Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 207






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 207: MỘC YÊN NHIÊN ĐIÊN RỒI.

Khẽ cau mày, khóe miệng ‘Diêm Vương’ mang một chút xấu xa.

Cô cả nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên.

Gần đây anh dường như đã nghe thấy cái tên này khá nhiều lần, vả lại tên của cô cũng rất dễ nhớ, anh vô tình nhớ ra, Thiên Thiên, Thiên Thiên, một cái tên thật hạnh phúc.

“Ừm, khi nào cô sẵn sàng thì liên hệ với tôi.” ‘Diêm Vương’ nói nhẹ nhàng rồi cúp máy.

Trong căn phòng tối, khuôn mặt của người đàn ông mờ ảo, chiếc điện thoại nhỏ trong lòng bàn tay ấm áp và mảnh khảnh của anh tùy ý chuyển động.

Ân Thiên Thiên, anh nghe nói cô đã ly dị với cậu ba nhà họ Cảnh, không biết có đúng không…

Nhà họ Mộc.

Mộc Yên Nhiên lặng lẽ ở trong phòng, máy tính trên bàn vẫn đang bật, thỉnh thoảng có thông báo một tin nhắn đến, nhưng cô vẫn giữ một tư thế ngồi trên giường không thay đổi, những gì diễn ra ở nhà họ Cảnh hôm nay luôn xoay quanh trong đầu cô.

Hiện tại bà Cảnh có ý nghĩ cho phép cô gả vào nhà họ Cảnh, nhưng Vi Gia Huệ dường như không hài lòng với cô.

Khóe miệng cô giương lên trớ trêu, Mộc Yên Nhiên đứng dậy khỏi giường, mặc chiếc áo ngủ mỏng manh trên dáng người tinh tế, bước đến máy tính, còn chưa kịp mở email, điện thoại của cô đã nhanh chóng reo lên, cô cau mày, Mộc Yên Nhiên kìm nén sự tức giận của mình, cầm lên.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng điệu cô hơi tệ, có chút lo lắng trộn lẫn vào.

“Thưa cô.” Người đàn ông ở cuối điện thoại thì thầm, biết Mộc Yên Nhiên đang tức giận, nhưng anh ta không thể giấu được sự phấn khích trong lời nói: “Cô có thấy email tôi gửi cho cô chưa? Về Ân Thiên Thiên!”

Ngồi ở bàn máy tính, tâm trạng của Mộc Yên Nhiên vẫn không được cải thiện chút nào: “Sẵn sàng rồi, hay sao?”

Người đàn ông lấy làm phấn khích: “Thưa cô, xin hãy xem, tôi nghĩ đây là một bất ngờ lớn!”

Mộc Yên Nhiên hơi khó chịu, nhưng không may là người đàn ông ở phải đối diện không thể nhìn thấy, giữ tiểu thử di chuyển vài lần, thông tin về Ân Thiên Thiên xuất hiện trước Mộc Yên Nhiên, cả thế giới dường như chìm trong im lặng.

Thông tin trước mặt rất bình thường, không có gì khác ngoài gia đình của Ân Thiên Thiên, nhưng Mộc Yên Nhiên càng phấn khích, đôi mắt cô càng sáng!

Phanh!

Chiếc ghế phát ra tiếng ồn dữ dội ra phía sau do chuyển động kịch liệt của chủ sở hữu, nhưng Mộc Yên Nhiên dường như không thấy gì cả, mà chỉ nhìn vào văn bản trên màn hình một cách nhanh chóng, không muốn bỏ qua nó một cách dễ dàng, sau một lúc lâu, Mộc Yên Nhiên đặt điện thoại sang một bên, quay lại nhanh chóng đi đến ngăn kéo của bàn lấy tập tin dữ liệu của mình lướt qua, so sánh với thông tin trên máy tính từng chữ, khóe miệng cô càng lúc càng không thể che giấu được nụ cười!

“Hahaha… hahaha….” Đột nhiên, trong phòng yên tĩnh xuất hiện một tiếng cười, có chút kinh hoàng, nhưng sự phấn khích và hạnh phúc trong giọng nói là không thể che giấu được: “Hahaha… Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên!”

Trời không tuyệt đường người chính là như vậy nhỉ?

Haha, bây giờ Mộc Yên Nhiên cảm thấy rất hạnh phúc!

Cô đã tìm kiếm hơn hai mươi năm, nhưng khi cô sắp tuyệt vọng, thậm chí cô định lấy đi toàn bộ bí mật thì một đảo ngược như vậy lại xảy ra, sao cô có thể không vui chứ?

Đặt thông tin trong tay xuống, Mộc Yên Nhiên lại nhắc điện thoại lên, hỏi nhỏ: “Anh có chắc là không sai chứ?”

