Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 273






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 273: LẦN THEO MANH MỐI
Nụ cười trên môi Mộc Yên Nhiên còn chưa kịp tắt thì đã nghe thấy câu nói của Cảnh Liêm Uy, cơn tức giận ngay tức thì bùng lên trong tâm trí cô, song cô vẫn cố cắn răng kìm nén cảm xúc ấy.
Bà cụ còn đang bực bội vì sự ‘không hiểu chuyện’ của Cảnh Liêm Uy nên cũng chẳng hề để ý tới Mộc Yên Nhiên, lúc này người đang chú ý đến cô chỉ có mỗi thím Thẩm, nãy giờ vẫn đứng một góc như người vô hình, và Vi Gia Huệ vốn vẫn luôn quan sát. Có lẽ là vì vừa được thay tim, Mộc Yên Nhiên còn đang chìm đắm trong sự vui sướng vì biết mình sẽ được sống nên cũng bớt đi lớp vỏ giả tạo thường ngày, có đôi khi đối với cô thì ngay cả việc có thể tức giận cũng là một loại hạnh phúc, từ sau khi Mộc Yên Nhiên nổi điên vài lần trước mặt người nhà họ Mộc thì cô cũng đã lơi lỏng ít nhiều, thế nên giờ đây cô cũng hề chẳng để ý thấy có người đang quan sát mình.
Ngay khi thím Thẩm và Vi Gia Huệ nhìn thấy vẻ căm phẫn nơi đáy mắt cô ta thì đôi lông mày họ nhíu chặt lại.
Mộc Yên Nhiên ngày thường vẫn luôn khoác trên mình dáng vẻ thanh cao thoát tục, song bây giờ khi tức giận đáy mắt cô ta còn mang vẻ tàn nhẫn nữa, người phụ nữ như vậy thật sự chẳng hề thích hợp để cưới về làm vợ chút nào.
Ngay lúc ấy thì hình tượng của Mộc Yên Nhiên trong lòng Vi Gia Huệ đã trở nên tệ hại vô cùng, dù cho sau này bà cụ Cảnh có đinh ninh muốn cho Mộc Yên Nhiên tới nhà họ làm dâu thì bà cũng sẽ kiên quyết không đồng ý! Loại phụ nữ như vậy mà cưới về nhà thì quá là nguy hiểm!
“Bà nội, kết quả khám tổng quát gần đây cho thấy sức khỏe của bà đang hơi kém, từ giờ trở đi thì bà hãy nghiêm túc làm theo bảng quản lí sức khỏe mà con làm sẵn cho bà…” Cảnh Liêm Uy cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của họ, anh xoay người lại làm bảng quản lí cho bà cụ Cảnh, miệng nói: “Từ giờ thì lượng đường, muối và cả lượng nước nạp vào cơ thể mỗi ngày đều phải nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của con…”
“Cảnh Liêm Uy…” Bà cụ vừa hồi hồn lại liền chen ngang lời anh, híp mắt hỏi: “Con vừa nói là do ai tặng?”
Bàn tay nhăn nheo sờ vào chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay mình, thật ra thì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc vòng tay này thì bà cụ đã thấy thích vô cùng, nhưng một phần cũng là vì tưởng đây là quà do Cảnh Liêm Uy tặng cho mình, thế nên ngay khi nghe thấy cái tên của người mà bà cụ rất ghét thốt ra từ miệng Cảnh Liêm Uy thì trong lòng vô thức thấy khó chịu.
Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn bà cụ, đôi mắt anh mang vẻ bình tĩnh thản nhiên, anh đóng tập giấy đang cầm trên tay lại, miệng nói: “Bà nội, cái này là do Thiên Thiên tặng cho bà, cô ấy dùng số tiền thiết kế quảng cáo mua, đây là khoản tiền đầu tiên cô ấy kiếm được sau khi tốt nghiệp đó.”
Nhưng không đợi anh nói dứt câu thì bà cụ Cảnh đã vội vàng tháo chiếc vòng ra, trông bà cụ có vẻ khó chịu ra mặt.
