Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 202






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 202: ĐỒNG Ý LY HÔN

Nước mắt rơi xuống không ngừng, Ân Thiên Thiên đưa tay bịt miệng để không cho âm thanh phát ra, chỉ là bờ vai run rẩy không thể che giấu sự thật rằng cô đang khóc thút thít.

Cảnh Liêm Uy bừng tỉnh, sắc mặt thay đổi, im lặng nhìn bóng lưng an tĩnh của cô.

Mắt phượng khẽ chớp chớp, anh có nên buông tha cho Ân Thiên Thiên, cũng buông tha cho chính mình không?

Không ly hôn thì không ly hôn…

Bước chân tiến về phía trước một bước, Cảnh Liêm Uy cố gắng nói với bản thân rằng Ân Thiên Thiên và Tô Nương là hai người khác nhau, cho dù cô ấy là con gái của Tô Nương nhưng cũng là đứa con gái bị bà ta vứt bỏ, cô ấy sẽ không quan tâm đ ến bà ta, nếu đã như vậy, anh sẽ không rời đi…

Đưa tay ra, vẻ mặt Cảnh Liêm Uy vô cùng đau lòng.

Vốn cho là làm như vậy sẽ rất khó khăn, thế nhưng lúc này anh lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, hận không thể trực tiếp ôm cô vào trong ngực để nâng niu, yêu thương một phen.

“Cảnh Liêm Uy…” Bỗng nhiên, Ân Thiên Thiên mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không xoay người nhìn về phía anh, trực tiếp mở miệng, nói: “Chúng ta… Ly hôn đi.”

… Chúng ta ly hôn đi!

Cũng là năm chữ đó, gần một tháng trước anh đã nói với cô, thế nhưng một tháng sau, cô lại là người nói với anh.

Giờ phút này, anh mới cảm nhận cảm giác của lúc đó của Ân Thiên Thiên khó chịu như thế nào, khó nói đến mức nào.

Bàn tay đang duỗi ra lúc này chỉ còn cách cánh tay cô vài centimet, thế nhưng rốt cuộc anh cũng không chạm được đến cô.

Đột nhiên, Cảnh Liêm Uy cảm thấy trái tim mình run rẩy.

Yết hầu khẽ chuyện động, anh há mồm nhưng miệng lại không phát ra lời.

Sau khi Ân Thiên Thiên nói ra, nước mắt chảy lại càng mạnh mẽ hơn, thế nhưng cô vẫn không hề quay đầu liếc anh một cái. Cô đưa tay lau nước mắt, một lần nữa lại nói: “Cảnh Liêm Uy, em đồng ý ly hôn với anh, chúng ta… Cứ như vậy đi.”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy không còn có khả năng mở miệng nũa, cứ như vậy đứng nhìn Ân Thiên Thiên xoay người chạy ra khỏi phòng…

Gió buổi sáng sớm rất lạnh, xuyên qua cửa sổ thồi vào phòng nhưng anh hoàn toàn không thấy cảm giác rét lạnh.

Nhìn ánh đèn sáng rực trong ngôi nhà, Cảnh Liêm Uy chưa bao giờ cảm thấy ngôi nhà lớn này khiến cho người ta khó thở như vậy…

… Chúng ta ly hôn đi.

Năm chữ này cứ như vậy quay mòng mòng trong đầu óc của anh.

Khoảnh khắc Ân Thiên Thiên đi ra ngoài, anh vốn nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nhưng lúc này lại trở thành một loại ngột ngạt, một sự khó chịu không thể diễn tả bằng lời.

Thân thể lảo đảo dựa vào ghế salon, nhưng lại trông thấy vệt nước mắt ướt đẫm trên ghế.

Đôi môi mím chặt, trong lúc đó, cặp mắt anh cũng đã có vết tích của nước mắt.

Cuối cùng, anh đã được ly hôn như ‘những gì anh mong muốn’.

