Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 326






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 326: KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC
Trong túi đựng tài liệu đó, có những thứ có thể phá hủy toàn bộ cuộc sống của Ân Thiên Thiên, toàn bộ quan điểm của cô về cuộc sống và thế giới, Cảnh Liêm Uy không thể tưởng tượng được, nếu có một ngày Ân Thiên Thiên biết được tất cả mọi thứ, có lẽ nào sẽ hoàn toàn trở thành người cô ghét nhất!
Anh không dám cá cược, cũng không dám thử!
Giữ chặt túi nhựa trong tay, nhìn Ân Thiên Thiên trước mặt, cảm xúc trong đôi mắt phượng dần trở nên kiên định hơn!
Ngay cả khi anh chỉ có thể chọn cách này, anh vẫn muốn bảo vệ cô!
Tại thời điểm này, mặc dù Cảnh Liêm Uy không nói gì suốt một lúc, nhưng không ai thúc giục anh, chỉ lặng lẽ chờ đợi, và ở phía bên kia, gia đình nhà họ Cảnh đang đợi trước TV, còn có cả Mộc Yên Nhiên, đều đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Cảnh Liêm Uy.
Cuối cùng, anh sẽ chọn làm gì đây?
Trước khi Cảnh Liêm Uy không có lựa chọn, không ai có thể đoán được, ngay cả bà cụ cũng không chắc về quyết định của anh!
Không ai biết là liệu Cảnh Liêm Uy sẽ hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Ân Thiên Thiên, hay liệu Cảnh Liêm Uy sẽ bảo vệ Ân Thiên Thiên một cách quá đáng!
Đám đông khẽ nhốn nháo, liên tục thu hẹp vòng vây giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, cô đưa tay ra đỡ bụng, nhìn anh đầy mong đợi, với sự van nài mờ nhạt trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô!
Cảnh Liêm Uy, làm ơn, đừng biến em thành trò cười…
Sao em có thể chịu nỗi loại tổn thương này chứ?
Nếu hôm nay anh thực sự quyết định buông tay, cô nên làm sao đây? Con của họ nên làm sao đây?
Ân Thiên Thiên thậm chí không dám nghĩ về một kết thúc như vậy!
Trước khi lời cầu nguyện cô kịp kết thúc, người đàn ông trước mặt cô bất ngờ di chuyển, điều này đã chạm đến trái tim của mọi người.
Anh hơi cúi xuống, đặt nguyên liệu mà hai người vừa cười cười nói nói mua được từ siêu thị xuống đất, khoảnh khắc anh ngước mắt lên, đôi mắt phượng quyến rũ đó đầy sự thờ ơ, trước khi anh kịp nói thì Ân Thiên Thiên đã không nhịn được mà muốn rơi lệ, nhưng cô vẫn chờ đợi một lời từ anh.
Ngay cả khi cô đã yếu ớt đoán được trong lòng, cô cũng không muốn bị kết án tử hình nhanh như vậy!
“Phải, tôi sẽ kết hôn với Mộc Yên Nhiên.” Một câu nhẹ nhàng ngay lập tức làm toàn bộ hiện trường sôi trào!
Các phóng viên lao về phía trước như điên, may là có người xung quanh Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, họ vẫn có thể tạm thời bị kiểm soát.
Vào lúc Cảnh Liêm Uy nói từ đầu tiên, Ân Thiên Thiên đã rơi nước mắt, cả người đứng nghiêm tại chỗ.
Đây có phải cái được gọi là một khắc thiên đường, một khắc địa ngục không?
Anh thực sự đã nói với cô trước toàn thế rằng anh muốn cưới Mộc Yên Nhiên! Anh muốn cưới Mộc Yên Nhiên! Anh thực sự muốn cưới Mộc Yên Nhiên!
Nói một cách đơn giản, Cảnh Liêm Uy đã biến Ân Thiên Thiên thành trò đùa lớn nhất trong thành phố T! Trò cười kiểu này thậm chí còn tồi tệ hơn Mộc Yên Nhiên trước đây!
Một nụ cười nhạo báng hiện lên trên khóe miệng cô, lúc này Ân Thiên Thiên chỉ đơn giản là khóc một cách vô thức, toàn bộ cơ thể lạnh từ lòng bàn chân đến trái tim, đầu ngón tay đã tê liệt, mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến cô…
Trước đây cô đã rất vui khi nghe lời thổ lộ của anh, nhưng bây giờ cô lại bị anh chế giễu cùng cực như vậy…
Lờ mờ nhìn Cảnh Liêm Uy với đôi mắt đẫm lệ, Ân Thiên Thiên run rẩy, bướng bỉnh hỏi: “Cảnh Liêm Uy, anh vừa nói… anh muốn kết hôn với Mộc Yên Nhiên, không tái hôn với tôi, đúng không?”
–Chúng ta sẽ tái hôn khi đứa trẻ được sinh ra.
Những lời này vẫn còn văng vẳng bên tai cô!
Sao Cảnh Liêm Uy anh lại có thể liên tục thất hứa như vậy!
Mím môi thật chặt, Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông trước mặt mà không kiềm chế được nước mắt.
