Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 357






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 357: TẤT CẢ SỰ THẬT
Ân Thiên Thiên, người thảm hại nhất trên thế giới sẽ không bao giờ là cô, người đau khổ nhất cũng sẽ không bao giờ là cô!” Mộc Yên Nhiên tiếp tục, đôi mắt đầy sự tàn nhẫn. Chúa mới biết cô ta đã muốn nói với cô từ rất lâu rồi, thậm chí đã đột nhập vào biệt thự để bảo Ân Thiên Thiên tham dự đám cưới của cô ta. Cô chỉ muốn nói với Ân Thiên Thiên trước cả thế giới rằng cô và Cảnh Liêm Uy sẽ không bao giờ có thể! “Ân Thiên Thiên, 22 năm trước, ở sân bay thành phố T có một vụ tai nạn. Chiếc máy bay chở ba mẹ tách ra khỏi cậu bé mới năm tuổi Cảnh Liêm Uy. Tuy nhiên, mẹ cô đã gây ra tai nạn, giết chết ba mẹ Cảnh Liêm Uy! Khi máy bay rời khỏi quỹ đạo chưa đầy mười mét, ‘bùm’, một tiếng nổ phát ra trước mặt Cảnh Liêm Uy…”
Theo lời của Mộc Yên Nhiên, Ân Thiên Thiên dường như cũng đã đến được hiện trường.
Cô nhìn thấy sân bay rộng lớn, thấy cậu bé Cảnh Liêm Uy miễn cưỡng nói lời tạm biệt với ba mẹ, nhìn thấy vẻ ngoài ấm áp và tốt bụng của đôi vợ chồng trẻ, nhưng trong nháy mắt, cô thấy chiếc máy bay nổ tung những tia lửa trên bầu trời, Cảnh Liêm Uy đứng trong sân bay nước mắt rơi lã chả, điên cuồng gõ nhẹ vào kính gọi ‘ba ơi’, ‘mẹ ơi’…
Nhưng mẹ cô vẫn vô cảm mà đi ngang qua anh…
Ngay lập tức, nước mắt của Ân Thiên Thiên lăn dài trên má…
“Ân Thiên Thiên, người mẹ Tô Nương của cô đã giết chết ba mẹ của Cảnh Liêm Uy vô tội! Ngay từ đầu hai người vốn đã đối lập!” Mộc Yên Nhiên buông Ân Thiên Thiên, nói từng câu từng chữ: “Cô là con gái của kẻ thù giết ba anh ấy. Cô nghĩ sao anh ấy sao phải trân trọng cô? Sao anh ấy phải yêu thương chiều chuộng cô? Sao anh ấy phải quan tâm đến cô?”
Lúc này Ân Thiên Thiên cảm thấy mình không còn là chính mình nữa…
Vô số cảnh tượng loé lên trong não cô. Khi Cảnh Liêm Uy lướt qua cô nói hai người sẽ ly hôn, Cảnh Liêm Uy biết cô đang mang thai một đứa bé nên đã phấn khích đến độ trông chẳng khác nào một đứa trẻ. Mỗi thời khắc Cảnh Liêm Uy nhìn cô giãy giụa vô biên, và ngay cả khi… anh nói lên những lời nói dối thật xinh đẹp, rằng mẹ cô là một người rất xinh đẹp và thanh lịch…
Cô đã đuổi theo anh hỏi mẹ cô tốt bao nhiêu?
Khuôn mặt cô nô nở đầy nụ cười kiêu ngạo khen mẹ mình trước mặt anh?
Cô thích thú rủ anh đi tìm mẹ, nghĩ rằng đó là mẹ vợ của anh?

Đột nhiên, Ân Thiên Thiên muốn cười, thật sự rất muốn cười…
Rốt cuộc cô là loại phụ nữ xấu xa đến thế nào chứ? Có thể xát muối và đâm một con dao như thế vào lòng Cảnh Liêm Uy…
Người Tô Nương hại chết là ba mẹ anh! Cảnh Liêm Uy chắc là phải có loại tâm lý mạnh mẽ và tình yêu sâu đậm nào đó lắm mới có thể đi được cùng cô đến vị trí hiện tại nhỉ? Cô lấy cái hồi đáp anh đây?
Khi anh chống lại lương tâm khen mẹ cô, có phải trong lòng anh cảm thấy áy náy với ba mẹ mình đến mức muốn chết đi không? Khi anh nói những điều đó để làm cô thấy hạnh phúc, có phải trong lòng anh đầy những dằn vặt với chính mình không? Anh đã gánh vác hết mọi thứ trên lưng, cố gắng để dệt nên tương lai của hai người…
Còn cô thì sao?
Cô đang làm gì chứ?
Cô cứ phàn nàn rằng anh không yêu cô, anh không thương cô, anh không bảo vệ cô…
Cô cảm thấy anh chiếu lệ cô, cô cảm thấy anh đã phản bội cô, cô cảm thấy mình đã chịu vô số tổn thương!
