Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 247






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 247: MỘC YÊN NHIÊN PHÁT BỆNH
Cơ thể cao lớn của Cảnh Liêm Uy hơi cứng nhắc, anh mím chặt môi không nói gì
Thành phố T!
Tô Nương vậy mà lại đang ở thành phố T!
Thời khắc này, tất cả các tế bào trên cơ thể Cảnh Liêm Uy dường như đang gào thét! Hai nắm tay siết chặt tạo ra một tiếng khủng khiếp.
Tô Nương đang ở thành phố T, vậy có phải là nói rõ rằng anh sẽ sớm có thể trả thù không?
Đôi mắt phượng không thể không hằn nhẹ lên tia máu, Cát Thành Phi nhíu chặt đôi lông mày hơn nhưng vẫn không nói gì.
Lúc Thừa Phó Lân đến cũng đã nhận được tin tức. Lông mày anh nhíu chặt hơn cả Cát Thành Phi. Anh liếc nhìn Ân Thiên Thiên vẫn đang ngủ say không nhịn được khẽ nói: “Cậu ba, thật sự phải động thủ sao? Vậy mợ ba … ”
“Thừa Phó Lân, cậu ba đã ly dị rồi.” Cát Thành Phi cẩn thận mở miệng sửa cách xưng hô của anh.
Ân Thiên Thiên bây giờ chỉ có thể là “cô Ân”, không còn là “mợ ba” nữa, chưa kể giữa Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đã có một khe nứt sâu như vậy, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy tương lại ảm đạm không có chút ánh sáng nào.
Bây giờ Cảnh Liêm Uy không hề thoải mái hơn bất kỳ ai, đặc biệt là khi nhìn Ân Thiên Thiên vẫn đang nằm trên giường.
Tô Nương ở thành phố T, Ân Thiên Thiên cũng ở thành phố T. Thậm chí bây giờ, Ân Thiên Thiên còn đang mang thai đứa con của anh …
Anh nên làm thế nào mới có thể khiến Ân Thiên Thiên ít chịu tổn thương nhất.
Nhà họ Mộc.
Ngày hôm nay tất cả mọi người ở nhà họ Mộc hiển nhiên đều cảm cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Sự không đúng này đến mức ngay cả Mộc Sương cũng thận trọng cẩn thận không xuất hiện trước mặt Mộc Yên Nhiên.
Bắt đầu từ buổi tối, cả gia đình đã nhìn như đang chuẩn bị ra ngoài bất cứ lúc nào. Tử Dương và Mộc Long lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại dặn đi dặn lại Mộc Yên Nhiên, bảo cô hãy thư giãn không cần phải lo lắng. Bộ dạng giống như Mộc Yên Nhiên sẽ nhanh chóng được thông báo rằng đã có một trái trái tim phù hợp có thể dành cho cô, hơn nữa có vẻ như cô có thể thực hiện phẫu thuật bất cứ lúc nào.
Mộc Sương khẽ cau mày, cô ta không ngờ chuyện sẽ trở thành như thế này, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể biết được.
Hiện tại cô ta chính là một người vô hình trong nhà họ Mộc. Nếu không phải Tử Dương và Mộc Long cảm thấy hơi có áy náy với cô ta thì có thể cô ta đã bị bỏ rơi trong ngôi nhà này. Thậm chí đến cả chết như thế nào cũng không biết chứ đừng nói đến chuyện còn muốn có cả thuộc hạ ở bên ngoài điều tra mấy chuyện của Mộc Yên Nhiên.
Nhưng ba người vốn dĩ đang rất phấn khích đến mức không bình thường đã thay đổi khi họ nhận được một cuộc điện thoại vào buổi tối.
Mộc Yên Nhiên gần như đã đập phá toàn bộ mọi thứ trong phòng khách ngay tại chỗ, Tử Dương dịu dàng an ủi cô, Mộc Long cũng tức giận nhưng đã ép xuống một chút so với Mộc Yên Nhiên, chỉ là cũng hơi choáng váng khi lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Yên Nhiên nổi giận đùng đùng như vậy. Mộc Sương rất dễ dàng nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt của Mộc Long.
