Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 142






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 142: ‘KHUA MÔI MÚA MÉP’

Cảnh Liêm Uy đã từng bằng hành động như vậy khiến cô say mê đến thần hồn điên đảo, lần đó cho rằng anh vì muốn cứu vớt cô, nhưng bây giờ Ân Thiên Thiên lại chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn đau thương, cô nghiêng đầu nhìn anh.

“Cảnh Liêm Uy, anh nghĩ quan hệ giữa em và Mộc Yên Nhiên rất tốt sao? Trong khi em một mình đối mặt với nhiều phóng viên như vậy ở thành phố T, lúc lời đồn đại bịa đặt khắp nơi, em nhìn thấy hai người có scandal, em còn có thể mặc kệ sao? Quan hệ giữa em và cô ta như vậy, rốt cuộc là anh dựa vào đâu mà cho rằng mối quan hệ ấy có thể tốt đến mức em và cô ta có thể đùa giỡn với nhau?” Ân Thiên Thiên nói, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm, sâu bên trong lại tràn đầy ưu thương: “Nhị Hàm nghe lời của em, nhưng nó ở trong nhà họ Cảnh nhiều năm như vậy chưa từng làm ai bị thương, tại sao lại trong lúc chỉ có em và Mộc Yên Nhiên thì Nhị Hàm lại có tính tình như vậy? Anh thật sự nghĩ em ngu ngốc đến mức đó à, cho dù em thật sự không vui thì cũng sẽ không nhịn được mà xui Nhị Hàm tấn công cô ta trong tình huống mà khiến em không có đường chối cãi như thế chứ?”

Cô hỏi liền mấy vấn đề khiến Cảnh Liêm Uy á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nhìn cô đầy kinh ngạc.

Vợ chồng nhà họ Mộc đứng ở trước mặt Ân Thiên Thiên cũng chỉ có thể nói một câu: “Ân Thiên Thiên, rốt cuộc tôi biết cô nhờ vào đâu mà gả vào được nhà họ Cảnh rồi, chỉ bằng cái miệng này của cô thì chết rồi cũng có thể nói thành sống!”

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ rồi xoay người rời đi, bỏ lại phía sau một đám người nhìn bóng lưng của cô. Lúc Cảnh Liêm Uy nhìn thấy bóng dáng cô độc của cô lau nước mắt, trong lòng không nhịn được mà hỗn loạn.

Mãi một lúc lâu sau, anh mới giật mình, tất cả hành động sau này của Ân Thiên Thiên đều bắt đầu từ lúc này.

Mộc Yên Nhiên trong phòng bệnh, ngủ say hồi lâu mới có thể tỉnh lại, Tử Dương và Mộc Long trước sau đều lo lắng canh giữ ở bên cạnh cô ta.

Ở trong mắt bọn họ, Mộc Yên Nhiên chính là nhà họ Mộc, nhà họ Mộc chính là Mộc Yên Nhiên, trước giờ cũng không có chỗ cho Mộc Sương.

“Yên Nhiên, con làm mẹ sợ quá…” Mộc Yên Nhiên vừa tỉnh lại, Tử Dương suýt chút nữa khóc òa lên.

Mộc Yên Nhiên từ từ quét mắt nhìn một vòng, lúc nhìn thấy bà cụ Cảnh và Cảnh Liêm Uy thì lộ ra vẻ mặt có lỗi, khẽ gọi: “Bà, Liêm Uy…”

Bà cụ Cảnh lập tức đi tới, còn Cảnh Liêm Uy vẫn đứng dựa vào bên cửa sổ không nói gì, chỉ nhìn cô ta một cái.

“Ôi, Yên Nhiên, cháu ngoan của bà, bây giờ đã thấy khỏe hơn chưa?” Bà cụ Cảnh vô cùng lo lắng, bây giờ nhìn thấy cô ta tỉnh lại thì càng dịu dàng như sắp hóa thành nước: “Có chỗ nào khó chịu thì nói cho bà nhé.”