Nuốt nước bọt, Cảnh Liêm Uy trả lời to: “Phải, tôi muốn kết hôn với Mộc Yên Nhiên, không tái hôn với cô!”
Bốp!
Âm thanh giòn giã xuyên qua không khí.
Sự hối hả và nhộn nhịp của địa điểm ngay lập tức trở nên yên tĩnh, ánh đèn flash chào đón Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy điên cuồng!
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Cảnh Liêm Uy đã bị Ân Thiên Thiên tát một cái! Đột nhiên cả thế giới dường như không có gì ngoài tiếng thở hổn hển! Ân Thiên Thiên luôn chịu đựng trước mặt mọi người, lúc này đã hoàn toàn tổn thương!
Mắt phượng nhìn thẳng vào cô, nỗi đau của cô, tất cả anh đều nhìn thấu vào trong mắt, anh cũng nhận thức sâu sắc về nỗi đau của cô!
Cô đau, nhưng anh còn đau hơn cô!
Nếu anh là phụ nữ, anh cũng muốn khóc!
Nhưng thực tế đơn giản là không cho phép! Hôm nay bà cụ làm điều này, như thể là muốn anh đích thân cắt đứt liên hệ với Ân Thiên Thiên, nếu anh không tuân theo kịch bản của bà cụ, thì người biết chuyện Tô Nương là mẹ của Ân Thiên Thiên không chỉ có Ân Thiên Thiên, mà là cả thế giới! Và kết quả đó là điều Cảnh Liêm Uy không chấp nhận!
Sự tồn tại của Tô Nương luôn là điều mà mọi người đều cố gắng hết sức để xóa sạch, anh tin nếu Trần Vũ biết điều đó thì cũng sẽ không chấp nhận kết quả, chứ đừng nói đến Ân Thiên Thiên?
Thiên Thiên của anh không nên bị coi thường như thế…
“Cảnh Liêm Uy, một tiếng trước anh đã nói vào tai tôi, anh yêu tôi, nhưng bây giờ anh lại nói với tôi người anh muốn kết hôn là Mộc Yên Nhiên, thay vì tái hôn với tôi?” Ân Thiên Thiên hỏi từng câu từng chữ, lúc này cô chỉ cảm thấy mọi lỗ chân lông trên cơ thể mình đang thở một cách liều mạng, như thể cô sẽ chết ngay lập tức nếu không làm như vậy: “Những lời đó vẫn còn bên tai tôi, Cảnh Liêm Uy, khi tôi rời khỏi nhà họ Ân, ai nói là sẽ bảo vệ tôi? Ai hứa là sẽ tái hôn với tôi khi đứa trẻ chào đời? Ai đã nói với tôi người anh ấy yêu duy nhất trong đời này là tôi?”
Ân Thiên Thiên lúc này dường như thật sự điên rồ, những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không thể ngừng rơi một cách điên cuồng, thân hình nhỏ nhắn nâng cao cái bụng to vẫn khẽ run lên, cô nói rất chậm, mọi lời nói của Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy dường như đang trở lại khoảnh khắc hạnh phúc đó một lần nữa, nhưng bây giờ tất cả điều này đều dễ bị tổn hại như hoa trong gương, trăng trong nước!
Bàn tay nhỏ bé siết chặt phần áo nơi ngực cô, cô đau đớn đến mức chỉ hận không thể đào trái tim mình ra!
Đó là nỗi đau, đau thấu tim gan!
Cô không chịu nổi!
“Cảnh Liêm Uy, anh lừa tôi! Anh lừa tôi!” Âm thanh càng lúc càng to hơn, Ân Thiên Thiên thậm chí còn loạng choạng lùi lại phía sau, trước khi bàn tay đưa ra của anh có thể chạm vào cô, Cảnh Liêm Uy đã thấy Ân Thiên Tuấn đứng đằng sau cô như một người bảo vệ tuyệt đối: “Cảnh Liêm Uy, cả thế giới đều có thể lừa tôi, nhưng anh không thể! Anh không thể!”
Bất đắc dĩ dựa vào Ân Thiên Tuấn để đứng vững, Ân Thiên Thiên điên cuồng nói với anh: “Cảnh Liêm Uy, anh biết tôi yêu anh mà, anh biết tôi yêu anh nhiều lắm chứ, tôi có thể yêu anh mà không cần tất cả mọi thứ, anh cũng nói với tôi rằng anh yêu tôi, nhưng bây giờ… nhưng bây giờ anh nói với tôi rằng anh muốn cưới người phụ nữ khác? Cảnh Liêm Uy, anh có để tôi vào mắt không?”
Ân Thiên Thiên khóc như một đứa trẻ, nếu lúc này Ân Thiên Tuấn không bảo vệ cô, cô có thể đã ngã xuống đất.
Cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Ân Thiên Tuấn, Ân Thiên Thiên tiến lên hai bước, kéo mạnh phần áo trên ngực Cảnh Liêm Uy, buộc anh phải nhìn xuống cô, cô khóc nhiều đến nỗi không thể nhìn rõ được gì nữa nhưng cô vẫn nhìn chăm chú vào anh, nói: “Cảnh Liêm Uy, cả thế giới có thể đối xử với tôi như thế này, nhưng anh không thể, tại sao anh lại đối xử với tôi theo cách này, tại sao… tôi là gì trong mắt anh, con của chúng ta là gì trong mắt anh? Anh đã từng… yêu tôi chưa?”
