Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 301






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 301: SẼ KHÔNG THAY ĐỔI
Cảnh Nguyên Phước ngôi ở một bên, ông ta khẽ nhíu mày, trầm ngâm một hồi lâu vẫn chẳng nói gì, nhưng Vi Gia Huệ lại không cầm lòng nổi mà cất tiếng hỏi: “Liêm Uy, con nói vậy là ý gì? Sao lại bảo ngày cuối cùng còn là người nhà họ Cảnh?”
Vào lúc này, gần như tất thảy mọi người đều sững sờ, không ai biết được Cảnh Liêm Uy muốn làm gì.
Đến Ân Thiên Thiên cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng từ trong vô thức, cô vươn tay túm chặt lấy góc áo anh, Cảnh Liêm Uy cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng rồi mới nói tiếp với bà cụ Cảnh: “Nếu nhà họ Cảnh không thể chấp nhận Thiên Thiên, ngoại trừ việc con dọn ra ngoài với cô ấy thì còn cách gì khác đây? Bây giờ con nghĩ Thiên Thiên cũng không muốn về, vậy thì con ra là được rồi.”
Một câu nói của anh khiến cho bà cụ Cảnh lập tức lảo đảo, nếu như Cảnh Liêm Bình không nhanh tay lẹ chân thì chắc bà cụ đã ngã sấp xuống ghế sô pha, anh ta quay đầu sang nhìn Cảnh Liêm Uy, bây giờ lại cảm thấy có một người em như anh cũng không phải là chuyện gì xấu.
Cảnh Thiên Ngọc đứng ở hàng cuối cùng, cô ta nhìn Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, không khỏi cười tủm tỉm, lúc nhìn sang Trình Thiên Kiều, vẻ hâm mộ thoáng lướt qua trong ánh mắt cô ta.
Ân Thiên Thiên, nếu xét trên mức độ nào đó, hạnh phúc xiết bao!
Mặc dù Cảnh Liêm Uy không phải là người đàn ông hoàn hảo nhất, nhưng có ai trên đời này không đi từ chỗ mù mịt đến chỗ trưởng thành đâu? Cô ấy rất may mắn, quá trình trưởng thành của Cảnh Liêm Uy không tính là chậm lắm! Hơn nữa, Cảnh Liêm Uy biết rõ bản thân mình muốn cái gì!
Vi Gia Huệ muốn đến hỏi anh trong vô thức, nhưng lại bị Cảnh Nguyên Phước kéo lại, thấy ông lắc lắc đầu, bà mới đứng im lặng, chỉ có điều đôi mắt nhìn Cảnh Liêm Uy tràn trề vẻ bất mãn.
Nhà họ Cảnh.
Người trong gia đình này, dù ít dù nhiều đều sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì mình được mang họ Cảnh, cho dù tình cảm mình dành cho gia đình này như thế nào, ít nhất thì nhà họ Cảnh đã mang đến vinh quang và phú quý vô hạn cho bọn họ, ai cũng không thể phủ nhận được điều này, nhưng gia tộc này, muốn vào thì phải dựa vào ý trời, muốn ra ắt sẽ phải gánh chịu không ít lời xỉa xói.
“Cảnh Liêm Uy…” Bà cụ run run rẩy rẩy, bà cụ không thể nào hiểu nổi: “Cháu vừa mới nói gì đấy?”
Cảnh Liêm Uy đứng thẳng người dậy, anh lại càng bảo vệ Ân Thiên Thiên chặt chẽ hơn, rồi nhìn thẳng vào bà cụ Cảnh: “Thưa bà nội, ngày nào nhà họ Cảnh chưa hoàn toàn chấp nhận Thiên Thiên, thì ngày đó cháu sẽ không về.”
Cảnh Liêm Uy anh đã từng hứa hẹn rất nhiều điều với Ân Thiên Thiên, nhưng dù có thế nào đi nữa, cũng chỉ có một hai điều sẽ trở thành hiện thực.
