Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 40: Chồng em tên là cảnh liêm uy!




Cảnh Liêm Uy thương xót ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, mặc cho cô khóc than oán giận anh. Mãi đến khi tâm trạng cô hơi bình tĩnh lại rồi anh mới bế cô lên, hoàn toàn coi những người có mặt và gã quản lý đã đau đến hôn mê như không khí mà ôm người con gái đã ngất đi rời khỏi căn phòng đó...

Để lại một đám người đằng sau, tất cả đều kinh ngạc nhìn đôi vợ chồng trẻ.

Cảnh Liêm Uy vội vàng đưa Ân Thiên Thiên trở về bệnh viện, sau khi đưa cô cho một bác sĩ quen, anh im lặng đợi trước cửa phòng. Cặp mắt phượng lóe lên, đôi môi mỏng mím lại, Cảnh Liêm Uy đi sang bên cạnh gọi một cuộc điện thoại, chỉ nhẹ giọng căn dặn một câu: “Thành Phong, chuẩn bị đi, tôi muốn Trương thị hoàn toàn biến mất!”

Ở đầu dây bên kia, Cát Thành Phong hơi sửng sốt rồi lập tức đáp lời.

Một lúc lâu sau, bác sĩ khám cho Ân Thiên Thiên đi ra, một bác sĩ nữ tuổi trung niên thấy Cảnh Liêm Uy thì không khỏi lắc đầu tỏ vẻ bất mãn với anh, bà nhẹ giọng trách cứ: “Cảnh Liêm Uy cậu thế là sao hả? Những vết thương nhẹ thì không nói tới, da đầu cũng suýt nữa thì rách toạc ra rồi, cậu bạo hành gia đình à?”

Cảnh Liêm Uy im lặng lắc đầu, nghiêng người đi vào phòng bệnh.

Ân Thiên Thiên đang yên tĩnh ngủ trên giường bệnh, đôi lông mày thanh tú của cô cau chặt, dường như còn chưa tỉnh lại từ cơn ác mộng. Cảnh Liêm Uy ngồi bên giường Ân Thiên Thiên, dịu dàng nắm tay cô, nhìn gương mặt bị bôi thuốc khắp nơi, lòng anh đau đớn vô cùng...

Bác sĩ nữ theo vào, thấy vẻ đau lòng của Cảnh Liêm Uy thì thở dài. Tất nhiên bà biết Cảnh Liêm Uy sẽ không bạo hành, vừa rồi chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi. Sau khi thấy Cảnh Liêm Uy yên lòng rồi bà mới nói tiếp: “Vừa rồi tôi đã kiểm tra tổng quát, vết thương trên người chỉ vài ngày là khỏi. Nhưng trên phương diện tinh thần thì không biết có ảnh hưởng gì không. Đợi đến khi cô bé tỉnh lại cậu hãy cố gắng khuyên bảo cô bé.”

Cảnh Liêm Uy thậm chí không có thời gian ngẩng đầu nhìn bác sĩ Dương, anh chỉ đáp khẽ: “Cảm ơn bác sĩ Dương.”

Bác sĩ Dương cũng không để bụng, bà dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài, để hai người im lặng trong phòng.

Ân Thiên Thiên ngủ rất lâu, mãi đến sáu giờ chiều cô mới tỉnh lại. Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy lóe lên, đến lúc này anh mới hoàn toàn thả lỏng.

Cảnh Liêm Uy hơi nghiêng người về phía trước, dịu dàng gọi: “Thiên Thiên.”

Vừa tỉnh lại, Ân Thiên Thiên còn chưa tỉnh táo, trong đôi mắt mờ mịt hiện lên vẻ hoảng sợ, mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi êm dịu khiến người ta an lòng kia, ánh mắt cô mới dần dần có tiêu cự, nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Liêm Uy đang ngồi bên mép giường nghiêng người, thấy Ân Thiên Thiên thì hơi nhếch môi, nhẹ giọng hỏi: “Có đói không?”

Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Ân Thiên Thiên không kìm được nước mắt. Cô mím chặt môi, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào anh.

Cô còn nhớ trước khi đến Nocturne cô đã gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh có muốn cùng ăn cơm tối hay không. Mà khi cô ngủ dậy, Cảnh Liêm Uy lại chỉ hỏi cô “có đói không”, như thể tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Cô chẳng qua chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại thì người chồng của cô đã dịu dàng ở bên...

Bỗng nhiên Ân Thiên Thiên choàng tay lên cổ Cảnh Liêm Uy, vùi mặt vào hõm vai anh, vừa khóc vừa nói năng lộn xộn...

“Cảnh Liêm Uy, vì sao anh lại đến muộn như vậy? Anh có biết em chờ anh lâu lắm không?”

“Cảnh Liêm Uy, em rất sợ, thật sự rất sợ...”

“Cảnh Liêm Uy, anh biết không, nếu bị nhúng chàm rồi, em sẽ không sống tiếp nữa...”

...