Mộc Yên Nhiên khẽ lắc đầu, nhìn Cảnh Liêm Uy đứng ở một bên không nói gì: “Liêm Uy, Thiên Thiên không sao chứ?”

Cảnh Liêm Uy nhìn cô vẻ kỳ lạ, trong mắt phượng thâm thúy không biết đang suy nghĩ gì.

“Đứa nhỏ lương thiện quá, sau khi tỉnh lại không quan tâm cái gì lại hỏi về người không hiểu chuyện đó đầu tiên.” Bà cụ Cảnh không nỡ thấy Mộc Yên Nhiên lương thiện như vậy: “Cô ta có thể có chuyện gì chứ, rất khoẻ mạnh.”

Mộc Yên Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, cháu thật sự sợ bà sẽ mắng cô ấy. Thiên Thiên đã nói với cháu là lúc Nhị Hàm ăn cơm thích nhất là có người xoa đầu nó, có thể là cách cháu vuốt nó không đúng cho nên mới có chuyện như vậy, bà đừng tức giận với cô ấy…”

Bộ dáng ốm yếu làm nũng kia khiến ai nhìn đều sẽ không đành lòng trách cứ, cô ta lại còn làm nũng để ‘giải thích’ cho Ân Thiên Thiên, nhìn thế nào đều làm người khác thấy cô ta cực kỳ lương thiện…

“Yên Nhiên, mẹ biết con mềm lòng, nhưng Ân Thiên Thiên sao có thể để con xảy ra chuyện như thế chứ? Nếu lúc đó không phải đang ở trong nhà họ Cảnh, không có bác sĩ như Liêm Uy, sẽ xảy ra chuyện gì con có biết không?” Tử Dương vẫn còn hơi tức giận, trong mắt của bà ta, không gì có thể sánh với đứa con gái này: “Con có biết không, mẹ đang tìm người hiến tim thích hợp cho con, đến lúc đó con phẫu thuật xong thì có thể yên lành ở bên mẹ rồi…”

Tử Dương nói rồi không nhịn được bật khóc, Mộc Long bên cạnh ánh mắt bất thiện liếc nhìn Cảnh Liêm Uy.

Bọn họ cũng không biết Nhị Hàm nhà họ Cảnh ghét nhất chính là trong lúc ăn cơm có người quấy rối, lúc đó cho dù là bà cụ Cảnh cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc, vậy mà Ân Thiên Thiên lại nói ngược lại với sự thật.

Mộc Yên Nhiên nói xong, sắc mặt bà cụ Cảnh và Cảnh Liêm Uy đều không nhịn được mà cứng nhắc lại, bà cụ quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, ý tứ hàm xúc trong mắt không rõ.

Mộc Yên Nhiên len lén quan sát ánh mắt của bọn họ, sau khi giả bộ không sao, nhẹ giọng an ủi mẹ hai câu thì quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy: “Liêm Uy, em thấy Thiên Thiên không đến, anh đi xem xem cô ấy thế nào đi, đừng để đến lúc cô ấy buồn tủi, khép kín thì không tốt, chuyện này không liên quan đến cô ấy, đều là do em, anh mau đi xem cô ấy đi…”

Sắc mặt Cảnh Liêm Uy rất khó coi, chỉ liếc nhìn Mộc Yên Nhiên: “Không cần, cô ấy rất tốt.”

Lúc này, Cảnh Liêm Uy cũng không tránh khỏi có chút tức giận.

Thiên Thiên cố tình làm như vậy, cũng có chút quá đáng!

Lúc này Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên nhớ tới câu đánh giá của Mộc Long về Ân Thiên Thiên: ‘Khua môi múa mép’.

Mộc Yên Nhiên hơi bối rối nhìn Cảnh Liêm Uy, bà cụ Cảnh trấn an vài câu rồi mới không khuyên nữa, người trong phòng trò chuyện cùng cô ta trò chuyện mãi đến tận khuya Cảnh Liêm Uy mới đưa bà cụ Cảnh rời khỏi bệnh viện.

