Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 229






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 229: CẢNH THIÊN NGỌC NGHI NGỜ
Đào Ninh mím môi, sắc mắt tái nhợt không nói gì, Đổng Khánh nhìn cô chán ghét: “Đào Ninh, người đang làm thì trời đang nhìn, từ giây phút khi cô ra quyết định muốn phản bội Thiên Thiên, cô và cô ấy đã không thể giống như xưa, tôi thật sự không thể tin nổi, nếu như có một ngày Thiên Thiên biết được chân tướng, sẽ nhìn cô thế nào.”
Lời nói rất nhẹ nhưng lại như một cú gõ nặng nề vào trong lòng Đào Ninh.
Nhìn cô thế nào?
Đơn giản chính là cảm thấy cô hám giàu, cô là con buôn, cô thực dụng mà thôi.
Xoay người Đào Ninh nhìn Đổng Khánh hơi tức giận, cô không hiểu được, cô theo đuổi hạnh phúc của mình thì có gì không đúng? Chẳng lẽ trong mắt bọn họ, trên thế giới này người phụ nữ nào cũng có thể có được hạnh phúc, còn cô thì không được sao?
Cô thừa nhận cách làm của mình không thể nào nói nổi, nhưng mà thế thì có sao?
‘Người không vì mình, trời tru đất diệt’ không phải đạo lý này sao?
Há mồm Đào Ninh nghĩ muốn cãi lại, nhưng Đổng Khánh căn bản không cho cô ta cơ hội nói chuyện, xoay người trực tiếp đi khỏi.
Đào Ninh đứng sau lưng cố nhịn để nước mắt không rơi, bàn tay nhỏ bé cẩn thận che chắn bụng của mình.
Trong quan niệm của cô ấy, trên thế giới này chỉ có người không biết cố gắng, không có việc gì không làm được.
‘Tứ Phương Thực Phủ’ .
Khi Ân Thiên Thiên đến, thì Trình Thiên Kiều đã chờ ở đó từ trước rồi, trong căn phòng khói thuốc lượn lờ.
“Anh Thiên Kiều.” Bước vào rồi ngồi xuống đối diện với Trình Thiên Kiều, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng chào một tiếng, Trình Thiên Kiều trông thấy Ân Thiên Thiên bước vào, vội vàng dập tắt điếu thuốc lá trong tay, rồi lập tức đứng dậy mở cửa sổ ra để không khí trong phòng thông thoáng.
Hai người đã lâu rồi không ngồi cùng nhau như vậy, đợi đến khi cơm nước no nê xong, sau đó Trình Thiên Kiều vẫn chưa nói hôm nay anh tìm cô đến vì chuyện gì.
Sau khi ăn xong, Ân Thiên Thiên uống một chén trà hoa lài thơm ngát, ngắm phong cảnh đặc biệt trong ‘Tứ Phương Thực Phủ’, tâm trạng cũng không tệ lắm.
“Thiên Thiên, em biết chuyện sức khỏe của Mộc Yên Nhiên không tốt không?” Nhìn Ân Thiên Thiên, đôi mắt Trình Thiên Kiều hơi híp lại khẽ hỏi, trong mắt đều là bóng dáng nho nhỏ của cô.
“Anh nói là chuyện cô ta bị bệnh tim sao?” Mộc Yên Nhiên bị bệnh cũng không gióng trống khua chiêng tuyên truyền ra ngoài, Trình Thiên Kiều không biết cũng là chuyện rất bình thường, ngược lại cô không suy nghĩ nhiều.
“Em biết?” Trình Thiên Kiều nhìn nhìn xem Thiên Thiên có chút khó hiểu, trước đó đúng là anh không biết đến mãi sau này mới biết được, chỉ là bây giờ anh đã biết được nhiều tin tức hơn nên mới hẹn Ân Thiên Thiên đến: “Thế Cảnh Liêm Uy cũng biết?”
Ân Thiên Thiên nở nụ cười, khẽ nói: “Sao anh ấy không biết được? Mộc Yên Nhiên phát bệnh đều đến bệnh viện Nam Tự, thậm chí thời gian trước trên báo còn đưa tin nữa mà, Cảnh Liêm Uy sắp thành bác sĩ riêng của cô ta rồi.”
