Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 303






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 303: NGẦM ĂN Ý
Suốt dọc đường, Ân Thiên Thiên chỉ quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hề có tiêu cự, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Lúc đi ngang qua cây cầu bắc ngang qua biển của thành phố T, đường sá đông đúc, Cảnh Liêm Uy mở cửa hai bên cánh xe ra, để cho gió lùa vào trong, giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng rơi vào tai Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, bây giờ anh không còn để về nữa, em giữ anh lại nhé, được không?”
Ân Thiên Thiên vẫn còn đang nghĩ đến những chuyện ban nãy, đột nhiên nghe thấy câu nói này, mới ngạc nhiên quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình, anh gác cánh tay trái lên khung cửa xe một cách phóng khoáng, lộ nửa cánh tay ra ngoài, tay phải hờ hững cầm vô lăng, ngọn gió lùa vào phả lên gương mặt dịu dàng, đẹp đẽ như tranh vẽ của anh, nụ cười trên môi anh như thể đang c ắm vào lòng Ân Thiên Thiên.
Cô còn chưa kịp lên tiếng trả lời, đột nhiên Cảnh Liêm Uy cởi dây an toàn ra, khom người đặt nụ hôn lên môi cô.
Vào giây phút bốn cánh môi giao thoa với nhau, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy thế giới này trở nên ấm áp quá đỗi.
Một hồi lâu sau, chiếc xe sau lưng điên cuồng bấm còi, Cảnh Liêm Uy mới buông Ân Thiên Thiên ra, anh tủm tỉm cười dịu dàng nói với cô: “Thiên Thiên, cho anh ở với em nhé?”
Ân Thiên Thiên vẫn còn thấy mông lung, tiếng còi chói tai đột nhiên biến mất tăm mất tích!
Cảnh Liêm Uy nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của cô bèn lấy làm hài lòng, có trời mới biết, gương mặt thẫn thờ của cô trong ngày hôm nay đã khiến cho anh sợ đến nỗi chỉ mong sao mình có thể túm lấy cô, làm vài chuyện hạn chế gì đấy để chứng tỏ sự tồn tại của bản thân mới được, anh vươn tay xoa gò má của cô, trong tai anh không còn tiếng còi rít gào bên ngoài kia nữa, Cảnh Liêm Uy chỉ lo dỗ dành cô: “Thiên Thiên, nói được đi em.”
Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng cất tiếng nói trong trạng thái gần như vô thức: “Được.”
Trạng thái mặt dày, vô liêm sỉ trong cuộc sống hàng ngày của Cảnh Liêm Uy được khởi động từ bây giờ! Lần này Ân Thiên Thiên làm anh sợ hết hồn!
Mà vào giây phút này, anh cảm thấy hết sức thỏa mãn, chỉ nhẹ nhàng hôn phớt lên môi cô rồi quay người lại, lúc tài xế của chiếc xe sau lưng nhịn hết nổi muốn vượt lên, anh đạp xuống chân ga…
Ừm, kể từ ngày hôm nay anh đã trở thành một anh bác sĩ nghèo thật rồi, hy vọng vợ anh đừng chê bai gì anh hết.
Hôm nay Ân Thiên Thiên cảm thấy hơi mệt mỏi, dù gì cô còn vác theo cái bụng bầu, đương nhiên tinh thần không thể sánh bằng lúc bằng thường, sau khi theo Cảnh Liêm Uy lái xe về Tụy Đề Uyển, cô vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, bèn ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, hoàn toàn không biết rằng sau khi cô ngủ say, Cảnh Liêm Uy đã ra lệnh cho Thừa Phó Lân dọn hết đồ đạc cá nhân của anh sang đây.
Tất thảy mọi người trong tiểu khu nhìn thấy đều không khỏi bụm miệng cười, chỉ cảm thấy con đường theo đuổi vợ của cậu ba Cảnh vừa dài đằng đẵng vừa nhuốm đầy ưu thương…
Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại xảy ra một cách đột ngột như thế
Hôm ấy, không ai xem trọng chuyện Cảnh Liêm Uy kiên quyết nói muốn cắt đứt qua hệ nhà họ Cảnh, nhưng ai hiểu chuyện thì đều tỏ tường.