Cảnh Liêm Uy nói dứt lời cũng không nhìn bà cụ Cảnh nữa, anh chỉ quay người khom lưng cúi chào Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước, rồi mới đưa Ân Thiên Thiên đi ra ngoài cửa, bước chân anh rất dứt khoát, dường như đây là chuyện mà anh đã muốn làm từ rất lâu rồi vậy!
Ân Thiên Thiên vẫn còn thấy mờ mịt.
Cô không sao hiểu cho nổi, trong tình huống ban nãy, dường như cô sắp bị anh vứt bỏ, nhưng không ngờ Cảnh Liêm Uy lại bảo vệ cô, anh dùng hành động để thể hiện sự lựa chọn của mình! Bây giờ lại vì cô mà bất chấp hết tất cả, lựa chọn ra khỏi nhà họ Cảnh.
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, trong mắt cô, góc nghiêng của anh vẫn đẹp trai đến ngỡ ngàng, nhìn Cảnh Nguyên Phước đã bước vào tuổi trung niên là biết ngay bộ gen của nhà họ Cảnh rất tốt, Cảnh Liêm Bình luôn nổi danh là chàng trai phong lưu trong thành phố T, vẫn có rất nhiều cô chiêu cành vàng lá ngọc muốn cưới anh ta, cô luôn biết rằng Cảnh Liêm Uy rất đẹp trai, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ rằng sẽ có giây phút nào anh đẹp đến nổi làm lòng cô nao nao…
Anh ấy, thật sự làm đến nước này vì cô ư?
“Đứng lại đó cho bà!”
Bà cụ Cảnh quát lớn, rồi tức giận đứng dậy từ ghế sô pha, giận dữ nhìn theo bóng lưng của Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Liêm Uy khựng lại, Ân Thiên Thiên cảm thấy căng thẳng từ trong vô thức, nhưng anh lại cúi đầu, nở nụ cười dịu dàng vớic cô.
Anh sẽ không nhường bước, sẽ không bỏ mặc cô.
Chỉ cần làm sai một lần là đã đến cực hạn rồi!
“Cảnh Liêm Uy, nếu như hôm nay cháu theo Ân Thiên bước chân ra khỏi cánh cửa này thì sau này cháu đừng hòng về đây nữa!” Bà cụ Cảnh quát, tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt: “Cháu đã lựa chọn Ân Thiên Thiên, vậy thì cả đời này cháu sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Cảnh chúng ta cả! Bà cũng muốn xem xem, một cậu ấm sống trong nhung lụa từ lúc còn nhỏ như cháu, bây giờ làm sao sống được bên ngoài.
Bà không tin! Không tin! Tuyệt đối không tin!
Cảnh Liêm Uy có thể vứt bỏ hết những quyền lợi mà nhà họ Cảnh mang đến cho nó một cách dễ dàng thế này!
Trong mắt mọi người, có ai không nghĩ rằng nhà họ Cảnh là một miếng bánh to?
Nó sẵn lòng vứt bỏ ư?
Vào lúc tất thảy mọi người nghĩ rằng Cảnh Liêm Uy sẽ chần chừ, anh lại kiên quyết ôm Ân Thiên Thiên đi ra ngoài cửa, khóe môi mỏng của anh cong cong, nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt trời soi rọi xuống làm bọn họ cảm thấy ấm áp, dưới ánh dương, nụ cười của anh đẹp đến nỗi làm lòng cô xôn xao…
Cho dù mọi người có nghĩ như thế, có nhìn nhận thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ làm như thế!
Ân Thiên Thiên luôn bị Cảnh Liêm Uy kéo lên chiếc Land Rover, cô vẫn thấy mình hơi choáng váng, vào lúc này, Ân Thiên Thiên ngồi ở vị trí phó lái quen thuộc ấy, trong lòng cô cảm thấy căng thẳng và lúng túng tựa như ngày đầu tiên đến nhà họ Cảnh. Cảnh Liêm Uy thắt đai an toàn cho cô, rồi vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa bên tai Ân Thiên Thiên. Anh đóng cửa xe lại.