Bà cần gì quà mừng năm mới của con nhỏ kia chứ? Có cái gì bà muốn mà lại chẳng có đâu? Giờ cô ta làm vậy chẳng qua chỉ là muốn nương đứa bé trong bụng để quay về nhà họ Cảnh mà thôi, bà không thể để chuyện này diễn ra được. Trước kia lúc sức khỏe Mộc Yên Nhiên còn đang kém thì bà còn hơi có ý khác, nhưng bây giờ thì Mộc Yên Nhiên cũng đã khỏi hẳn rồi, dễ gì bà chịu để Cảnh Liêm Uy cưới Ân Thiên Thiên về được.
Bà tháo chiếc vòng trên cổ tay ra rồi đặt mạnh xuống bàn, khuôn mặt bà cũng hiện lên vẻ tức giận, nói: “Đồ của cô ta đây, mang trả lại đi! Bây giờ cô ta đâu phải người nhà họ Cảnh, lấy tư cách gì mà tặng đồ cho bà già này chứ!”
Cảnh Liêm Uy cau mày làm thinh, bà cụ Cảnh lại nói tiếp: “Trước kia chính cô ta là người đòi ly hôn, thậm chí còn bịa ra chuyện mình bị chứng lãnh cảm, cả đời này không thể nào làm vợ con được mà để gạt bà. Lúc đó bà cũng tin lời cô ta nói, ai ngờ đâu ả ta đúng là một kẻ mưu mô! Vừa ly hôn xong liền thành ra có thai, làm vậy khác gì bôi tro trét trấu lên mặt nhà chúng ta chứ? Con có biết người ngoài họ đều đang cười nhạo bà không? Bọn họ nói ngay cả một thai phụ mà nhà họ Cảnh này cũng không trông được, tất cả đều đang lôi chúng ta ra làm trò cười kia kìa!”
Cứ nhắc đến chuyện này là bà cụ Cảnh lại điên tiết, cũng tại Ân Thiên Thiên mà nhà họ Cảnh mới bị người đời cười chê như vậy!
Cảnh Liêm Uy nhìn chiếc vòng cẩm thạch đặt trước mặt, không biết anh đang suy nghĩ gì mà lại im thin thít hồi lâu.
Mộc Yên Nhiên duỗi tay cầm lấy chiếc vòng ngọc trên bàn toan đeo lại cho bà cụ Cảnh, ngoài miệng nói lời giảng hòa: “Bà nội, nội đừng giận nữa mà, đầu năm đầu tháng đừng nên tức giận, hơn nữa Thiên Thiên tặng bà món quà này cũng có ý tốt thôi, bà…”
“Ý tốt gì chứ!” Bà cụ Cảnh tức giận la to, đến nỗi Mộc Yên Nhiên ngồi cạnh bà cũng vì giật mình mà bàn tay cầm chiếc vòng ngọc hơi run lên, bà vung tay hất chiếc vòng, Mộc Yên Nhiên vốn cũng không cầm chắc tay nên chiếc vòng cứ thế mà rơi xuống đất. Chiếc vòng vừa chạm đất liền rơi vỡ tan tành, phát ra âm thanh trong trẻo, bà lại nói: “Đồ của Ân Thiên Thiên bà già này nào dám nhận chứ?”
Tất cả mọi người trong phòng khách đều thấy hơi hoảng, Vi Gia Huệ vô thức liếc nhìn con trai của mình, nhưng bà lại phát hiện Cảnh Liêm Uy không có vẻ gì là tức giận cả, trông dáng vẻ anh bình thản cứ như thể chiếc vòng này không phải là do Ân Thiên Thiên mua vậy.
“Bà…Bà nội…” Mộc Yên Nhiên tủi thân kêu lên, ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại giữa chiếc vòng trên sàn và Cảnh Liêm Uy, trông có vẻ hết sưc hối lỗi, miệng nói: “Bà nội, vòng tay… Con xin lỗi, con không cố ý đâu, xin lỗi…”
Bà cụ Cảnh tỏ vẻ không vui liếc cô ta một cái, song trong mắt bà toàn là sự thương yêu: “Con bé ngốc, con có làm gì sai đâu chứ. Con cũng chỉ đem vứt thứ bà không thích thôi, hơn nữa đó cũng là do bà tự hất vỡ, con cần gì phải xin lỗi chứ? Người phải xin lỗi cả nhà họ Cảnh chúng ta chính là Ân Thiên Thiên kia kìa! Ba cái thứ đó đeo đi ra đường chỉ tổ mất mặt thôi!”