Ồ, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Từ nhỏ Mộc Yên Nhiên đã có dáng vẻ một cô gái ngoan ngoãn, yếu đuối dễ bị bắt nạt. Đã khi nào cô tức giận lớn như vậy? Dáng vẻ đó thậm chí nhìn rất thuận tay, cô ta đã biết bộ mặt thật của Mộc Yên Nhiên, nhưng Tử Dương và Mộc Long thì không biết …
Đôi mắt lạnh lùng thờ ơ quan sát, Mộc Sương hận không thể khiến Mộc Yên Nhiên bị đuổi ra ngay lập tức!
Nhưng Mộc Yên Nhiên sẽ có thể ngu ngốc như vậy sao?
Sau khi đập vỡ vài thứ đồ cô đã phát hiện ra rằng Mộc Long và Tử Dương đã bị cô dọa, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi. Mộc Yên Nhiên lập tức biết rằng tính xấu của cô đã bùng phát, đôi mắt khẽ đảo, giây tiếp theo Mộc Yên Nhiên đã phát bệnh rồi …
Mộc Yên Nhiên há to miệng thở hổn hển, ngã xuống đất và ôm chặt lấy ngực mình. Nước mắt không tự giác rơi xuống. Rốt cuộc thì Tử Dương vẫn rất thương cô, nhanh chóng bước tới ôm cô và nói: “Yên Nhiên, Yên Nhiên, con làm sao thế? Con không được kích động, không được đâu!”
Mộc Long cũng lấy lại tinh thần, ngay lập tức bảo người đi lấy thuốc của Mộc Yên Nhiên đem tới!
Mộc Yên Nhiên được Tử Dương ôm trong vòng tay, khóc nức nở đến không thở nổi, cô vươn tay ra túm chặt quần áo của Tử Dương, nói đứt quãng: “Mẹ ơi, tại sao? Tại sao … con … con chỉ … chỉ muốn thêm … … ở thêm với … mẹ và ba con … tại sao? Rốt cuộc … tại sao … lại phải như vậy … với con? ”
Mặc dù từ ngữ không liền mạch, nhưng Mộc Long và Tử Dương đều nghe đến thấm thía tận đáy lòng
Đúng vậy, tại sao ông trời lại đối xử với nhà họ Mộc của họ như thế này? Rốt cuộc họ đã làm ra tội ác gì chứ?
Một cô con gái ưu tú như vậy của nhà họ Mộc thế mà lại bị bệnh tim, hơn nữa còn không thể tìm được trái tim phù hợp!
Tử Dương không nhịn được rơi nước mắt, ôm chặt Mộc Yên Nhiên khóc nói: “Yên Nhiên, Yên Nhiên, mẹ xin lỗi con, đều là lỗi của mẹ, là do lúc đầu mẹ đã tin nhầm người, nếu không thì con cũng sẽ không trở thành như thế này … ”
Mộc Yên Nhiên kìm nén màu trắng lóe lên trong não khi phát bệnh, cố gắng kéo Tử Dương ra, nhưng nước mắt trên má vẫn không ngừng tuôn rơi, tiếp tục nói: “Mẹ ơi … xin… xin lỗi …”
Tử Dương điên cuồng lắc đầu, ngồi xuống đống đổ nát ôm Mộc Yên Nhiên khóc đến đau lòng đứt ruột.
Mộc Long nhìn vợ và con gái mình khóc đến không nói nên lời thì trong tim cũng cảm thấy mềm yếu, khó khăn lắm cuộc sống mới có hy vọng lại đột nhiên biến mất, ai mà không tức giận chứ. Chưa kể Yên Nhiên đã ôm hy vọng này suốt hai mươi năm năm rồi. Đôi mắt của Mộc Long vô thức hơi ướt, ông nhìn khuôn mặt của Mộc Yên Nhiên càng ngày càng trở nên tái nhợt, thấy cô như sắp đứt hơi quay đầu hét lên: “Thuốc! Mau lấy thuốc ra đây cho tôi!”
Người giúp việc nghe thấy Mộc Long giận dữ, bước chân càng nhanh hơn, hầu hạ Mộc Yên Nhiên uống thuốc. Lúc Mộc Yên Nhiên phát bệnh, quản gia trong nhà đã gọi xe cứu thương. Lúc này, xe cứu thương vừa hay hú còi đi đến, Tử Dương và Mộc Long vội vàng đưa Mộc Yên Nhiên lên xe cứu thương.
