Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 299






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 299: MÙI VỊ CỦA NGƯỜI KHÁC
Bụp!
Thêm một nắm đấm rơi vào chỗ cằm Cảnh Liêm Uy, khiến anh lập tức phun ra ngụm máu tươi, Mộc Yên Nhiên và bà cụ Cảnh luôn nghệch mặt lúc này mới sực tỉnh lại, bà cụ hét to gọi người làm, Mộc Yên Nhiên muốn xông thẳng tới, nhưng Ân Thiên Tuấn còn chưa rời khỏi, cô ta lại không dám, chỉ có thể đứng một bên đỏ mắt yên lặng đau lòng Cảnh Liêm Uy, thuận tiện lên án Ân Thiên Tuấn.
“Hừ!” Hung hăng phát ra tiếng trào phúng, Ân Thiên Tuấn lúc này mới xuống khỏi người Cảnh Liêm Uy, xoay xoay cổ giơ cánh tay mình ra, cúi đầu lạnh lẽo nhìn anh một cái, lập tức quay đầu nhìn Mộc Yên Nhiên ở một bên, ánh mắt tràn đầy cười nhạo: “Cảnh Liêm Uy, anh ôm tình đầu của mình mà sống qua ngày đi!”
Thiên Thiên của anh ta, sẽ hạnh phúc hơn anh thật nhiều thật nhiều!
Đánh nhau xong, Ân Thiên Tuấn xoay người đi tới cạnh Ân Thiên Thiên kéo cô muốn rời đi.
Mà từ đầu tới cuối, Ân Thiên Thiên đứng đó nhìn trận bạo lực của họ như vậy không nói tiếng nào, giống như Cảnh Liêm Uy sau khi sự việc xảy ra cũng không lên tiếng, nguyên nhân chủ yếu chính là những lời trong lúc tức giận của Ân Thiên Tuấn khiến cô sững sờ.
Có phải, từ đầu cô đã đánh giá cao chính mình?
“Thiên Thiên, chúng ta đi.” Thấy Ân Thiên Thiên vẫn nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, bây giờ tâm trạng anh ta cực kỳ không tốt, mà điều làm anh ta phẫn nộ nhất chính là lúc đầu anh ta lại mắt mù để Ân Thiên Thiên gả cho Cảnh Liêm Uy, cuối cùng rơi vào kết cục thương tích đầy mình! ”Nơi thế này, không tới cũng được!”
Nói rồi, Ân Thiên Tuấn kéo Ân Thiên Thiên đi về phía cửa, Trình Thiên Kiều cũng đi theo.
“Phản rồi! Phản rồi!” Bà cụ tức giận tới mức toàn thân run rẩy, đứng trong phòng khách lại không có ai an ủi, Mộc Yên Nhiên nhìn Cảnh Liêm Uy lại nhìn bà cụ, tiềm thức đi đến bên cạnh Cảnh Liêm Uy, bà cụ lại tức giận hét lên: “Phản rồi! Tôi thấy cánh nhà họ Ân các người đủ cứng cáp rồi! Thật sự xem nhà họ Cảnh tôi là nơi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Đánh người nhà họ Cảnh tôi còn muốn rời đi dễ dàng như vậy, Ân Thiên Tuấn, Ân Thiên Thiên! Các người thật sự xem tôi là không tồn tại sao?
Bà cụ tức giận sắc mặt cũng mơ hồ trắng bệch, Vi Gia Tuệ rốt cuộc vẫn là tiến lên đỡ bà lại không nói tiếng nào, mày khẽ nhíu, rất rõ ràng cũng cảm thấy đau đầu với tình huống trước mắt!
Cảnh Liêm Uy dù sao cũng là con trai bà, cho dù anh làm sai đi nữa thì bị hung hăng đánh một trận trước mặt bà, ai cũng sẽ không vui.
Ân Thiên Tuấn quay đầu nhìn bà cụ, ánh mắt tràn đầy cười cợt.
