Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 193






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 193: ‘GIẢI THÍCH’ CỦA MỘC YÊN NHIÊN

Sau khi xuống xe, Ân Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, xung quanh còn có phóng viên đi theo bọn họ, chỉ là hiện giờ hình như không dám bước tới hỏi bọn họ, Ân Thiên Thiên cũng nhẹ lòng hơn.

Vốn dĩ còn muốn giở vờ không có chuyện gì cũng Cảnh Liêm Uy mỉm cười nói lời tạm biệt, nhưng khi nhìn thấy Mộc Yên Nhiên đang dần bước đến thì lời nói bên cửa miệng chưa kịp nói ra thì bỗng bị nghẹn ứ lại.

Đầu có chút đau nhức, mãi cho đến khi Mộc Yên Nhiên đi đến trước mặt cô, cô mới hoàn hồn lại.

“Thiên Thiên, chào buổi sáng.” Mộc Yên Nhiên mỉm cười chào hỏi với cô, tùy tiện đứng bên cạnh cửa cửa phó lái của chiếc Range Rover: “Ngại quá, tôi có phải gây phiền phức cho cô và Liêm Uy rồi không, cô cũng biết, thân thể của tôi không quá tốt, bây giờ còn bị yêu cầu sáng nào cũng đi kiểm tra, bệnh viện Nam Tự cách đại học T tương đối gần, cái này không làm phiền Liêm Uy đến đón tôi…”

Trong đầu có âm thanh ong ong vang lên, ánh mắt của Ân Thiên Thiên nhìn xuyên qua cửa kính xe.

Cô không nhìn thấy anh, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nhìn.

Cô vốn tưởng rằng, cho dù là mệnh lệnh của bà cụ, nhưng Cảnh Liêm Uy rốt cuộc cũng buông lỏng bản thân, lần đầu tiên cảm thấy rất nản lòng, nhưng dần dần có phải sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ sự xuất hiện của Mộc Yên Nhiên vô tình hung hăng tát lên mặt cô một cái.

Anh không muốn đưa cô đến trường, nhưng anh lại đến trường đón Mộc Yên Nhiên!

Cắn chặt môi, Ân Thiên Thiên lần đầu tiên đối diện với tình cảnh như vậy nên không biết nên nói gì.

Cô đã từng đối diện với sự khiêu khích như vậy cũng dám phản kích, cũng dám chế giễu, đó là bởi vì khi đó cô biết Cảnh Liêm Uy sẽ không để cô chịu thiệt, vì anh không để tâm đ ến bất kỳ cô gái nào, nhưng bây giờ cô lại không dám nữa, Cảnh Liêm Uy cùng Mộc Yên Nhiên càng đi càng thân cận, đã thân đến mức dũng khi phản kích của cô hoàn toàn biến mất…

Cô không biết anh có phải thích cô ta không, nhưng cô hôm nay rơi vào tình trạng như này, chính bởi vì anh không có cho cô đủ tự tin!

Mộc Yên Nhiên mỉm cười ‘giải thích’ với Ân Thiên Thiên, sau đó mới xoay người mở cửa bước lên xe, cô ta hạ cánh cửa xuống nói với Ân Thiên Thiên một câu: “A, Thiên Thiên, tôi quên xin phép rồi, lát nữa vào tiết, thuận tiện giúp tôi xin nghỉ nhé, dù sao tiết đầu của cô không phải là tiết của thầy tôi sao?”

Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông trong xe, anh từ đầu đến cuối lạnh lùng quan sát, cho dù biết rõ xung quanh có nhiều phóng biên nhưng anh khi đối diện với Mộc Yên Nhiên vẫn không nói ra một câu phản đối, bây giờ anh lại đầu lại, lặng lẽ nhìn về bên đó.

Khóe miệng nhếch lên, trong lòng Ân Thiên Thiên hung hăng cười nhạo chính mình.

Ân Thiên Thiên, đến bây giờ, cô còn mong đợi điều gì nữa?

