Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 264






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 264: ĐIỆU NHẢY CUỐI CÙNG
Nếu Ân Nhạc Vy dám chạm tới giới hạn của Cảnh Liêm Uy thì phải hiểu một điều rằng bản thân sẽ phải trả một cái giá rất lớn!
Còn nếu cô ta khăng khăng nói rằng đó chỉ là chuyện ‘ngoài ý muốn’ thì Cảnh Liêm Uy sẽ tặng cho nhà họ Hướng của cô ta một ‘bất ngờ’!
Tất cả những ai dám động đến giới hạn của anh, Cảnh Liêm Uy luôn đáp trả một cách sâu cay! Nhà họ Hướng chắc chắn sẽ không thoát được bị thiệt hại nghiêm trọng! Bao gồm cả những người lúc nào cũng làm như mình vô ý!
Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không coi những tin tức gây sóng gió trên ti vi ra gì, chỉ ngồi uống trà.
Bỗng nhiên, hình ảnh trên ti vi trở nên hỗn loạn, Hướng Thần và Ân Nhạc Vy đều đang nhìn thẳng vào ống kính máy quay nên hoàn toàn không thấy được chuyện gì đang xảy ra phía sau trong nhà họ. Hướng Thần đang phát biểu, nhưng chưa nói hết ý thì đột nhiên bị ai đó từ phía sau va mạnh một cái, lảo đảo suýt chút nữa thì ngã từ trên bậc thang xuống, Ân Nhạc Vy thì không may mắn được như anh ta, ngả thẳng xuống bãi cỏ bên cạnh, lòng bàn tay xước da chảy máu.
“Ha ha, tôi muốn khiêu vũ, tôi muốn trở thành thiên nga trắng! Tôi chính là diễn viên múa ưu tú nhất thế giới!” Hướng Linh đột nhiên xông ra, đầu tóc rối bù, quần áo lộn xộn, chân đi đôi giày múa ba-lê: “Tôi muốn làm nghệ sĩ múa ưu tú nhất, tôi muốn múa thiên nga trắng, muốn múa thiên nga trắng, tôi muốn là người nổi bật nhất trên sàn nhảy, ha ha ha…”
Thấy Hướng Linh xuất hiện, tất cả mọi người không khỏi choáng váng.
Từ lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn tại bệnh viện Ngũ Thành lúc trước, Hướng Linh đã không còn có cơ hội xuất hiện trước công chúng nữa, tất cả các đoàn múa ba-lê trong và ngoài nước đều hủy bỏ lịch trình đã sắp xếp với cô ta, ngay cả những hợp đồng đã ký kết cũng vì chuyện ngoài ý muốn mà bị hủy …
Cô hai nhà họ Hướng điên rồi, nhưng từ trước đến nay nhà họ Hướng đều nói với mọi người rằng Hướng Linh đang tiếp nhận trị liệu và sắp khỏe lại rồi, giờ đột nhiên cô ta xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, lần này lời nói dối của nhà họ Hướng đã bị vạch trần, ngay lúc nhà họ Hướng gặp cảnh khó khăn, Hướng Linh giáng thêm cho họ một cú tát nữa…
Thấy Hướng Linh đi ra, phản ứng đầu tiên của Hướng Thần là nhíu mày, sâu trong mắt là sự khó chịu, không vui vẻ gì cho cam khi đúng lúc này Hướng Linh lại xuất hiện gây rối, nhưng phản ứng sau đó lại thay đổi, nghĩ, biết đâu Hướng Linh có thể thu hút sự chú ý của người khác thì sao?
“Linh.” Hướng Thần đi tới muốn giữ Hướng Linh lại thế nhưng cô ta từ một không gian nhỏ hẹp đột nhiên được tiếp xúc với một sân khấu rộng lớn bên ngoài thì làm gì có chuyện để cho người ta bắt lại? Vì vậy cô ta lanh lẹ tránh khỏi cánh tay của Hướng Thần và rồi thản nhiên nhón chân lên và bắt đầu khiêu vũ trên mặt đất, Hướng Thần đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì sững sờ.