Năm giờ ba mươi sáng, Ân Thiên Thiên đi một mình trên đường phố của thành phố T, gió lạnh thổi khiến chóp mũi cô đỏ bừng, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không cảm nhận được.

Trên khuôn mặt xinh đẹp là những vệt nước mắt đã sớm khô cạn, hai bàn tay cô ôm lấy thân thể, Ân Thiên Thiên đi dọc theo bờ sông, trong đầu là những ký ức nhỏ nhặt về cuộc hôn nhân ngắn ngủi này, có sự yêu thương và cưng chiều của anh, có sự hiểu lầm của anh, cũng có cả sự quý trọng của anh… Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể như vậy.

Khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt.

Lúc ban đầu mình kiên trì như vậy, nhưng bây giờ lại không có cách nào. Có lẽ cô đoán đúng lý do, thế nhưng đúng ở chỗ nào cô không biết, cũng không cố chấp muốn biết…

Cuộc hôn nhân này, cuối cũng cũng phải rời đi.

Ngồi bên bờ sông hồi lâu, mãi cho đến khi đầu óc của cô có chút trì độn, Ân Thiên Thiên mới lấy điện thoại ra gọi cho Ân Thiên Tuấn, cô đã rất lâu không liên lạc với anh trai của mình.

“Anh…” Khẽ gọi một tiếng, giọng nói Ân Thiên Thiên hơi khàn, nhưng vẫn cố gắng giả vờ thoải mái: “Anh, anh đến đón em được không? Em đang ở bờ sông, nhân tiện cho em mượn luật sư của anh để sử dụng đi…”



Khi Ân Thiên Tuấn đến bờ sông, thời tiết đầu đồng, Ân Thiên Thiên chỉ mặc một chiếc áo len đơn giản, gió thổi rất lạnh, khuôn mặt nhỏ bị đông cứng khiến anh vô cùng đau lòng. Bước chân đi qua, Ân Thiên Tuấn cởi chiếc áo khoác đen của mình quấn chặt lấy người cô, không cho một chút gió nào có thể thổi vào cô.

Ngẩng đầu lên, Ân Thiên Thiên cười với Ân Thiên Tuấn, hốc mắt ửng đỏ.

Trên thế giới này, có lẽ tất cả mọi người đều có thể lừa cô, chán ghét cô, nhưng dường như chỉ có một mình anh trai cô thì không.

Bên trong đôi mắt ấm áp của Ân Thiên Tuấn hiện lên sự đau lòng, còn chưa kịp nói chuyện thì cô gái nhỏ trong ngực đã mở miệng: “Anh, anh giúp em một chút, bây giờ em không biết phải làm sao.”

Một câu nói khiến cho Ân Thiên Tuấn chỉ có thể im lặng, hai giây sau anh nhẹ gật đầu.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn đáp ứng tất cả các yêu cầu của Ân Thiên Thiên một cách vô điều kiện.

Sáng sớm.

Ánh nắng mặt trời tràn ngập thành phố M khiến mọi vật trở nên ấm áp, cửa phòng không đóng, đèn cũng không tắt, dường như đang cố chấp đợi ai đó trở về, Cảnh Liêm Uy ngồi ở trên ghế sa lon yên tĩnh im lặng

Lúc này, anh dường như hiểu được tâm trạng mỗi đêm của Ân Thiên Thiên khi ngồi đợi anh trở về.

Lúc Cát Thành Phong vội vàng chạy tới thì thấy Cảnh Liêm Uy đang vô cùng bình tĩnh, giật mình kêu lên, hóa ra bởi vì quá lo lắng khiến bản thân bị dọa đến mức mồ hôi trên đầu cũng lạnh lẽo trong chốc lát, vật cầm trong tay còn bỏng hơn củ khoai lang nóng.

Không quay đầu lại, Cảnh Liêm Uy chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: “Thành Phi, cậu nói xem có phải tôi rất xấu xa không?”

Cát Thành Phong im lặng đứng phía sau Cảnh Liêm Uy, cũng không nói gì, cậu yên lặng đặt vài trang giấy lên trên bàn trà trước mặt anh.

Ánh mắt anh cũng không nhìn lên đó, chỉ nhắm mắt nhẹ giọng dặn dò: “Đi kiểm tra xem ai gây sự với cô ấy, tập hợp tất cả tài liệu lại cho tôi, trước chiều nay tôi muốn động thủ.”

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, Cát Thành Phongkhông nhịn được mở miệng nói: “Cậu ba, đây là…Đây là thỏa thuận ly hôn mà sáng nay cô Ân gửi tới.”

Thỏa thuận ly hôn.

Bốn chữ tản ra trong căn phòng, trống rỗng nhưng lại giống như lấp kín toàn bộ thế giới của anh, khiến anh không thở nổi.

Anh biết, vẫn luôn biết những gì Ân Thiên Thiên nói ra chắc chắn sẽ cố gắng làm được, chỉ là anh không ngờ sẽ nhanh như vậy…

Thật sự, rất nhanh…

Đứng dậy, Cảnh Liêm Uy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu: “Điều tra những người quấy rối cô ấy trong khoảng thời gian này, còn những kẻ ra tay với cô ấy cũng phải tra, tôi muốn để tất cả mọi người biết, Ân Thiên Thiên không phải dạng người dễ bị bắt nạt như vậy!”

Im lặng, Cát Thành Phong không biết nên nói thế nào.

Sau khi ly hôn, Cảnh Liêm Uy anh cho dù là cậu ba nhà họ Cảnh, nhưng anh có tư cách gì để can thiệp vào cuộc sống của người khác?

Thế nhưng cuối cùng, đối mặt với sự cố chấp trong im lặng của Cảnh Liêm Uy, Cát Thành Phong vẫn nhẹ giọng đồng ý.

Xoay người, ánh mắt Cảnh Liêm Uy rơi xuống bản thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, vẫn không động vào. Anh và Cát Thành Phong rời khỏi đây, khoảnh khắc cánh cửa khóa lại dường như thời gian của nơi này cũng bị khóa theo.

Nếu đã như vậy, hãy mai táng tất cả ở chỗ này đi.

Bệnh viện Nam Tự.

Cảnh Liêm Uy trở lại làm việc ở đây, sắc mặt luôn luôn mang theo vẻ lạnh lùng thờ ơ khiến không một ai dám đến gần.

Từ giây phút bắt đầu bước vào trong văn phòng, anh liền tập trung hoàn toàn vào công việc, một ca phẫu thuật tiếp sau một ca phẫu thuật, thật vất vả mới ra khỏi phòng giải phẫu, vẫn còn chưa đứng vững thì thân thể đã nhận một cú đấm, lập tức ngã xuống đất.

Ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo sự phẫn nộ, nhưng khi trông thấy Ân Thiên Tuấn đang tức giận đỏ cả mắt thì cơn tức giận của Cảnh Liêm Uy lập tức tan biến.

Điền Vinh và các bác sĩ y tá đều ngẩn người, thật lâu sau cũng không có phản ứng gì.

Cảnh Liêm Uy nằm rạp trên mặt đất không hề động đậy nhưng không có nghĩa là Ân Thiên Tuấn sẽ buông tha cho anh, Ân Thiên Tuấn bước qua, không hề do dự nắm lấy cổ áo của anh, hung hăng đấm từng cú đấm, không nói một lời, cũng không hề giải thích bất cứ điều gì.

Bịch! Bịch! Bịch!

Sau khi đấm liên tiếp ba cú, Điền Vinh mới lấy lại tinh thần, xông lên lôi Ân Thiên Tuấn ra, không cho anh ta tiếp tục đánh. Thế nhưng Ân Thiên Tuấn đang nổi giận, làm sao có thể để Điền Vinh giữ chặt, sơ ý một chút liền bị Ân Thiên Tuấn hất ra, vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Ân Thiên Tuấn hung hăng đá lên bụng Cảnh Liêm Uy một cước.

Cảnh Liêm Uy kêu lên một tiếng đau đớn, những vẫn không quay lại, khóe miệng đã có vết máu đỏ tươi.

Những người xung quanh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần chuẩn bị tiến lên ngăn cản, nhưng bây giờ Ân Thiên Tuấn lại không đánh nữa, anh ta đưa tay chỉ vào Cảnh Liêm Uy lạnh giọng nói: “Cảnh Liêm Uy, nhớ kỹ lựa chọn ngày hôm nay của cậu, từ nay về sau cậu không còn bất kỳ cơ hội nào để có thể tới gần cô ấy nữa.”

Một câu này khiến thân thể Cảnh Liêm Uy đang nằm trên mặt đất trở nên cứng ngắc.

Ân Thiên Tuấn, thật sự bị điên rồi!

Dứt lời, Ân Thiên Tuấn liền xoay người rời đi, trận ẩu đả đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh, nhưng mang lại ảnh hưởng vô cùng to lớn, Ân Thiên Tuấn đánh cậu ba nhà họ Cảnh, lý do chắc chắn chỉ có thể là vì Ân Thiên Thiên.

Rất nhanh, tin tức Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên ly hôn đã lan truyền khắp thành phố T.

Khi phóng viên bao vây ở cổng ‘Thiên Ân’, Ân Thiên Tuấn chỉ ra lệnh cho luật sư Hoắc xuống đối phó với phóng viên và một luật sư xử lý việc ly hôn của Ân Thiên Thiên.

—— Luật sư Hoắc, xin hỏi cô Ân và cậu ba nhà họ Cảnh thật sư ly hôn sao?

—— Luật sư Hoắc, xin hỏi lý do bọn họ ly hôn là gì vậy?

—— Luật sư Hoắc, xin hỏi cậu ba nhà họ Cảnh phải trả bao nhiêu?

—— Luật sư Hoắc, xin hỏi nguyên nhân dẫn dắt trực tiếp của việc ly hôn có phải do ‘phiên đấu giá’ ngày hôm qua không?



Thế nhưng bất kể các phóng viên hỏi thế nào, luật sư Hoắc chỉ trả lời một câu: “Liên quan đến cuộc hôn nhân của cô Ân và cậu ba nhà họ Cảnh, tôi chỉ có thể nói rằng bọn họ thật sự đã ly hôn, còn những chuyện khác không thể trả lời!”

Chỉ trong chốc lái, chuyện này giống như sấm sét giữa trời quang truyền đi khắp các ngóc ngách. Lúc bà cụ nhà họ Cảnh biết được tin này thì tức giận đến mức ném văng chén trà trong tay ra ngoài, thậm chí Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng bị vô số phóng viên bao vây chặn đường.

Nhà họ Cảnh từ khi lập nghiệp đến nay chưa bao giờ có tin tức ly hôn, cho dù vợ qua đời cũng không bao giờ tái giá, thế nhưng lần này, gióng trống khua chiêng cưới một nàng dâu về chưa được nửa năm lại ly hôn.

Đồng thời, tất cả những lời chửi bới ngôn luận trên internet nói về chuyện ly hôn giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đều bị bắt vì tội ‘nhiễu loạn trật tự mạng xã hội’, những người tham dự ‘phiên đấu giá’ cũng từng bị dẫn lên đồn cảnh sát…

Bỗng nhiên, mọi người đều có thái độ nghi ngờ về việc ly hôn giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liên Uy có phải là thật hay không.

Nếu đã ly hôn, Cảnh Liêm Uy còn ra tay xử lý những chuyện này, có phải quản quá rộng rồi không? Anh còn có tư cách sao?