Trên đường về nhà, bà cụ Cảnh ngồi ở ghế sau lạnh lùng nói: “Liêm Uy, cô vợ này của cháu có phải nên dạy dỗ lại tử tế rồi không, hôm nay lại dám làm ra chuyện như vậy với Yên Nhiên, lần sau chưa biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, bản thân đã lắm vấn đề rồi mà giờ còn không ngại phiền phức, gây ra bao nhiêu chuyện!”

Cảnh Liêm Uy yên lặng lái xe không nói gì, trong đầu chỉ có chất vấn của Ân Thiên Thiên và dáng vẻ yếu đuối của Mộc Yên Nhiên.

“Ân Thiên Thiên này vốn là đứa nhỏ không được yêu thương trong nhà họ Ân, lúc trước gả vào nhà ta là cô ta may mắn, Yên Nhiên chưa trở về, bên cạnh cháu lại không có ai thích hợp, nếu không phải bà muốn bế cháu thì nào đến lượt cô ta? Kết quả thì ngược lại, không hề có một chút tin mừng nào, còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, khoảng thời gian này nhà họ Cảnh chúng ta trong thành phố T đủ nở mày nở mặt rồi!” Bây giờ bà cụ vô cùng bất mãn với Ân Thiên Thiên, từng câu từng chữ đều không che giấu chút nào sự ghét bỏ.

“Bà, chuyện này cháu sẽ nói với cô ấy.” Một hồi lâu sau, Cảnh Liêm Uy chỉ có thể nói rồi một câu như vậy.

Bà cụ Cảnh nhìn anh, cuối cùng không tiếp tục nói nữa.

Rất nhiều chuyện nếu như có thể thuậ buồm xuôi gió, bà cũng sẽ vui vẻ đứng nhìn.

***

Thành phố M.

Ân Thiên Thiên đang xem phim trong phòng khách, thấy Cảnh Liêm Uy trở về, cô thậm chí không hề quay đầu mà cứ tiếp tục hành động của mình. Cảnh Liêm Uy khẽ híp mắt, đi thẳng vào trong phòng tắm.

Chiến tranh lạnh lần đầu tiên của hai người chính thức bắt đầu.

Mấy ngày liền, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy không nói chuyện với nhau, cho dù hai người ở nhà không cẩn thận đụng phải đều không hề nói một chữ nào. Cảnh Liêm Uy bởi vì mỗi ngày đi làm mà đi sớm về trễ, còn Ân Thiên Thiên mỗi ngày buồn chán đợi ở nhà.

Sáng sớm hôm nay, lúc Ân Thiên Thiên thức dậy, thấy bữa sáng trên bàn không hề được đụng tới thì trong lòng thấy lạnh lẽo.

Ân Thiên Thiên thu dọn xong phần của mình, cầm túi ra ngoài, hôm nay cô có hẹn ăn cơm với anh trai.

Ân Thiên Tuấn đã chờ trong ‘Tứ Phương Thực Phủ’ từ sớm, khóe miệng cong cong lên.

Đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên hẹn gặp mặt anh sau khi kết hôn, cũng là lần đầu tiên hai anh em cô gặp mặt kể từ khi Cảnh Liêm Uy hét lớn là anh thích cô. cho nên anh thấy hơi căng thẳng và lo lắng. Lần đầu tiên, cậu cả nhà họ Ân trước giờ luôn chững chạc lại khiếp đảm như vậy nhìn Ân Thiên Thiên…

Lúc nhân viên phục vụ đưa Ân Thiên Thiên tới, cô vẫn chưa bước vào cửa đã khoái trá gọi: “Anh.”

Ân Thiên Tuấn mỉm cười nhìn cô, muốn quan sát cẩn thận xem cô có chỗ nào không tự nhiên không, nhưng bất kể anh nhìn thế nào thì cũng không nhìn ra được.