Rốt cuộc thì hôm nay họ cũng đã đến bệnh viện, chỉ là khác với cách nghĩ ban đầu mà thôi.
Bệnh tình của Mộc Yên Nhiên lần này rốt cuộc kéo dài hơi lâu, cộng thêm việc cô còn cố gắng nói rất nhiều khiến cơ thể lập tức không còn sức lực, vừa mới vào bệnh viện Nam Tự đã được đưa ngay đến phòng phẫu thuật. Bác sĩ Lương vừa nhận được tin đã đợi ở đó, lập tức đi vào trạng thái công việc.
Trước khi Mộc Yên Nhiên vào phòng phẫu thuật, không nhịn được kéo tay Tử Dương và nói:”Mẹ ơi, Liêm Uy…”
Tử Dương ngay lập tức gật đầu, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô và nói: “Con cứ ngoan ngoãn vào trong đi, mẹ đi bảo Cảnh Liêm Uy đến thăm con, không sợ, không phải sợ, mẹ và ba đều ở ngoài này đợi con, con nhất định phải ngoan ngoãn ra ngoài. … ”
Tử Dương vừa nói vừa cố nhịn không rơi nước mắt, trơ mắt nhìn con gái mình rơi vào trạng thái hôn mê rồi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cuối cùng cũng khóc không thành tiếng sau lưng cô.
Mộc Long đau khổ bước về phía trước ôm Tử Dương vào trong lòng mình lặng lẽ an ủi.
“Ông Long à, sao số Yên Nhiên lại khổ sở như vậy? Tại sao chứ? Con bé rõ ràng là con gái vàng ngọc của nhà họ Mộc chúng ta, rõ ràng là viên châu ngọc trong lòng bàn tay chúng ta, nhưng tại sao con bé lại mắc phải căn bệnh này?” Vừa nói Tử Dương vừa phát tác sự giận dữ trong lòng mình ra, thậm chí còn dùng tay tự đánh vào ngực mình và nói: “Đều trách tôi, đều trách tôi, nếu không phải lúc đó tôi luôn muốn sinh con trai cho ông, tôi nào sẽ bị con tiện nhân Tô Nương đó lừa gạt! Nếu không phải cô ta cho tôi uống những loại thuốc đó, làm sao Yên Nhiên có thể bị như thế này! ”
Nói đến Tô Nương, hơi thở trên cả người Mộc Long cũng trở nên khát máu.
Tô Nương lúc đó đã khuấy động làm cả thành phố T biến đổi bất ngờ. Gần như tất cả các gia đình dính dáng đến bà ta đều gặp tai nạn, nhưng sau khi sự việc xảy ra người phụ nữ đó đã im lặng trốn đi biệt tăm biệt tích. Một lần trốn là trốn suốt hai mươi ba năm! Nếu họ tìm thấy chỗ ở của người phụ nữ đó, nhất định sẽ dạy dỗ bà ta tàn khốc một trận!
“Yên Nhiên của tôi, Yên Nhiên của tôi …” Tử Dương vẫn khóc lóc nỉ non không thể ngừng được. Mất một lúc lâu sau mới nhớ ra chuyện Mộc Yên Nhiên muốn gặp Cảnh Liêm Uy, ngay lập tức bảo y tá đi tìm Cảnh Liêm Uy: ” Y tá, làm phiền cô đi mời bác sĩ Cảnh khoa phẫu thuật đến đây, cô cứ nói rằng Yên Nhiên đang phẫu thuật bảo cậu ấy đến xem xem. ”
Y tá vừa nghe thấy tên của Cảnh Liêm Uy, ngẩng đầu lên, bộ dạng như nhìn thấy quỷ liếc nhìn Tử Dương sau đó rời đi, hoàn toàn phớt lờ bà ta. Hiện tại Tử Dương cũng không có tâm trạng quan tâm đ ến những điều này, chỉ cho rằng tính khí y tá nhỏ này không được tốt. Nhưng sau khi tìm một vài người nữa cũng đều là bộ dạng như vậy thì bà ta có chút không vui.
