Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 242






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 242: XIN LỖI, QUÁ HẠN CHỜ ĐỢI RỒI
Người đàn ông bước từng bước đến gần, Ân Thiên Thiên từng bước lui về phía sau, bầu không khí trong phòng người bên ngoài nhìn thấy cũng không nhịn được sốt ruột.
…Anh Cường, có phải anh không được hay không thế? Không được thì đổi cho anh em để tôi lên, anh cứ tiếp tục như vậy khi nào mới đến phiên tôi chứ?
…Đúng vậy đó, anh nhanh chút đi, anh em vẫn đang chờ đấy!
…Đừng chỉ quan tâm đ ến mình thế, cũng phải nghĩ đến chúng tôi chứ!
…Anh hưởng thụ xong đằng sau còn phải xếp hàng đấy, nhanh lên!

Người bên ngoài một câu lại tiếp một câu, trong lời nói không chỉ có sốt ruột còn có hưng phấn.
Bọn họ chơi rất lớn, không cảm thấy như vậy có gì không ổn, thậm chí đối mặt với tình huống như vậy chỉ cảm thấy huyết dịch cũng đang sôi trào, các tế bào dường như đều đang gào thét vì cảnh tượng tiếp theo! Cũng mong đợi nhìn thấy tình tiết kế tiếp…
Sắc mặt Ân Thiên Thiên tái nhợt dọa người, cảm giác đau đớn ở thắt lưng càng rõ ràng, hơn nữa cảm giác chẳng lành bắt đầu lan tràn ở bụng dưới, không biết bắt đầu từ lúc nào, Ân Thiên Thiên cảm thấy mình bụng có chút đau.
Động tác cầm ly trà càng chặt, trên trán Ân Thiên Thiên cũng rịn ra tầng mồ hôi mỏng, theo bản năng nhìn bụng mình một cái, nhưng không nghĩ tới bụng còn chưa nhìn thấy, cổ tay cô đã bị người ta dùng sức kéo lại, trong nháy mắt cô bị anh Cường túm lại hung hăng đè lên trên bàn…
Đám người lập tức vang lên một tràng tiếng kêu…
Ân Thiên Thiên hoảng sợ nhanh chóng ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Rất xấu, rất ghê tởm, rất bi3n thái…
Dường như tất cả từ ngữ tiêu cực đều được Ân Thiên Thiên dùng để hình dung người đàn ông trước mặt này, người run rẩy kịch liệt, hông bị người ta cưỡng ép áp một góc chín mươi độ ở trên bàn, mà người đàn ông đè ở trên bụng cô, không để ý tí gì đến tình huống trong bụng cô vẫn còn đứa trẻ, cả người phách lối không chịu được…
“Ha ha, người đẹp, lần này em không thể chạy thoát rồi!” Anh Cường đắc ý nhìn Ân Thiên Thiên, hoàn toàn không có thời gian muốn để ý tới đám đàn ông bên ngoài kia, đè Ân Thiên Thiên muốn hôn xuống: “Bảo bối, anh tới đây…”
Nhìn gương mặt trước mặt nhanh chóng phóng to, cuối cùng Ân Thiên Thiên vẫn không nhịn được khóc lên, ra sức giãy giụa, thậm chí cũng sắp quên trong bụng cô còn đứa con của cô, nhưng trên thực tế cô giãy giụa thế nào đi nữa nụ hôn của người đàn ông vẫn rơi xuống, trên mặt, thậm chí là trên cổ…
Cô có thể cảm giác được người đàn ông trở nên gấp gáp, nhưng bất lực cô làm thế nào cũng không có cách nào giãy ra được, hơn nữa ngoại trừ cảm giác xấu hổ không chịu nổi còn có cảm giác đau đớn từ trong bụng mơ hồ truyền tới!
Con của cô! Con của cô!
