Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 295






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 295: BÉ GÁI NĂM ĐÓ
Ân Thiên Thiên ngược lại cũng không chú ý đến vẻ mặt của Cảnh Liêm Uy, chỉ là bà cụ cuối cùng cũng làm cho cô không nhịn được cười ra tiếng, không nhịn được mở miệng hỏi một câu: “Bà ơi, bà đã thích Mộc Yên Nhiên như vậy rồi sao còn đồng ý để Cảnh Liêm Uy lấy con? Không phải là vì ghét bỏ thân thể của Mộc Yên Nhiên chứ? Bây giờ xem ra lúc ấy con cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi, bây giờ Mộc Yên Nhiên khỏe lại rồi nên bà có thể không kiêng nể gì mà đá văng con đi đón chào cô ấy phải không?”
Đối với bà cụ, trong lòng Ân Thiên Thiên đã sớm bất mãn!
Chuyện của Mộc Yên Nhiên trước đó đã k1ch thích cô, sau đó lúc nói chuyện Cảnh Liêm Uy cũng k1ch thích cô!
Sớm đã muốn tìm một chỗ phát ra, thật không ngờ cái chỗ này lại tự đưa mình đến cửa.
Ân Thiên Thiên thật sự nghĩ mãi không ra, lớn tuổi, nắm quyền lực trong tay, bà cụ chẳng lẽ thật sự cho rằng tất cả mọi thứ trên thế giới này đều nằm trong tay bà ta? Có ngây thơ đến mức đấy không?
Nhưng mà ở một mức độ nào đó, cô thật đúng là bội phục Mộc Yên Nhiên, có thể xoay bà cụ vòng vòng!
Xem ra, đôi khi thân thể không tốt lại là một loại tiền vốn! Ít nhất Mộc Yên Nhiên có thể thoải mái lợi dụng thân thể của mình hoàn toàn lôi kéo sự đồng cảm của bà cụ!
Mà bà cụ Cảnh vừa nghe xong lời này lập tức vỗ bàn chỉ thằng vào Ân Thiên Thiên nói: “Ân Thiên Thiên! Đây là thái độ với người lớn của cô sao? Đến cùng cô có biết hai chữ “Lễ phép” này viết thế nào không?”
Hung hăng hít sâu một hơi, cô thật sự tức giận, một Mộc Yên Nhiên lại thật sự làm cho cuộc sống của cô long trời lở đất, nếu cô còn cố gắng giữ bình tĩnh mới kỳ lạ! Bây giờ thế mà lại có một loại cảm giác không màng gì cả, ngay cả Cảnh Thiên Ngọc bên cạnh liên tục lắc đầu với mình, cô cũng vờ như không nhìn thấy, trực tiếp trả lời lại!
“Lễ phép”? Bà cũng biết hai chữ này sao?” Ân Thiên Thiên cười xòa, thẳng lưng đứng trước mặt bà cụ nói: “Lúc bà hỏi con vấn đề này, có nghĩ đến bà đối xử với con thế nào không? Nhưng mà dù thế nào con cũng là vợ trước của Cảnh Liêm Uy, trong bụng con còn có đứa bé của nhà họ Cảnh, nhưng mà bà thì sao? Lần đâu tiên con cho rằng là vì con không lễ phép làm bà tức giận nên bà mới nói như vậy trước mặt con, nhưng bây giờ thì sao? Xin hỏi là con chọc vào chỗ nào của bà? Ngược lại Mộc Yên Nhiên bên cạnh bà, con thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng một người ngoài còn quan trọng hơn so cháu chắt của mình!”
Ân Thiên Thiên không muốn nổi giận, thật sự không muốn! Nhưng mà có một số người không nhìn cô tốt nổi!
Cô biết, cô hành động như vậy rất không ổn, nhưng mà cô cũng là người, cũng có tính tình của mình! Cuộc sống luôn bị người gây khó dễ cô đã sống đủ lâu cũng đủ uất ức rồi, bây giờ cô còn phải nhịn tiếp sao? Người ta cũng đã đạp lên trên đầu cô rồi, muốn lấy mạng của cô, giết con của cô rồi, còn ngấp nghé chồng của cô nữa, nếu như cô còn tiếp tục nén giận, như vậy không bằng lúc ở chỗ “Diêm Vương” kia cứ dứt khoát cam chịu luôn vậy!
Chỉ là đáng tiếc, Ân Thiên Thiên cô đến bây giờ cũng không phải là người cam chịu!
Ân Thiên Thiên quay đầu trực tiếp nhìn Mộc Yên Nhiên không chút do dự mở miệng nói: “Bà à, người phụ nữ bà che chở này đã chính miệng thừa nhận trước mặt con, lần đấy sao con lại rơi vào tay “Diêm Vương”, nguyên nhân duy nhất là cô ta ghen tị với con đã từng gả cho Cảnh Liêm Uy, hơn nữa trong bụng còn mang đứa con của anh ấy! Cô ấy muốn không chỉ là con biến mất khỏi thế giới này mà là con và con của con cũng phải biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn! Để đứa bé nhà họ Cảnh mong chờ căn bản không thể nào sinh ra được!”