Nhưng bây giờ Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy, anh xứng đáng có được vị trí như ngày hôm nay!
Cô cứ luôn miệng yêu cầu Cảnh Liêm Uy tin tưởng cô, nhưng cô thì chưa bao giờ làm điều này!
Cắn chặt môi, Ân Thiên Thiên bật khóc, run rẩy khắp người!
Mộc Yên Nhiên hài lòng nhìn Ân Thiên Thiên, nụ cười trên khoé miệng lần đầu tiên rạng ngời từ tận đáy lòng!
Người như Ân Thiên Thiên không xứng đáng với tình cảm của Cảnh Liêm Uy!
Cô không nhìn thấy sự nhượng bộ, nỗ lực miệt mài và bao dung của anh, cô chỉ nhìn thấy chính mình…
Rốt cuộc, cô cũng chỉ là một người ích kỷ bảo vệ mình khỏi nỗi sợ tổn thương…
Đứng thẳng dậy, Mộc Yên Nhiên đứng lặng lẽ theo dõi sự phát triển của vấn đề. Cô biết vấn đề này sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng cô ta có thể không còn chỗ để tham gia nữa. Khoảnh khắc điện thoại reo, Mộc Yên Nhiên quay đầu lại rời khỏi đây không chút do dự. Chiếc váy cưới lộng lẫy và phức tạp đầy thanh tao và cô đơn…
Chỉ là cô không có được Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên cũng sẽ không bao giờ có được!
Trên hành lang yên tĩnh, Ân Thiên Thiên cắn chặt tấm ga trải giường, cắn môi mình, cho đến khi cô cảm thấy mùi tanh trong miệng, cô mới thả ra, ngay lúc cô thả ra, Ân Thiên Thiên nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, chỉ đứng chân trần trên đất. Sau ca phẫu thuật, cơ thể yếu ớt của cô không thể đứng vững được. Vuơn tay ra giữ chiếc giường không lệch đi, Ân Thiên hung hăng ngã xuống, chiếc giường trên đất phát ra tiếng động lớn…
Nằm trên đất, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên rơi nước mắt. Cô không thể cảm nhận được nỗi đau của mình hay là sự lạnh lẽo của mặt đất, cô chỉ cảm thấy cả thế giới bây giờ đều là sắc đen!
Mẹ cô, mẹ cô là gái hạng sang được mọi người thành phố T biết đến, còn ba cô là người ăn xin mà ngay cả mẹ cô cũng không biết? Hơn nữa, mẹ cô… thực sự đã giết ba mẹ của Cảnh Liêm Uy!
Sao cô có thể chấp nhận được sự thật này? Sao cô có thể thừa nhận được?
Cô nhớ khi Cảnh Liêm Uy nói về việc ly hôn, cô nhớ bộ dạng của Cảnh Liêm Uy dù ngay cả sau khi ly hôn anh vẫn không muốn rời đi, lúc đó anh đã buồn đến như thế nào? Ba mẹ anh sẽ cảm thấy như thế nào sau khi biết tất cả những chuyện này? Cảnh Liêm Uy yêu ba mẹ nhiều như vậy, hàng năm anh phải đến thăm ba mẹ vào ngày giỗ của họ, nhưng anh thực sự đã kết hôn với con gái của kẻ thù…
“Hahaha…” Đột nhiên, Ân Thiên Thiên nằm trên đất bật cười, nước mắt cô hình thành một vũng nước trên mặt đất: “Haha… hahaha…”
Giống như một kẻ điên, như Cảnh Liêm Uy đã đoán, Ân Thiên Thiên không thể chấp nhận được thân thế này, không kể rằng Mộc Yên Nhiên còn nói với cô điều đó, cú sốc lớn không chỉ rửa não cô, mà còn rửa cả cô! Thế giới quan của cô, nguyên tắc ‘tự bảo vệ’ mà cô luôn bảo vệ, lúc này hoàn toàn sụp đổ…
Lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, Ân Thiên Thiên biết họ đang ở trong hành lang cách góc không xa, cô loạng choạng đứng đó vịn bức tường. Lần đầu tiên Ân Thiên Thiên cảm thấy mình sẽ không dám nhìn Cảnh Liêm Uy…
Đứa trẻ trong bụng Đào Ninh chắc chắn không phải là của anh.
Bây giờ cô đã biết, nhưng đã quá muộn. Nếu niềm tin của cô có thể đến sớm hơn một chút, hai người cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay! Cắn chặt môi, Ân Thiên Thiên cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, cuối cùng giữa đôi mắt đẫm lệ mông lung, cô vội vã bước chân trần vội vã đi thẳng đến bốn người đàn ông vẫn đang đối đầu nhau…
Vấn đề này, cuối cùng cô vẫn nên đặt một dấu chấm tròn xuống!
Đứng trước Ân Thiên Tuấn, Đổng Khánh và Trần Vũ, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy tất cả sự kiên nhẫn của mình đều đã bị sử dụng hết!