Anh sớm đã không phải là Cảnh Liêm Uy trước kia nữa…

Cả một buổi sáng, đại học T đang đồn thổi về chuyện Ân Thiên Thiên – sinh viên khoa thiết kế quảng cáo và Mộc Yên Nhiên – sinh viên khoa quản lý, Ân Thiên Thiên vừa gả vào nhà họ Cảnh nổi tiếng giàu có của thành phố T, nhưng chưa đến nửa năm thì muốn ly hôn, mà khi lúc chồng của cô lại đặc biệt thân cận với Mộc Yên Nhiên…

Trong hoàn cảnh bình thường, lúc này Ân Thiên Thiên tuyệt đối là nạn nhân, mà Mộc Yên Nhiên không cẩn thận sẽ trở thành tiểu tam bị người người căm ghét, nhưng cái danh xưng ‘tiểu tam’ này không phải dành cho Mộc Yên Nhiên, mà là Ân Thiên Thiên.

— Tôi nghe nói, trước khi lấy Ân Thiên Thiên, nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc có hôn ước với nhau!

— Ân Thiên Thiên quả nhiên không phải thứ gì tốt đẹp, tiểu tam thượng vị à, vậy mà lại đi cướp chồng của người khác!

— Nhìn dáng vẻ mặt mày của cô ta đơn thuần, không ngờ tâm cơ lại sâu như vậy, lại dám làm ra loại chuyện này!

— Thật sự là nỗi xấu hổ cho đại học T của chúng ta, nói ra thật mất mặt!



Cả một ngày, bên tai của Ân Thiên Thiên đều là những lời như vậy, không có ai vì cô nói chuyện, dù chỉ là một cậu.

Sau khi tan học, Ân Thiên Thiên đang chuẩn bị rời đi thì bị Trình Thiên Kiều gọi đi.

Hai người rất lâu chưa có ăn bữa cơm cùng nhau, họ hẹn nhau đến ‘Tứ phương thực phủ’.

Mở cánh cửa chạm khắc ngọc bích ra, Ân Thiên Thiên nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài, khu vườn như vậy ở thành phố T chỉ có một cái, lúc này nhìn lên càng thấy sự mỹ lệ của nó.

Sau khi Trình Thiên Kiều gọi xong đồ ăn, bước vào thì nhìn thấy dáng vẻ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài của cô, thần sắc mang theo sự ưu thương nhàn nhạt.

“Anh đã dặn nhà bếp làm cho em mấy món xoài, lát nữa ăn nhiều một chút…” ánh mắt dịu dàng cẩn thận đánh giá Ân Thiên Thiên, Trình Thiên Kiều cảm thấy mới có mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Ân Thiên Thiên lại gầy như vậy thì có chút kinh ngạc: “Em cũng không béo, làm gì học người khác giảm cân, còn giảm nữa chỉ sợ anh trai của em cũng không nhận ra.”

Khóe môi nhếch lên, Ân Thiên Thiên mỉm cười, cô lặng lẽ uống một ngụm trà.

Một lúc sau, Ân Thiên Thiên mới mở miệng nói một câu: “Anh Thiên Kiều, anh nói nếu như em ly hôn rồi, anh trai có đau lòng mà mua cho em một căn nhà đại loại như thế hay không?”

Nụ cười trên môi của Trình Thiên Kiều hơi cứng đờ.

Ly hôn? Thật sao?

Trong lúc nhất thời , anh vậy mà không biết tâm trạng của mình là tốt hay xấu nữa.

Ân Thiên Thiên tùy tiện nói, ánh mắt trở nên trầm lặng như nước.

Ban đầu khi kết hôn với Cảnh Liêm Uy, cô đã ký một phần thỏa thuận với Lý Mẫn, sau khi cô gả đi sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì với nhà họ Ân nữa, thậm chí khi đó cũng đã nói cho dù Ân Thiên Tuấn muốn giúp cô cái gì buộc phải có sự đồng ý của người trong nhà, nhưng Lý Mẫn đâu có dễ dàng để Ân Thiên Tuấn giúp cô…

Gả đi, cô dường như không có người nhà như người ta…

Nụ cười đắng chát trên môi, khi đó Cảnh Liêm Uy đã từng hứa với cô.