“Cảnh Liêm Uy!” Một tiếng quát lát vang lên, lần này không phải là bà cụ Cảnh, mà là Mộc Long! Ông ta đứng trước mặt Cảnh Liêm Uy, Mộc Yên Nhiên và Tử Dương đứng sau lưng cô ta, ở gần đó, thím Thẩm cũng đỡ bà cụ Cảnh đi về phía bên này: “Rốt cuộc cậu muốn gì! Cậu đang đùa cợt chúng tôi ư?”
Cơn giận dữ trong lòng người nhà họ Mộc khó có thể diễn tả thành lời, vốn dĩ bọn họ cứ nghĩ mọi chuyện sẽ tiến triển theo như kịch bản của mình, nhưng đột nhiên Cảnh Liêm Uy lại không chịu nghe lời? Làm sao để diễn tiếp màn kịch này được? Đáng bực hơn nữa là, Cảnh Liêm Uyên lại làm trái y đức, nói ra ‘chuyện riêng’ của con gái nhà bọn họ!
Ân Thiên Thiên hạ kính xe xuống, nhìn những người bân ngoài, ánh mắt của cô lướt qua Mộc Yên Nhiên đứng ở gần đây, hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào cả.
Cho dù đến tận bây giờ, cô cũng không ngờ Mộc Yên Nhiên lại là cô gái mà Cảnh Liêm Uy luôn canh cánh trong lòng!
Chuyện này làm cô buồn nôn giống như hệt như đang ăn sáng một cách ngon lành, đột nhiên nhìn thấy nửa con ruồi ở bên trong! Nhưng vừa nghĩ đến mấy lời Cảnh Liêm Uy nói trước đó, ánh mắt của Ân Thiên Thiên lướt xuống bụng dưới của Mộc Yên Nhiên.
Không ngờ cô ta lại không thể mang thai!
Đối với người phụ nữ, đây không phải là chuyện đơn giản!
Một gia tộc lớn như nhà họ Cảnh không đời nào chấp nhận được một cô con dâu như thế, dù bà cụ có yêu thích cô ấy đến mức nào đi chăng nữa cũng bằng không!
Cảnh Liêm Uy quay người lại nhìn bọn họ, hai tay nhẹ nhàng đút vào trong túi quần, phong thái phóng khoáng, thoang thoảng vẻ dửng dưng, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại: “Sao thế?”
Suýt chút nữa hai chữ này đã khiến cho Mộc Long tức giận đến nỗi muốn ra tay đánh người! May mà Mộc Yên Nhiên đã cản ông ta lại.
Cô quay sang nhìn Mộc Yên Nhiên, còn có Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều theo sát phía sau, trong lòng không khỏi thấy căng thẳng.
Anh sẽ không thay đổi quyết định đấy chứ?
Mộc Yên Nhiên khẽ mím môi, ngơ ngẩn nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp của cô ta rưng rưng nước mắt nhưng không nhỏ xuống, trông cô ta có vẻ tủi thân như thể Cảnh Liêm Uy đã phụ bạc cô ta vậy.
“Cảnh Liêm Uy! Cậu là bác sĩ!” Tử Dương không thể nhịn nổi nữa, đi một mạch về phía trước rồi nói: “Cậu có nhớ bản thân mình đã làm gì không? Y đức tối thiểu của cậu đâu rồi? Sao cậu có thể ngang nhiên công khai bệnh tình của bệnh nhân chứ? Cậu có tin tôi đi tố cáo cậu không?”
Cảnh Liêm Uy khẽ nhíu mày, anh nhìn nhà họ Mộc, khóe môi không khỏi nhếch lên, rồi nói: “Bác sĩ? Đến bây giờ các người mới nhớ ra rằng tôi là bác sĩ chứ không phải cậu chủ nhà họ Cảnh là? Tôi cứ nghĩ trong mắt mọi người, tôi chỉ là cậu Cảnh thôi chứ?”
Sao lại không phải kia chứ?
Từ đầu đến cuối, Cảnh Liêm uy đều là cậu chủ của nhà họ Cảnh!