Vốn còn đang kịch liệt giãy giụa đột nhiên Ân Thiên Thiên bất động, cô nghĩ tới con của cô…
Đó là đứa con đầu tiên cô và Cảnh Liêm Uy thật vất vả mới có được, cô làm sao có thể tự tay mình giết nó?

Anh Cường nhìn Ân Thiên Thiên không vùng vẫy nữa cười càng đắc ý hơn, khống chế được động tác của cô ngẩng đầu nhìn cô nói: “Vậy là đúng rồi, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, sau này muốn có con đàn ông ở đây nhiều như vậy còn không thể cho em sao? Chỉ cần bây giờ em phục vụ bọn anh cho tốt, sau này em muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu…”
Anh Cường đang nói gì Ân Thiên Thiên không có chú ý, cô chỉ nghiêng đầu nhìn ‘Diêm Vương’ trước mặt ngồi ở bên ngoài cách đó không xa lạnh lùng nhìn tất cả, lần đầu tiên, trong ánh mắt của Ân Thiên Thiên mang hận ý mãnh liệt!
Cô hận!
Hận anh ta đối với cô như vậy! Nếu hôm nay Ân Thiên Thiên không có con, bị người ta đối đãi như vậy cô có thể tìm đường chết, cũng có thể kiên định trực tiếp chết đi, nhưng mà bây giờ cô không phải một người, trong bụng cô còn có một đứa bé! Cô vĩnh viễn cũng không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nếu cô còn có cơ hội sống, vậy thì chính cô là hung thủ gi3t chết con mình! Hơn nữa, trên thế giới này, không ai không muốn được sống, chỉ cần có khả năng!
‘Diêm Vương’ cũng nhìn thấy hận ý nồng nặc trong đôi mắt kia của Ân Thiên Thiên, nhưng lại như cũ không thèm để ý chút nào, không đếm xỉa tới lấy điện thoại ra nhìn thời gian, ‘Diêm Vương’ ngay lúc anh Cường nhanh chóng muốn cởi qu@n nói một câu: “Tiểu Cường, chậm một chút…”
Một câu nói, làm anh Cường cứng nhắc dừng động tác lại, cho dù bất mãn nhưng cũng không dám phản kháng.
Lão đại muốn xem kịch hay của tiểu đệ, tiểu đệ dám không diễn sao?
Cúi đầu nhìn Ân Thiên Thiên ở trên bàn, bất mãn trong lòng anh Cường nhanh chóng biến mất không thấy đâu, có người đẹp như vậy bầu bạn, hắn ‘dịu dàng’ một chút cũng nên mà!
Thừa dịp lúc anh Cường không chú ý, Ân Thiên Thiên dùng sức giãy giụa hung hăng giơ tay lên đập vào mắt anh Cường, đau đớn bất ngờ ập tới khiến anh Cường ứng phó không kịp bị đánh một cái, một giây kế tiếp Ân Thiên Thiên thoát khỏi bàn tay hung ác của anh Cường, mạnh mẽ chống lại cảm giác đau đớn ở eo và cảnh cáo truyền tới từ bụng dưới, Ân Thiên Thiên cầm ly trà trốn qua chỗ khác, lần này ánh mắt cũng không dám xem thường nữa chăm chú nhìn anh Cường.
“Mẹ kiếp! Con đi3m!” Anh Cường khó khăn lấy lại tinh thần nhìn Ân Thiên Thiên thoát khỏi khống chế của mình lập tức phát cáu, phun một bãi nước miếng sải bước tiến lên: “Lão tử hôm nay không làm chết cô tên lão tử sẽ viết ngược lại!”
Anh Cường bị chọc giận rất nguy hiểm, Ân Thiên Thiên cảm nhận được rõ ràng, lần này cô cũng không dám buông thả xíu nào, nắm chặc cái ly trong tay, nhìn đúng vị trí ra sức đập về phía hắn, nhưng cái ly chỉ có thể đập trúng cánh tay anh Cường rơi xuống đất bể thành năm bảy miếng…
Lần này, lòng Ân Thiên Thiên như đã chết rồi.