Cuối cùng Tử Dương chặn một bác sĩ lại, giọng điệu hơi kiêu ngạo nói: “Vị bác sĩ này, xin hãy mời bác sĩ Cảnh Liêm Uy ở khoa phẫu thuật tới đây cho tôi, bảo cậu ấy làm phẫu thuật cho con gái tôi, cô chỉ cần nói với cậu ta chúng tôi họ Mộc là được rồi. ”
Thật không may, bác sĩ mà Tử Dương chặn lại chính là bác sĩ Sầm vừa chạy ra khỏi cửa đi tới.
Đã lâu không gặp, cô ta mặc một chiếc váy dệt kim cao cổ dày, nhìn qua dáng vẻ rất duyên dáng. Khi cô nhìn Tử Dương, đặc biệt là khi cô nghe thấy giọng nói của một người bộ dạng “lịch sự” nhưng rõ ràng là không coi người khác ra gì, cô không thể nhịn được cười.
“Nhà họ Mộc? Nhà họ Mộc của cô Mộc Yên Nhiên phải không?” Bác sĩ Sầm nhẹ nhàng hỏi lại, gần như đã khẳng định nhìn về hướng phòng phẫu thuật, nhưng nụ cười trên khóe miệng ngày càng điên cuồng ngang ngược. “Cứ cho là mấy người là nhà họ Mộc thì đã làm sao? Hiện tại bác sĩ Cảnh đang ở cùng với vợ cũ của anh ấy, ai mà có thời gian đến xem con gái nhà các người chứ. ”
Nói xong, bác sĩ Sầm vẫy tay với Tử Dương rồi quay người bỏ đi, giống như là một người đang có tâm trạng rất tồi tệ.
Cô ta vốn dĩ còn cho rằng mình sẽ có cơ hội sau khi anh ly hôn, nhưng ai biết rằng Ân Thiên Thiên lại may mắn đến vậy, đã mang thai cháu đích tôn của nhà họ Cảnh, khiến cho Cảnh Liêm Uy lập tức quay mũi nhọn lại.
Tử Dương hơi sững sờ trước lời nói của bác sĩ Sầm nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Lúc họ nhận được cuộc gọi không phải đã nói là Cảnh Liêm Uy đã đem người đến đến giải cứu Ân Thiên Thiên rồi sao? Hiện tại có vẻ như đó là sự thực!
Mím chặt môi, lúc này định kiến của Tử Dương với Cảnh Liêm Uy đặc biệt lớn! Nếu đó không phải là lỗi của anh ta, Yên Nhiên của bà ta nói không chừng hiện tại cũng không phải vì phát bệnh mà bị đưa vào đây, hơn nữa còn là đã được ở trong phòng phẫu thuật ghép tim! Cảnh Liêm Uy này, thực sự không biết tốt xấu, uổng công bà ta còn muốn gả con gái cho cậu ta!
“Ông Long, ông trông ở đây, tôi đi xem xem.” Nói xong, Tử Dương không đợi Mộc Long trả lời, giận dữ đùng đùng đi tìm. Hôm nay bà ta ngược lại muốn xem xem trong mắt Cảnh Liêm Uy rốt cuộc là Yên Nhiên quan trọng hay là con bé đã không có gì lại còn có tiếng xấu bê bối như Ân Thiên Thiên đó quan trọng hơn?
Làm thế nào con gái của Tử Dương như bà ta lại có thể thua một người như vậy?
Tìm đến khoa phẫu thuật, Tử Dương không tìm thấy Cảnh Liêm Uy bèn đi thẳng đến hỏi cô y tá nhỏ. Cô y tá bận đến nỗi nước sôi lửa bỏng, cũng không chú ý mà nói luôn rằng Cảnh Liêm Uy đang ở khoa phụ sản. Tử Dương thậm chí còn tức giận hơn, tức giận đến mức đỏ hết mặt.
Con gái bà ta vẫn đang nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết, nhưng Ân Thiên Thiên lại đang tận hưởng niềm vui gia đình khi mang đứa con của Cảnh Liêm Uy!
Làm sao có thể như vậy?
Không có sự cho phép của bà ta, đứa con của Cảnh Liêm Uy làm sao có thể chui ra từ bụng người phụ nữ khác?