Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 261






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 261: NỤ HÔN TRONG NGÀY TUYẾT
Ân Thiên Thiên hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi ở xung quanh, trong đầu chỉ nghĩ nên chọn quà gì cho mẹ của Trình Thiên Kiều, đến khi Trình Thiên Kiều đột nhiên tới gần, cô mới ngây ngốc quay đầu nhìn anh: “Anh Thiên Kiều, sao vậy?”
Trình Thiên Kiều nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc thì hô hấp như bị dừng lại, nhưng anh vẫn làm bộ dịu dàng nói với cô: “Không có, vừa rồi anh thấy tóc em dính cái gì đó.”
Ân Thiên Thiên không nghi ngờ anh ta, đưa tay vuốt tóc mình rồi quay đầu tiếp tục chọn quà.
Trình Thiên Kiều từ phía sau nhìn Ân Thiên Thiên, nụ cười càng dịu dàng hơn.
Trước kia có người nói phụ nữ mang thai đều ‘Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch’, Ân Thiên Thiên thật sự rất phù hợp với câu nói này, nếu là trước kia thì làm sao có thể lừa cô bằng một câu như vậy?
“Anh Thiên Kiều, anh có ý tưởng gì không?” Ân Thiên Thiên hỏi Trình Thiên Kiều, cô có chút buồn bực với chuyện chọn quà này, bà Trình có đồ tốt nào chưa từng thấy qua, càng không thiếu thứ gì, muốn mua quà sinh nhật cũng không phải một việc dễ dàng: “Hay là, bình thường bác gái có thích thứ gì không?”
Trình Thiên Kiều nhìn Ân Thiên Thiên nhẹ giọng trả lời: “Không phải em biết rõ mẹ anh thích gì sao? Trước kia anh đều không ở thành phố T nên quên mất, hôm nay anh mới cố ý đưa em tới đây để cứu giúp một phen.”
Ân Thiên Thiên nghe xong thì không nhịn được cười, hoàn toàn chính xác, trước kia Trình Thiên Kiều bận rộn như vậy thì làm gì nhớ được nhiều thứ.
Ân Thiên Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa Trình Thiên Kiều đến cửa hàng bán phỉ thúy để anh chọn quà cho mẹ mình, Ân Thiên Thiên nhìn Trình Thiên Kiều vô cùng nghiêm túc thì không nhịn được trêu chọc nói: “Anh Thiên Kiều, em nói này, bây giờ món quà mà bác gái muốn nhất chính là anh có bạn gái, chỉ cần anh đưa bạn gái về nhà thì hai bác đều vui vẻ hơn bất cứ thứ gì, cần gì phải đi mua phỉ thúy.”
Trình Thiên Kiều chỉ cười không nói, vẫn cúi đầu nghiêm túc chọn lựa.
Ân Thiên Thiên nhìn anh có mấy lời không biết có nên nói hay không, nếu nói cô thật sự ngây thơ không biết Trình Thiên Kiều có ý với mình, thì cô có thể nhiều chuyện hỏi anh có cảm giác gì với Cảnh Thiên Ngọc không, nhưng cô biết không nên hỏi những vấn đề này.
Sau khi chọn được phỉ thúy, Trình Thiên Kiều lái xe đưa Ân Thiên Thiên về Tụy Đề Uyển, trên đường đi anh có nhận một cuộc gọi nhưng chỉ trả lời một câu rồi cúp máy, vẻ mặt rất tự nhiên.
Khi Ân Thiên Thiên đứng dưới lầu Nam Uyển, vốn còn định mời anh lên ngồi một lát, nhưng Trình Thiên Kiều từ chối. Khi thấy Ân Thiên Thiên chuẩn bị đi lên thì anh không nhịn được bước tới nhẹ giọng hỏi: “Thiên Thiên, bây giờ em có… hạnh phúc không?”
Ân Thiên Thiên ngẩn người, không nhịn được cười ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nói dõng dạc từng câu từng chữ: “Anh Thiên Kiều, anh có tin trên thế giới này có một người khiến anh đuổi thế nào cũng không đi, làm thế nào cũng không thể quên được, làm thế nào cũng không thể không yêu hay không? Em gặp được Cảnh Liêm Uy, có lẽ anh ấy chính là kiếp nạn của em, nhưng em vẫn vui vẻ chịu đựng…”
Tất cả mọi người cảm thấy cô gặp phải những chuyện này đều không công bằng, nhưng không ai biết ở trong thế giới tình yêu vốn dĩ không có chuyện công bằng hay không, cô yêu nên cô bằng lòng trả giá, không yêu nữa thì tự nhiên phải rời đi…
Ân Thiên Thiên vẫn còn nhiều lời chưa nói, nhưng Trình Thiên Kiều và Ân Thiên Thiên đều hiểu được.
