Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 411






CHƯƠNG 411: NGHĨA TRANG TRẮNG
“Năm năm trước tao cũng dám làm, hơn nữa làm rất hoàn hảo! Ân Thiên Thiên, mày cảm thấy Cảnh Liêm Uy có bản lĩnh gì mà đưa được tao vào tù?” Tô Nương lớn tiếng cười nói, cả người cười đến run rẩy dựa vào vách tường sau lưng, cười đến chảy nước mắt: “Cảnh Liêm Uy lúc đó là một thằng ranh tí tuổi đầu, nó thì biết cái gì? Coi như bây giờ nó ở thành phố T một tay che trời, thì làm sao? Có bản lĩnh thì để nó tống tao vào đi!”
Đối với chuyện năm năm trước, Tô Nương có đủ lòng tin sẽ không xảy ra chuyện!
Đôi mắt Ân Thiên Thiên hơi hơi híp một chút, không trả lời Tô Nương, chỉ nghiêm túc quan sát đến ánh mắt của bà ta.
Tô Nương cười đủ mới ngưng được tiếng cười của mình, một tay chống vào cửa sổ sau lưng, nhẹ nói: “Ân Thiên Thiên, chúng ta đánh cược, xem là ai xảy ra chuyện trước!”
Nói rồi, không cho Ân Thiên Thiên cơ hội nói chuyện, xoay người đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Ân Thiên Thiên nhìn bóng lưng Tô Nương đến khi khuất dạng mới nặng nề thở dài một hơi, nhìn kỹ có thể thấy vết mồ hôi lạnh trên trán cô.
Tô Nương…
Hơn nhiều năm trước có thể đào thoát không thấy tăm hơi khi bị mọi người ở thành phố T truy đuổi, năm năm trước có thể tống tất cả những người làm hại mình vào tù, dạng này người đúng là không thể xem thường!
Đứng trong hành lang, Ân Thiên Thiên thở ra, nhưng đột nhiên bị mất phương hướng.
Bên trái là hướng Tô Nương rời đi, bên phải là phòng bệnh Cảnh Liêm Uy…
Khóe miệng cong lên khổ tâm cười, Ân Thiên Thiên quay người rời khỏi bệnh viện, đi ra ngoài đón xe đi thẳng đến nghĩa trang lớn nhất thành phố T, trên đường còn xuống xe mua một bó hoa tươi.
Nghĩa trang trắng, nghĩa trang xa hoa nhất thành phố T.
Nhà họ Cảnh mua một mảnh đất lớn ở đây, ở đó chôn tất cả người nhà họ Cảnh, khu vực xung quanh rất lớn, thậm chí không có những ngôi mộ khác. Lúc Ân Thiên Thiên đứng ở cửa nghĩa trang, bảo vệ còn không dám để cô vào trong dễ dàng.
“Cô gái này này, cô không phải người nhà họ Cảnh, tôi không thể tùy tiện để cô vào.” Bảo vệ nghĩa trang nghe nhàng nói, ngăn trước người Ân Thiên Thiên không cho cô vào, công việc này không dễ kiếm, lão không muốn mất việc: “Trong này là khu mộ nhà họ Cảnh, thân nhân của cô sẽ không ở trong đó đâu.”
Ân Thiên Thiên nâng bó hoa ẩm ướt trong tay, nhìn ông lão tóc hoa râm trước mặt: “Ông, cháu là cháu dâu mới cưới nhà họ Cảnh, hôm nay lần đầu tiên tới thăm tổ tiên, mong ông để cháu vào.”
Ông lão không dám tùy ý thả cô đi vào, thế nhưng nhìn cô cả người mặc áo đen tay cầm bó hoa, hình như là thật sự đi vào để bái kiến tổ tiên, chỉ khổ sở đứng tại chỗ xoa xoa tay của mình nói: “Cô bé à, không phải ta không đồng ý cho cháu vào, chỉ là mấy năm qua, ngày nào cũng có người nhà họ Cảnh tới, nếu là đến lúc đó bị bắt gặp sẽ không hay….”