Anh Cường lên phía trước cô tránh đi, nhưng căn phòng này có thể lớn tới đâu? Ân Thiên Thiên lại nào dám chạy ra ngoài, bên ngoài càng có một đám sói hung ác chờ vồ mồi, cô chỉ không muốn bị ngũ mã phanh thây cũng sẽ không ngu xuẩn chạy ra ngoài!
Vị trí bàn bị dời đi vô số lần, ngay cả trên giường Ân Thiên Thiên cũng chạy qua, nhưng cuối cùng cô vẫn bị bắt, một lần nữa bị anh Cường bắt lại, Ân Thiên Thiên dường như đã tuyệt vọng rồi…
Đào Ninh, tại sao vẫn chưa tới?
Cảnh Liêm Uy, tại sao lại vẫn chưa tới?
Cảnh Liêm Uy…
Anh Cường ép Ân Thiên Thiên vào góc tường, từng bước ép sát, bộ dáng cứng rắn làm Ân Thiên Thiên bị dọa sợ lập tức khóc lên.
Người bên ngoài tất cả đều nhìn kịch hay bên trong này.
Ân Thiên Thiên bị ép căn bản không có đường lui, bên ngoài cô không dám đi, bên trong vẫn còn có ác lang đang ép sát, Ân Thiên Thiên nhẫn nhịn cả một ngày vào lúc này sụp đổ khóc lên, người run rẩy dựa sát vào vách tường thút thít nói: “Cầu xin anh, bỏ qua cho tôi, cầu xin anh…”
“Tôi nhổ vào! Bỏ qua cho cô? Bỏ qua cho cô lão tử đi đâu tìm đàn bà hưởng lạc?” Anh Cường có chút tức giận với Ân Thiên Thiên, nghĩ đến mình vừa nãy bị cô làm mất mặt mũi ở trước mặt nhiều người tức giận, đứng tại chỗ từ trên cao xuống nhìn cô nói: “Lão tử nói cho cô biết, hôm nay lão tử không chỉ phải hưởng thụ cô một phen thật đã, càng phải để cô bị cả đám đàn ông cùng hưởng thụ, nếu cô đã vào nơi này thì chịu đựng cho tôi! Cô đã không còn đường lui!”
Ân Thiên Thiên vô cùng sốt ruột, vô cùng sợ hãi, cả người đều run rẩy, lúc này sự kiên cường cô giả bộ rất lâu đã sụp đổ, hoặc là thật sự đến giây phút sinh tử, dường như không chút do dự, Ân Thiên Thiên quỳ xuống, dập đầu một cái rồi một cái về phía anh Cường trước mặt nói: “Tôi cầu xin anh, bỏ qua cho tôi, tôi còn mang thai đứa trẻ, nó không thể xảy ra chuyện, cầu xin anh…”
Hành động của Ân Thiên Thiên dẫn tới một tràng tiếng cười vang bên ngoài.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha…”
Tiếng cười chói tai vang lên, hành động của Ân Thiên Thiên chọc cho mọi người đều cười, mức độ này làm thỏa mãn ác ý thú vị của anh Cường, đắc ý nhìn cô quỳ xuống trước mặt mình cầu xin.
“Cầu xin anh, tôi cầu xin anh, bỏ qua cho tôi đi…” Bất luận người bên ngoài cười ầm không dứt thế nào Ân Thiên Thiên cũng bịt tai không nghe, cô chỉ muốn giữ được đứa con của mình, chỉ như vậy mà thôi, vì mục đích này cô có thể bỏ ra tất cả: “Cầu xin anh, bỏ qua cho tôi đi, tôi thật sự cầu xin anh…”
Cơ thể gầy yếu được bọc trong quần áo bệnh nhân bẩn thỉu mỏng manh không chịu được, cứ như vậy qùy xuống đất cầu xin, mỗi lần cô ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy dấu đỏ rõ ràng trên trán, cho thấy cô dập đầu đã dùng sức nhiều thế nào, quần áo bệnh nhân mới vừa lôi kéo bị hư hại không ít, bây giờ chỉ miễn cưỡng che được cơ thể cô còn bụng bị lộ ra ngoài.