“Thiên Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói trầm thấp, Trình Thiên Thiên thu lại nụ cười ôn nhuận như ngọc của lúc bình thường, mà trở nên nghiêm túc hơn, trong mắt chất chứa sự đau lòng: “Sao đột nhiên nháo thành như vậy?”

Khẽ lắc đầu, Ân Thiên Thiên trả lời: “Em cũng không biết, có lẽ là bởi vì em không hấp dẫn, anh ấy không thích em cũng không thể cưỡng cầu không phải sao, có lẽ… có lẽ Mộc Yên Nhiên mới xứng với anh ấy.”

Nhắc đến Mộc Yên Nhiên, Ân Thiên Thiên cảm thấy cổ họng có chút khó chịu.

“Mộc Yên Nhiên?” Ánh mắt của Trình Thiên Kiều lóe lên sự nghi ngờ, vô thức hỏi.

Ân Thiên Thiên hoàn toàn không có chú ý đến, cô hít một hơi thật sâu, mắt rũ xuống nhìn chén trà trong tay, tiếp tục nói: “Ừm, Mộc Yên Nhiên là cô cả của nhà họ Mộc, mà nhà họ Mộc và nhà họ Cảnh sớm đã có hôn ước với nhau, chỉ là chưa có xác định là ai với ai mà thôi, cộng thêm thân thể của Mộc Yên Nhiên không tốt, hay chạy vào bệnh viện, Cảnh Liêm Uy lại là bác sĩ, cho dù không phải khoa tim phổi nhưng anh ấy học nhiều hiểu rộng, nghe nói khi còn đi học cũng học giỏi môn đi, chỉ là sau này vẫn chọn ngoại khoa…

Cưỡng ép bản thân nhắc đến tên của hai người họ hết lần này đến lần trước, trong đầu cô loại lần lượt xuất hiện hình ảnh của hai người họ, Ân Thiên Thiên muốn dùng phương thức như vậy khiến bản thân trở nên lạnh nhạt hơn, tự ngược chính mình những hiệu quả rất tốt.

Trên thế gian này tóm lại sẽ có cô gái ngốc như vậy, sau khi bị tổn thương sẽ một lần rồi lại một lần nhớ đến tổn thương đó, có khi sau khi nghĩ nhiều thì dần dần không có cảm giác nữa, cũng sẽ không cảm nhận những tổn thương ban đầu của mình, nói không chừng còn sẽ cảm thấy lúc đó bản thân mình có chút trẻ con, Ân Thiên Thiên chính là cô gái ngốc nghếch như thế.

Mới đầu nhắc đến tên của Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên, trái tim của cô sẽ rất đau rất đau, nhưng nhắc nhiều cũng dần tê dại…

“Quan hệ giữa Mộc Yên Nhiên và Cảnh Liêm Uy không tồi, bà nội cũng thích cô ta, nguồn tài nguyên có sẵn như Cảnh Liêm Uy đương nhiên cô ta sẽ không nguyện cầu nơi xa rồi, cho nên bây giờ Mộc Yên Nhiên hay ở bên chăm sóc cho… Cảnh Liêm Uy….” Nói xong, Ân Thiên Thiên khẽ nhấp một ngụm trà, rồi mới tiếp tục nói: “Chỉ là hy vọng bệnh của cô ta có thể gặp may mắn…”

Lông mày của Trình Thiên Kiều càng nhíu chặt lại, đợi Ân Thiên Thiên nói xong thì gấp gáp hỏi: “Mộc Yên Nhiên mắc bệnh gì?”

“Bệnh tim, nghe nói bị từ trong bụng mẹ.” Ngước lên, Ân Thiên Thiên trả lời anh ta, quan hệ của nhà họ Trình với nhà họ Mộc không tốt lắm, không biết cũng không có gì kỳ lạ, mà Mộc Yên Nhiên ở trường cũng không có nói, người không biết có rất nhiều.

Mắt hơi nheo lại, Trình Thiên Kiều cảm thấy bản thân hình gì bắt được cái đó đó mà lại không bắt được cái gì.

