Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 349






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 349: CÔ THỀ!
Vừa tiến đến, ông lão giật mình.
Trong phòng như là gặp cướp, khắp nơi đều là mảnh sứ vỡ và đồ đạc lộn xộn, mà trên thảm ở phòng khác, có một người phụ nữ nửa ngưới dưới nhuộm đầy máu tươi ôm bụng mình đau khổ đợi ông đến cứu!
Nhanh chóng thả lồng chim trong tay ra, ông cụ cầm điện thoại người già của mình gọi cho bệnh biện, lại vội vàng gọi người bạn già trong nhà đến, hai người luống cuống tay chân chờ xe cấp cứu đến…
Chỉ là lúc này cái radio ông lão để xuống bên cạnh không ngừng đưa tin về hôn lễ hoành tráng ngày mai…
“Nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc đều là gia tộc lớn có tiếng tăm ở thành phố T, mặc dù người nhà họ Mộc thưa thớt, nhưng mà nhà họ Mộc trước nay chưa từng thiếu người mới, trước hôn lễ, gia tộc họ Mộc khổng lồ vì Mộc Long và Tử Dương rời đi cùng với ông cụ Mộc Quốc Chính vào tù mà rơi vào tay Mộc Yên Nhiên , lúc này có một người phụ nữ học vấn cao vì nhà họ Mộc mà mở ra tương lai sáng lạn…”
“Nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc đã có hôn ước từ nhỏ, lúc này kết hôn xem như là thực hiện lời hứa năm đó, vì vậy bà cụ nhà họ Cảnh rất thích đứa bé mình trông lớn lên Mộc Yên Nhiên này, đồng thời cũng cho rằng Cảnh Liêm Uy đối Mộc Yên Nhiên vô cùng tốt, tương lai hai người họ nhất định sẽ sống rất tốt…”
“Hôn lễ sắp đến gần, gần một tuần lễ, phóng viên của chúng tôi phát hiện cậu ba nhà họ Cảnh có thể vì hôn lễ với cô cả nhà họ Mộc mà luôn bận rộn, mà cô cả nhà họ Mộc trong tình huống không biết gì lại như là vợ hiền, không đến “Thập Tam Nguyệt” quấy rầy cậu ba nhà họ Cảnh làm việc, còn đích thân nấu canh mang đến cho anh…”