Bà cụ Cảnh chẳng nể nang gì mà đánh giá, song Cảnh Liêm Uy nhìn thấy cảnh này lại không hề tỏ thái độ gì.
Dường như Mộc Yên Nhiên cũng đã nhận ra sự khác lạ của Cảnh Liêm Uy, cô vô thức ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua anh, nói: “Liêm Uy, rất xin lỗi, em không cố ý đâu, hay anh nói em biết cái vòng này mua ở đâu đi, em mua cái khác đền cho Thiên Thiên. Thật sự em cũng không cố ý đâu…”
Mãi đến khi nghe Mộc Yên Nhiên mở miệng nói chuyện với mình thì anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta, sâu trong đôi mắt dần hiện lên vẻ nghi hoặc.
Mặt mũi Mộc Yên Nhiên trông có vẻ rất thanh tú, nhìn vào sẽ tạo cảm giác đây là một cô gái ngoan hiền, nhưng bên cạnh đó trên người cô ta lại toát lên vẻ hoàn mĩ phóng khoáng của một cô gái thuộc gia đình trâm anh, trông rất đỗi cùng thanh cao. Trước đây mỗi khi gặp Mộc Yên Nhiên anh đều vô thức hạ giọng xuống, dù gì thì lúc đó sức khỏe của cô ta cũng không tốt, song lúc này thì anh chẳng còn nghĩ vậy nữa, thứ nhất là sức khỏe cô ta bây giờ đã phục hồi, hai là anh cảm thấy cô ta đang dấu diếm rất nhiều bí mật…
“Không sao cả.” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói, sau đó anh tùy ý buông vài câu liền lấy cớ có việc cần tìm Vi Gia Huệ rồi xoay người bước lên lầu, để mặc bà cụ Cảnh và Mộc Yên Nhiên ở trong phòng khách.
***
Cảnh Liêm Uy vừa bước vào thư phòng của Cảnh Nguyên Phước thì liền đóng cửa lại, trước đó anh còn như cố ý mà liếc qua hai người dưới phòng khách kia, sau đó mới quay mặt lại nhìn Vi Gia Huệ, ngờ đâu khi anh còn chưa kịp nói gì thì Vi Gia Tuệ cũng đã vội nói trước.
“Liêm Uy, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa bao giờ nhúng tay vào những chuyện riêng của con, nhưng có chuyện này mẹ không nói không được…” Vi Gia Huệ nhìn anh vẻ nghiêm nghị: “Không cần biết mai này con và Ân Thiên Thiên có tái hôn với nhau hay không, hoặc tương lai con sẽ cưới ai về làm mẹ của đứa bé hay là sẽ ở bên cạnh ai…Mẹ chỉ có một yêu cầu này thôi…”
Cảnh Liêm Uy cũng nghiêm túc nhìn Vi Gia Huệ rồi lắng tai nghe bà nói.
“Người mà con chọn nhất định không được là Mộc Yên Nhiên!” Bà kiên quyết nói, đây là lần đầu tiên Vi Gia Huệ tỏ vẻ ghét một người ra mặt như vậy: “Ai cũng được, nhưng kiên quyết không được chọn cô ta.”
Đôi mắt hẹp dài của Cảnh Liêm Uy hơi híp lại, anh hỏi bà: “Mẹ, lý do là gì?”
Vi Gia Huệ thở dài một hơi rồi trả lời anh: “Liêm Uy, con phải tin mẹ, mẹ chắc chắn sẽ không hại con, cái cô Mộc Yên Nhiên này không tốt lành gì đâu. Tuy bây giờ mẹ không có bằng chứng, nhưng con không phát hiện ra sao? Cô ta làm gì cũng vừa khéo mà thành ra có lợi cho bản thân. Có thể vì con là con trai nên không để ý tới những chi tiết này, nhưng như thế không có nghĩa là nó không có thật.”
Kể từ cái lúc mà Mộc Yên Nhiên về nước rồi hai người gặp nhau ở trấn cổ thì Vi Gia Huệ đã không lấy gì làm yêu thích cô gái này rồi.
Khi đó Ân Thiên Thiên ở trong nước đang phải đối mặt với một đám phóng viên, còn cô ta thì lại ở trấn cổ, còn làm như bất cẩn mà tạo tai tiếng với Cảnh Liêm Uy, kiểu con gái như vậy sao bà có thể ưa được? Huống gì sức khỏe cô ta còn rất yếu.