Lời lẽ mà Cảnh Liêm Uy nói ngày hôm ấy khiến cho bà cụ Cảnh nổi trận lôi đình, không ai khuyên ngăn nổi.
Hôm ấy Cảnh Liêm Uy nói với cô rằng anh không còn nhà để về, nhưng cô cũng không mấy quan tâm, nhưng sáng ngày hôm sau, lúc ngủ dậy cô bèn sững sờ, ngẩn ngơ đứng trước màn hình ti vi, vẫn thấy mình mơ mơ hồ hồ.
“Theo như những gì được biết, vào tám giờ sáng ngày hôm nay, tập đoàn Cảnh thị đã công khai tuyên bố sẽ hủy bỏ chức vị luôn được giữ cho cậu ba Cảnh, Cảnh Liêm Uy trong tập đoàn, những nhân viên cần cù chịu thương chịu khó đều có thể phấn đấu để được thăng chức, đồng thời bệnh viện Nam Tự cũng đã công bố rằng, kể từ ngày hôm nay, bác sĩ ngoại khoa Cảnh Liêm Uy sẽ không còn là bác sĩ của bệnh viện này nữa…”
“Thiên Thiên, dậy rồi à?” Đột nhiên, giọng nói của anh làm Ân Thiên Thiên sực tỉnh táo lại, lúc cô quay người sang, bèn nhìn thấy anh đi từ trong nhà bếp ra, trong tay vẫn còn đang bưng ly sữa bò ấm nóng. Cảnh Liêm Uy mang đến cho cô, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Em ngủ không ngon giấc à?”
Khó khăn lắm anh mới có thể sống ở đây một cách quang minh chính đại, trong lòng anh lâng lâng vui vẻ.
“Đồng thời, nhà họ Cảnh cũng đã thông báo rằng, từ nay về sau, cậu ba Cảnh, Cảnh Liêm Uy sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Cảnh nữa, tất cả tài sản, động sản và bất động sản thuộc về nhà họ Cảnh được đứng tên anh đều sẽ bị thu hồi, trước mắt, tài sản đầu tiên bị thu hồi chính là “Thập Tam Nguyệt”, thứ đầu tiên được nhà họ Cảnh đầu tư.
Bản tin đáng sợ ấy vẫn còn vang lên bên, nhưng người trong cuộc lại mỉm cười, nhìn cô với vẻ dịu dàng.
Ân Thiên Thiên uống một hớp sữa một cách máy móc, cô chỉ cảm thấy sóng gió xảy ra liên tục trong hai ngày nay đáng sợ quá.
“Bây giờ có thể biết rằng, anh Cảnh Liêm uy đã cắt đứt quan hệ với người nhà họ Cảnh, vào buổi chiều ngày hôm qua đã dọn vào căn chung cư của Ân Thiên Thiên, vợ cũ của mình, tạm thời không thể loại trừ khả năng bọn họ đã tái hôn…
Tái hôn?
Hai chữ này văng vẳng bên tai Ân Thiên Thiên, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt mình.
Anh ấy, có đồng ý không?
Cảnh Liêm Uy chỉ nhìn Ân Thiên Thiên, chừng như anh chẳng nghe thấy gì cả vậy: “Thiên Thiên, em sẽ không đuổi anh ra đường vào lúc này chứ? Bây giờ anh là người thất nghiệp đấy…”
Ân Thiên Thiên nhíu mày, thật sự không thể chịu nổi người mặt dày mày dạn như Cảnh Liêm Uy.
“Anh ngủ ở phòng của khách đi.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng nói, rồi quay người đi ăn sáng.
Cảnh Liêm Uy lại dang tay ôm chầm lấy cô từ đằng sau, anh cúi đầu nhìn chiếc gáy sáng bóng của cô, nhất thời tâm trạng hơi thất thường, nói với cô bằng giọng khàn khàn: “Thiên Thiên, anh không muốn ngủ phòng khách đâu, anh muốn ngủ với em.”