Cả thế giới đều đang đảo điên!
Thế giới của Ân Thiên Thiên chưa từng đau đớn đến vậy, đau đến mức rõ ràng cô đang đổ máu cũng không thể an ủi được chút nào!
Bà cụ là người từng trải nhìn qua cũng biết tình huống của Ân Thiên Thiên rất nguy hiểm, cố gắng nói chuyện với cô không để cô ngủ mất, mà ông cụ gấp đến mức không ngừng gọi điện thoại, thậm chí còn tìm con gái mình mấy lần, gọi các con của mình chạy đến bên này, mà người chạy đến nhanh nhất là đứa cháu đang nghỉ ngơi ở nhà bọn họ…
Lúc Lâm Vũ Văn đột nhiên xuất hiện, lập tức bị dọa sắc mặt tái nhợt, nhưng đứa bé kiên cường xông đến bên cạnh Ân Thiên Thiên lớn tiếng nói với cô, mà ông cụ Lâm lần trước vì quá muộn nên không có nhìn rõ Ân Thiên Thiên lúc này mới nhận ra Ân Thiên Thiên chính là người vợ trước… của Cảnh Liêm Uy…
“Chị Thiên Thiên, chị Thiên Thiên, chị sao rồi? Có phải chị rất đau không?” Lâm Vũ Văn gấp đến độ khóc, nhưng vẫn duỗi bàn tay nho nhỏ ra nắm chặt tay cô, lớn tiếng nói, “Chị Thiên Thiên, chị sao rồi? Cục cưng sắp ra rồi, chị kiên trì thêm chút nữa được không? Chị Thiên Thiên chị đừng ngủ…”
Bà cụ Lâm lo lắng nói bên tai cô, “Con à chịu đựng đi, đừng hại đứa trẻ cũng đừng hại mình! Kiên trì một chút, xe cứu thương lập tức đến ngay đây…”
Ân Thiên Thiên đau đến mức muốn lăn lộn trên đất, bàn tay đè chặt lên bụng lộ gân xanh, tóc đã sớm bị mồ hôi ướt dẫm, mọi thứ nhìn rất dọa người, nhưng Ân Thiên Thiên lại chịu hết mọi dày vò..
Bên tai vẫn là tiếng nói từ radio đưa tin một tuần này Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên ân ái thế nào, mà cô lại ở đây chịu đủ sự tra tấn vì sinh đứa bé này…
Ông lão Lâm phục hồi tinh thần tiến lên cất radio của mình mà, trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu đau và mấy lời trấn an…
Lúc âm thanh từ radio im bặt, Ân Thiên Thiên lại nhịn không được chảy một giọt lệ ra khỏi khóe mắt!
Cô thề!
Sau thời khắc này, nàng sẽ không bao giờ nữa tin tưởng Cảnh Liêm Uy nói mỗi một câu!
Cô thề!
Sau thời khắc này, nàng sẽ không bao giờ gây ngốc giao tình cảm của mình ra, thiêu thân lao đầu vào lửa nữa!
Cô thề!
Sau thời khắc này, Cô… Nhất định, nhất định phải rời khỏi Cảnh Liêm Uy!
Trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng lại bị đau đớn đánh tan…
Chỉ là, có một số ý nghĩ một khi nổi lên, giống như là một ngọn lửa cháy lan ra một ngày nào đó thiêu rụi cả đồng cỏ…
“A!” Thét lên một tiếng, Ân Thiên Thiên ngẩng lên, đau đến mức thở không ra hơi!
Đúng lúc đó, xe cấp cứu đến, đi cùng với xe cấp cứu là xe của Ân Thiên Tuấn mà lúc gọi cô tưởng là gọi cho Cảnh Liêm Uy…
Lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, cả người Ân Thiên Tuấn sợ choáng váng!
Xông lên muốn ôm Ân Thiên Thiên vào trong ngực, cũng may có bà cụ Lâm ở đó, mới không xảy ra nhiều chuyện hơn, người trên xe cấp cứu xuống xem xét tình hình cũng bị dọa không nhẹ, nhưng vẫn nhanh chóng tìm cáng đặt Ân Thiên Thiên lên, sau đó Ân Thiên Tuấn cùng Lâm Vũ Văn nhanh chóng đưa lên xe…
Bệnh viện Nam Tự.
Lúc xe cấp cứu gào thét chạy về, trong bệnh viện y tá đã đợi sẵn nhanh chóng chạy ra, cái chăn trắng nhỏ đắp ngang người Ân Thiên Thiên lúc này cũng bị máu tươi của cô nhuộm đỏ, cô mà cũng đã chìm vào hôn mê, mang mặt nạ dưỡng khí tùy ý để người ta đẩy vào phòng phẫu thuật….
“Chị Thiên Thiên, hu hu, chị Thiên Thiên…”
Lâm Vũ Văn chạy từng bước nhỏ của mình theo sau xe cấp cứu, cố gắng đuổi kịp, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt.
“Chị Thiên Thiên…”
Lúc bác sĩ Diêu biết tin, kinh ngạc làm đổ bình tra, không nói câu nào nhanh chóng thay quần áo chạy vào phòng phẫu thuật, ngay lúc đó, cả khoa phụ sản bệnh viện Nam Tự đột nhiên bận rộn lên, khắp nơi đều có thể trông thấy y tá bước chân vội vàng, vẻ mặt nghiêm túc, mà bác sĩ các khoa khác thỉnh thoảng lại xuống nhìn một cái…
Tin tức Ân Thiên Thiên cả người đầy máu nhập viện, chưa đến hoàng hôn đã lan ra khắp thành phố T…
Vô số phóng viên vây quanh bệnh viện Nam Tự, lúc này rất nhiều phóng viên cũng không để ý tới lệnh cấm của bệnh viện Nam Tự nữa, dùng hết sức muốn xông vào bên trong, viện trưởng bất đắc dĩ phải nhanh chóng điều không ít bảo vệ đến chặn nhóm người điên cuồng này, càng tính toán phòng vệ kỹ càng khoa phụ sản hơn, không buông tha bất kỳ một người khả nghi nào đi vào…
Lúc này tất cả mọi người đều chờ mong sự xuất hiện của Cảnh Liêm Uy, nhưng anh lại khiến mọi người thất vọng rồi, ngay cả cậu ba nhà họ Ân Ân Thành Vũ ở thành phố khác xa xôi cũng đã đến, anh vẫn chưa xuất hiện…
Lúc Đào Ninh, Đổng Khánh nhận được tin tức, thậm chí cả áo khoác cũng không mặc vội vàng chạy đến, Trình Thiên Kiêu cũng xuất hiện ở trong bệnh viện, Tề Khải Vinh dẫn theo Cốc Thái Yên cũng đến, tất cả mọi người đều canh ở cửa phòng mổ khoa phụ sản! Mà nhất làm cho người giật mình là, Ân Nhạc Vy vừa khám thai ở chỗ này xong cũng ở lại
Lập tức, cả thành phố T vì Ân Thiên Thiên xuất huyết nhập viện mà rung động!
Trong bệnh viện có người ở khoa phụ sản lén lút truyền tin này ra ngoài, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người bên ngoài! Bắt đầu bàn luận chuyện này trên Internet…
“Đây là báo ứng mà, cô ta làm kẻ thứ ba cuối cùng cũng có kết cục thế này, là tốt hay xấu?”
“Cho nên nói rồi, trên thế giới này làm người phải có đạo đức, không phải ai cũng có thể làm người thứ ba!”
“Thật sự cho mình mang thai đứa con của cậu ba nhà họ Cảnh thì sẽ là mợ ba nhà họ Cảnh sao, người phụ nữ này thật ngây thơ!”
“Tôi nguyền rủa cô ta, tôi nguyền rủa cô ta và đứa con trong bụng cô ta một xác hai mạng ở lại bệnh viện, miễn cho cô cả nhà họ Mộc thêm phiền phức!”
“Một con chim sẻ xấu xí lại muốn biến thành phượng hoàng, thật là suy nghĩ kỳ quái…”