Lời nói vừa dứt, người trong phòng khách đều yên tĩnh lại.
Nhà họ Cảnh quan tâm đ ến đứa bé này đến nhường nào, người toàn thành phố T đều biết.
Người nào trong giới này không biết Cảnh Thị động tay với Thiên Ân, nhưng mà dù như vậy cũng không ai dám chen vào bát canh này, nếu không một cái “Thiên Ân” nho nhỏ đã sớm thương tích đầy mình, đâu còn thành tựu như ngày hôm nay? Mà nguyên nhân bọn họ không dám động vào đơn giản chỉ có một, là Ân Thiên Thiên ở đó!
Ai biết, đến lúc đó nhà họ Cảnh sẽ làm thế nào?
Chọc vào rồi nhếch nhác trở về mới thật sự dọa người.
Đầu mày của Vi Giai Huệ nhíu chặt, không thể tin được nhìn Mộc Yên Nhiên, Cảnh Nguyên Phương nheo mắt nhìn cô ta trong mắt đều là không đồng ý, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc hơi giật mình một cái nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt nhìn Mộc Yên Nhiên cũng thay đổi.
Nếu thật sự Mộc Yên Nhiên làm như vậy, thì người phụ nữ này thật đáng sợ!
Mà Mộc Yên Nhiên cũng chỉ đỏ mắt cúi đầu xuống, cơ thể uất ức túm túm ống tay áo bà cụ, không nói một lời chỉ rớt nước mắt, từng hạt từng hạt có cảm giác vô cùng nghệ thuật.
Dáng vẻ kia thật là, Ân Thiên Thiên nhìn thấy tim gan đều đau! Tức giận đến đau!
Dáng vẻ uất ức này? Giả vờ cho ai xem?
Ân Thiên Thiên không hiểu loại tình cảm giữa bà cụ với Mộc Yên Nhiên, theo cô có chút tình cảm thì người ngoài cũng không thể bằng người thân được, chỉ là cô hoàn toàn quên đi, trong mắt của bà cụ, cho dù cô mang thai đứa con của nhà họ Cảnh, cô cũng chỉ là người ngoài đối với nhà họ Cảnh mà thôi!
Tử nhỏ đến lớn, có thể nói là bà cụ nhìn Mộc Yên Nhiên lớn lên, vẫn luôn cảm thấy đứa bé này là mình một tay nuôi lớn, cảm giác mình biết mọi thứ về đứa bé này, xem cô ta là một người có tâm địa thiện lương, nhưng mà không nghĩ đến bọn họ tách ra lâu như vậy, ai cũng sẽ thay đổi.
Nhìn Mộc Yên Nhiên khóc, bà cụ lập tức mềm lòng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt người xung quanh đưa tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô ta nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng sợ, đừng sự, có bà nội đây, sẽ không để ai bắt nạt con!”
Người không biết còn tưởng rằng đây là bà nội ruột của cô ta đấy!
Mộc Yên Nhiên nghe thế thì ngẩng đầu mím môi nhìn bà ta rơi lệ, sau một lúc lâu mới nói: “Bà nội, lúc ấy con thật sự không phải nghĩ như vậy, bà phải tin tưởng con, lúc ấy con thật sự không có…”
“Được được được, bà nội tin tưởng con, tin tưởng con.” Bà cụ Cảnh không thể nhìn Mộc Yên Nhiên như vậy được, đau lòng ôm lấy cô ta ngắt lời, từ nhỏ đến lớn đều thế, mấy năm cô ta ở nước ngoài, Mộc Yên Nhiên chỉ cần dùng vẻ mặt như vậy nhìn bà ta, bà ta sẽ không còn nhớ rõ gì nữa, cưng chiều giống như Mộc Yên Nhiên là đứa con của nhà họ Cảnh vậy: “Bà nội không tin con thì tin ai? Chẳng lẽ phải tin mấy người bụng dạ khó lường đó sao?”
Nói xong bà cụ như có ngụ ý nhìn Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên nhìn tình cảnhh trước mắt không nhịn được nở nụ cười, lòng cũng hoàn toàn nguội lành.
Tin đồn bà cụ Cảnh gì đó, thủ đoạn tàn nhẫn, ánh mắt độc đáo! Chuyên quyền độc đoán, khí phách ngang dọc!
Theo cô thì đây cũng chỉ là một cụ bà bướng bỉnh!
Trong mắt cũng chỉ có Mộc Yên Nhiên!
“Bà nội!” Cảnh Liêm Uy ở một bên đã sớm đen mặt, không nhịn được nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Cái gì gọi là bụng dạ khó lường? nếu Thiên Thiên nói sự thật cũng là bụng dạ khó lường, vậy Mộc Yên Nhiên làm mấy chuyện này là gì?”
