Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 256






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 256: CÒN CÓ MỘT TRÁI TIM KHÁC
Mộc Yên Nhiên được đưa ra khỏi phòng mổ, lần này tổn thương cơ thể rất nặng cho nên phải rất lâu sau mới có thể tỉnh lại. Tử Dương và Mộc Long nhìn cô vẫn hôn mê mà lo rằng cô sẽ ngủ mãi không tỉnh lại nữa.
Cuối cùng tối hôm sau, Mộc Yên Nhiên đã tỉnh lại.
Tử Dương mừng đến phát khóc vội vàng bước lên.
Mới ngắn ngủi hai ngày mà Tử Dương và Mộc Long như già đi mấy chục tuổi. Hai con người vốn rạng rỡ, phong độ lúc đầu giờ phút này thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Từ sau khi tỉnh lại, Mộc Yên Nhiên cũng chỉ yên lặng nhìn trần nhà giống như đang suy nghĩ chuyện gì, máy theo dõi bên cạnh một lát lại nhảy lên, hoàn toàn không sai nhịp. Tử Dương thấy vậy trong lòng quặn đau, nhưng chỉ có thể thì thầm dặn dò cô phải để ý đến tâm trạng của bản thân, đừng nên kích động.
Bác sĩ Lương biết được Mộc Yên Nhiên đã tỉnh lại thì lập tức tiến hành một loạt các kiểm tra, hơn nữa còn cho người tới khoa ngoại gọi Cảnh Liêm Uy đến. Hai bác sĩ cùng lúc bước vào phòng bệnh của Mộc Yên Nhiên làm cho tất cả những người có mặt đều căng thẳng.
Chẳng lẽ bệnh tình của Mộc Yên Nhiên chuyển biến xấu?
Mộc Yên Nhiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy bước vào,vẻ mặt mới hơi thay đổi, cô khẽ híp đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm anh, nhưng lại rất cố gắng kìm nén cảm xúc, sau một lúc lâu thì dứt khoát nhắm mắt lại để ổn định tâm trạng.
Cô không muốn phải vào phòng mổ nữa, không muốn!
Nếu cô lại vào phòng mổ thì sẽ không được gặp lại anh nữa.
Sau khi bác sĩ Lương và Cảnh Liêm Uy thảo luận về bệnh án của Mộc Yên Nhiên xong, họ quyết định phải báo cho Mộc Yên Nhiên biết chuyện này, để cô có sự chuẩn bị tâm lý trước, trước đó bác sĩ Lương đã bảo y tá tiêm thuốc an thần cho Mộc Yên Nhiên rồi, vì sợ cô chịu không nổi…
Cảnh Liêm Uy đứng một bên tỉ mỉ quan sát số liệu trên những dụng cụ theo dõi đặt đầu giường của Mộc Yên Nhiên nhưng không nói gì. Bác sĩ Lương đành bấm bụng khẽ hỏi một câu: “Ông Mộc, bà Mộc xin hỏi ngày trước bác sỹ khám phát hiện ra cô Mộc bị bệnh tim đã nói thế nào? Nhất là… về đơn thuốc mà bác sỹ kê cho cô ấy?”
Tử Dương vừa nghe lời này thì đã biết có chuyện không hay, sắc mặt bà ta trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.
Bà chưa từng nói chuyện này với Mộc Yên Nhiên, chính là sợ cô không chịu nổi, nhưng bây giờ rõ ràng đã xảy ra chuyện rồi.
Mộc Long vẫn chưa hồi phục tinh thần, ông ngạc nhiên nhìn bác sĩ Lương.
Tử Dương theo bản năng muốn bác sĩ Lương ra ngoài bàn bạc nhưng lại bị Mộc Yên Nhiên cản lại: “Mẹ, mẹ để cho con nghe với, đến lúc này rồi mà mẹ còn muốn giấu con chuyện gì nữa sao?”
