Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 268






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 268: CHẾT ĐI VÀ SỐNG LẠI
Mộc Long nhìn Ngụy Chiêu Dung thấy bà lông mày nhíu chặt, trong mắt ngập tràn lo lắng, lập tức cất lời: “Bà Hướng, tôi biết bây giờ nói chuyện này không thích hợp, nhưng tôi hứa chỉ cần hai con của chúng ta ghép tim, nếu hợp thì chẳng phải hai nhà sẽ có con gái chung sao? Tôi cũng biết hiện nhà họ Hướng đang gặp phải một số chuyện, dù hôm nay việc này thành hay không, tôi cam đoan nhà họ Mộc sẽ dốc sức trợ giúp, được không?”
Ân Thiên Thiên sững sờ, thật lâu sau vẫn chưa hồi thần lại được, đến tận khi Cảnh Liêm Uy khẽ thì thầm giải thích cho cô: “Trong bệnh viện, rất nhiều trường hợp bệnh nhân sắp qua đời sẽ chọn có hiến bộ phận nội tạng nào hay không, hiện giờ là nhà họ Mộc hi vọng Hướng Linh và Mộc Yên Nhiên sẽ ghép tim cho nhau…”
Ân Thiên Thiên quay đầu, nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
Mộc Yên Nhiên tìm hai mươi lăm năm cũng chưa tìm được tim phù hợp để ghép, lẽ nào tim của Hướng Linh lại phù hợp sao?
Hai người đều không nói gì, trên thế giới này đôi khi lại có sự trùng hợp đến như vậy.
Làm sao Ngụy Chiêu Dung có thể đồng ý được? Cửa phòng phẫu thuật đột ngột mở ra, bác sĩ điều trị của Hướng Linh đi tới nhìn họ nói: “Mọi người hãy mau chóng quyết định đi, bệnh nhân không chống chọi được bao lâu nữa… thật ra, đổi phương thức khác cũng là một cách để sống tiếp.”
Bác sĩ nói với ý tứ sâu xa, nhìn người nhà họ Mộc và người nhà họ Hướng một chút rồi quay người đi vào, chỉ là lần này sau khi đi vào thì rất lâu chưa thấy ra, rõ ràng tình hình bên trong đã trở nên hết sức nguy hiểm, gần như cách hai ba phút lại có một y tá đi ra hỏi bọn họ một lần, giơ bản đồng ý hiến bộ phận cơ thể trước mắt họ…
Thật ra, hai bên hiến bộ phận cơ thể đều không biết thân phận của nhau, trừ phi có tình huống đặc biệt, mà bây giờ lại như thế này, có lẽ nhà họ Mộc đã không tìm được đường cứu chữa nữa. Nghe nói trong khoảng thời gian này ngày nào vợ chồng Mộc Long cũng canh giữ ở trong bệnh viện, chỉ cần có ai sắp không qua khỏi thì sẽ tiến lên dù có bị người ta mắng thẳng vào mặt cũng mặt dày cầu xin họ hiến bộ phận cơ thể cho con gái mình…
Nào ai làm cha mẹ mà dễ dàng, nhà họ Mộc dường như có vẻ càng không hề dễ dàng.
Trước kia Mộc Yên Nhiên là niềm kiêu hãnh của nhà họ Mộc, là người mà nhà họ Mộc mong chờ được sinh ra, là người mà Tử Dương và Mộc Long cảm thấy áy náy. Hơn nữa, bây giờ Mộc Sa đã bị bị phế rồi… thì Mộc Yên Nhiên gần như là tất cả đối với nhà họ Mộc.
Không ai có thể đứng ra chỉ trích cách làm của vợ chồng Mộc Long là không đúng, nói cho cùng họ cũng chỉ là bậc cha mẹ mà thôi.