Chữ “ngủ” được Cảnh Liêm Uy kéo ra thật dài, khiến cho Ân Thiên Thiên nổi da gà da vịt lên cả, cô vội vàng muốn vùng ra khỏi vòng tay của anh, nhưng nụ hôn của anh chậm rãi đặt lên gáy cô, lên d ái tai cô, bắt đầu thu hồi những vùng mình bị mất từng chút từng chút một, khiến cho cô vứt bỏ áo giáp, thất bại thảm hại…
“Anh muốn ngủ chung với em mà.” Cảnh Liêm Uy thì thầm, anh thỏa thích hôn lên cánh môi của cô.
Ân Thiên Thiên vẫn còn chưa kịp trả lời đã thua triệt để rồi.
Đến lúc cô tỉnh dậy một lần nữa đã vào buổi chiều, ánh tà dương của buổi chiều xuân bên ngoài khung cửa sổ khiến cô cảm thấy thật ấm áp, nếu như hồi trưa Cảnh Liêm Uy không nổi lòng từ bi, cho cô ăn chút đồ thì bây giờ cô đã một xác hai mạng rồi! Cô quay đầu, nhìn người đàn ông đang chống cằm, nhìn mình âu yếm bằng ánh mắt căm phẫn, Ân Thiên Thiên kích động như thể muốn cắn chết anh.
Trong đầu cô nghĩ nhưu vậy, Ân Thiên Thiên cũng làm như thê, cô chìa tay túm lấy bàn tay làm loạn trên ngực mình của anh, cắn mạnh xuống khớp ngón tay của Cảnh Liêm Uy, ánh mắt trong trẻo của cô toát ra vẻ bực dọc.
Cảnh Liêm Uy cười rũ rượi, nhìn bộ dạng cô bây giờ, thậm chí Ân Thiên Thiên còn cảm nhận được lồ ng ngực của anh đang run từng đợt.
Một hồi lâu sau, Ân Thiên Thiên mới chịu nhả ra, nhìn dấu ngón tay in trên bàn tay đẹp đẽ của anh, cô cảm thấy hơi xót xa, vẫn còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, Cảnh Liêm Uy đã giơ bàn tay bị cắn của mình lên, rồi hôn một cách nhẹ nhàng.
Hành động đơn giản này của anh khiến cho gương mặt cô ửng đỏ.
Cái người đàn ông đáng chết này!
Lại dám sử dụng mỹ nam kế à!
Không có tiết tháo, không biết giới hạn ở đâu!
Cánh Liêm Uy hơi gối lên cao, dang tay ôm Ân Thiên Thiên với vẻ mặt hờn dỗi vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Thiên Thiên, bây giờ em đã thấy dễ chịu hơn chưa? Có thể nghe anh giải thích chưa?”
Tâm trạng của cô rối bời, thậm chí còn không biết phải đối mặt với anh bằng cách nào, anh đều biết hết cả!
Bởi thế anh mới mặt dày mày dạn, một người không hề có tiết tháo, lợi dụng nhan sắc của mình kéo cô lên giường, chỉ khi cô mệt rã rời, ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, anh mới có cảm giác cô thuộc về mình, cũng mới cảm thấy một Ân Thiên Thiên lạnh lùng, gương mặt không bộc lộ ra chút cảm xúc nào khi thấy mình bị đánh chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Cô vĩnh viễn cũng không biết được rằng, vào giây phút đó, Cảnh Liêm Uy thậm chí còn nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt của cô!
Quyết tâm rời khỏi anh!
Một sự hoang mang, bất an, sốt ruột trước nay chưa từng có dấy lên trong lòng anh.
Nhưng anh không biết rằng, kể từ lúc yêu thương cô, anh liên tục xô đổ những kỷ lục cô, làm ra những chuyện trước đây chưa từng có!
Nghe thấy Cảnh Liêm Uy nói như thế, Ân Thiên Thiên không giãy giụa nữa, chỉ tìm một vị trí thoải mái để dựa vào trong lồ ng ngực anh, lặng lẽ nhìn ngắm ánh trời chiều, chờ đợi lời giải thích của anh.
Giải thích.
Anh đã từng nói rất nhiều lần lúc còn ở nhà họ Cảnh, nhưng chưa có lần nào thật sự giải thích rõ ràng với cô.
