Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 319






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 319: SỨC HÚT CỦA ĐỨA TRẺ
Không biết tình huống ở bên ngoài như thế nào, chắc chắn Cảnh Liêm Uy không biết bản thân mình nên làm gì!
Đừng bảo đây là trạng thái bình thường của Cảnh Liêm Uy, đây là trạng thái bình thường của mỗi người, trước khi tường tận mọi sự, có bao nhiêu người sẽ lỗ mãng xông ra đây? Nếu như làm hỏng chuyện quan trọng thì biết phải thế nào?
Nói chung là, một người chững chạc như Cảnh Liêm Uy thì không thể nào làm được chuyện như vậy!
Lúc Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên còn đang bế tắc, nhà họ Cảnh đột nhiên có khách đến chơi.
Lúc chiếc Rolls-Royce đen đậu trước cửa nhà họ Cảnh, kha khá hàng xóm xung quanh đều hơi ngạc nhiên, nhao nhao bàn tán đằng sau lưng.
Nhà họ Lâm và nhà họ Cảnh, làm hòa với nhau rồi à?
Chú Khang bước xuống từ ghế phó lái, cung kính mở cửa ghế sau, mọi người đều nhìn sang đó chăm chú, muốn xem xem xem nhà họ Lâm muốn làm gì.
Nhưng nào ngờ không được nhìn đôi chân dài như trong dự tính, mà lại thấy một đôi chân ngăn ngắn lắc lắc lư lư, nhích ra ngoài từng chút một, đôi mắt xanh lá sẫm của Lâm Vũ Văn thu hút hết ánh mắt của tất thảy mọi người.
Quản gia và thím Thẩm đứng trước cửa nhà họ Cảnh, đều nhìn cậu bé ấy với ánh mắt tò mò.
Lâm Vũ Văn đeo balo nho nhỏ, đứng trước cửa nhà, ngẩng đầu nhìn căn nhà rộng lớn rồi nhẹ nhàng nói: “Chú Khang, ở đây đấy à? Nhà ba vợ tương lai của cháu đây ư?”
Gương mặt của chú Khang vẫn mang vẻ lễ phép mà chứa chan tình thương: “Cậu chủ, ở đây đấy ạ, nhà họ Cảnh có danh tiếng lẫy lừng ở thành phố T.”
Lâm Vũ Văn quay đầu nhìn thím Thẩm và quản gia, rồi chớp chớp cặp mắt to tròn của mình, có nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ta là người hết sức vô hại, khiến cho người ta chỉ muốn đến chà đạp cậu bé.
“Cậu Lâm, mời đi bên này.” Quản gia nhanh chóng tiến lên phía trước, đưa cậu bé vào một cách lịch sự.
Nụ cười trong sáng nở trên môi Lâm Vũ Văn, cậu bé đi từng bước vào trong nhà họ Cảnh.
Bà cụ Cảnh nghe thấy người nhà họ Lâm đến đây bèn sững sờ, đến Mộc Yên Nhiên cũng hết sức bất ngờ, sao đột nhiên nhà họ Lâm lại đến đây? Không phải nhà họ Lâm và nhà họ Cảnh là kẻ thù không đội trời chung hay sao?
Lâm Vũ Văn mặc áo thun trắng tay ngắn, quần lửng đen, đeo balo vuông vức nhỏ nhắn của mình đi vào trong nhà, bước chân của cậu bé hơi dè dặt và có vẻ tò mò, chân đi giày Oxford đen, vớ cao lên đến bắp chân, vừa đi vừa hỏi quản gia về những chuyện liên quan đến nhà họ Cảnh, có nhìn thế nào cũng thấy đây là một đứa trẻ yếu ớt mà thôi.
Bà cụ Cảnh vừa bước ra đã nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Vũ Văn, bèn sững sờ ngay tức khắc.
Trong nháy mắt, bà cảm thấy như mình đã quay trở về rất nhiều năm trước, nhìn thấy dáng vẻ lúc còn nhỏ của Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Minh Đức.