Lúc trẻ có lẽ bà cụ thật sự là một nhân vật phong vũ của thành phố T, nhưng rốt cuộc đã có tuổi rồi, người tám mươi tuổi khó tránh khỏi sẽ có lúc làm chuyện hồ đồ, chỉ là anh ta cũng không nghĩ tới bà cụ này sẽ hồ đồ đến mức này, lúc này anh ta thậm chí ngay cả nhìn bà cụ cũng không muốn, bà cụ này thực sự làm người ta quá thất vọng.
Trong lòng bà cụ có lửa giận, chỉ cảm thấy Ân Thiên Thiên thực sự chính là sao chổi của nhà họ Cảnh bọn họ! Mắt hơi dời đi vừa khéo nhìn thấy ly trà trên bàn trước mặt mình, nước trà còn hơi bốc khói, bà cụ không chút do dự giơ tay cầm ly trà tiến về phía trước hất thẳng vào mặt Ân Thiên Thiên, Vi Gia Tuệ cả kinh muốn ngăn cản nhưng căn bản không kịp!
Nụ cười bên khóe môi Mộc Yên Nhiên còn chưa kịp nhếch lên đã thấy Cảnh Liêm Uy vừa đứng dậy bước một bước tới giơ tay ôm chặt Ân Thiên Thiên vào lòng, nước trà nóng còn có chút bỏng theo cổ chảy vào quần áo anh!
Mọi người trong phòng đều nghệch mặt, Ân Thiên Thiên cũng ngây ra.
Cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh trai, lúc thấy bà cụ cầm ly trà đi tới thậm chí còn không kịp phản ứng, lúc dường như đã chuẩn bị tiếp nhận nước trà tẩy rửa thì đột nhiên cánh tay mình được một sức lạnh quen thuộc nắm chặt, chớp mắt một cái cô đã thấy anh đứng trước mặt mình, gò má còn có vết thương, một tay vòng eo cô, một tay ôm đầu cô, cứ như vậy bảo vệ cô trong lồ ng ngực vững chãi của anh.
Khoang mũi tràn đầy hương vị trên người anh, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy hốc mắt mình hơi chua xót, nhưng mơ hồ lại có thể ngửi thấy chút mùi vị của Mộc Yên Nhiên trên người anh, đột nhiên tâm trạng trở nên vô cùng vô cùng không tốt!
“Liêm Uy!” Vi Gia Tuệ bị dọa không nhẹ, đồ sứ nhà họ Cảnh đương nhiên cực kỳ tốt, giữ nhiệt cũng rất tốt, huống chi là đồ của bà cụ, một ly nước trà hất xuống đừng khiến anh bị thương mới tốt, nhưng một giây sau Vi Gia Tuệ đã xấu hổ.
Cho tới lúc xác nhận trong tay bà cụ sau lưng không còn nước trà, Cảnh Liêm Uy mới buông lỏng người phụ nữ nhỏ trong lòng, căng thẳng nhìn cô từ trên xuống dưới khẽ hỏi: “Thiên Thiên, có bị thương chỗ nào không? Hử?”
Thoáng chốc, Ân Thiên Thiên xém chút khóc thành tiếng tại chỗ.
Bàn tay giơ ra muốn quan tâm con trai mình của Vi Gia Tuệ khựng lại, mặt khẽ giật giật.
Con trai bà, đây là đang diễn gì vậy?
Ngước mắt nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên mím chặt môi không nói, chỉ đứng đó.
Cảnh Liêm Uy gấp gáp, anh vẫn nhớ rõ dáng vẻ cô lúc nãy đứng ở một bên lạnh lùng nhìn anh, trong lòng lập tức hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng, nhưng dù sao điều anh quan tâm nhất vẫn là thân thể cô, vội vàng nắm cánh ta cô cẩn thận quan sát, hỏi: “Thiên Thiên, có phải em không thoải mái chỗ nào không? Có bị thương không? Em nói cho anh biết, hử?”