Ân Thiên Thiên kinh ngạc mở to hai con mắt, nhẹ giọng hỏi một câu: “Mỗi ngày đều có người tới?”
Ai không có việc gì lại chạy đến khu mộ mỗi ngày?
“Thì đó, cậu ba nhà họ Cảnh, cũng không nhầm thì từ sáu năm trước ngày nào cũng đến…” Ông lão nhẹ nhàng nói, nhìn xem Ân Thiên Thiên khổ sở nói: “Cô nhóc, cô biết ai của nhà họ Cảnh không, nếu cô không nói ra được, tôi thực sự không dám để cô đi vào, nếu để cậu ba biết, bát ăn cơm của tôi khó giữ được…”
6 năm trước?
6 năm trước cô vừa ly hôn với Cảnh Liêm Uy, vừa mới mang thai Cảnh Nhan Hy, Cảnh Liêm Uy cũng vừa biết được… Cô là con gái Tô Nương.
6 năm trước, trong nháy mắt hốc mắc Ân Thiên Thiên hơi đỏ lên.
Anh ấy, rõ ràng tới bây giờ trong lòng anh vẫn chưa buông được, thế nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ bình tĩnh điềm đạm trước mặt cô. Người như vậy, cô phải mặt dày tới mức nào mới ở bên cạnh anh tới giờ?
Trong hốc mắt nước mắt lưng tròng, Ân Thiên Thiên siết chặt bó hoa trong tay, ngước mắt nhìn ông lão, nói: “Ông à, cháu là vợ… Cảnh Liêm Uy, cháu vừa mới về nước, bây giờ cháu đến bái tế ba chồng Cảnh Minh Đức và mẹ chồng Thụy Cẩm Hy, mong ông để cháu vào…”
Lúc cô nói tới tên hai người, ông lão sửng sốt một chút.
Kể cả người ngoài cũng có rất ít người biết chuyện thiếu gia nhà họ Cảnh, huống chi Ân Thiên Thiên còn nói ra đúng cái tên của con dâu mà nhà họ Cảnh chưa từng thừa nhận, nghiêm túc cẩn thận đánh giá Ân Thiên Thiên một chút, cuối cùng thì ông lão cũng quyết định để cô vào, chỉ hi vọng hôm nay cậu ba nhà họ Cảnh sẽ đến trễ…
Nói lời cảm ơn, sau đó Ân Thiên Thiên tiến vào nghĩa trang nhà họ Cảnh lần đầu tiên với tư cách người nhà họ Cảnh .
Trong nghĩa trang rộng lớn, hàng trăm bia mộ tôn vinh quá khứ oai hung của gia tộc, Ân Thiên Thiên nhìn từng cái một, cuối cùng nhìn thấy mộ Cảnh Minh Đức và Thụy Cẩm Hi, người nhà họ Cảnh tuy không công nhận Thụy Cẩm Hi, thế nhưng cuối cùng vẫn để bà ở trong khuôn viên mộ nhà họ Cảnh do sự kiên trì của Cảnh Liêm Uy.
Đứng trước bia mộ hai người, Ân Thiên Thiên nhìn phần trước mộ bọn họ bị quỳ đến mức nhẵn bóng, nước mắt không kìm được tuôn ra, rất nhanh đã mờ hai mắt…
Sáu năm.