“Năm anh 22 tuổi, anh mới chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không hiểu sự đời mà thôi, lúc ấy, anh và Mộc Yên Nhiên còn chưa gặp nhau lần nào, đến điện thoại cũng chỉ mới gọi một lần, nhưng một người chưa biết yêu lần nào như anh đã rơi vào lưới tình của cô ta một cách đơn giản như vậy đó, thậm chí anh còn nghĩ đây chính là tình yêu, đây là người phụ nữ mà anh muốn ở bên cạnh trong suốt cuộc đời này…” Giọng nói của anh khàn khàn, nhưng lần đầu tiên Ân Thiên Thiên nghe thấy thế, lại cầm lòng không nổi mà muốn cắt ngang lời anh: “Trong ba tháng Mộc Yên Nhiên biến mất, anh thừa nhận rằng bản thân mình rất đau lòng rất căm phẫn, nhưng dần dà anh đã thông suốt rồi, vận mệnh đã định rằng anh và cô ta không thể đến được với nhau, nếu như có thể thì hôn ước giữa nhà họ Mộc và họ Cảnh cũng không dùng dằng đến tận bây giờ…”
Cảnh Liêm Uy cảm thấy Ân Thiên Thiên kháng cự, anh mới ôm cô một cách dịu dàng và ngang ngược hơn, anh cúi đầu đặt nụ hôn lên trán cô, an ủi cô một lúc rồi mới nói tiếp: “Thiên Thiên, em cũng biết đấy, anh không phải là người giỏi dỗ ngọt, nhưng anh không muốn lừa em.”
Đứng vậy, trước nay anh đều chưa từng lừa dối cô, cứ nhìn mà coi, lúc cô xin anh tái hôn, không phải anh cũng như thế à?
Thậm chí lúc anh thà bị thương, chứ cũng không muốn nói ra đáp án mà cô hy vọng rất lâu sao?
“Anh say mê Mộc Yên Nhiên một thời gian, nhưng anh hiểu rất rõ, những gì đã bỏ lỡ có nghĩa đã lỡ mất rồi, thời gian sẽ không quay ngược trở lại, mỗi một người đều phải trả giá cho quyết định của mình.” Cảnh Liêm Uy nói tiếp, đôi mắt phượng của anh vô cùng trong trẻo: “Cuộc đời của anh cũng xem như rất đỗi thật lợi, mà Mộc Yên Nhiên là một kiếp nạn trên đường đời, anh nghĩ mãi vẫn không ra nên mới khăng khăng muốn tìm đáp án, mà sau khi biết được đáp án thì chuyện cũ cũng đã trôi qua mất rồi.”
Bởi thế, từ trước đến nay anh chưa từng có ý định quay lại với Mộc Yên Nhiên.
Có rất nhiều chuyện là như vậy đấy, quá khứ là quá khứ, không còn cơ hội để hối hận nữa, chuyện cuộc đời chứ nào phải ván cờ đâu!
Trong lúc vô tình, Ân Thiên Thiên lại nghĩ đến chuyện tái hôn, nếu là thế, có phải bọn họ sẽ tái hôn không? Dù gì bọn họ vẫn còn chưa bỏ lỡ nhau kia mà, chẳng phải sao? Thậm chí anh vẫn luôn thể hiện d*c vọng chiếm hữu của mình nữa mà!
Đột nhiên, giọng nói của Liêm Cảnh Uy vang lên bên tai cô: “Thiên Thiên này, ngoại trừ em ra, anh sẽ không đến với bất kỳ cô gái nào khác, em có hiểu ý anh không?”
Trong phòng ngủ, giọng nói nhỏ nhẹ của Cảnh Liêm Uy vang lên, nhất thời hai người đều trầm ngâm suy nghĩ.
Cơ thể trong lòng anh dần dần trở nên bình tĩnh, Ân Thiên Thiên chợt bật cười, giọt lệ trên khóe mắt tự dưng chảy xuống, thấm vào trong gối, khóe miệng cô lặng lẽ cong cong.
…Ngoại trừ em ra, anh sẽ không đến với bất kỳ cô gái nào?