Giọng nói của cô rất yếu, nếu không phải trong phòng cực kỳ yên tĩnh thì sợ rằng không ai nghe rõ cô đang nói gì, nhưng cho dù có nói nhỏ thì Mộc Yên Nhiên vẫn cảm thấy dường như đã rút cạn sức lực của mình rồi.
Cảnh Liêm Uy cúi mắt nhìn cô ta, đưa tay lấy tăm bông trên bàn thấm ướt rồi khẽ chấm lên đôi môi khô nẻ của cô ta, động tác thuần thục, vô tư giống như anh thường làm trong khoa ngoại nhưng trong mắt Mộc Yên Nhiên lại có ý nghĩa vô cùng khác biệt. Ánh mắt cô khi nhìn Cảnh Liêm Uy có vài phần cố chấp.
Chưa có khoảnh khắc nào khát khao sống của Mộc Yên Nhiên lại mãnh liệt như lúc này, mãnh liệt đến nỗi cô bằng lòng đánh đổi tất cả để có được cơ hội bầu bạn bên cạnh anh. Cô không muốn bên cạnh anh có người phụ nữ khác, cũng không muốn trong lòng anh có người phụ nữ khác… trong lòng anh chỉ được có mình cô thôi.
Bác sĩ Lương thở dài một tiếng, cuối cũng vẫn phải nói ra: “Cô Mộc từ lúc sinh ra đã mắc bệnh tim, đến bây giờ đã hai mươi lăm năm nhưng chắc cô cũng biết đã là thuốc thì có ba phần độc, nếu nói uống thuốc hai mươi lăm năm mà không tổn hại đến cơ thể thì đó là chuyện không thể….”
Mộc Yên Nhiên cố gắng lắng lại tâm trạng của bản thân, chậm rãi tiếp thu lời của bác sĩ Lương, nhưng khi nghe bác sĩ nói lời như vậy mặt cô tái mét.
Bác sĩ Lương nhìn cô nói: “Uống thuốc hai mươi lăm năm, làm cô không còn khả năng có thai được nữa.”
Câu nói này lập tức như đẩy Mộc Yên Nhiên xuống địa ngục, cô trợn tròn mắt nhìn Tử Dương và Mộc Long.
Tử Dương chỉ biết che miệng khóc, có lẽ bà đã biết từ lâu nhưng vẫn không nói cho cô biết? Thậm chí cô còn mơ mộng hão huyền ngày nào đó sau khi mổ thay tim xong, cô sẽ thuận lợi gả cho Cảnh Liêm Uy, rồi sinh con cho anh, bây giờ xem ra tất cả những chuyện này chỉ là một chuyện đùa.
Trong hai mươi lăm năm, thứ cô uống không chỉ giúp kéo dài sinh mạng của cô ta mà còn là cắt đứt hạnh phúc của cô ta.
Chuyện đau xót nhất của người phụ nữ không gì bằng mất đi khả năng làm mẹ, nghĩ tới lúc tuổi già, khi những người xung quanh đang vui đùa với con cháu thì cô chỉ có một mình đơn côi, có bao nhiêu người phụ nữ chấp nhận được nỗi đau xót này? Nói một cách khác, người phụ nữ như vậy sẽ gả được cho ai? Mộc Yên Nhiên cô có khác gì những người phụ nữ không ai thèm lấy đâu!
Nghe xong tin này, tâm trạng Mộc Yên Nhiên vẫn hơi kích động, cũng may trước đó Cảnh Liêm Uy đã cho người tiêm thuốc an thần cho cô rồi nên bây giờ mới không ảnh hưởng quá lớn, cộng thêm khát vọng sống rất mạnh mẽ nên cô cũng khống chế được cảm xúc của bản thân, đến cuối cùng cũng không gây ra kết cục đau lòng gì.