Nhưng cho dù Cảnh Liêm Uy nói thế nào, Ân Thiên Thiên vẫn không mở miệng, để anh xoay tới xoay lui mình, cuối cùng cô vẫn là chán ghét giơ tay đẩy anh ra, ánh mắt nhìn anh tràn đầy lên án và bất mãn!
Trên người anh còn có mùi vị của Mộc Yên Nhiên, dựa vào cái gì còn có thể quan tâm cô như vậy!
Cảnh Liêm Uy vô cùng nóng ruột, vừa nãy lúc bị Ân Thiên Tuấn đánh, những lời đó của anh ta anh cũng nghe thấy, nhưng anh có thể nói anh thật sự hoàn toàn chấn động, hoàn toàn không biết bà mình làm gì sao? Mặc dù nghe có chút cảm giác chối bỏ trách nhiệm nhưng sự thật lại cứ chính là như vậy!
Thử hỏi, người nào còn có thể duy trì bình tĩnh tuyệt đối khi người mà anh ta luôn tìm kiếm, thậm chí tìm kiếm năm năm gần sáu năm đứng trước mặt mình? Cảnh Liêm Uy anh là người không phải thần tiên! Nếu có một ngày Tô Nương đứng trước mặt anh, nói không chừng anh còn sẽ quên mất tên của chính mình!
Lúc lên lầu, trong đầu anh vẫn hỗn loạn, nhưng lại rất rõ ràng điều mình muốn là gì, anh không phải muốn ở cùng Mộc Yên Nhiên, anh chỉ là muốn biết rốt cuộc có chuyện gì, miễn cho sau này lại vì chuyện thế này mà kéo thêm nhiều phiền phức, nhưng ai biết lại gây ra nhiều chuyện như vậy!
Phải biết lúc bà cụ đối xử với Ân Thiên Thiên như vậy, anh cũng hận không thể đánh chết chính mình, cho nên nắm đấm của Ân Thiên Tuấn anh cứ đứng yên thừa nhận, hoàn toàn không có ý phản kháng, nhưng điều làm anh sợ hãi nhất không phải phản ứng của người khác, mà là phản ứng của Ân Thiên Thiên, anh nhìn dáng vẻ chết tâm đó của cô, xém chút bị dọa mắc bệnh tim.
“Thiên Thiên, em nói chuyện với anh có được không? Em không thoải mái ở đâu? Có phải bị bỏng rồi không? Hay là chỗ nào bị thương?” Cảnh Liêm Uy quan tâm hỏi, mắt phượng có chút khẩn cầu, thậm bị sau khi bị Ân Thiên Thiên đẩy ra liền lại lập tức dính tới, nào còn dáng vẻ cao lạnh lùng cao quý ngày thường? Nhưng Ân Thiên Thiên không nói chính là không nói: “Thiên Thiên…”
“Cảnh Liêm Uy!” Bà cụ cả kinh hét to một tiếng, hoàn toàn không hiểu Cảnh Liêm Uy bây giờ đang làm gì! “Con đang làm gì vậy, vợ chưa cưới của con ở đây! Yên Nhiên mới là cô gái con nhớ nhung lâu như vậy! Không phải Ân Thiên Thiên!”
Cảnh Liêm Uy lại căn bản không để ý tới bà, chỉ nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Tuấn ở một bên lúc này mặc dù bất mãn với Cảnh Liêm Uy nhưng rốt cuộc vẫn là giúp Ân Thiên Thiên, chuyện hất trà vừa nãy còn chưa tính sổ đâu, bà cụ đã vội vàng thể hiện cảm giác tồn tại của mình như vậy rồi!