Cô đi đến hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn là cam tâm tình nguyện, có lẽ con đường đi rất vất vả, nhưng nếu con đường bằng phẳng thì với tính cách của Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy vẫn có thể đi đến mức ly hôn trong hòa bình.
Cô không tin vừa gặp đã yêu mà chỉ tin tưởng từng bước đi của bản thân mình.
‘Chưa đụng vào tường thì chưa quay lại’ chính là dùng để chỉ kiểu người như Ân Thiên Thiên.
Có người trời sinh thiếu cảm giác an toàn, nên dễ chấp nhận lời yêu, tình cảm đến quá dễ dàng sẽ không thấy trân quý. Ngược lại, nếu tình cảm trải qua trăm cay ngàn đắng, giống như là rượu ủ càng lâu càng ngon, càng tạo ra mùi thơm say đắm lòng người…
***
Ân Thiên Thiên vừa về nhà thì thấy thím Lưu đang ở trong bếp nấu canh cho cô, vẻ mặt tươi tắn.
“Đã về rồi sao? Mau thay đồ rồi nghỉ ngơi đi, tôi ép cho cô một ly nước rau quả nhé.” Thím Lưu cười thân thiết nói, hai tay không ngừng làm việc.
Ân Thiên Thiên nhìn thím Lưu, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nhiều khi cô rất hâm mộ con của thím Lưu, có một người mẹ hiền lành như vậy thì thật hạnh phúc. Đáng tiếc, từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ được gặp mẹ, mà ba cô cũng không muốn bố thí một chút tình thương nào cho cô.
Đậu Đậu thấy Ân Thiên Thiên về nhà thì vui sướng chạy tới vẫy đuôi, cái mặt nhỏ đáng yêu làm cho người ta không nhịn được cười, Ân Thiên Thiên ôm Đậu Đậu ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, đưa mắt nhìn xung quanh.
Không thể không nói, cô rất thích cuộc sống hiện tại, cố gắng kiếm tiền, cố gắng để bản thân mạnh mẽ hơn, vì đứa con trong bụng cũng vì chính mình! Cô mãi mãi nhớ rõ bị người khác bắt nạt khi mình không có sức mạnh ra sao, bị người khác chửi rủa thế nào, khi chưa ly hôn thì cô còn có thể dựa vào Cảnh Liêm Uy, nhưng sau khi ly hôn thì cô hiểu được một điều.
Trên thế giới này, chồng là bầu trời của cô, nhưng cô chính là người làm nên tất cả mọi chuyện.
Mỗi người đều có cuộc đời của mình, cuộc đời của bọn họ không phải là của cô.
Cô phải mạnh mẽ hơn vì con, vì bản thân mình, ít nhất cũng phải khiến người khác e ngại!
Trong nhà có thím Lưu có Đậu Đậu, có đứa bé… Ân Thiên Thiên bỗng cong môi, trong đầu hiện lên dáng vẻ của một người đàn ông, chính là người suýt chút nữa thì trở thành chủ nhà…
Mà cô muốn sau này có thể kiêu ngạo đứng bên cạnh người đàn ông đó.
Giống như trên mạng có một câu nói, cô muốn gặp lại anh vào lúc mình ưu tú nhất…
Thời gian dần trôi qua, thành phố T bắt đầu có tuyết rơi, cuối năm sắp tới nên mọi người rất bận rộn, không khí Tết Âm Lịch cũng dần rõ rệt hơn, mỗi ngày Cảnh Liêm Uy vẫn chạy đến Nam Uyển, mỗi ngày đều bị Ân Thiên Thiên đuổi ra ngoài, mà sản phẩm mới nhất của ‘Thiên Ân’ cũng bắt đầu được đưa ra, quảng cáo kem nền BB ‘Thiên Ân’ phủ sóng khắp thành phố, nhưng hiện tại vẫn chưa chiếu quảng cáo, chỉ chiếu hình ảnh của Ngôn Tử…
Trước Tết Âm Lịch, Ân Thiên Thiên đến bệnh viện kiểm tra, sáng sớm Cảnh Liêm Uy đã đứng dưới lầu chờ cô.
Anh mặc áo khoác vải nỉ màu đen, đứng thẳng trong tuyết, giống như nhân vật bước ra từ trong tranh, cho dù Ân Thiên Thiên nhìn thấy cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Ân Thiên Thiên mặc áo bông màu đỏ, giày màu chocolate bước đi trong tuyết, dáng người có vẻ hơi nặng nề.
Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như một con chim cánh cụt? Cô lại nhìn Cảnh Liêm Uy, vẫn đẹp trai như thế…
Sau khi lên xe, Cảnh Liêm Uy xoay người cài dây an toàn cho cô, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng rơi xuống má làm cô cảm thấy ngưa ngứa nên đưa tay gãi, lại không cẩn thận đụng vào mặt Cảnh Liêm Uy. Người đàn ông trước mặt nhướng mày nhìn cô, Ân Thiên Thiên lập tức dừng động tác lại.
Cảnh Liêm Uy có làn da rất đẹp, đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, hơn nữa ngũ quan vốn tinh xảo, gen nhà họ Cảnh đúng là không phải để trưng cho đẹp, nhìn Cảnh Liêm Bình giữ cái danh ‘công tử đào hoa’ lâu như vậy là biết, Cảnh Liêm Uy cũng không kém, nhưng hai người lâu rồi chưa từng thân mật nên nhất thời sửng sốt một chút.
Ở nhà vì có thím Lưu nên Cảnh Liêm Uy cũng không dám làm gì, cho dù có muốn thì bây giờ bụng Ân Thiên Thiên lớn như vậy cũng không làm được, thỉnh thoảng nắm tay, hôn một chút cho đỡ thèm.
Cảnh Liêm Uy nhìn cái bụng lớn của Ân Thiên Thiên thì lập tức có suy nghĩ muốn đá văng đứa bé ra!
Tên nhóc này đúng là làm khổ người khác mà…
Có người nói phụ nữ mang thai sẽ rất xấu, dáng người bị thay đổi, làn da xấu đi, nhưng Ân Thiên Thiên thì không, ngoại trừ bụng cô hơi lớn thì cũng không thay đổi nhiều, thậm chí cảm giác có da có thịt lại càng xinh đẹp hơn. Thím Lưu rất có trách nhiệm, mỗi ngày đều nấu canh khác nhau cho Ân Thiên Thiên uống, da Ân Thiên Thiên càng đẹp hơn trước khi mang thai, hơn nữa cô mới hai mươi ba, hai mươi bốn nên làn da không đẹp được sao?
Khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc của Ân thiên Thiên phản chiếu trong mắt anh, lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy cảm thấy từ ngữ này phù hợp đến vậy.
Ân Thiên Thiên cũng không phải là xinh đẹp bình thường.
Tóc dài uốn nhẹ buộc cao, vài sợi tóc mai lơ thơ làm khuôn mặt thon gọn hơn, lông mày đẹp không cần tô vẽ, đôi mắt càng lộ vẻ linh hoạt… Động tác Cảnh Liêm Uy trên tay chậm lại, ánh mắt si mê nhìn xuống miệng nhỏ mềm mại của Ân Thiên Thiên, sau đó anh hành động theo bản năng…
Lần gần nhất anh hôn cô là một tuần trước ở Nam Uyển, anh hôn trộm Ân Thiên Thiên một cái khi cô không chú ý. Bây giờ cả người cô đều tỏa ra hương vị ngọt ngào, dáng vẻ nho nhỏ trong lòng anh, Cảnh Liêm Uy vừa cài dây an toàn xong thì cúi người xuống hôn lên môi cô…
Nhẹ nhàng từng chút một, rồi dần dần công thành đoạt đất, anh làm vậy giống như muốn trái tim Ân Thiên Thiên luôn ở trên người mình, từ trước đến nay anh làm việc không hề vội vàng nhưng chỉ sợ Ân Thiên Thiên sẽ rời đi…
Thế giới ở trong xe ấm áp như ngày xuân, Ân Thiên Thiên thậm chí cảm nhận được trăm hoa đua nở trong lòng, Cảnh Liêm Uy lại chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới chỉ còn lại cô gái nhỏ trước mặt này, anh hận không thể quấn quýt với cô đời đời kiếp kiếp, còn bên ngoài xe là mênh mông tuyết trắng,cũng không biết tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào…
Range Rover im lặng đứng trong tuyết bảo vệ chủ nhân của mình, cũng điềm tĩnh và ngang ngược giống như chủ nhân của nó.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Ân Thiên Thiên đặt tay lên ngực Cảnh Liêm Uy, dáng vẻ ngoan ngoãn làm say lòng người, càng khiến Cảnh Liêm Uy vô cùng thương xót…
***
Cho đến nhiều năm về sau, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy vẫn nhớ trong ngày tuyết, ở trên chiếc xe Range Rover bọn họ đã hôn nhau giống như cặp đôi đang yêu cuồng nhiệt, lúc đó trong lòng bọn họ chỉ có nhau mà thôi, ký ức khắc sâu vào xương tủy.