“Anh Thiên Kiều, làm sao thế?” Quan tâm hỏi một cậu, Ân Thiên Thiên nhìn anh ta.

Khẽ lắc đầu, Trình Thiên Kiều chuẩn bị nhắc phục vụ thì đồ ăn đã được đưa lên, câu hỏi này cũng bị cắt ngang, chỉ chuyện này rốt cuộc vẫn là dấu vết lưu lại trong tim của Trình Thiên Kiều.

Mộc Yên Nhiên?

Bệnh tim?

Xem ra anh ta vẫn quá sơ xuất rồi…

Mà bên phía ‘Thiên Ân’, Ân Thiên Tuấn hôm nay rõ ràng là không tập trung được…

Trình Cương ở bên ngoài ngăn cản một đám phóng viên, chỉ ở lại một mình Ân Thiên Tuấn ở văn phòng.

Sau lần Cảnh Liêm Uy đột nhiên đến tìm, hôn nhân giữa Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy hình như đã xảy ra vấn đề, bây giờ thậm chí nháo đến mức muốn ly hôn rồi?

Khi nhận được tin tin này, Ân Thiên Tuấn kinh ngạc hơn bất kỳ ai,

Anh ta không ngờ đứa em gái bảo bối anh nâng niu trên tay vậy mà gả vào nhà họ Cảnh chưa đến nửa năm thì đã truyền ra tin tức ly hôn, thế nhưng … Anh ta vậy mà có chút vui mừng!

Đương nhiên, Ân Thiên Tuấn có tức giận, thậm chí thiếu chút nữa đi tìm Cảnh Liêm Uy, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì không có đi nữa, Cảnh Liêm Uy biết Ân Thiên Thiên không phải là người nhà họ Ân nữa, có lẽ đây chính là lý do anh muốn đi hôn, lúc này anh ta đến đó, ngộ nhỡ chuyện này bị truyền ra ngoài thì sao? Ân Bách Phú là người đầu tiên không bỏ qua cho anh ta!

Anh ta không sợ sự trả thù của Ân Bách Phú, cũng không sợ sự chất vấn của nhà họ Cảnh, điều anh sợ duy nhất chỉ là ánh mắt lạc lõng của Ân Thiên Thiên.

Nếu như cố biết bản thân chẳng qua chỉ là đứa con nuôi, có phải sẽ tổn thương hay không?

Sự việc đã xảy ra rồi, nhưng anh ta ngay cả một cuộc gọi cũng không dám gọi cho cô, cũng không dám đi gặp cô, chính vì anh sợ bản thân sẽ bộc lộ hết cảm xúc trước mặt của cô…

Thiên Thiên…

Nếu như cô không phải người của nhà họ Ân, cô sẽ vui vẻ không? Tôi nói tôi rất vui, em có tức giận không?

Anh muốn tiết lộ thân phận của Ân Thiên Thiên ra, nhưng lại không làm cô tổn thương!

Chỉ là loại trường hợp này, thật sự tồn tại sao?

Ân Thiên Tuấn còn chưa nghĩ ra nên làm như nào thì có điện thoại của nhà họ Ân gọi đến, lông mày khẽ cau lại, Ân Thiên Tuấn nghe máy: “Ba, có chuyện gì?”

Ân Bách Phú đã rất lâu không quản đến chuyện của ‘Thiên Ân’, đây là lần đầu tiên khi anh ta đi làm mà nhận được cuộc gọi, giọng nói ở đầu dây bên kia cực kỳ nghiêm túc: “Con lập tức về đây, cần thương lượng một chút về chuyện của Ân Thiên Thiên, ngoài ra còn có vấn đề của Nhạc Vy và nhà họ Hướng.”

Cơ thể cao lớn mau chóng đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên bàn rồi xoay người rời đi.

Ân Nhạc Vy và nhà họ Hướng anh ta không hề để tâm, nhưng độc nhất ba từ ‘Ân Thiên Thiên’ lại là ma chướng trong sinh mệnh của anh ta!

Chuyện ly hôn, rốt cuộc vẫn nổ ra, chỉ là xem cuối cùng thu thập thế nào thôi…