“Bà cụ, Thiên Thiên nhà tôi xinh đẹp biết bao bà cũng có thể nhìn thấy, nếu ly trà này của bà hất tới hủy đi con bé, bà có tin tôi bây giờ liền hủy đi Mộc Yên Nhiên!” Ân Thiên Tuấn lạnh lùng nói, đặc biệt lúc này nhìn trên gáy Cảnh Liêm Uy nổi lên mục nước càng thêm kinh hồn, đối diện với bà cụ càng thêm không khách sáo, Trình Thiên Kiều cũng vội đứng tới sợ họ còn sẽ có hành động gì: “Mặc dù Mộc Yên Nhiên hoàn toàn không so được với em gái tôi, nhưng có thể khiến bà cụ bà trong lòng ghê tởm một chút cũng tốt rồi!”
Bà cụ bị uy hiếp như vậy, xém chút thiếu máu lên não trực tiếp hôn mê.
Sống tám mươi năm, bà thật sự không nghĩ tới, sẽ có một ngày bà bị người khác làm tức giận tới mức này!
Mà Mộc Yên Nhiên vừa nghe lời này lập tức rụt trốn sau lưng bà cụ, sợ Ân Thiên Tuấn thật sự nổi điên hủy cô ta!
Đột nhiên, người làm trong nhà tới báo cáo: “Thưa bà, ông bà Mộc tới.”
Bà cụ vừa nghe liền cười, ngay cả Mộc Yên Nhiên cũng cảm thấy trong lòng yên tâm, vội kêu mời vào, mà trái ngược với sự vui mừng của họ, Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều lúc này lại có chút không vui, chỉ là không biểu hiện ra!
Hôm nay, đây là hoàn toàn định diễn lấy đông hiếp yếu?
“Mấy đứa nít ranh cũng dám khoa trương như vậy trước mặt ta! Đây là chuyện nhà họ Cảnh ta, rốt cuộc có quan hệ gì với các người! Thật sự là không có chút lễ phép nào!” Bà cụ mở miệng ngậm miệng đều nhắc tới lễ phép, thật sự làm người ta vô cùng chán ghét, nhưng bà cụ không có tố chất họ cũng không thể không có tố chất theo! “Hôm nay người làm anh như cậu đã tới rồi, vậy tôi cũng liền nhân cơ hội này nói rõ với cậu, Ân Thiên Thiên nhà các người, nhà họ Cảnh tôi không muốn nổi! Người phụ nữ tôn quý cao nhã như vậy, cậu vẫn là dẫn về đi! Nhà họ Cảnh chúng tôi không cần!”
Lời vừa nói ra, ngay cả Ân Thiên Thiên đứng một bên bị Cảnh Liêm Uy quấn lấy cũng không nhịn được cứng đờ người.
Cảnh Liêm Uy không dễ dàng gì mới nắm được tay nhỏ của Ân Thiên Thiên lập tức lại rút về, lúc này anh thật sự có kích động muốn đánh người! Tiến lên một bước muốn kéo Ân Thiên Thiên vào lòng mình, nhưng Ân Thiên Thiên lại nhíu chặt mày, đặc biệt là ánh mắt bất giác rơi lên người anh.
Mắt phượng khẽ híp lại, Cảnh Liêm Uy kéo quần áo mình ngửi một chút, có lẽ là vì vừa rồi ở cùng Mộc Yên Nhiên trong thư phòng, ít nhiều gì cũng dính một chút mùi nước hoa trên người cô ta!
Lúc này, Cảnh Liêm Uy cuối cùng biết tại sao Ân Thiên Thiên lại kháng cự mình như vậy rồi, dường như không chút do dự, vào lúc vừa vào cái lạnh lẽo mùa xuân, Cảnh Liêm Uy giơ tay cời áo khoác mình xuống, sau đó lại kéo áo sơ mi ngửi một chút, còn may trên áo sơ mi không có mùi.
Vội tiến về phía trước, Cảnh Liêm Uy như một đứa bé đòi kẹo, nói: “Thiên Thiên, trên người anh không có mùi của người khác nữa rồi.”
Sắc mặt Ân Thiên Thiên khẽ trầm xuống.