Lời này có chút tự giễu, nhưng lại là sự thật.
Mộc Yên Nhiên có việc rất ít khi tìm bác sĩ chủ trị Lương của cô ta, mà tìm đến Cảnh Liêm Uy nhiều lần hơn.
Toàn bộ thành phố T đều biết, Mộc Yên Nhiên rất tin tưởng Cảnh Liêm Uy.
Trình Thiên Kiều hơi sửng sốt, ánh mắt rơi trên người Ân Thiên Thiên mang theo chút thâm ý.
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì không?” Ân Thiên Thiên hỏi ngược lại, cô cảm thấy Trình Thiên Kiều vẫn còn điều gì đó chưa nói hết.
“Không có việc gì, nếu như anh ta cũng biết thì được rồi.” Trình Thiên Kiều trả lời bâng quơ, giống như không muốn nhiều lời.
Ân Thiên Thiên cũng không để ý, trong lòng cô, Trình Thiên Kiều vẫn rất đáng để tin tưởng.
Hai người đang ngồi trong phòng tán gẫu, đột nhiên có nhân viên đến đây gõ cửa nói: “Cậu chủ Trình, cô Cảnh đã đến.”
Mím môi khẽ cười, Ân Thiên Thiên liếc nhìn Trình Thiên Kiều có chút chế nhạo, cái nhìn này làm Trình Thiên Kiều nhìn thấy cũng không nhịn được hơi đỏ mặt.
Chuyện cô Cảnh Thiên Ngọc chung tình với cậu chủ Trình Thiên Kiều của nhà họ Trình, tại vòng luẩn quẩn trong giới thượng lưu của thành phố T thật sự không phải tin gì mới.
“Chị ấy đã đến, em đây đi trước nhé.” Nói xong Ân Thiên Thiên đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đó.
Trình Thiên Kiều vẫn chưa lấy lại tinh thần thì cô đã ra đến ngoài cửa, Trình Thiên Kiều vội vàng đuổi theo, theo bản năng duỗi tay ra nắm chặt lấy cổ tay Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt đang nhìn cô có chút vội vàng.
Đây là lần đầu tiên Trình Thiên Kiều làm ra động tác như vậy, trong phút chốc ngay cả Ân Thiên Thiên cũng ngây ngẩn cả người, đúng lúc ấy từ căn phòng bên cạnh có người khách ra ngoài không cẩn thận sắp va phải Ân Thiên Thiên, Trình Thiên Kiều vội vàng vươn tay ôm lấy Ân Thiên Thiên kéo lại, Ân Thiên Thiên cũng sợ con của mình bị thương, nên theo bản năng hướng về nơi an toàn dựa vào, chỗ đó lại chính là trong vòng tay ôm ấp của Trình Thiên Kiều.
Tay Trình Thiên Kiều giữ chặt cái eo thon của Ân Thiên Thiên, sắc mặt Ân Thiên Thiên đỏ hồng vuốt bụng của mình, hình ảnh kia nhìn thế nào cũng giống như người một nhà, hết lần này tới lần khác hình ảnh ấy lại bị Cảnh Thiên Ngọc nhìn vào trong mắt.
Trình Thiên Kiều và Ân Thiên Thiên mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhân viên bên trong thấy vậy lúng túng ho nhẹ hai tiếng.
May mắn, may mắn, bụng của cô vẫn ổn.
Ân Thiên Thiên thở dài một hơi.
Lần trước hành động của Ân Bách Phú và Lý Mẫn thật sự đã dọa cô, đồng thời cô cũng nhận ra sự cường thế của nhà họ Mộc.
Vì vậy hiện giờ mỗi một bước, mỗi hành động cô đều mang vẻ cẩn thận từng li từng tí.
Nghe thấy tiếng ho khan bên tai, Ân Thiên Thiên ngay lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên đã trông thấy ngay Cảnh Thiên Ngọc mang vẻ mặt nghi ngờ đang nhìn bọn họ, Ân Thiên Thiên nhanh chóng đẩy Trình Thiên Kiều ra, trên mặt hiện lên chút lúng túng gọi một tiếng: “Chị.”
Sắc mặt Cảnh Thiên Ngọc không tốt lắm, nhưng mà không đến mức khó nhìn đứng ở đó, có vẻ suy nghẫm.