Không ai chú ý đến “mấy chuyện này” trong lời của Cảnh Liêm Uy, mà ngay cả Mộc Yên Nhiên cũng cho rằng chỉ một chuyện này mà thôi, đợi đến lúc cô ta biết Cảnh Liêm Uy biết một số chuyện của mình, cũng đã không còn kịp rồi.
“Nếu như cô ta lúc ấy đã biết thì sao sau khi đi ra cô ta không nói lại đến bây giờ mới mở miệng nói?” Bà cụ lập tức phản bác, trong mắt bà ta vẫn là đứa nhỏ mình chăm từ bé đến lớn tốt hơn: “Cô ta như thế còn không gọi là bụng dạ khó lường? Nói không chừng lúc ấy cô ta đã cố ý bẫy Yên Nhiên làm Yên Nhiên tức giận thừa nhận! Cũng có thể là cô ta cảm thấy quan hệ giữa con với Yên Nhiên tốt đẹp, cô ghen tị cho nên mới châm ngòi như vậy! Bà cảm thấy lời cô ta nói chưa chắc đã là sự thật! Con xem trước đó cô ta vì ly hôn lý do gì cũng bịa ra được, người phụ nữ nói dối thành thói như vậy con cũng tin được, bà thấy ánh mắt của Cảnh Liêm Uy con bị mù rồi! Người phụ nữ như vậy cũng để ý!”
Lặng lẽ ngước mắt nhìn liếc qua bà cụ, Cảnh Liêm Uy lạnh lùng chỉ nói một câu: “Bà nội đã thích cô cả nhà họ Mộc như vậy, nhất quyết cho rằng nhà họ Mộc và nhà họ Cảnh có hôn ước, vậy thì có thể ở chi dưới của nhà họ Mộc tìm một người kết hôn với cô ấy, đừng tính toán lên người con.”
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy quay đầu đưa tay kéo Ân Thiên Thiên xoay người chuẩn bị rời đi, cơ thể cũng vì tức giận mà hơi run lên.
Mộc Yên Nhiên thấy tâm trạng của Cảnh Liêm Uy không tốt xoay người chuẩn bị rời đi, dường là lập tức đứng lên gọi anh lại: “Liêm Uy!”
Cảnh Liêm Uy không để ý đến cô ta cứ đi đường của mình!
“Cảnh Liêm Uy, con đứng lại đó cho ta!” Đột nhiên, bà cụ dồn khí lại hét to một tiếng, nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn không dừng lại, bà cụ bất đắc dĩ đành phải mở miệng nói: “Chẳng lẽ con không muốn biết cô bé năm đó con luôn muốn biết là ai sao?”
Một câu, bước chân của Cảnh Liêm Uy dừng lại, người nhà họ Cảnh cũng ngây người.
Cô bé năm đó?
Đây quả thực công khai một bí mật của nhà họ Cảnh!
Ai không biết Cảnh Liêm Uy đã từng có một cái mối tình đầu khiến anh rung động, nhưng mà có một ngày cô bé kia đột nhiên không liên lạc nữa, về sau thỉnh thoảng lại liên lạc, nhưng giống như là đổi thành một người khác, mà người đó là Mộc Sa!
Sau đó, tất cả mọi người đều từ hành động Cảnh Liêm Uy biết rõ, Mộc Sa không phải là người con gái anh luôn tâm niệm trong lòng, người con gái đó là một người khác, nhưng mà cho dù có tìm thế nào cũng không tìm được, cho đến khi Cảnh Liêm Uy đột nhiên kết hôn…
Theo lời của bà cụ, cơ thể của Ân Thiên Thiên cũng cứng lại một chút, thậm chí cô còn thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của anh, ngay cả anh nắm tay của mình cũng có chút cứng lại, mà lòng của cô cũng nhói lên, quay đầu lặng lẽ căng thẳng nhìn bà cụ.
Bà cụ biết rõ người con gái kia là ai?
Người con gái luôn ẩn sau trong lòng Cảnh Liêm Uy vĩnh viễn là cây gai trong lòng cô.
Mối tình đầu của đàn ông luôn chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh ta, điểm này cô rất rõ ràng, chỉ là làm phụ nữ cô cũng có sự tò mò của mình, cô muốn biết người kia rốt cuộc là ai!
Lúc Ân Nhạc Vi đến tìm cô, cũng là dùng lý do như vậy gạt cô đi, đơn giản cũng là bởi vì biết cô muốn biết người kia là! Chính là dù cho sau đó cô nói chuyện với Cảnh Liêm Uy anh cũng trực tiếp bỏ qua vấn đề này không nhắc đến.
Cô biết, người con gái đó chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh!
Chậm rãi, Cảnh Liêm Uy cũng xoay người lại nhìn bà cụ.
Bà cụ tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Cảnh Liêm Uy, con không muốn biết, người con gái năm đó ba năm không liên lạc với con lại không phải là Mộc Sa là ai sao?”
Đột nhiên, trong lòng Ân Thiên Thiên có cảm giác xấu!