Bác sĩ Lương bàn giao công việc xong thì rời khỏi phòng bệnh với Cảnh Liêm Uy, những chuyện còn lại là chuyện nhà của bọn họ. Là bác sĩ, anh có trách nhiệm nói sự thật cho họ biết chứ không giấu diếm, cho dù cuối cùng nếu Mộc Yên Nhiên vẫn không qua khỏi thì ít nhất bản thân cô cũng rõ ràng, như vậy không phải tốt hơn sao?
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người Tử Dương, Mộc Long và Mộc Yên Nhiên.
Sau một lúc lâu, Mộc Yên Nhiên chỉ hỏi một câu: “Ba mẹ… từ khi con còn nhỏ ba mẹ đã biết phải không? Biết được thuốc kia sẽ tổn hại đến cơ thể con phải không?”
Nói cho cùng cô vẫn không tin lắm, năm đó Tử Dương ở nhà họ Mộc bị chèn ép gắt gao, hẳn bà phải hiểu rất rõ một người phụ nữ không có khả năng làm mẹ là chuyện đau khổ đến cỡ nào. Nếu bà ấy biết thì hẳn sẽ không đối xử với cô tàn nhẫn như vậy đâu nhỉ!
Mộc Yên Nhiên nhìn thẳng vào Tử Dương với ánh mắt mong chờ, nhưng cuối cùng cô nhận câu trả lời thế này: “Yên Nhiên, lúc ấy chúng ta hoàn toàn không có lựa chọn nào khác. Cơ thể của con bài trừ tất cả các loại thuốc, chỉ có loại thuốc đó mới có thể giữ được mạng sống của con, vì để cho con có thể sống tiếp chúng ta mới đồng ý…”
Nếu lúc đó bọn họ không tiếp tục sử dụng loại thuốc có tác dụng phụ này thì Mộc Yên Nhiên đã không còn sống trên cõi đời này từ lâu rồi.
Nhưng tiếc thay lúc này Mộc Yên Nhiên lại hoàn toàn không nhận ra điều đó, trong lòng cô chỉ có oán hận với ba mẹ mình mà thôi.
Nếu không do Tử Dương ngày trước ngu ngốc thì làm sao lúc còn ở trong bụng mẹ cô đã bị người ta hãm hại như thế chứ? Nếu không vì sinh ra cơ thể đã không khỏe mạnh, bị phụ thuộc thuốc thì cô đâu phải rơi vào kết cục này? Nếu không tại bọn họ tính sai thì làm sao Ân Thiên Thiên có thể thoát ra ngoài được chứ?
Nói đến cùng tất cả đều là sai lầm của Tử Dương và Mộc Long, là do bọn họ không có tài cán mới gây ra kết cục hôm nay của cô.
Mộc Yên Nhiên cố gắng hít sâu, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, mãi một lúc sau cô mới có thể đối mặt với hai người họ.
Trong lòng Tử Dương rất khó chịu, bà biết con gái đang oán giận mình nhưng quả thật bà cũng không có cách nào khác, khi đó, chỉ có thể làm như vậy Mộc Yên Nhiên mới có thể sống tiếp được, bà nhìn vẻ mặt xa cách của con gái, trong lòng hoảng hốt: “Yên Nhiên, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ sai người lấy cho được tim của Ân Thiên Thiên đến! Con cứ ở đây điều dưỡng cơ thể, đợi sau khi cơ thể con có thể chịu đựng được lần mổ tiếp theo thì chúng ta sẽ lấy tim của Ân Thiên Thiên cho con!”
Mộc Yên Nhiên nghe xong lời này vẫn im lặng không nói gì.
“Yên Nhiên, con hãy tin tưởng mẹ, mẹ chắc chắn sẽ lấy được tim của Ân Thiên Thiên cho con!” Tử Dương sợ Mộc Yên Nhiên không khát khao sống nữa, nói với giọng chắc nịch: “Yên Nhiên, tim của Ân Thiên Thiên chắc chắn sẽ thuộc về con, con cố gắng dưỡng bệnh cho khỏe. Mẹ đi tìm cho con, mẹ đi ngay đây!”