Trình Thiên Kiều có chút sững sờ nhìn Ân Thiên Thiên, vẫn giữ động tác vừa rồi ôm lấy cô chưa thu lại.
Trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm từ trên người cô, ngay cả trong ngực khi hít thở đều là mùi hương thơm ngát của cô, nhưng mà người đẹp đã không còn trong ngực từ lâu rồi, hít thở sâu một hơi anh mới rụt tay mình lại, rồi Trình Thiên Kiều mới chuyển ánh mắt nhìn Cảnh Thiên Ngọc đang đứng trước mặt mình.
Sau khi biết ‘Tứ Phương Thực Phủ’ là địa bàn của anh hầu như mỗi ngày Cảnh Thiên Ngọc đều sẽ đến một lần.
“Sao cô lại đến đây?” Trình Thiên Kiều khẽ mở miệng, nhưng không nhận ra mình thể hiện vô cùng xa cách.
Sắc mặt Cảnh Thiên Ngọc trở nên trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh môi đang mấp máy của anh.
Cô đã đến chỗ này nhiều lần như vậy, nhưng mà chưa có lần nào anh hỏi cô như thế, ngay cả lần đầu tiên cô đến đây cũng không hỏi một câu, thế mà bây giờ lại hỏi? Vì Ân Thiên Thiên có mặt ở đây sao?
Ánh mắt chuyển sang người Ân Thiên Thiên, trong đầu Cảnh Thiên Ngọc cảm thấy lửa giận vô biên!
Ân Thiên Thiên là người nhà họ Cảnh bọn họ, trong mắt cô, chỉ cần Ân Thiên Thiên mang thai vậy nhất định phải về nhà họ Cảnh, nhưng bây giờ là chuyện gì đang diễn ra?
Trình Thiên Kiều và Ân Thiên Thiên ở bên nhau sao?
Cảnh Thiên Ngọc nhìn bọn họ mang theo chút nghi ngờ, nhưng bên tai lại vang lên tiếng gọi ‘chị’ của Ân Thiên Thiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không phấn son nhưng vẫn đẹp như trước, Ân Thiên Thiên thật sự sẽ thích Trình Thiên Kiều? Nếu như nói có thích, vậy trước kia cũng không bị ép gả cho Cảnh Liêm Uy mà mình không quen biết, trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Thiên Kiều, cô tin tưởng Trình Thiên Kiều sẽ rất vui lòng giúp cô ấy giải quyết chuyện khẩn cấp ấy.
Cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, Cảnh Thiên Ngọc không nói gì.
Ân Thiên Thiên cũng là phụ nữ, cô biết có thể Cảnh Thiên Ngọc đã hiểu nhầm, nên vội mở miệng nói: “Chị, chị đến thật đúng lúc, anh Thiên Kiều nói lâu rồi không gặp em nên gọi em đến ăn cơm, ai ngờ em mang thai có rất nhiều món không ăn được, ngược lại khiến cho anh ấy cũng không ăn được gì, giờ này chắc chị cũng chưa ăn nhỉ, đúng lúc em phải về rồi, chị đi cùng với anh ấy đi ăn một chút nhé.”
Những lời nói này, giống như một lời giải thích cho Cảnh Thiên Ngọc, cũng mịt mờ nói cho Trình Thiên Kiều biết, cô là phụ nữ đang có thai với người đàn ông khác, giữa bọn họ sẽ không thể có gì được.
Dứt lời, Ân Thiên Thiên cũng không cho bọn họ có cơ hội nói chuyện, sau khi tạm biệt thì một mình ra ngoài luôn.
Ra khỏi ‘Tứ Phương Thực Phủ ” Ân Thiên Thiên nhìn bầu trời trên đỉnh đầu không nhịn được thở dài một hơi.
Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều . . .
Nếu như có thể, thì một đôi thế này rất tốt, mặc dù nhà họ Trình không hiển hách như nhà họ Cảnh, nhưng cũng coi như một gia tộc nổi danh ở thành phố T, Cảnh Thiên Ngọc gả cho Trình Thiên Kiều tuyệt đối không coi là gả thấp, chỉ là không biết Trình Thiên Kiều có thể đón nhận cô ấy hay không.