Mộc Yên Nhiên cầm lòng không đậu, nước mắt rơi lã chã, cô ta run rẩy bước lên trước một bước, lên tiếng trước khi Tử Dương mở miệng: “Liêm Uy, sao anh lại đối xử với em như thế? Rốt cuộc em đã sai ở đâu vậy?”
Dùng câu mỗi một chữ mỗi một giọt nước mắt rơi xuống để hình dung Mộc Yên Nhiên cũng không có gì là quá, Ân Thiên Thiên nhìn bộ dạng của cô ta mà còn thấy đau lòng, nhưng Cảnh Liêm Uy lại chẳng buồn đoái hoài.
“Thân là người nhà họ Cảnh, tôi chỉ nói ra những chuyện tôi biết mà thôi, lúc là bác sĩ, tôi cũng không hề làm bất cứ chuyện gì táng tận với lương tâm cả, nói chung là tôi chẳng thẹn với lòng mình.” Cảnh Liêm Uy nói rồi bèn quay đầu sang nhìn Tử Dương, tiếp tục mở miệng: “Còn chuyện bác Mộc muốn tố cáo tôi, bác muốn làm gì thì cứ làm nấy đi, tôi không quan tâm.
Cảnh Liêm Uy nói rồi bèn quay người ngồi vào ghế tài xế, anh vốn không hề quan tâm đ ến những người phía sau lưng.
Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đi về phía xe mình, trước lúc đi còn nhìn bà cụ Cảnh và người nhà họ Mộc thêm một lúc, ánh mắt có vẻ khinh thường.
Chỉ có điều, Cảnh Liêm Uy muốn đi không đồng nghĩa với việc người khác cũng muốn để cho anh đi.
Mộc Yên Nhiên sốt ruột, bèn nhanh chóng chạy đến túm góc áo của Cảnh Liêm Uy, không ai ngờ một người luôn dịu dàng nhẹ nhàng, đến chạy cũng không dám như cô ta mà đột nhiên lại chạy ào đến, Cảnh Liêm Uy không mấy chú ý, đột nhiên bị cô ta níu lại, anh lập tức ngừng bước, nhíu mày nhìn Ân Thiên Thiên.
Quả nhiên, sắc mặt của Ân Thiên Thiên sa sầm…
Vào giây phút ấy, cho dù Cảnh Liêm Uy chỉ nói với Mộc Yên Nhiên một câu thôi, trong lòng cô cũng thấy chán ghét!
Trong tích tắc, Cảnh Liêm Uy còn không cho Mộc Yên Nhiên thời gian tỉnh táo lại, anh đã chìa tay đẩy cô ta ra, đi đến bên cạnh cửa sổ ở ghế phó lái, nói khe khẽ với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, anh hết đồ mặc rồi…”
Câu nói đó của anh, làm Ân Thiên Thiên suýt nữa là bật cười, nhất là bộ dạng tủi thân đó của anh.
Anh đang nói với cô rằng, bây giờ anh chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi này thôi, không thể cởi ra được đúng không?
Mộc Yên Nhiên bị anh làm kích động, đến ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên cũng hằn lên sự oán hận!
Trình Thiên Kiều đứng ở một bên, ánh mắt anh ta híp lại, chẳng nói năng gì, chỉ có điều ánh mắt nhìn Mộc Yên Nhiên lại có vẻ kiêng dè, dường như người phụ nữ này là người khó đối phó nhất mà anh ta từng gặp.
“Cảnh Liêm Uy!” Làm sao Mộc Long có thể nhịn được khi thấy con gái mình bị đối xử như thế, gần như ông ta lập tức nổi trận lôi đình, bèn giơ tay ôm con gái mình, một tay còn lại chỉ thẳng vào người anh, rồi mắng: “Cảnh Liêm Uy, mở to cái cặp mắt chó của mi ra! Người mi thích ở đây đây này, là Mộc Yên Nhiên, con gái của tôi, không phải Ân Thiên Thiên chẳng là cái thá gì đó đâu! Mi xác định mi đã đợi con gái tôi năm, sáu năm, bây giờ lại lựa chọn Ân Thiên Thiên à?”