Thiên Thiên hiểu lầm rồi, cô hiểu lầm rồi…
Đứa trẻ trong bụng Đào Ninh không phải là của anh, mà là của Cảnh Liêm Bình…
“Cút ra!” Sau khi giải thích, những người trước mặt anh vẫn có thái độ hoài nghi. Cảm xúc của Cảnh Liêm Uy đang trên bờ vực bùng phát, nhưng trước khi những người trước mặt anh có thể động đậy, anh thấy Ân Thiên Thiên đang chạy về phía họ cách đó không xa…
Mọi người đều theo bản năng quay đầu nhìn cô. Mặt trời mùa thu chiếu xuyên qua kính bệnh viện, rơi xuống má, đầu tóc và ngón chân trần của Ân Thiên Thiên. Rõ ràng là rất chật vật, nhưng cô vẫn rất đẹp trong mắt Cảnh Liêm Uy.
Ân Thiên Thiên khóc lóc vọt tới trước mặt họ, cô cắn chặt môi, hung hăng tát vào mặt Cảnh Liêm Uy không do dự…
Bốp!
Âm thanh giòn giã giống như tình cảm lung lay sắp đổ giữa hai người, dường như đó cũng là tất cả mọi thứ trôi qua giữa hai người…
Cơn đau trong lòng bàn tay nhanh chóng lan đến trái tim cô, Ân Thiên Thiên kiên quyết kiềm chế mọi cảm xúc trong lòng, nhìn thẳng vào anh nói to: “Cảnh Liêm Uy! Anh làm như vậy có xứng đáng với tôi không? Đào Ninh là bạn thân của tôi đấy! Sao anh lại có thể nhúng chàm với cô ấy? Sao anh có thể dể cô ấy mang thai con của anh? Sao anh có thể xứng đáng với tôi?”
Một câu phát ra, cả khuôn mặt Cảnh Liêm Uy đều tối sầm lại.
Mọi người đều có thể nghi ngờ việc này, nhưng Ân Thiên Thiên là người duy nhất không thể!
Cả thể giới đều có thể hiểu lầm anh, nhưng chỉ có Ân Thiên Thiên là không thể!
Đưa tay kéo mạnh cổ tay Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy hỏi gay gắt: “Ân Thiên Thiên, em có biết em đang nói gì không?”
Anh biết Ân Thiên Thiên thiếu cảm giác an toàn, cũng biết Ân Thiên Thiên không tin tưởng anh, nhưng anh cảm thấy ít nhất Ân Thiên Thiên nên tin tưởng anh trong vấn đề này! Dù ban đầu cô có hoài nghi, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô vẫn sẽ tin tưởng anh thôi! Ít nhất anh chưa từng che giấu lòng với cô!
Cả thế giới đều biết anh yêu cô, chẳng lẽ cô lại không biết?
Mặt trời chiếu vào mắt Ân Thiên Thiên, nhưng đôi mắt đỏ lại nhìn thẳng vào lòng bàn tay lớn đang giữa cổ tay mình ở trước mặt. Ân Thiên quay đầu cứng ngắc, phớt lờ sự tham lam trong lòng, nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy, nói: “Cảnh Liêm Uy, anh biết Đào Ninh là bạn thân của tôi mà, anh biết cô ấy là vợ của Đổng Khánh mà, anh biết… biết tôi sẽ không nghi ngờ hai người mà, nhưng anh lại làm điều đó, việc này so với hung hăng tát tôi một cái thật mạnh, có gì khác biệt?”
Cô không tin!
Cô không tin!
Cô không tin!
Cô thật sự không tin chút nào!
Tuy nhiên, cô không thể đối mặt với anh!
Đối mặt với anh bằng thân thế này, đối mặt với anh với kiểu người mẹ này, đối mặt với anh với kiểu bản thân như thế này… mọi thứ khiến cô mất hết can đảm ngay lập tức, cô không dám yêu anh, không dám nói lời yêu anh. Không dám làm ô uế anh!
Cô không dám mong cầu thiên hoang địa lão của anh, không dám mong cầu bạch đầu giai lão cùng anh…
Hiện tại tất cả sự thật đã được hé mở, cô đã mất tất cả tư cách…
Cô thể để một bản thân như thế này cùng anh từ từ già đi…
Không nên là cô, không nên là cô…
Dù là ai, cũng không nên là cô!
Nếu khi đó cô không tìm anh trên phố, không cầu hôn anh trên phố, có phải anh đã tuỳ ý trả thù cô, có phải anh sẽ có thể tuỳ ý có lỗi với cô, có phải anh sẽ có thể bỏ qua cảm xúc và suy nghĩ của cô không?
Bỗng Nhiên, Ân Thiên Thiên vô cùng hối hận khi ấy ở trên phố hỏi anh có dám kết hôn với mình không…
Tất cả sự thật được phô bày nhưng Ân Thiên Thiên không còn dũng cảm đối mặt với anh…
Nói cho cùng, có lẽ tình cảm này đã tới lúc phải kết thúc…
Chỉ là cho dù là ai đi nữa cũng không muốn buông bỏ, chỉ đợi thời gian có để ý không thôi.