Người đàn ông cũng nghe thấy tiếng cười của Mộc Yên Nhiên, niềm vui trong lời nói cũng là vì vấn đề này, anh liên tục hứa: “Thưa cô, khi nhìn thấy thông tin này tôi có nghi ngờ, nhưng sau đó tôi đã đích thân đi kiểm tra, thật sự là đúng!”

Cầm điện thoại, cơ thể Mộc Yên Nhiên run rẩy, từng bước rời khỏi máy tính, Mộc Yên Nhiên khẽ cười một chút, nhưng tiếng cười vẫn không ngừng lan tỏa trong toàn bộ căn phòng!

“Hahaha… Ân Thiên Thiên! Cô thực sự là một bảo bối!” Mộc Yên Nhiên mỉm cười, cảm thấy trái tim mình không thể chịu đựng được nữa, nhưng nụ cười ở khóe miệng vẫn không thể dừng lại, cô lảo đảo sang một bên cầm chai thuốc của mình, Mộc Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào những viên thuốc nhỏ bên trong, đổ tất cả thuốc xuống giường ngay lúc mở nắp, chỉ khi trái tim cô không chịu được nữa, cô mới vội vàng nuốt vài viên rồi ngồi xuống giường nhìn chiếc giường đầy thuốc, tâm trạng của Mộc Yên Nhiên lúc này tốt hơn bất cứ ai: “Ân Thiên Thiên! Cô thực sự là phúc tinh của tôi!”

Tại máy tính, thông tin trên màn hình và thông tin ở bên cạnh Mộc Yên Nhiên có đầy đủ vài số liệu gần giống nhau hoặc thậm chí giống nhau!

Sao Mộc Yên Nhiên lại không nghĩ đến độ phù hợp giữa trái tim của cô và trái tim của Ân Thiên Thiên lại cao như vậy?

Như thế thì cô không trao trái tim cho mình thì trao cho ai đây?

Hahaha…

“Tôi biết rồi, anh trông chừng kỹ Ân Thiên Thiên cho tôi.” Sau khi bình tĩnh lại một chút, Mộc Yên Nhiên ra lệnh như thế, rồi nói: “Tôi sẽ phẫu thuật càng sớm càng tốt!”

“Vâng, thưa cô.” Giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại thật khiêm tốn và phấn khích.

Sau khi tìm kiếm 25 năm, cuối cùng cô đã tìm thấy rồi!

Sau khi cúp điện thoại, Mộc Yên Nhiên liên lạc lại với ‘Diêm Vương’, nhưng không phải với ‘Diêm Vương’ mà là với tiểu thử xung quanh anh, sau đó anh ta sẽ nói lại với ‘Diêm Vương’.

“‘Diêm Vương’, trước đó tôi đã thảo luận với anh rằng tôi muốn mua một trái tim từ chỗ các anh, lần trước tôi đã tìm thấy được, nhưng cuối cùng cuộc phẫu thuật lại bị Ân Thiên Thiên làm cho gián đoạn…” Những lời đó Ân Thiên Thiên nói rất dễ dàng, đầy sự hạnh phúc và phấn khích, lại nói tiếp: “Trước đây tôi đã hứa sẽ đền bù cho anh mười người khỏe mạnh cho sự mất mát, tôi sẽ làm điều đó, nhưng bây giờ tôi muốn ở riêng với ‘Diêm Vương’ anh!”

‘Diêm Vương’ không nói gì, chỉ thả một giọng nhẹ để cô tiếp tục.

Đôi mắt kiên định, Mộc Yên Nhiên lại nói sau một lúc: “‘Diêm Vương’, ngày mai số người tôi sẽ cho anh chắc chỉ có hai người, tôi muốn giữ Ân Thiên Thiên lại, đồng thời tôi phải mượn nhân lực từ ‘Diêm Vương’, dù sao thì người của anh quen thuộc hơn, hãy để họ làm phẫu thuật cho tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ‘Diêm Vương’ nghĩ sao?”

Tay cầm điện thoại khẽ khựng lại, ‘Diêm Vương’ thản nhiên nói sau hai giây im lặng: “Cô Mộc, cô muốn phá vỡ quy tắc của tôi sao? Người hứa với tôi là cô, bây giờ người ăn năn cũng là cô, cô nghĩ tôi dễ nói chuyện lắm sao?”

Những lời này không nặng nề, nhưng nó lại khiến Mộc Yên Nhiên cảm thấy một sự thờ ơ, bởi vì niềm vui khi biết trái tim của Ân Thiên Thiên phù hợp với mình lúc này cũng đã bị thổi bay, khuôn mặt cô tái nhợt: “‘Diêm Vương’ hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, nhưng anh biết đấy, tôi quen biết với anh cũng chẳng phải một hai ngày, không phải người lần trước tôi mượn cũng là người của anh sao? Lần này tôi vẫn muốn mượn người từ ‘Diêm Vương’, tôi đã mất 25 năm mới tìm được nguồn trái tim phù hợp này, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho nó đâu! Đối với những người tôi nợ anh, tôi sẽ trả lại, chắc chắn!”

“Haha…” Ngay khi lời này vừa dứt, người đàn ông trong điện thoại cười khẩy vài tiếng, anh chỉ cười thôi, nhưng Mộc Yên Nhiên, cả người đều thấy lạnh: “Cô Mộc, đừng nghĩ cô là khách thì có thể lên mũi lên mặt, tôi không thiếu người như cô, nếu không phải bởi vì cô có thể cung cấp người thì cô nghĩ tôi sẽ để ý đến cô sao? Đừng quá coi trọng bản thân! Cô có thể giữ Ân Thiên Thiên, nhưng khi thời gian kết thúc, tôi phải gặp đủ ba người mà tôi cần, nếu không thì miễn bàn! Cô Mộc, cô phải nhớ, cô nợ tôi nhiều hơn mười người, và cả số tiền cô có cho cuộc phẫu thuật lần trước, mặc dù nó không thành công, nhưng đó không phải là trách nhiệm của tôi…”

Mộc Yên Nhiên cầm điện thoại cắn chặt môi, không nói nên lời.

‘Diêm Vương’ tạm dừng rồi tiếp tục: “Mộc Yên Nhiên, đừng đánh giá thấp tôi, cô biết đấy, tôi có thể cho cô hy vọng sống và tuyệt vọng chết, đừng chất vấn quyết định của tôi, nếu không tôi sẽ không ngại biến cô thành một trong những mẫu vật của tôi!”

Dứt lời, ‘Diêm Vương’ cúp điện thoại ngay lập tức, bỏ lại Mộc Yên Nhiên ở cuối điện thoại sợ hãi tột độ.

Vâng, sao cô lại quên được, người đó là ‘Diêm Vương’ mà!

Truyền thuyết kể rằng, tên của anh không phải do chính anh đặt, đây chỉ là biệt danh của anh, nhưng một người đàn ông có biệt danh là ‘Diêm Vương’ hoặc buôn lậu nội tạng con người như vậy, sao có thể là người tốt được? Sao có thể là một người dễ bị khiêu khích? Cô cứ nghĩ cô đã chăm sóc công việc của anh, cứ nghĩ cô là cô cả của nhà họ Mộc, cô tự hào, nhưng cô quên mất, nếu ‘Diêm Vương’ sẵn sàng, cô có thể là người bị bán và buôn lậu bất cứ lúc nào!

Dù tim có không ổn thì luôn còn có những cơ quan khác mà không phải sao?

Giữ chặt điện thoại, Mộc Yên Nhiên thở hổn hển một lúc lâu rồi mới gọi bảo mọi người nhanh chóng chuẩn bị cho các ứng cử viên khác! Chỉ hy vọng mọi thứ không quá muộn!

Trái tim của Ân Thiên Thiên, lần này cô chắc chắn sẽ có được!

Ra khỏi nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên không trở về nhà họ Ân mà đi một mình trên đường phố.

Đường phố đầy xe cộ, có rất nhiều tiếng nói chuyện, nhưng cô đột nhiên cảm thấy mình cô đơn, không gia đình, không người thân, không chồng, trên môi cô nở nụ cười nhạo báng, cô không biết sao cô lại đi đến bước đường này!

Từng bước trên phố, Ân Thiên Thiên tự hỏi mình có thể đi đâu.

Thành phố M không thể, nhà họ Cảnh không thể, Đào Ninh thậm chí còn không thể hơn, bây giờ cô sẽ không ngu ngốc đến đó nữa, chưa kể Đào Ninh và Đổng Khánh bây giờ dường như có một vài cuộc cãi vã, cô không đến sẽ tốt hơn…

Dừng lại thở dài một tiếng, Ân Thiên Thiên vươn tay ra ôm chặt lấy mình, sau khi chịu gió sông thổi sáng sớm cô cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt, có lẽ cô bị cảm rồi, hơi thở nặng nề nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

Cô mua một cốc ca cao nóng ngồi trên đường nhấm nháp nó, Ân Thiên Thiên cố gắng làm ấm cơ thể mình, sau khi uống gần một nửa tách ca cao nóng, điện thoại của cô lên, Ân Thiên Thiên sững sờ lấy điện thoại ra, cuộc gọi đến từ Cảnh Liêm Uy.

Sau một hồi im lặng, cô nhìn đèn flash quen thuộc trên điện thoại, Ân Thiên Thiên quyết định không trả lời, đợi đến khi điện thoại im lặng trở lại, cô đưa tay ra xóa số.

Bây giờ hai người đã ly hôn rồi, phải giải quyết sạch sẽ thôi.

May mắn thay, dường như giữa hai người họ không có sự tham dự sâu sắc gì, vậy cũng tốt…

Chẳng mấy chốc, điện thoại lại reo lên, nhưng cái nhíu mày khi nhìn thấy cái tên lại hơi đau đớn một chút, người gọi là Ân Thiên Tuấn.