Nếu không phải là hôm nay cô đột nhiên muốn đến thăm, nói không chừng cô sẽ mãi mãi không biết Cảnh Liêm Uy từ sáu năm trước ngày nào cũng đến trước mộ bố mẹ, thậm chí là mỗi một lần tới đều sẽ quỳ xuống, chỉ có quỳ thời gian dài mới khiến phần đất trước mộ bóng loáng như vậy…
Ân Thiên Thiên thả bó hoa trong tay xuống, run rẩy quỳ gối trước hai người chưa từng nhìn thấy, nhẹ giọng mở miệng nói: “Ba, mẹ, con là Thiên Thiên…”
Nghĩa trang Trắng vào đông, bốn phía không có dấu vết tuyết, thậm chí mặt đất cũng hơi ướt át, thế nhưng là Ân Thiên Thiên lại không cảm nhận được, giống như sáu năm qua bộ dáng mỗi một lần Cảnh Liêm Uy đều quỳ gối trước mặt bọn họ, từng chữ từng câu nói: “Con là… con gái Tô Nương, rất xin lỗi, ba mẹ, con khiến Liêm Uy khổ sở như vậy, con thậm chí còn không biết sáu năm qua mỗi ngày đều chịu đủ sự dày vò ở đây. Con cứ tưởng rằng anh ấy nói không để ý là thật sự không để ý, thế nhưng con lại quên, người như anh ấy không thể bạc tình như vậy…”
Anh ấy, cho tới bây giờ không phải người đa tình, cũng không phải người bạc tình bạc nghĩa.
Nhìn xem trên tấm bia hai gương mặt xa lạ, Ân Thiên Thiên nói tiếp: “Ba mẹ, con tới để nói xin lỗi, xin lỗi vì mẹ mình, bất luận thế nào con vẫn là con của bà ấy, đây là sự thật không thể chối cãi, đồng thời con cũng mong nhận được sự thông cảm của hai người, nhận được… lời chúc phúc từ hai người, con và Cảnh Liêm Uy rất vất vả mới đi tới hôm nay, con thật sự không muốn cứ như vậy từ bỏ…”
Dù cho biết rõ anh sẽ rất khó chịu, cô vẫn không muốn từ bỏ!
“Có lỗi, có lỗi, thật có lỗi với…” Nói xin lỗi khẽ, giọng Ân Thiên Thiên nức nở, ngoại trừ câu này thì cô thật sự không biết nói gì! “Có lỗi, thật có lỗi với…”
Không nói nên lời, Ân Thiên Thiên cứ quỳ trên mặt đất khóc như vậy, khu mộ lớn như vậy chỉ có tiếng khóc của cô vang lên vô cùng buồn bã, Ân Thiên Thiên cứ quỳ trước mộ hai người rất lâu cho đến khi rời đi trước sự thúc giục của ông lão…
Trở lại nội thành, Ân Thiên Thiên định đi đón Cảnh Nhan Hy, biết Vi Gia Huệ đã đón Cảnh Nhan Hy, cô vội vàng gọi cho Vi Gia Huệ.
“Bà Cảnh…” Điện thoại vừa kết nối, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên không biết làm thế nào, nhưng gọi một câu, tiếp đó hỏi: “Nhan Hy ở chỗ của bà sao?”
Vi Gia Huệ cũng không quen với cách xưng hô như vậy, nhưng cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nói: “Ừ, Nhan Hy hôm nay ở chỗ ta, Liêm Uy ở đó con để ý một chút, miễn cho đến lúc đó luống cuống tay chân.”
“Vâng, được, con biết rồi.” Đối với sự sắp xếp của Vi Gia Huệ, dù cô có ý kiến cũng không dám nói…
Cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên đón xe đi thẳng đến bệnh viện, chỉ là vừa mới đến bệnh viện đã nhìn thấy bên ngoài phóng viên vây quanh, ai cũng muốn chiếm tin tức trang nhất về Cảnh Liêm Uy, thận trọng đi vào từ cửa hông, Ân Thiên Thiên đi thẳng về phòng bệnh Cảnh Liêm Uy, không nghĩ rằng đi tới gần lại nghe thấy từng câu.
“Cậu ba nhà họ Cảnh, tôi mới là đại tiểu thư nhà họ Ân, người anh cưới không nên là tôi sao?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, Ân Thiên Thiên cười không thành tiếng.