Trong lòng có chút mất mát cũng có chút vui vẻ.

Mất mát vì cô không đối đãi với anh như một người đàn ông có sức cạnh tranh, vui vẻ vì anh còn có thể bảo vệ bên cạnh cô như vậy.

Anh đã thích cô, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.

Khi Lý Mẫn đưa anh đến Ân gia, anh đã mười hai tuổi, năm đó Ân Thiên Thiên mới chỉ có năm tuổi, một đứa bé thân hình hơi thon gầy, cũng mở to cặp mắt đen nhánh nhìn anh. Một năm đó, anh cùng em gái và em trai đã theo mẹ đến xen vào cuộc sống của Ân Thiên Thiên. Toàn bộ thành phố T dâng lên một hồi sóng to gió lớn, nhưng anh từ nhỏ đã gặp người đàn ông gọi là “ba” kia, bắt đầu từ khi anh biết ghi nhớ…

Lúc đó Ân Thiên Thiên mặc váy công chúa màu hồng rất đẹp đứng trước mặt anh, sợ hãi gọi anh một từ “anh”.

Từ lúc đó trở đi, anh đã thề sau này nhất định phải bảo vệ cô em gái này thật tốt, mà không hề phát hiện rằng từ khi đó, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.

Ân Thiên Thiên ngồi xuống trước mặt Ân Thiên Tuấn, cười tươi như hoa, rút hộp nhung thiên nga trong túi ra như bảo bối, đặt trước mặt anh, hai mắt như phát sáng: “Anh, mau nhìn xem có thích hay không?”

Chỉ cần là đồ cô tặng thì cho dù chỉ là một cọng cỏ dại anh cũng thích.

Ân Thiên Tuấn mở hộp quà ra, lập tức không nhịn được mà giật mình.

Lúc Ân Thiên Thiên mười một tuổi, Ân Thiên Tuấn mười tám tuổi, năm đó anh nói đùa là muốn cô tặng anh quà nhân lễ trưởng thành. Lúc đó Ân Thiên Thiên vẫn là một bé gái thích dựa dẫm vào anh, sau khi hôn một cái lên má anh thì nói muốn mua tặng anh một cái đồng hồ đeo tay. Chuyện này anh cho rằng chỉ có anh nhớ kỹ, không ngờ Ân Thiên Thiên cũng vẫn còn nhớ.

Lễ trưởng thành mười tám tuổi hôm đó, anh nhận được một cái hôn của Ân Thiên Thiên mười một tuổi, cũng nhận được lời hứa đầu tiên của Ân Thiên Thiên.

Anh bây giờ ba mươi tuổi, nhận được đồng hồ đeo tay Ân Thiên Thiên tặng, nhưng lại không thể có được nụ hôn của Ân Thiên Thiên năm hai mươi ba tuổi.

Ân Thiên Thiên đưa tay cầm lấy đồng hồ trong tay Ân Thiên Tuấn, kéo tay anh qua, không để ý khi tay cô cầm vào tay anh, anh đã khẽ run lên thế nào, cô tự tay đeo đồng hồ vào cho anh: “Lần này, tay của anh sẽ không bao giờ trống không nữa rồi.”

Từ lúc mười tám tuổi, trên cổ tay Ân Thiên Tuấn lúc nào cũng trống không, cho dù Ân Bách Phú và Lý Mẫn đều đã từng tặng đồng hồ cho anh nhưng anh xưa nay đều chưa từng đeo. Ân Thiên Thiên biết anh cũng vẫn nhớ lời hứa năm đó.

Ân Thiên Tuấn ngẩng đầu nhìn Ân Thiên Thiên đang cười rạng rỡ như hoa, trong lòng ấm áp, bỗng nhiên nhìn chăm chú đồng hồ trên tay, không cảm thấy chút đột ngột nào, giống như thể nó sinh ra để phù hợp đeo lên đó vậy.