Hướng Linh từ nhỏ đã học múa ba-lê nên nền tảng căn bản rất tốt, nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn lần đó thì nói không chừng một ngày nào đó cô sẽ vượt qua cả “Tinh linh ba-lê” Mộc Sa nhưng bây giờ không còn nở mày nở mày như khi họ mới về nước, “Tinh linh ba-le” đã mất đi hai chân nên không bao giờ bước lên sàn múa được nữa còn Hướng Linh thì thần trí bất thường…
Các phóng viên đứng xung quanh thấy cảnh tượng trước mặt thậm chí còn phải lục tục né sang hai bên chừa lại không gian cho Hướng Linh và xem điệu múa của cô ta, ánh đèn flash điên cuồng chớp lóe, bỗng nhiên, Hướng Linh như được quay trở lại những cuộc cạnh tranh khốc liệt trong vũ đoàn của mình.
Không khó để nhận ra sức sống trào dâng trên khuôn mặt thanh tú của cô, dù gần đây thần trí không bình thường, nhưng cô vẫn được chăm sóc đàng hoàng tại nhà họ Hướng, hơn hẳn bộ dạng máu me đầm đìa trước cổng bệnh viện Ngũ Thành lần trước, còn bây giờ, trên bãi đất trống trước cửa nhà, cô mặc một chiếc áo sơ mi giản dị bằng vải modal, quần cũng là modal nốt, quần áo hơi nhăn nhúm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chiếc quần thoải mái ấy được buộc chặt ở phần eo, tổng thể trông thì lộn xộn, không đâu vào đâu nhưng duy chỉ có đôi giày ba-le trên chân cô là được mang đàng hoàng, dải ruy băng màu hồng còn thừa được quắn chặt quanh mắt cá chân một cách đẹp mắt như thể cô vẫn thái độ của cô với bộ môn ba le vẫn như cũ…
“Ha ha ha, tôi là nghệ sĩ múa ưu tú nhất, tôi là nghệ sĩ múa ưu tú nhất…” Trước mặt mọi người, trước ánh đèn cháy nháy liên tục, Hướng Linh kiễng chân lên xoay tròn, bắt đầu điệu múa, nếu không phải bên tai vẫn còn vang lên giọng nói thê lương và xót xa của cô ta, nếu không phải trước mắt là vẻ ngoài cực kỳ lôi thôi lếch thếch, nếu không phải trong lòng mọi người đều hiểu rõ rằng cô hai nhà họ Hướng đã không còn như xưa nữa thì người đang khiêu vũ trước mặt họ sao có thể không phải là một “nghệ sĩ múa ưu tú” chứ?
“Tôi là nghệ sĩ múa ưu tú nhất, tôi muốn đứng trên sân khấu quốc tế, tôi muốn múa tất cả các vai, ha ha ha…”
Tất cả mọi người đều yên lặng ngắm người con gái đang nhẹ nhàng khiêu vũ trước mặt, những sợi tóc bay tán loạn theo gió.
Không biết tự bao giờ trời đột nhiên có mưa tuyết.
Bông tuyết rơi trên tóc, trên quần áo cô, giày múa ba-lê lún xuống tuyết nhưng tiếng cười của cô vẫn còn vang vọng bên tai, vẫn kiên trì trước sau như một: “Ha ha, tôi chính là nghệ sĩ múa ưu tú nhất trên thế giới! Đó là tôi, là tôi!”
Ánh đèn flash lần lượt thôi không chớp nữa, tất cả mọi người đều ngắm nhìn cô.
Người con gái đang khiêu vũ trong tuyết ấy, người con gái dù đã bị điên những vẫn cố chấp theo đuổi ước mơ.