Ân Tinh đã ngu như thế từ lúc nào?
Đẩy cửa ra, Ân Thiên Thiên đi vào làm như không thấy sự tồn tại của cô ta, đi đến cầm quần áo đang treo ném lên giường, tiếp đó dặn Cát Thành Phong thay quần áo cho Cảnh Liêm Uy: “Ở đây nhiều ruồi lắm, hay là chúng ta về nhà nghỉ ngơi, nhỡ ở lâu lại không khá hơn…”
Một câu nói, Cảnh Liêm Uy mím môi cười trộm, ngoan ngoãn đi tới một bên thay quần áo, để lại Ân Tinh cho Ân Thiên Thiên xử lý.
Xoay người Ân Thiên Thiên đứng trước mặt Ân Tinh, ngửa đầu mở miệng: “Cô Ân, xin hỏi cô tới nơi này có chuyện gì không?”
Đã lâu không gặp hai người bạn gặp nhau, giờ khắc này Ân Tinh chỉ tiếc không thể xé xác Ân Thiên Thiên ra!
Nếu không phải là cô ta, cô mới đúng là đại tiểu thư nhà họ Ân, gả đến nhà họ Cảnh là cô, cô ta không chỉ đoạt thân phận của cô, còn làm cho bây giờ toàn bộ nhà họ Ân chướng khí mù mịt!
Ngày đó sau khi Ân Thiên Thiên đi náo loạn một hồi, Ân Thiên Tuấn biến mất cả ngày, gấp đến mức người trong nhà xoay vòng vòng! Cũng may sau đó Ân Thiên Tuấn về nhà, nếu không Lý Mẫn còn phải báo cảnh sát!
Nghĩ tới những thứ này, Ân Tinh lập tức vênh mặt hất hàm đứng lên, tiến lên một bước tới gần Ân Thiên Thiên nói: “Ân Thiên Thiên, cô có ý tốt hỏi tôi à? Cô đoạt thân phận đại tiểu thư nhà họ Ân của tôi, cướp người của tôi, cướp con của tôi, những thứ cô có bây giờ đều là của tôi! Là cô, tu hú chiếm tổ, đoạt thân phận của tôi cướp hết tất cả mọi thứ thuộc về tôi! Hôm nay tôi đến đây để cướp mọi thứ thuộc về mình!”
Phải nói, năm năm qua sự kiêu ngạo và dâm loạn đã hiện hết trên người Ân Tinh, năm năm trước cô ta ít nhiều vẫn là có chút thông minh, ít nhất sẽ không bởi vì một câu nói của Ân Nhạc Vy mà bị kích ngòi, bây giờ càng ngày càng lộ ra vẻ ngu ngốc!
Sau đó, Ân Tinh còn nói gì đó, nhưng Ân Thiên Thiên không muốn nghe, trực tiếp cắt lời cô ta, nói: “Ân Tinh, nhớ thân phận mình, bây giờ cô là đại tiểu thư nhà họ Ân, mọi cử động đại diện cho nhà họ Ân, đừng tùy tiện thể hiện tính tình của cô, cũng đừng tùy tiện đắc tội ai, cô muốn Cảnh Liêm Uy, muốn vào nhà họ Cảnh. Tùy cô, chỉ cần cô có bản lĩnh, nhưng mà mời cô chọn tốt thời điểm thuận lợi để nói chuyện với Cảnh Liêm Uy, đừng tiếp tục làm loạn trong bệnh viện!”
Ở đây là Nam Tự, là chỗ làm việc của Cảnh Liêm Uy, cô ta làm loạn thế là có ý gì?
Bị Ân Thiên Thiên hung hăng mắng một trận, sắc mặt Ân Tinh đỏ bừng, đứng tại chỗ lườm cô chằm chằm! Cũng làm cho cô ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần…