ly hôn!
Chỉ là, cô vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một sự trùng hợp, không nằm ngoài việc tất cả các quy tắc định ra chỉ là để phá vỡ thôi sao? Dưới tình huống như vậy, dường như bọn họ cũng chỉ còn con đường ly hôn mà thôi!
Ngả ngớn đưa tay nắm cằm Ân Thiên Thiên, bỗng dưng Cảnh Liêm Uy lại rất thích nhìn biểu cảm ngốc nghếch này của cô, giọng diệu cũng dịu dàng hơi: “Thiên Thiên, lời anh nói khi chúng ta kết hôn, em quên rồi sao?”
Anh đã từng nói, bọn họ sẽ không bao giờ ly hôn…
Anh đã từng nói, cô cũng không có cách nào thoát được…
Bỗng chốc, Ân Thiên Thiên cảm thấy hốc mắt mình dần nóng lên.
Không thể không nói, cũng bởi vì chuyện ly hôn năm đó mà trong lòng Ân Thiên Thiên đã in xuống một dấu vết không thể xóa nhòa, thậm chí bởi vì chuyện này mà khiến cho trong lòng cô vẫn luôn sợ sệt với hôn nhân, cô sợ, sợ rằng bỗng nhiên có một ngày cuộc hôn nhân của mình sẽ gặp phải biến cố như vậy, cũng sợ bản thân sẽ phải chịu đả kích lần thứ hai… Nhưng bây giờ, đột nhiên Cảnh Liêm Uy nói với cô, thật ra bọn họ chưa bao giờ ly hôn, tất cả lo âu và sợ hãi của cô cũng chỉ là hư vô mờ mịt!
Cảnh Liêm Uy nhìn chăm chú vào Ân Thiên Thiên, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ nói: “Thiên Thiên, anh chưa từng ký tên lên đơn ly hôn, bởi vì ngày từ đầu anh chưa từng nghĩ đến việc buông bỏ em, cũng chưa từng nghĩ đến việc cho người khác có cơ hội cướp em đi, anh đã từng nói, từ ngày chúng ta kết hôn, cả đời này em chỉ có thể là người của Cảnh Liêm Uy anh…”
Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại rơi thẳng vào trong tim Ân Thiên Thiên.
Thật ra anh không biết, đời này cô cũng chỉ muốn làm người phụ nữ của Cảnh Liêm Uy anh!
Bàn tay đặt trên đùi của Đổng Khánh không nhịn được siết chặt! Những lời này của Cảnh Liêm Uy không chỉ nói cho Ân Thiên Thiên nghe, mà còn nói cho anh ấy nghe! Ngay từ đầu Cảnh Liêm Uy đều chưa từng nghĩ đến việc cho anh ấy, Ân Thiên Tuấn hay là Trình Thiên Kiều có cơ hội cạnh tranh công bằng!
Ngoan ngoãn cụp mắt, Ân Thiên Thiên cố gắng làm cho hơi thở của mình bình tĩnh lại, Cảnh Liêm Uy cũng không làm khó cô mà mặc cho cô rời đi, ánh mắt lại mang theo khiêu khích nhìn về phía người đàn ông ở đối diện, chỉ một câu nói một ánh mắt đã khiến vẻ mặt Đổng Khánh tràn đầy tức giận!
Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, Đổng Khánh rất dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Cảnh Liêm Uy nhìn anh ấy không nói lời nào.
Thời gian sau đó, Cảnh Liêm Uy và Đổng Khánh nói gì Ân Thiên Thiên đều không biết, cả người luôn trong trạng thái ngẩn ngơ, hoàn toàn không hiểu sao chuyện ly hôn ầm ĩ khi xưa lại đột nhiên trở thành một sự hiểu lầm khác…
Nhà cũ của nhà họ Cảnh.
Buổi chiều Ân Thiên Thiên tan làm đón Cảnh Nhan Hi xong thì đi theo Cảnh Liêm Uy đến nơi này.
Khi chiếc Range Rover dừng trước tòa nhà nguy nga này, Ân Thiên Thiên không nhịn được mà hít thở sâu, Cảnh Liêm Uy đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô truyền can đảm cho cô, ngay cả Cảnh Nhan Hi cũng nhìn ra được căng thẳng của cô mà nắm chặt không buông tay bên kia của cô, trên đường đi líu rúi nói chuyện đùa cô vui vẻ.
Nắm tay Cảnh Nhan Hi bước vào nhà cũ của nhà họ Cảnh, nháy mắt Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy vô số ký ức cứ cuồn cuộn tràn về.
Năm đó cô cũng mang theo trẻ trung và bối rối đi theo Cảnh Liêm Uy đến nơi đây, gặp được bà cụ Cảnh, Vi Gia Huệ, Cảnh Nguyên Phước… Sau đó cô tích góp từng chút từng chút ký ức ở nơi này, vui có, không vui có, thậm chí còn có việc liên quan đến Mộc Yên Nhiên, tất cả cứ như vậy mà chắp vá thành quá khứ của cô, trẻ trung mà trúc trắc.
“Mẹ, mẹ đừng căng thẳng, ông nội bà nội đều rất tốt.” Cảnh Nhan Hi nhỏ giọng nói, ngẩng chiếc đầu nhỏ lên mà cất giọng trong trẻo an ủi mẹ, thậm chí còn vỗ vỗ vào cái ngực nhỏ của mình: “Mẹ, Nhan Hi sẽ bảo vệ mẹ, mẹ cứ yên tâm.”