Không phải do Vi Gia Huệ quá thực dụng, mà bà thân làmột người mẹ, tuy Cảnh Liêm Uy không phải con ruột của bà nhưng đối với bà thì lại hơn cả máu mủ, thế nên dĩ nhiên điều mà bà mong mỏi là cuộc sống con mình mai này sẽ suôn sẻ hạnh phúc thay vì cứ phải lo lắng bất an liệu con mình có đột ngột gặp chuyện gì hay không…
Cảnh Liêm Uy nghe xong những gì bà nói thì trầm tư một lúc lâu, đến tận khi Vi Gia Huệ đã cho rằng anh không đồng tình với những điều bà nói thì anh bỗng lên tiếng: “Mẹ, những chuyện xảy ra ngoài phòng phẫu thuật hôm đó mẹ có thể kể lại cho con không, hãy kể chi tiết nhất có thể.”
Vi Gia Huệ hơi ngẩn ra, bà thật sự không hiểu tại sao chủ đề lại đột ngột thay đổi như vậy, nhưng rồi cũng nhẹ giọng kể lại những chuyện diễn ra ở ngoài cửa phòng phẫu thuật hôm đó, sự đau buồn của người nhà họ Hướng, giọng van nài của nhà họ Mộc, bà cố gắng kể lại đúng từng câu từng chữ, nhưng không ngờ rằng điều mà Cảnh Liêm Uy để tâm nhất lại chính là các mốc thời gian: thời điểm Hướng Linh được đưa vào phòng, thời điểm bác sĩ đi ra đến cả thời điểm thông báo hoàn thành cuộc phẫu thuật…
Sau khi nói xong thì Vi Gia Huệ lẳng lặng nhìn anh, tuy Cảnh Liêm Uy cũng chẳng nói thêm gì song bà thừa biết anh sẽ không làm việc gì mà không có lí do, hôm nay hỏi chuyện này chắc chắn là có mục đích gì đó. Bây giờ bà mới nhớ ra, ngày hôm đó dường như Cảnh Liêm Uy cũng rất để ý đến các mốc thời gian, nhưng rồi lại chẳng hề có lấy một câu giải thích.
Sau khi đi khỏi nhà họ Cảnh thì Cảnh Liêm Uy lái xe đến thẳng bờ sông, anh mở của xe đốt một điếu thuốc song lại chẳng buồn hút, trong mắt anh giờ đây đong đầy sự ớn lạnh và một cảm giác hãi hùng.
Tất cả những chuyện này đều đang chĩa mũi dùi về phía nhà họ Mộc!
Dựa theo tình trạng tổn thương bên ngoài của Hướng Linh khi ấy thì chắc chắn sẽ không trụ quá ba tiếng, mà sau khi cô ấy chết nhất định phải tranh thủ mang trái tim với chỗ Mộc Yên Nhiên trong khoảng thời gian ngắn nhất, giải phẫu thay tim thông thường chỉ tốn khoảng bốn năm tiếng đồng hồ, vậy mà cuộc phẫu thuật hôm đó lại kéo dài gần mười một tiếng, làm từ lúc tối trời đến tận khi trời hừng sáng, tại sao lại tốn nhiều thời gian như thế chứ? Theo lẽ thường thì có lẽ cả hai đều đã chết rồi mới phải…
Từ lúc anh tình cờ biết được khoảng thời gian phẫu thuật kéo dài rất lâu thì trong lòng đã cảm thấy nghi ngờ rồi…
Rốt cuộc thì vì lý do gì mà lần phẫu thuật đó lại lâu đến vậy? Mà việc thời gian ở trong phòng phẫu thuật liệu có dài hơn hay ngắn lại hay không thì cũng khó đoán vô cùng…
Nhà họ Mộc rốt cuộc đã đóng vai trò gì trong cái chết của Hướng Linh chứ? Còn Mộc Yên Nhiên nữa, cô ta sắm vai gì trong kế hoạch đó?
Cảnh Liêm Uy nhíu chặt đôi lông mày, anh từng chút từng chút lần theo từng manh mối một để nhằm làm sáng tỏ mọi chuyện đã diễn ra…