Hai đứa con của bà cũng mặc đồng phục, đeo balo đi về phía bà, gọi bà với giọng lanh lảnh.
Lâm Vũ Văn đứng trước mặt bà cụ Cảnh, cậu ta chớp chớp đôi mắt xanh lá sẫm của mình, đột nhiên nở nụ cười, chào hỏi một cách ngọt ngào: “Chào bà, cháu là Lâm Vũ Văn, cháu đến gặp ba vợ tương lai, nghe nói ba vợ của cháu sống ở đây nên cháu đến tìm ạ.”
Một tiếng ‘bà’ của cậu ta làm trái tim bà cụ Cảnh mềm nhũn, gương mặt cũng trở nên hiền từ, bà ta bước đến, khom lưng vươn tay vỗ nhẹ lên vai Lâm Vũ Văn, rồi lại sờ lên mặt của cậu bé, đôi mắt đỏ ửng.
“Cháu ngoan, cháu ngoan…” Vào giây phút này, bà cụ Cảnh không chỉ nhớ về dáng vẻ khi nhỏ của con trai Minh Đức, còn có dáng vẻ của cháu chắt trai tương lai của mình, mặc dù gương mặt không giống, là một người khác biệt hoàn hoàn, nhưng vẫn không khống chế được sự nhớ nhung da diết của bà cụ, cũng không thể ngăn bà thôi nhớ đến hai đứa con mình lúc còn nhỏ: “Cháu ngoan quá…”
Chú Khang đứng ở bên cạnh, cũng không cản bà lại, ông ta chỉ nhìn cậu chủ nhỏ mình với ánh mắt sâu thẳm, trong lòng thấy lạnh lẽo.
Mới tí tuổi đầu mà Lâm Vũ Văn đã mưu mẹo đến nhường này rồi, không biết lớn lên sẽ ra sao nữa?
Lâm Vũ Văn để yên cho bà cụ Cảnh muốn làm gì thì làm, cậu bé chỉ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nở nụ cười với bà, phải biết rằng dáng vẻ này của cậu bé hoàn toàn khác với lúc ở trong nhà họ Lâm! Đến ông cụ Lâm muốn nhìn thấy nụ cười của cậu bé cũng phải tốn không ít công sức, nhưng bây giờ bà cụ Cảnh lại có thể nhìn thấy một cách dễ dàng.
“Bà ơi, ba vợ tương lai của con đâu rồi? Con có thể đi gặp người không?” Một lúc sau, Lâm Vũ Văn mới nhẹ nhàng hỏi, giọng nói đượm vẻ trông chờ, đến đôi mắt xanh sẫm cũng hết sức ngây thơ, khiến người ta khó lòng từ chối.
Bà cụ Cảnh sực tỉnh táo lại, vẫn còn chưa nói gì đã nghe cậu bé lên tiếng: “Bà ơi, nhà bà có bánh hoa lê không ạ? Cháu vừa mới tan học, chưa được ăn điểm tâm, bây giờ cháu thấy đói quá…”
Giọng mềm nhũn như bông của cậu bé lọt vào tai bà cụ, bà cụ đâu còn nhớ nhiều chuyện nữa, lập tức gật đầu rồi nói: “Có, có chứ, cháu muốn ăn gì cũng có hết, để bà kêu người làm cho cháu nhé, cháu đi tìm người cháu muốn gặp đi, bây giờ bà sẽ kêu bọn họ làm cho cháu ăn, pha thêm nước ép trái cây cho cháu nữa nhé?”
“Dạ, cháu muốn uống nước ép kiwi ạ.” Lâm Vũ Văn cũng không khách sáo chút nào, cậu bé nở nụ cười, khóe mắt cong cong, thậm chí còn chủ động nhón chân hôn lên gò má bà cụ Cảnh: “Bà tốt quá, bây giờ cháu sẽ đi tìm ba vợ tương lai, rồi sau đó sẽ xuống ăn bánh hoa lê, uống nước ép bà làm cho cháu.”