Từng câu từng câu như lưỡi dao khoét vào lòng Cảnh Liêm Uy. Đặc biệt là câu nói nếu bị nhúng chàm sẽ không sống tiếp kia càng làm trái tim Cảnh Liêm Uy nhói lên.

Theo điều tra của anh, trước giờ Ân Thiên Thiên luôn là một cô bé học giỏi đa tài. Nhưng từ năm năm trước, danh tiếng của cô càng ngày càng tệ, nguyên nhân vì sao anh cũng rất rõ. Thậm chí trước ngày hôm nay anh vẫn cho rằng trong bốn năm qua lại với Hướng Thực, Ân Thiên Thiên đã không còn tấm thân trong trắng nữa rồi. Nhưng bây giờ lại nghe được những lời này của cô...

Thực chất Ân Thiên Thiên là một cô gái rất truyền thống, cô sẽ chỉ trao cuộc đời mình cho người đàn ông đáng để cô tin tưởng. Trước khi kết hôn, cô sẽ không đánh mất bản thân. Hiện giờ tuy đã kết hôn với Cảnh Liêm Uy, nhưng trước khi tình cảm đạt đến mức độ nhất định, cô sẽ không phó thác bản thân mình. Cô không có gia cảnh to lớn, cũng không có năng lực đứng trên tất cả mọi người, càng không có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Cô chỉ có chính bản thân mình, cô muốn đối xử tốt với bản thân hơn một chút, tốt với người chồng tương lai của cô hơn một chút...

Hôn nhân, tình yêu, thời khắc không còn thiếu điều gì nữa mới là lúc Ân Thiên Thiên cô trở thành phụ nữ.

Cảnh Liêm Uy ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô. Thấy cô có thể khóc òa lên, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy yên tâm hơn, như vậy chí ít trong lòng Ân Thiên Thiên cũng không quá để tâm chuyện này.

Cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng khóc xong, cô cứ vùi vào lòng Cảnh Liêm Uy mà thút thít, cũng không động đậy gì nữa.

Cảnh Liêm Uy hơi thẳng người lên, cúi xuống nhìn đôi mắt khóc đến mức sưng đỏ của cô, anh đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên. Thấy là số của Cát Thành Phong, Cảnh Liêm Uy cũng không tránh Ân Thiên Thiên: “Thành Phong.”

Ân Thiên Thiên ngồi dậy, sau khi khóc một hồi, trong lòng cô đã thoải mái hơn nhiều. Da đầu vẫn còn hơi đau, Ân Thiên Thiên nhíu mày im lặng đợi Cảnh Liêm Uy nói chuyện xong, không ngờ Cảnh Liêm Uy chỉ nghe người bên kia nói, đôi mắt thi thoảng lướt nhìn cô một cái...

Phút chốc Ân Thiên Thiên liền có cảm giác đã xảy ra chuyện gì rồi.

Quả nhiên Cảnh Liêm Uy bỏ điện thoại xuống, che mic lại nói khẽ: “Thiên Thiên, chuyện chiều nay đã truyền ra ngoài rồi.”

Sắc mặt Ân Thiên Thiên lập tức trắng bệch.

Truyền ra ngoài?

Ân Thiên Thiên đột nhiên muốn cười, thật sự rất muốn cười. Chuyện này truyền ra ngoài nghĩa là thế nào, ai cũng hiểu rõ. Có lẽ sẽ có người nhìn thấy cô gắng sức giãy giụa, thậm chí thà máu me khắp người cũng không muốn để gã đàn ông kia chạm vào một chút. Nhưng số người bàn tán sẽ nhiều hơn, bàn tán Ân Thiên Thiên cô “đạo đức suy đồi, không có phẩm giá”!

Cảnh Liêm Uy ngừng một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ nhà họ Cảnh cũng biết rồi.”

Ân Thiên Thiên vốn đang muốn cười to đột nhiên sững lại, quay đầu ngơ ngác nhìn Cảnh Liêm Uy.

Nhà họ Cảnh cũng biết à?

Tình huống như vậy thì cho dù trước đây cô cố gắng nhường nào, nhà họ Cảnh cũng sẽ không chấp nhận cô. Ngay cả Cảnh Liêm Uy... có lẽ cũng sẽ không muốn dính dáng gì đến con người phiền phức như cô. Thế thì cô nên làm thế nào bây giờ?

Cảnh Liêm Uy thở dài, anh đang chuẩn bị lên tiếng thì Ân Thiên Thiên đã nói trước.

Ngôn từ không hề dễ chịu.

Ân Thiên Thiên nhìn chòng chọc vào cái chăn trước mặt, nhẹ giọng nói: “Cảnh Liêm Uy, có phải chúng ta sắp ly hôn rồi không?”

Giọng cô đầy tủi thân, cuộc hôn nhân này trước giờ không nằm trong sự khống chế của cô, hiện giờ hình như cũng không nằm trong sự tay Cảnh Liêm Uy nữa. Cuộc hôn nhân của bọn họ bắt đầu từ một câu hỏi, xác định từ một câu khẳng định, mà đến hôm nay, lại bị dư luận phá tan rồi...