Phụ nữ có thai ba tháng bụng không tính là lớn cũng không tính là nhỏ, giống như một quả banh nho nhỏ nhú ở đó, mỗi lần Ân Thiên Thiên dập đầu đều có thể nhìn thấy rõ bụng cô nhô lên cùng với tình trạng vặn vẹo không thoải mái, nước mắt tạo thành một vệt nhỏ đọng trên mặt đất.
“Cầu xin anh, cầu xin anh, tôi còn có đứa nhỏ, tôi sắp làm mẹ, cầu xin anh bỏ qua cho tôi…” Lúc này Ân Thiên Thiên cũng không còn sự cơ trí và dũng cảm để đối mặt khi nguy hiểm, dưới tình huống không có điều kiện nào cô chỉ có thể thử dùng hành động nguyên thủy nhất tự tìm cho mình một con đường để gắng gượng: “Cầu xin anh…”
“Ha ha ha… Cô cầu xin nữa đi, cô cầu càng nhiều chờ lát nữa lão tử càng có thể thỏa mãn cô!” Anh Cường rất đắc ý cảm giác nhìn Ân Thiên Thiên quỳ xuống trước mặt mình cầu xin, thậm chí vẫn không ngừng quay đầu đắc ý ngửa đầu với đám anh em, bên ngoài thậm chí có người nói chờ lát nữa cũng phải thử một lần như vậy: “Cầu xin nhiều vào, cầu xin nhiều nữa đi, lão tử thích nhất đàn bà cầu xin lão tử!”
Ân Thiên Thiên cảm thấy mình dường như sắp qua được rồi, nhưng làm sao cũng chạy không thoát khỏi cơn ác mộng này!
“Cầu xin anh! Tôi cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi…” Cầu xin đến nỗi giọng Ân Thiên Thiên cũng sắp khàn, cả một buổi chiều không được uống một ngụm nước, cô thậm chí còn chưa ăn cơm tối sao có thể chịu được dày vò như vậy? Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định cầu xin: “Tôi cầu xin anh, anh muốn cái gì tôi cũng cho anh có được hay không? Chỉ cầu xin anh bỏ qua cho tôi, cầu xin anh…”
Anh Cường hoàn toàn bất động không hề bị lung lay, chỉ là rất hưởng thụ, dù sao ‘Diêm Vương’ cũng bảo hắn chậm một chút, vậy hắn cứ từ từ tới là được, để cho những người bên ngoài hâm mộ cũng tốt.
Bỗng nhiên, dường như Ân Thiên Thiên nhớ tới cái gì đó, quỳ xuống đất xoay cả người dập đầu về phía ‘Diêm Vương’, trong miệng vừa nói: “Tôi chọn, tôi chọn, tôi không cần chân tôi nữa, không cần chân tôi nữa, anh bỏ qua cho tôi có được không, cầu xin anh, bỏ qua cho tôi…”
Dứt lời, Ân Thiên Thiên đã khóc không ra tiếng, ánh mắt mơ hồ nói không nên lời nhưng vẫn tràn đầy mong đợi nhìn ‘Diêm Vương’.
Người ở chỗ này hơi ngẩn ra cũng quay đầu nhìn ‘Diêm Vương’, ai cũng không biết, rốt cuộc anh ta có tạm thời thay đổi chủ ý hay không, mà trong đó khẩn trương nhất là anh Cường, mắt thấy con vịt đến miệng rồi còn muốn bay, ai mà không khẩn trương?
‘Diêm Vương’ nhàn nhạt nhìn Ân Thiên Thiên, hoàn toàn không để sự chật vật của cô vào trong mắt nhẹ nói: “Xin lỗi, quá hạn chờ đợi rồi.”