Bà cụ Cảnh hài lòng gật đầu, nhìn cậu bé sải đôi chân ngăn ngắn của mình bước lên cầu thang, rẽ vào gian phòng của Cảnh Liêm Uy trước mắt mọi người. Cảnh Liêm Bình đứng bên cạnh, không khỏi líu lưỡi, không thể không nói Ân Thiên Thiên phản ứng cũng nhanh nhẹn thật, không ngờ cô ấy lại có thể nhờ vả cậu bé này?
Nghĩ đến đây, anh ta cũng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, nếu anh ta không quay về nhà họ Cảnh xử lý vài chuyện, đồng thời len lén cho người báo tin với Cảnh Thiên Tuấn, nói không chừng bây giờ bọn họ vẫn đang nhìn về căn phòng tường đồng vách sắt ấy với vẻ mông lung.
Lâm Vũ Văn mở cửa ra, vừa bước vào đã không khỏi nhíu mày.
“Chú Cảnh?” Lâm Vũ Văn bước vào căn phòng rộng rãi mới nhìn thấy Cảnh Liêm Uy nằm im thin thít trên giường, gương mặt cậu bé trở nên căng thẳng: “Chú Cảnh, chú sao thế?”
Lâm Vũ Văn nhanh chóng bước qua, thấy gương mặt Cảnh Liêm Uy trắng bệch, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Cảnh Liêm Uy mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy cậu bé đứng trước mặt mình, lông mày khẽ nhíu lại.
Lâm Vũ Văn.
Lâm Vũ Văn cũng không đợi Cảnh Liêm Uy nói thêm gì, Lâm Vũ Văn vội vàng lấy bức thư trong balo của mình ra, đưa cho anh: “Chú Cảnh, chị Thiên Thiên nhờ cháu đưa cái này cho chú, chị ấy nói chị ấy sẽ chờ chú về.”
Chỉ một câu nói này thôi, Cảnh Liêm Uy nở nụ cười trong vô thức, người anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thiên Thiên của anh, cô lại thông minh đến mức nhờ Lâm Vũ Văn vào đây một cách ngông nghênh!
Nhưng lại chẳng biết làm sao, bây giờ Cảnh Liêm Uy yếu ớt đến nỗi không còn sức để cầm bức thư nữa, chỉ đành giấu thư vào trong áo mình, rồi quay sang nói với Lâm Vũ Văn: “Vũ Văn, cháu có điện thoại không?”
Lâm Vũ Văn gật đầu, lập tức lấy điện thoại con nít gắn ốp Minions của mình ra, ngoan ngoãn bấm gọi cho Ân Thiên Thiên. Lâm Vũ Văn nói: “Chú Cảnh, cháu xuống phòng khách ăn bánh hoa lê đây, lát nữa cháu sẽ lên lấy balo của mình.”
Cậu bé nói dứt lời, bèn quay người chạy đi.
Mặc dù cậu bé còn nhỏ, nhưng một đứa trẻ lớn lên trong gia tộc phức tạp như nhà họ Lâm, làm gì không nhanh nhạy cho được? Thậm chí vừa mới bước vào cửa, cậu ta đã đổi cách gọi, bởi vì cậu ta cũng biết, không thể đợi Ân Thiên Thiên sinh một em trai, rồi để cho em ấy làm vợ của mình đâu nhỉ? Thế thì sao mà được…

Vào giây phút điện thoại được nối máy, Cảnh Liêm Uy vẫn còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Ân Thiên Thiên.
“Vũ Văn, sao rồi? Bà nội có làm khó làm dễ gì em không? Em có bị tủi thân gì không?” Câu đầu tiên mà cô nói không phải quan tâmm đến chuyện của mình, nhưng lại lo lắng cho cậu bé ấy, đây là Ân Thiên Thiên, cô ấy không phải là người chỉ biết lo cho lợi ích của mình.
Mà lần này, ý tưởng nhờ Lâm Vũ Văn giúp đỡ không phải do cô nghĩ ra, mà là Trần Vũ đề xuất, bọn họ ôm ấp hy vọng, muốn thử một lần xem sao, nhưng nào ngờ lại thật sự thành công, nói trắng ra là, bọn họ đang lợi dụng tâm lý muốn bồng cháu của bà cụ Cảnh.