Cong miệng mỉm cười, Ân Thiên Thiên đưa tay ra xoa đầu nhỏ của cô bé, sau đó lại nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Trên bậc thay xoay tròn quen thuộc, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước chậm rãi từ trên bậc thang đi xuống, tựa như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau vậy, khi đó họ vô cùng xoi mói cô, nhưng bây giờ nhìn thấy Ân Thiên Thiên, ánh mắt lại tràn đầy ý tốt! Cổ họng khẽ siết lại, lần đầu tiên Ân Thiên Thiên cảm thấy nơi này khiến cô xúc động…
Sau đó, Cảnh Liêm Bình cũng đi ra từ trong phòng, Cảnh Thiên Ngọc thì mang theo Trình Uyển từ nhà họ Trình đến, phía sau còn có Trình Thiên Kiều đi theo.
Phòng khách vốn dĩ trống rỗng của nhà họ Cảnh thoáng cái đã chứa đầy người, khi nhìn thấy tất cả những gương mặt quen thuộc kia xuất hiện trước mặt mình, Ân Thiên Thiên cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp nhưng cũng tràn đầy cảm giác áy náy.
Những người này đều coi cô là người thân…
Cảnh Nhan Hi sợ mẹ mình sợ hãi, cho dù Trình Uyển và Cảnh Nhan Tức đến tìm cô bé đi chơi cũng không hề rời đi, chỉ ở bên cạnh mẹ mình, cuối cùng vẫn là dưới sự đồng ý của ba Cảnh Liêm Uy mới rời xa Ân Thiên Thiên một lát, nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng liếc nhìn cô, dường như sợ Ân Thiên Thiên sẽ xảy ra chuyện gì.
Đã lâu rồi Vi Gia Huệ không gặp Ân Thiên Thiên, ngồi trước mặt cô cũng không tỏ ra nhiệt tình lắm, chỉ là ánh mắt nhìn cô lại rất dịu dàng.
Cả nhà tựa như mới chỉ không gặp ngày hôm qua nên nói rất nhiều rất nhiều chuyện, ai cũng không nhắc đến chuyện năm đó, cũng không nhắc đến chuyện của Tô Nương, dường như tất cả những chuyện này đều không tồn tại…
Sau đó mọi người bắt đầu chia bè kéo cánh, Cảnh Thiên Ngọc trông mấy đứa trẻ, Trình Thiên Kiều và Cảnh Liêm Uy thì đi đến một bên nói chuyện, Cảnh Nguyên Phước bình tĩnh ngồi ở nơi đó nói chuyện công ty với Cảnh Liêm Bình, thi thoảng hỏi tình huống của Đào Ninh một chút, mà lúc này cuối cùng Vi Gia Huệ cũng gọi cô vào trong phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, Ân Thiên Thiên căng thẳng đứng nơi đó không biết phải làm gì.
Vi Gia Huệ lấy một chiếc vòng tay xanh biếc trong suốt ở trong két bảo hiểm ra đưa đến trước mặt Ân Thiên Thiên, chiếc hộp nhung càng làm nổi bật sự cao quý thanh lịch của chiếc vòng tay này.
Ân Thiên Thiên kinh ngạc ngước mắt nhìn Vi Gia Huệ, chỉ thấy bà ta vẫn luôn tươi cười nhìn mình.
Lần đầu tiên, Vi Gia Huệ vẫn luôn đứng ở trên cao giữ dáng vẻ đoan trang thanh lịch đi đến trước mặt Ân Thiên Thiên, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nhỏ giọng cất lời: “Thiên Thiên, cảm ơn con…”
Một câu ‘cám ơn’ vừa nói ra, Ân Thiên Thiên không nhịn được rơi nước mắt, lắc đầu liên tục.
Cô có tư cách gì nhận lấy một câu ‘cảm ơn’ của nhà họ Cảnh chứ?
Cho dù bà cụ Cảnh không còn nữa, nhưng cuối cùng vẫn là mẹ cô hại chết cậu cả nhà họ Cảnh! Đối với người của nhà họ Cảnh mà nói, cô chính là một tên tội phạm! Chứ không phải người có được câu ‘cảm ơn’ này!
Vi Gia Huệ giơ tay lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa nói: “Thiên Thiên, con biết Liêm Uy là người thế nào không? Khi mẹ mới nhận nuôi nó, nó còn rất nhỏ nhưng đã tỏ ra vô cùng thông minh, trong lòng lại am hiểu rất nhiều chuyện, cộng thêm sau này nó đầu tư cổ phiếu, học y, việc nào cũng khiến nó ngày càng bình tĩnh, cũng ngày càng lạnh nhạt…”
Ân Thiên Thiên sững sờ lắng nghe, không thể không nói những điều Vi Gia Huệ nói đều là sự thật.
Thị trường chứng khoán cần sự bình tĩnh tuyệt đối, mà trên bàn giải phẫu cũng cần bình tĩnh, Cảnh Liêm Uy trở nên vô cùng máu lạnh, lúc đó thậm chí anh còn không coi hôn nhân là chuyện lớn, cũng không coi mình là chuyện gì to tát.
“Nhưng sau khi con xuất hiện mẹ phát hiện nó thay đổi, ngày càng có tình người hơn…” Vi Gia Huệ khẽ nói, đối với Cảnh Liêm Uy, thật sự không phải thái độ đối với một người con nuôi, anh cũng là con trai của bà ta, từ trước đến giờ đều không kém Cảnh Liêm Bình: “Biết quan tâm, biết che chở, biết chăm sóc người khác, con không biết lúc ấy mẹ kinh ngạc đến cỡ nào đâu? Mẹ vẫn cho rằng… cho rằng nó sẽ hãm sâu vào trong vòng xoáy báo thù cho ba mẹ không thoát ra được, thậm chí sợ rằng một ngày nào đó nó sẽ làm ra việc ngốc nghếch…”
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn vào mắt Vi Gia Huệ, trái tim không nhịn được thắt chặt lại.