Sau khi bác sĩ nói ra điều đó, Ngụy Chiêu Dung càng khóc thê thảm hơn. Sinh mệnh của con gái bà đang dần dần mất đi, đứa trẻ từ nhỏ đến lớn được bà nâng niu trong lòng bàn tay, sao đột nhiên nói đi là đi chứ?
Ngụy Chiêu Dung khóc đến suýt chút nữa thì ngất đi, nhưng mà chuyện như vậy không phải chuyện nhỏ, bà làm sao dám tại thời điểm Hướng Quang Hùng còn đang bị nhốt mà tùy tiện quyết định tương lai con của họ chứ? Khóc lóc thảm thiết một hồi, rốt cuộc Ngụy Chiêu Dung không tiếp nhận nổi đả kích liên tiếp ngày hôm nay mà ngất đi trong ngực Hướng Thực…
Hướng Thực vội đưa tay đỡ lấy mẹ mình, mím chặt môi thật lâu không nói gì.
“Bịch” Âm thanh nặng nề vang lên, Ân Nhạc Vy giật mình vội vàng đứng sang một bên. Hướng Thực ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt. Tử Dương và Mộc Long đang quỳ trước mặt bọn họ, khóc lóc cầu xin: “Hướng Thực, bác xin cháu, hãy để bọn trẻ được ghép tim một lần đi. Nếu tim hai đứa phù hợp, ghép tim thành công thì cháu vẫn có em gái, mẹ và ba cháu vẫn có con gái mà.”
Ngụy Chiêu Dung nhanh chóng tỉnh lại nhưng không muốn đứng lên, chỉ ngồi sụp xuống đất tiếp tục khóc. Lúc này, bà chỉ cảm thấy thế giới toàn một màu đen, sao mọi chuyện cùng lúc ập xuống thế này?
Mộc Long quỳ thẳng tắp, nhìn Ngụy Chiêu Dung nói: “Bà Hướng, xin bà, hãy thử một lần đi được không, đây là cơ hội sống sót duy nhất của con gái bà, cũng là cơ hội sống sót duy nhất của Yên Nhiên, chẳng lẽ bà không muốn khi chồng bà bình an trở về sẽ trông thấy con gái sao? Ông ấy có thể chịu đựng được từ giờ thế giới không còn Hướng Linh nữa không? Van bà!”
Những lời này của Mộc Long đã hoàn toàn khiến Ngụy Chiêu Dung động tâm, còn chưa kịp từ chối thì đã nghe thấy Tử Dương nói tiếp: “Bà Hướng, sau này bà có thể thường xuyên đến thăm Yên Nhiên, cũng có thể để Yên Nhiên đến nhà họ Hướng ở mấy ngày. Sau này nó sẽ là con gái chung của chúng ta, xin bà…”
Ngụy Chiêu Dung không quyết định được đành đưa mắt nhìn Hướng Thực, Hướng Thực làm anh trai cũng rất khó lựa chọn, nhưng rốt cuộc hiện anh là trụ cột duy nhất của cái nhà này, sau khi suy nghĩ, anh đồng ý ký tên mình vào văn bản thỏa thuận…
Nhưng người nhà họ Hướng thế nào cũng không nghĩ ra ngay khi Mộc Long và Tử Dương định công khai chuyện này thì Hướng Linh đang thoi thóp và Mộc Yên Nhiên đã được đưa đến chung phòng phẫu thuật. Hai người chỉ cách nhau một tấm kính thật mỏng, hai bên hoàn toàn có thể trông thấy nhau, làm như vậy hoàn toàn là vì ngăn cách vi khuẩn trong phòng phẫu thuật mà thôi, lại không ngờ đã khiến Mộc Yên Nhiên trở thành người cuối cùng trông thấy Hướng Linh…
Trong phòng phẫu thuật.
Hướng Linh thậm chí không cần gây tê nằm ở đó mặc cho bác sĩ xuyên tới xuyên lui những dụng cụ lạnh lẽo trong tay vào cơ thể mình. Không biết nguyên nhân gì Hướng Linh mơ màng mở mắt ra nhìn về phía giường bệnh bên cạnh.