“Tiện nhân như vậy, đáng chết!”
“Cướp chồng người ta, còn mang thai, Ân Thiên Thiên nên vì bọn họ sinh một đứa bé, cô ta nên thành bà đẻ thuê! Cũng may cô cả nhà họ Mộc độ lượng, nếu là người khác có thể đã đánh nhau rồi!”
“Kẻ thứ ba đáng chết!”

Cũng bởi vì chuyện này, thanh danh của Ân Thiên Thiên ở thành phố T không hiểu sao trượt xuống dốc!
Lúc phóng viên điên cuồng vọt đến nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc, cậu ba nhà họ Cảnh vẫn không xuất hiện, xuất hiện chỉ có quản gia nhà họ Cảnh, nhẹ giọng sau khi thông báo nhà họ Cảnh đã biết chuyện này thì không còn gì nữa, mà phóng viên xoay người chụp lại nhà họ Cảnh khua chiêng gõ trống chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ ngày mai của Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên…
Một mảng màu đỏ…
Cho dù là sự vui mừng của hôn lễ, hay là máu tươi của Ân Thiên Thiên, mọi thứ đều mạnh mẽ đập vào thần kinh của mọi người, hô hấp cũng trở nên nặng nề, lặng lẽ đợi kết cục cuối cùng…

Ban đêm, lúc bầu trời lốm đốm sao trời, phòng mổ khoa phụ sản bệnh viên Nam Tự vẫn đèn đuốc sáng trưng!
Vô số bác sĩ phụ sản ra ra vào vào, nỗ lực giữ lại đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên, đây là con của Cảnh Liêm Uy, cũng là con của cô, là đứa con cô chịu đủ mọi thống khổ cố gắng hết sức mình để sinh ra…
Trong nhà họ Cảnh, bà cụ Cảnh tự mình làm chủ, Vi Giai Huệ và Cảnh Nguyên Phước ngồi trước mặt, còn có Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc, tất cả mọi người đều có chút bất an, dáng vẻ rõ ràng có thể so với những người ngồi ở cửa phòng mổ tối qua.
Bà cụ uống một ngụm trà, trước mặt mọi người gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện Nam Tự hỏi, “Sinh chưa? Đại khái còn bao lâu nữa?”
Tiếng điện thoại kéo sự chú ý của mọi người lên.
Viện trưởng hiếm khi nghiêm túc trả lời, nói, “Tình huống rất không ổn, không chắc có thể giữ được!”
Một câu làm khuôn mặt Vi Giai Huệ trắng không còn chút máu! Cảnh Nguyên Phước bên cạnh đưa tay đỡ bà tránh cho bà ngã xuống.
Bà cụ híp con mắt đầy tang thương, nói, “Nếu như có thể hai chọn một, vậy thì chọn đứa bé, tôi nhất định phải để đứa bé này bình bình an an lớn lên, mặt khác để ý xung quanh bệnh viện, có khả năng Tô Nương sẽ xuất hiện.”
Mà bà muốn là sự xuất hiện của người đó!
Bà cụ Cảnh nhất định muốn diệt trừ người đó trước mặt mọi người.
Hai người đều hiểu đạo lý “Công tâm làm đầu” ! Mà Ân Thiên Thiên, cho đến bây giờ cũng chỉ là bàn đạp!
Cảnh Liêm Uy hôn mê cả ngày vừa đứng trên cầu thang bên cạnh, đốt ngón tay bấu lấy tay vịn trắng bệch, con mắt âm trầm đột nhiên mở miệng hỏi , “Cái gì gọi là, chọn đứa bé?”