“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng gọi cô, anh cảm thấy cho dù bây giờ chỉ nghe thấy giọng nói của cô thôi, dường như anh đã lấy lại được sức mạnh để xông ra khỏi hàng hàng lớp lớp cản trở, trở về bên cạnh cô.
Đột nhiên người ở đầu dây bên kia im bặt, Cảnh Liêm Uy nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ của cô, trong lòng không khỏi xót xa.
“Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…” Ân Thiên Thiên liên tục gọi tên anh, dường như làm thế anh sẽ xuất hiện trước mặt cô ngay vậy, một hồi lâu sau Ân Thiên Thiên mới nói tiếp: “Cảnh Liêm Uy, em đã đi khám thai rồi, bác sĩ nói con mình rất khỏe mạnh…”
“Ừm, lúc này em phải giữ gìn sức khỏe đấy, đừng để mình bị nhiễm lạnh.” Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng đáp lại cô, dường như anh nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô xuất hiện trước mắt mình vậy: “Thiên Thiên, anh sẽ về nhanh thôi.”
Câu nói này của anh, khiến cho Ân Thiên Thiên khóc không thành tiếng, một hồi lâu sau mới bảo: “Cảnh Liêm Uy, em đợi anh về, đợi anh về rồi chúng ta tái hôn.”
“Ừm, chúng ta sẽ tái hôn.” Cảnh Liêm Uy hứa hẹn, anh nở nụ cười nhẹ nhõm.
Một hồi lâu sau Cảnh Liêm Uy mới thở dài, nhìn ra ngoài khung cửa sổ với ánh mắt sáng sủa: “Thiên Thiên, hai ngày nữa kêu Lâm Vũ Văn qua thăm anh, em bỏ sẵn thuốc giải của thuốc gây tê vào trong balo cho cậu ấy…”
Nghe anh nói thế, Ân Thiên Thiên im lặng cắn chặt môi mình.
Kể từ lúc xảy ra chuyện cho đến bây giờ, bọn họ chỉ biết khoanh tay bó chân, nhờ Lâm Vũ Văn giúp đỡ, đã ba ngày trôi qua, trong ba ngày này, Ân Thiên Thiên liên tục bị phóng viên quấy rối, cũng bị người khác lục lọi thông tin cá nhân một cách điên cuồng . Vào đêm hôm yên tĩnh, đã vô số lần cô nghĩ rằng sao đến bây giờ Cảnh Liêm Uy vẫn còn chưa trở về…
Cô chỉ biết anh bị nhốt trong nhà, nhưng không biết là bị ‘nhốt’ thật sự!
Thuốc tê!
Không ngờ bà cụ Cảnh nguyện ý dùng loại thuốc ấy để hạn chế sự tự do của Cảnh Liêm Uy, chứ không chịu để anh yêu cô! Lẽ nào bà ta không sợ loại thuốc ấy sẽ làm hại sức khỏe của anh ư? Bà ấy ghét cô đến nhường này hay sao?
“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy bỗng cất tiếng nói: “Mấy ngày nay, bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?”
Không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Anh chắc chắn bà cụ Cảnh sẽ ra tay, nhưng anh lại không biết được gì cả…
Ân Thiên Thiên mấp máy môi, một hồi lâu sau mới nói: “Thành phố T à? Không xảy ra chuyện gì cả, nhưng gần đây hình như Trần Vũ đã đắc tội với ai rồi, bởi vậy mới hơi ầm ĩ…”
Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy hơi híp lại, anh không truy hỏi nữa! Chỉ có điều đợi đến khi Lâm Vũ Văn quay lại lấy đồ, anh quay đầu hỏi cậu bé một câu: “Lâm Vũ Văn, gần đây chị Thiên Thiên thế nào rồi?”
“Không tốt! Rất không tốt!” Lâm Vũ Văn nhíu mày, trả lời một cách nghiêm túc.
Đột nhiên Cảnh Liêm Uy thấy hết sức căng thẳng.