Mộc Yên Nhiên đã được gây tê an tĩnh ngủ thiếp đi, mà cô ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết lúc này Hướng Linh đã tỉnh lại, thậm chí cũng nhớ ra hết mọi chuyện.
Ngày đó trong phòng phẫu thuật, Mộc Yên Nhiên ngủ trên giường bệnh bên cạnh, nhìn cô cười, trong mơ hồ cô còn nghe thấy bác sĩ đang thương lượng muốn đem bán dạ dày của cô cho ai, bán thận của cô cho ai… cô lập tức bừng tỉnh. Có người muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất móc sạch cô, nếu thành công sau này trên thế giới này sẽ có vô số ‘Hướng Linh’ nhưng cũng không tìm được một ‘Hướng Linh’ nữa …
Trong đoạn thời gian đó cô đã phát điên, ‘tinh linh’ mà cô nhắc tới là ‘tinh linh ba le’ Mộc Yên Nhiên, nhưng không ai nghĩ đến nhà họ Mộc, thậm chí dù có suy nghĩ cũng cho là cô luyện tập ba le đến si mê mà thôi, cũng không ai từng ngờ tới, ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Hướng Linh lại nhớ ra tất cả mọi chuyện, chỉ là rốt cuộc cô không có cơ hội mở miệng nói chuyện nữa…
Thậm chí khi gây tê người sắp chết người ta cũng sẽ không lãng phí thời gian chú ý, Hướng Linh cứ như vậy nhìn trái tim của mình bị móc ra, sau đó cuối cùng mất đi tri giác, chỉ có nước mắt nơi khóe mắt chứng minh cô hận Mộc Yên Nhiên cỡ nào.
Lần đầu chưa chiếm được trái tim của cô, nhưng cô không hề nghĩ Mộc Yên Nhiên sẽ đến lần thứ hai, dù khi đó bản thân cô đã phát điên rồi, cô ta cũng chưa từng nghĩ buông tha cô.
Một người phụ nữ tàn nhẫn ích kỷ chỉ biết bản thân như thế, cô nguyền rủa cô ta, đời này nhất định sống không thọ.
Phẫu thuật ghép tim là một cuộc phẫu thuật tiêu tốn rất nhiều thời gian, sau khi biết được Hướng Linh cuối cùng vẫn qua đời, Cảnh Liêm Uy lập tức dẫn Ân Thiên Thiên trở về Tùy Đề Uyển Nam Uyển. Lúc này Mộc Yên Nhiên cũng không phải nhân vật họ quan tâm, nhưng họ không hề nghĩ đến sau khi họ rời khỏi thì bà cụ Cảnh lại tới, còn lo lắng chờ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật…
Cuộc phẫu thuật này không biết nên nói là vốn đã khó rồi hay vốn đã vô cùng đặc biệt. Cuộc phẫu thuật kéo dài từ khi mặt trời lặn về phía Tây đến tận sáng hôm sau mới kết thúc, những người chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa mở ra. Bác sĩ Lương toàn thân mệt mỏi rã rời, nhanh chóng bị những người trước mặt vây lại.
“Bác sĩ Lương, con gái tôi thế nào rồi? Nó thế nào rồi?” Tử Dương lo lắng hỏi.
“Bác sĩ nói đi, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.” Mộc Long cũng nghiêm túc mở miệng.
Sau khi nhận được tin tức, bà cụ Cảnh từ văn phòng đi tới, cũng lo lắng tiến lên hỏi: “Con bé Yên Nhiên thế nào rồi?”
Tất cả mọi người rất nóng lòng, duy chỉ có người nhà họ Hướng lại mang theo một cảm xúc không rõ ràng nhìn ông ta. Ngụy Chiêu Dung trông thấy bác sĩ Lương lập tức khóc nấc đến không thành tiếng. Hướng Thực đỏ mắt ôm mẹ mình, Ân Nhạc Vy bên cạnh hết sức nghe lời không hề làm ầm ĩ chỉ yên tĩnh ở bên cạnh họ.