Từ khi bắt đầu, cuộc hôn nhân này đã giống như hướng đi của dư luận toàn thành phố T, mang theo cái nhìn và quan điểm của người ngoài cuộc.

Cảnh Liêm Uy nhíu chặt hàng mày, anh đưa tay dịu dàng niết cằm Ân Thiên Thiên, bờ môi nhỏ của cô đã xám ngoét, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự kinh ngạc.

Ân Thiên Thiên im lặng để mặc cho động tác của người đàn ông trước mắt, ánh mắt cô lóe lên sự giải thoát, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt. Giọt nước mắt này so với những giọt nước mắt trước kia càng khiến người ta đau lòng hơn.

Chưa bao giờ nghĩ đến, cuộc hôn nhân đầu tiên của cô lại kết thúc như vậy.

Chưa bao giờ nghĩ đến, cuộc hôn nhân đầu tiên của cô dễ dàng động lòng như vậy.

Chưa bao giờ nghĩ đến, cuộc hôn nhân đầu tiên của cô lại không nỡ buông bỏ đến thế.

Dường như nhận ra được cảm xúc bi thương của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nổi giận, nếu có thể anh thật muốn lôi Ân Thiên Thiên cô ra đánh cho một trận!

Đến bây giờ Ân Thiên Thiên vẫn chưa học được cách tin tưởng anh.

Hồi lâu Cảnh Liêm Uy mới buông Ân Thiên Thiên ra, giọng anh mang theo khí phách của người nhà họ Cảnh: “Ân Thiên Thiên, về sau nếu em còn không tin tưởng anh, thì chúng ta sẽ thật sự ly hôn!”

Ân Thiên Thiên nghe vậy thì sững sờ, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại. Mãi đến khi Cảnh Liêm Uy cầm lấy chiếc điện thoại bị bỏ quên nãy giờ nói gì đó, Ân Thiên Thiên mới lấy lại tinh thần, song ánh mắt cô như không thể tin nổi.

Sau khi Cảnh Liêm Uy cúp điện thoại rồi, Ân Thiên Thiên vẫn không hiểu.

Vì sao, cho dù gặp phải chuyện như vậy, Cảnh Liêm Uy vẫn không muốn ly hôn với cô ư?

Bị cắm sừng trước khi cưới, bao nhiêu người đàn ông có thể nhẫn nhịn được chứ? Một đứa con gái danh tiếng thối nát như cô có tài đức gì để Cảnh Liêm Uy che chở chứ?

Vấn đề này chính Cảnh Liêm Uy cũng không biết, điều duy nhất anh biết, chính là anh không muốn nhìn thấy Ân Thiên Thiên đau lòng.

Trong phòng bệnh trống trải, Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh Liêm Uy mua đồ ăn rồi, cô liền ở trong phòng một mình, chiếc điện thoại đã tắt máy để trên tủ đầu giường bên cạnh. Ân Thiên Thiên biết, bây giờ những người bên ngoài chắc chắn đang tìm cô khắp nơi, nhưng trừ Cảnh Liêm Uy, không ai biết cô đang ở đâu.

Chuyện hôm nay truyền ra ngoài, Ân Thiên Thiên không cần nghĩ cũng biết ngoài kia nhất định sẽ vô cùng “náo nhiệt”, mà Cảnh Liêm Uy cũng đang phải gánh chịu áp lực từ nhà họ Cảnh. Suy nghĩ hồi lâu, Ân Thiên Thiên vẫn mở điện thoại ra, xem lướt qua đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đầy màn hình. Phần lớn là người nhà họ Ân, sau đó chính là người nhà họ Cảnh. Mà trong tin nhắn, ngoại trừ tin nhắn quan tâm của bạn bè thì đập vào mắt Ân Thiên Thiên chỉ có tin nhắn trả lời của Cảnh Liêm Uy.

Cô nhẹ nhàng mở ra. Giây phúc đó, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy trái tim mình đã rơi vào tay người đàn ông tên Cảnh Liêm Uy, không thể thu hồi lại được nữa.

“Ân Thiên Thiên, đây là lần cuối cùng. Mong em hãy nhớ cho kĩ, chồng em tên là Cảnh Liêm Uy!”

Dường như cô còn có thể nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, nghe thấy giọng nói bá đạo của anh, nhưng những điều ấy lại khiến trái tim cô ấm áp. Khi cả thế giới vứt bỏ cô, không kịp cứu vớt cô, lần nào cũng là anh ở bên cô chống lại mưa gió bão bùng. Vậy thì lần này, hãy đổi lại là cô đi, để cô thử một lần chống đỡ cuộc hôn nhân của bọn họ...

Ân Thiên Thiên tìm số điện thoại của bà cụ Cảnh, hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút gọi, gọng nói còn giả vờ bình tĩnh: “Cháu chào bà, cháu là Thiên Thiên...”