Tử Dương nói xong thì đứng lên định đi ra ngoài ngay, Mộc Long lúc này cũng rất phối hợp với bà ta.
Mộc Yên Nhiên ngước mắt lên nhìn ba mẹ mình, trong mắt lóe lên vẻ tính toán, cô giơ tay ra nắm lấy cổ tay Tử Dương, sau đó khẽ khàng nói một câu: “Mẹ à, không được, trong bụng của cô ta đang có con của Liêm Uy.”
Nể Ân Thiên Thiên đang mang thai đứa con của Cảnh Liêm Uy, cô sẽ không đụng tới Ân Thiên Thiên.
Trước đây cô có rất nhiều lý do để đụng tới Ân Thiên Thiên, ví dụ như Ân Thiên Thiên chiếm Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên mang thai con của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên có một trái tim hoàn toàn phù hợp với cô. Nhưng mà bây giờ Mộc Yên Nhiên lại phải nhẫn nhịn không đụng tới Ân Thiên Thiên, vì bản thân cô không thể sinh con.
Nhưng nếu đứa con của Ân Thiên Thiên ở trong tay cô thì sao?
Trong đầu đủ mọi tính toán nhưng cô không nói ra.
“Yên Nhiên, nếu không có trái tim của Ân Thiên Thiên con sẽ…sẽ…” Tử Dương nhìn dáng vẻ tủi thân của Mộc Yên Nhiên thì trong long càng thêm khó chịu, nếu có thể ai mà không muốn có đứa con của chính mình? Nhưng Yên Nhiên của bà đã không còn cơ hội đó nữa rồi: “Yên Nhiên, con ngoan, con không có thì thôi, nhưng phải giữ tính mạng, đợi mẹ đi lấy tim cho con, con chỉ cần cố gắng…”
“Mẹ.” Mộc Yên Nhiên bỗng nhiên cắt ngang lời của Tử Dương, đôi mắt đẹp nhìn Tử Dương và Mộc Long chậm rãi nói một câu: “Ân Thiên Thiên không thể xảy ra chuyện gì, hơn nữa con biết ngoài Ân Thiên Thiên ra, còn có một người có thứ con cần.”
Cô vừa nói xong câu này thì cả phòng bệnh yên lặng như tờ.
Tử Dương nghe thấy, lập tức phấn chấn, bà sốt sắng ngồi xuống bên cạnh Mộc Yên Nhiên hỏi: “Là ai? Là ai có trái tim thích hợp với con. Con nói cho mẹ biết đi, mẹ sẽ nghĩ cách lấy trái tim cho con. Lần này ai cũng không cản được mẹ!”
Ngay cả Mộc Long khi nghe nói có trái tim thích hợp thì ông cũng căng thẳng nhìn con gái.
Mộc Yên Nhiên nhìn bọn họ, khẽ mở miệng nói từng chữ: “Cô hai nhà họ Hướng, Hướng Linh!”
Nếu không vì từ sau khi bị điên, Hướng Linh phải tiếp nhận trị bệnh một khoảng thời gian dài, cộng thêm việc nhà họ Hướng quản lý rất chặt chẽ thì cô đã sớm ra tay với Hướng Linh rồi, đâu cần đợi tới ngày hôm nay chứ? Bên cạnh Hướng Linh không có Cảnh Liêm Uy, Hướng Thực còn không đáng để cô xem trọng.
Mà bây giờ cô cần đứa con trong bụng của Ân Thiên Thiên, cơ thể của cô lại không biết sẽ sụp đổ lúc nào vì vậy cô bất đắc dĩ phải nói ra tên của Hướng Linh. Cho dù Hướng Linh điên rồi, nhưng vấn đề tinh thần không liên quan gì đến cơ thể của cô ta, mà người như vậy càng dễ khống chế hơn người khác, chỉ cần gây mê rồi thì sẽ không biết gì cả.