Khi bác sĩ Lương đi ra, thậm chí bọn họ cũng không biết nên hỏi cái gì? Hỏi con gái họ đâu hay hỏi Mộc Yên Nhiên thế nào? Có lẽ lúc này chỗ ngực của con gái họ đã có một cái lỗ đen, thứ chứng minh sự tồn tại của cô trên thế gian giờ đây đã nhảy vào lồ ng ngực Mộc Yên Nhiên. Bọn họ nên tiếp nhận như thế nào, nên đối mặt như thế nào?
Sau khi thở phì phò một hồi, bác sĩ Lương mới nói: “Phẫu thuật ghép tim rất thành công, vì tim của hai người rất thích hợp, dù cuộc phẫu thuật này có hơi gấp gáp, nhưng cũng may gần đây cơ thể của cô Mộc được chăm sóc rất tốt nên có thể chịu đựng được cuộc phẫu thuật này, chỉ là hiện tại còn cần tiến hành một loạt quan sát…”
Khi hai chữ “Thành công” được thốt ra, mọi người thở phào nhẹ nhõm, người nhà họ Hướng vừa đau lòng vừa vui mừng khóc.
Mà vui mừng nhất trong chuyện này không ai qua được người nhà họ Mộc và bà cụ Cảnh…
Nhìn dáng vẻ bà cụ Cảnh cảm tạ cầu Thần bái Phật, Gia Huệ không kìm được khẽ nhíu mày lại, có người sống lại thì có người chết đi.
Nhà họ Hướng làm tang lễ cho Hướng Linh cũng khá lớn, Hướng Quang Hùng đang trong giai đoạn điều tra cũng được cho phép trở về tham gia tang lễ của con gái mình. Trong buổi tang lễ, hai vợ chồng nhà họ Hướng đã hoàn toàn cảm nhận được sự bi ai của ‘Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh’, khóc thảm thiết đến mức người chung quanh cũng không kìm được lén lau nước mắt.
Một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, cứ như vậy nói đi là đi. Rõ ràng hôm qua còn đang khiêu vũ trong sân, rõ ràng hôm trước còn đang quấy nhiễu hàng xóm, nhưng giờ chỉ còn lại một đống tro cốt…
Trong tang lễ, Hướng Thực và Ân Nhạc Vy vẻ mặt bi thương tiếp đãi từng người khách một, lời nghe được nhiều nhất chính là “xin bớt đau buồn”.
Ân Thiên Thiên cũng tới, cô mặc bộ lễ phục màu đen, đội mũ sa màu đen xuất hiện trong tang lễ, Cảnh Liêm Uy yên lặng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt cũng hết sức bi thương.
Vừa nhìn thấy Ân Thiên Thiên xuất hiện, Hướng Quang Hùng lập tức phẫn nộ, ông ta bị đưa đi mấy giờ ngắn ngủi mà đứa con gái ông yêu thương từ nhỏ đã không còn trên đời nữa, ai cũng không chấp nhận được sự thật. Sau khi biết được chuyện đã xảy ra, Hướng Quang Hùng theo bản năng muốn đổ hết lên đầu…
Bốp!
Một tiếng vang chói tai vang lên khiến mọi người cả kinh quay sang nhìn. Hướng Quang Hùng xông lên phía trước, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã giơ tay tát Ân Thiên Thiên một cái, rồi nói: “Ân Thiên Thiên, chính mày, chính mày đã hại chết con gái tao. Nếu như mày không chạy ra đường quốc lộ thì làm sao Linh Linh lại bị tông chứ. Tất cả đều do mày, mày là hung thủ giết người.”
Một lời nói k1ch thích nghìn cơn sóng, lập tức toàn bộ hiện trường tang lễ đều xao động bất an.