Vừa nói, Ân Thiên Thiên trước mặt anh đã khóc đến không còn hình dáng.
Cảnh Liêm Uy nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé đang khóc trước mặt mình, cảm thấy tồi tệ hơn bất kỳ ai khác!
Anh cứng người, cho phép cô tự kéo mình, sâu thẳm trong đôi mắt phượng của anh đầy thương hại, nhưng giờ anh thậm chí không đủ can đảm để vươn tay ra ôm cô vào lòng…
Thiên Thiên của anh, rốt cuộc, đã hoàn toàn bị anh tổn thương…
“Tại sao, tại sao…” Ân Thiên Thiên vừa khóc vừa hỏi, bàn tay nhỏ bé vô thức đập nhẹ vào ngực anh, ngay cả lúc này, cô cũng không tin Cảnh Liêm Uy sẽ đối xử với cô như thế, nhưng sự thật khiến cô không có chỗ để từ chối: “Tại sao, tại sao…”
Lúc này cô thậm chí còn hy vọng rằng mình chưa bao giờ biết anh…
Đôi mắt lờ mờ nâng lên, Ân Thiên Thiên nhớ kỹ người đàn ông độc ác trước mặt mình!
Ở trên người đàn ông, cô đã hoàn toàn bại!
— Cậu ba Cảnh, những gì anh nói là thật sao? Anh sẽ kết hôn với cô Mộc chứ?
— Cậu ba Cảnh, tôi nghe nói cô Mộc không thể sinh con, anh sẽ nhận nuôi một đứa trẻ hay chấp nhận đứa trẻ trong bụng cô Ân?
— Cậu ba Cảnh, có phải anh đã lên kế hoạch theo cách này ngay từ đầu không? Cô Ân chỉ là công cụ sinh con của anh?
— Cậu ba Cảnh, anh sẽ đối đãi với cô Ân và đứa trẻ trong bụng cô ấy như thế nào? Nhà họ Cảnh sẽ đối đãi thế nào?

Các phóng viên ùa lên, phớt lờ Ân Thiên Thiên lúc này, Ân Thiên Tuấn vội vàng bước tới để bảo vệ Ân Thiên Thiên trong vòng tay của mình, Ân Thiên Thiên tê liệt nhìn Cảnh Liêm Uy, lắng nghe câu hỏi của phóng viên, chỉ cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể cô đều khóc đau đớn!
Cô cứ nghĩ, khi cả thế giới bắt nạt cô, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô, cô cứ nghĩ, dù anh cũng hiểu lầm cô, nhưng rồi cuối cùng họ vẫn sẽ luôn xóa tan những nghi ngờ trước đây với nhau, cô cứ nghĩ, bất cứ ai trên thế giới này cũng có thể tổn thương cô đến mức này, nhưng sẽ không bao giờ là anh…
Nhưng thực tế cứ vang dội như vậy mà hung hăng tát một cái vào mặt cô!
Đứa trẻ…
Đột nhiên, Ân Thiên Thiên nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, nhìn xuống đứa trẻ mà cô đã từng mong đợi nhiều như vậy, lúc này, cô trở nên đặc biệt ghê tởm, một cảm giác quyết tâm lóe lên trong mắt cô, nhưng bàn tay đưa lên cuối cùng cũng không nỡ đánh xuống.
Sau hơn tám tháng mang thai, cô sẽ bằng lòng động đến em bé của mình sao?
Nghĩ đến điều này, Ân Thiên Thiên càng bật khóc không thành tiếng.
Ân Thiên Tuấn giữ chặt Ân Thiên Thiên, nhìn Cảnh Liêm Uy bên trong qua lớp phóng viên.
Lúc này anh ta không cảm thấy một chút tức giận nào trong lòng, anh ta chỉ cảm thấy cổ họng mình hơi thắt lại.
Cảnh Liêm Uy, đưa ra một quyết định như vậy, còn khó khăn hơn bất kỳ ai khác…
Và, anh ta phải thừa nhận, cách làm của Cảnh Liêm Uy là đúng…
Tô Nương, một người phụ nữ như vậy, không nên là mẹ của bất cứ ai!
Một số phóng viên không thể nhận được lời nào từ Cảnh Liêm Uy, vì vậy họ chỉ đơn giản là quay lại tấn công Ân Thiên Thiên, dùng từng lời đâm vào trái tim cô mà không nghi ngờ gì về việc liệu cô có thể chịu đựng được vào lúc này hay không!
–Cô Ân, cô sẽ đối đãi với đứa trẻ trong bụng như thế nào?
–Cô Ân, cô sẽ đưa đứa trẻ đến nhà họ Cảnh chứ?
— Cô Ân, cô sẽ ra giá bao nhiêu với nhà họ Cảnh?

Đám đông vội vã chạy đến, tình hình nhanh chóng vượt ra khỏi tầm kiểm soát…