Cổ họng Hướng Thần hơi căng cứng, anh cấp tốc đứng dậy cởi áo khoác dày khui trên người mình nhanh chóng đi về phía Hướng Linh bọc cô vào trong và ôm vào lòng…
“Đừng! Đừng! Buông tôi ra, buông tôi ra!” Hướng Linh sợ hãi hét to, hoàn toàn không phối hợp, cô giơ tay lên muốn đánh Hướng Thần, nhưng Hướng Thần đã giữ chặt lại khiến cô không nhúc nhích được nữa, mà chỉ có thể điên cuồng gào thét trong lòng anh: “Đừng! Đừng! Tinh linh! Tinh linh! Tinh linh… Sợ quá, sợ quá!”
Tất cả mọi chuyện bỗng dưng thay đổi, Hướng Linh điên cuồng gào khóc làm cách nào cũng không bình tĩnh lại được.
Hướng Thần ôm chặt lấy cô, cả hai ngã ngồi trong tuyết không một tiếng động, anh tì đầu mình vào đầu Hướng Linh, hai tay ôm chặt eo và hai tay của cô, dịu dàng cất tiếng dỗ dành: “Linh đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi, anh tới rồi, anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm hại em…”
“Đừng, đừng, đừng đụng vào tôi…” Hướng Linh mở to hai mắt, gào khóc, hiển nhiên là hoàng toàn không hiểu Hướng Thần nói gì, bất luận đó là tiếng gọi đau lòng khi kêu tên cô “Linh” hay giọng điệu mạnh mẽ khi xưng “anh”, những điều đó đã không còn thuộc về thế giới của cô nữa, chúng đã thuộc về một nơi rất xa xôi: “Đừng, tinh linh, khiêu vũ…”
Hướng Linh giãy giụa nhưng Hướng Thần vẫn không thả lỏng chút nào, rốt cục Hướng Linh cũng mệt mỏi nên không còn giãy giụa nữa mà ngoan ngoãn để anh ôm mình ngồi trong tuyết rồi bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười khanh khách vang lên dưới trời tuyết rơi nghe vô cùng thê lương.
“Ha ha ha, tôi chính là nghệ sĩ múa ưu tú nhất! Tôi muốn đứng trên sàn nhảy thế giới! Tôi phải làm được điều đó!” Hướng Linh lớn tiếng cười nói, thỉnh thoảng còn quay lại cụng vào đầu Hướng Thần: “Tôi phải làm được, phải làm được!”
“Linh…” Hướng Thần khẽ gọi một tiếng, giọng nói nghẹn ngào, một tay giữ chặt cô còn một tay thì đau đớn quay cô lại nhìn mình: “Linh, anh là anh trai của em, anh trai, em còn nhớ không? Linh…”
“Ha ha, tôi là nghệ sĩ múa ưu tú nhất! Tôi sẽ biến thành tinh linh, sẽ rất lợi hại…” Hướng Linh trẻ trung cười sao mà trong sáng, ngây thơ, vẻ mặt rạng ngời mơ ước trong tương lai nhưng cô đã sớm mất đi tất cả cơ hội.
“Linh…” Hướng Thần Gục đầu vào hõm vai của Hướng Linh, tuy là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nhưng anh vẫn không kiềm được nước mắt, khẽ khóc thành lời: “Linh, Linh, em đừng như vậy, anh xin em, đừng như vậy…”
Nhưng Hướng Linh vẫn ngước nhìn và cười: “Tôi muốn khiêu vũ, tôi muốn trở thành nghệ sĩ múa ưu tú nhất…”
“Linh…” Tiếng gọi liên tục vang bên tai nhưng cô bé con ngày nào thích nhất là cười đùa, đuổi bắt phía sau anh giờ đây đã không còn nữa: “Linh…”
“Cậu chủ Hướng, chân của cô chủ… chảy máu rồi…”
Bên cạnh có người thấy máu từ trên chân Hướng Linh đang chảy ra nên không kiềm được lên tiếng nhắc nhở, điều này đã thức tỉnh mọi người và thu hút ánh mắt của tất cả bọn họ nhìn sang.
Hướng Linh vừa rồi còn nhảy múa trong tuyết nhưng lúc này đầu mũi giày ba-le màu hồng nhạt đã rướm máu đỏ tươi, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu.