Nghĩ đến chuyện trong lòng, Ân Thiên Thiên chậm rãi đi trên đường, lông mày nhỏ nhíu chặt lại nghĩ đến chuyện ‘Thiên ân’ muốn gia nhập vào ngành sản xuất đồ trang điểm, sau này cô nên phát triển danh tiếng của nó thế nào.
Đột nhiên, cách đó không xa mọi người đang trở nên toán loạn, trước cửa ra vào siêu thị đã xảy ra một vụ cướp bóc, người xung quanh đều tránh ra theo bản năng, ngược lại còn làm cho toàn bộ hiện trường hỗn loạn hơn.
Ân Thiên Thiên vừa không chú ý đã bị người xung quanh chen đến, cô giật mình lập tức hoàn hồn dơ tay vuốt bụng mình muốn tìm chỗ trốn, nhưng mà cho dù cô làm thế nào cũng hết cách, người xung quanh chen lấn rất nhiều, bọn cướp kia thì giống như kẻ điên vậy, căn bản không chạy về chỗ ít người mà chạy thẳng về phía của Ân Thiên Thiên, hết lần này tới lần khác cô lại bị đám người hỗn loạn xung quay vây ở giữa, cô lập tức giật mình chỉ có thể ngước mắt nhìn bọn cướp kia xông đến.
Trong tay bọn cướp cầm một con dao, lúc nhìn thấy Ân Thiên Thiên dường như trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
Trong giây phút ấy, cả người Ân Thiên Thiên lập tức cứng lại.
Người này mới là người do nhà họ Mộc gọi tới! Hai lần va chạm trước trong ngày hôm nay có lẽ mới thật sự là chuyện ngoài ý muốn mà thôi!
Nhưng không thể không nói, cũng vì hai lần va chạm đó nên Ân Thiên Thiên cho rằng ít nhất hôm nay cô đã có thể bình yên vượt qua, nhưng ai ngờ trước đó chỉ là trùng hợp, lần này mới là có âm mưu!
Trong đôi mắt bọn cướp lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chạy về phía Ân Thiên Thiên, con dao đang cầm trong tay lóe sáng, nhìn qua rất dọa người. . .
Cả người lảo đảo lùi về phía sau một bước, sắc mặt Ân Thiên Thiên tái nhợt nhìn người đến, rồi lập tức lấy lại tinh thần muốn chạy, vào lúc này ý thức theo bản năng muốn bảo vệ con mình vô cùng mạnh mẽ! Nhưng không ngờ bọn cướp đã có chuẩn bị trước, cho dù Ân Thiên Thiên có dốc hết sức liều mạng vẫn không có cách nào chạy ra ngoài được, thêm vào đó tốc độ của đối phương rất nhanh, không bao lâu cô đã bị đuổi kịp rồi. . .
Trơ mắt nhìn con dao phát ra ánh sáng lạnh ở trước mặt mình, Ân Thiên Thiên cảm thấy cả trái tim cũng lạnh lẽo.
Đột nhiên, cô bị bao phủ trong một lồ ng ngực ấm áp, ngược lại áo khoác màu trắng kia bị người ta rạch một phát tạo thành một lỗ hổng thật sâu, máu đỏ tươi phun ra từ đó…
Nhấc chân đạp một cái, bọn cướp đã bị người ta tàn nhẫn đạp nằm thẳng ra đất.
“Thiên Thiên, em không sao chứ?” Hai mắt nhìn cô gái nhỏ trong ngực, Cảnh Liêm Uy cảm thấy trái tim mình cũng không đập được bình thường.
Cát Thành Phong nhanh chóng chạy đến bắt lấy bọn cướp, sau đó đi theo cảnh sát rời khỏi đó.
Ân Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô cảm thấy tất cả đều không chân thực, nhưng hết lần này đến lần khác mùi máu tươi lại chân thực như thế, chân thực đến mức cô có thể nhìn thấy miệng vết thương dưới lớp quần áo kia…
Sao anh đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này?
Không phải anh đang đi làm sao?
Chẳng lẽ anh vẫn luôn đi theo sau mình?
Nghĩ đến điều đó, khi Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy trong mắt đều mang theo một chút tâm trạng khó hiểu…