Hướng Thần nhìn sang, thấy chân của Hướng Linh bị thương liền bật dậy, vô cùng lo lắng, anh và Hướng Linh từ nhỏ đã lớn lên bên nhau nên tình cảm không gì sánh bằng, hơn nữa Hướng Linh tuy trước đây tính tình ngạo mạn vô lễ, nhưng dù gì đó cũng là chuyện đã qua, bây giờ Hướng Linh chỉ khiến người ta cảm thấy xót xa mà thôi.
Hướng Thần buông Hướng Linh ra để kéo chân của cô lên xem, đầu mũi giày ba-le thực sự rất cứng, cứng đến mức đánh rơi xuống đất thậm chí còn có cảm giác như đánh rơi vật nặng vậy, nhưng một thứ lạnh lẽo như băng được quấn trong lụa mềm vậy mà vẫn bị hư hại, giày múa ba-lê rất giày rất tinh xảo và đắt tiền nó thậm chí còn không chịu được chút xíu hư tổn bình thường.
Con đường trước cửa nhà nhất định là không được mịn màng, bằng phẳng như trong phòng khiêu vũ, nên giày nhảy của Hướng Linh đã bị mài mòn, chân cũng bị thương, Hướng Thần muốn cởi giày của Hướng Linh nhưng lại bị cô tránh né cự tuyệt.
Anh đau lòng vì thấy máu đỏ tươi ướt đẫm chân cô, Hướng Thần quay lại cười nói với Hướng Linh: “Linh, chúng ta đi bệnh viện nhé, chúng ta đi bệnh viện xem chân của em có bị gì không?”
Vừa dứt lời thì Hướng Linh vốn đang mặc áo khoác nằm trong lòng Hướng Thần không còn dáng vẻ tươi cười như lúc nãy nữa, thay vào đó cô rụt hai chân lại, ánh mắt hoảng loạn và đề phòng nhìn anh sau đó chồm người dậy muốn bỏ chạy, trong miệng vẫn hoảng sợ nói: “Đừng! Không muốn! Tôi không muốn! Tôi không muốn đi, không muốn đi…”
Hướng Thần thấy Hướng Linh muốn chạy liền bật dậy đuổi theo, trong tuyết vẫn còn sót lại vết máu.
Hướng Linh càng chạy chân cô ta càng tóe máu nhiều hơn khiến những người chung quanh cũng phải nhíu mày.
Cô hai nhà họ Hướng điên thật rồi, coi như tàn tạ rồi, những người gần đó không thể tiếp tục đứng nhìn nên cũng bắt đầu giúp Hướng Thần chặn Hướng Linh lại, nhiều người như vậy mà chỉ có một mình Hướng Linh thì cô làm sao có thể chạy thoát?
Khi mọi người bắt đầu sáp lại vây chung quanh Hướng Linh và khống chế tay chân cô lại thì cô điên cuồng giãy giụa gào lớn: “Đừng! Không muốn! Tôi không muốn đi, không muốn đi…”
Tiếng thét chói tai gào lên giữa trời tuyết rơi khiến tất cả mọi người đều không khỏi thở dài trong lòng.
“Linh, Linh đừng sợ, đừng sợ, có anh đây rồi…” Hướng Thần tiến lên ôm Hướng Linh thật chặt, mọi người xung quanh tự phát hình thành một vòng tròn khép kín vây lại đề phòng cô bỏ chạy lần nữa, bác sĩ gia đình cầm theo bơm kim tiêm vội vã chạy tới: “Linh, đừng sợ, đừng sợ…”
Bác sĩ vừa đến, Hướng Thần liền gật đầu chào hỏi rồi ôm chặt Hướng Linh hơn nữa, bác sĩ chớp đúng thời cơ tiêm cho cô một mũi thuốc an thần…
“Không muốn, tôi không muốn…” Tiếng gào thét bướng bỉnh của Hướng Linh yếu dần.