Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 134






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 134: “CHÁU DÂU TƯƠNG LAI CỦA NHÀ HỌ CẢNH!”

Có không ít người đang có mặt ở đây tán thưởng Ân Thiên Thiên, không chỉ khen với bà cụ Cảnh về sự độc đáo của bữa tiệc sinh nhật này, mà còn khen năng lực của cô cháu dâu, khiến cho bầu không khí sôi nổi hẳn lên, và không khó để nhận ra bà cụ Cảnh đã có cái nhìn khác về Ân Thiên Thiên.

Bỗng nhiên, có một người vội vội vàng vàng tiến lại gần bà cụ Cảnh và Mộc Yên Nhiên, vẻ mặt vừa lo lắng vừa nôn nóng, Mộc Yên Nhiên thì chẳng để ý nhưng bà cụ Cảnh đã nhìn thấy trước nên mới khẽ hỏi: “Yên Nhiên, người đó là người nhà họ Mộc con à?”

Mộc Yên Nhiên hơi bất ngờ một chút rồi mới ngoảnh lại nhìn người đó, sau đó quay sang cười nói với bà cụ Cảnh: “Bà ơi, Yên Nhiên cũng chuẩn bị cho bà một món quà, hiện tại món quà đó đã đến rồi ạ.”

“Ồ? Vậy sao?” Bà cụ Cảnh vừa nghe xong liền thấy hơi tò mò, bà đã nhận quà của rất nhiều người rồi, thậm chí quà của Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước bà đã nhận trước đó mấy tháng rồi, nhưng thật sự không ngờ, Mộc Yên Nhiên vừa trở về chưa bao lâu, mà vẫn nhớ chuẩn bị quà cho bà: “Yên Nhiên đã chuẩn bị món quà gì cho bà vậy?”

“Yên Nhiên không nói cho bà biết đâu, bà ơi, bà đoán đi.” Khẽ nghiêng đầu một cách tinh nghịch, Mộc Yên Nhiên liền thuần thục bày ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ đang làm nũng, hành động lần này của cô ta đã thật sự làm dấy lên ước muốn được đám con cháu vây quanh nũng nịu của bà cụ rồi.

Ba đứa cháu trong nhà đều không lớn lên bên cạnh bà, đợi đến khi bà có thời gian chăm sóc lũ trẻ thì đứa nhỏ nhất trong nhà là Liêm Uy cũng đã qua cái tuổi nhõng nhẽo rồi, đó luôn là điều mà bà cụ Cảnh tiếc nuối nhất nên hiện tại Mộc Yên Nhiên tự nhiên mang đến cảm giác này lại càng khiến cho bà cụ thêm vui vẻ.

“Ha ha, nhóc con này.” Nói thì nói vậy thôi chứ thật tâm, bà cụ Cảnh rất vui: “Từ nhỏ con đã là một đứa bé rất có chính kiến, bà vẫn còn nhớ con ở Mỹ khi còn nhỏ, khi đó bà cũng ở bên đó và nhìn con trưởng thành nên tình cảm dành cho con có phần nhỉnh hơn ba đứa cháu của bà, những thứ mà con tặng cho bà từ xưa đến nay đều rất hợp ý bà, có điều hiện tại đã nhiều năm không gặp rồi nên bà thật sự không thể đoán ra được.”

Mộc Yên Nhiên khẽ mỉm cười.

Đúng vậy, từ nhỏ cô đã có bệnh tim, cho nên chỉ sống ở thành phố T được vài năm đã sang Mỹ rồi, gia đình cô luôn muốn mua được một trái tim ở chợ đen bên đó nhưng mãi vẫn không có cơ hội, tuy nhiên, dù thượng đế đã đóng cảnh cửa đó của cô nhưng lại mở cho cô một cánh cửa khác. Lúc đó bà cụ Cảnh cũng đang ở Mỹ, thậm chí còn ngẫu nhiên ở cạnh nhà cô, bà cụ Cảnh là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của cô, đó cũng là lý do vì sao cô lúc nào cũng gọi “bà ơi”, và cũng là nguyên nhân vì sao nhà học Mộc và nhà họ Cảnh lại có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp như vậy.

Bà cụ Cảnh rất thương cô, hầu như tất cả mọi người đều biết chuyện ấy, nếu không cũng sẽ không có chuyện nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc có hôn ước với nhau.

Mộc Yên Nhiên không hề trả lời câu hỏi của bà cụ Cảnh, nhưng sau khi bước tới bên cạnh người đó và nghe anh ta nói chuyện xong, sắc mặt cô liền trở nên khó coi, vừa nhăn nhó vừa quay trở lại bên cạnh bà cụ, mím chặt môi không nói lời nào.

“Con sao vậy? Chẳng phải vừa rồi Yên Nhiên còn chọc cho bà vui sao?” Bà cụ Cảnh trêu ghẹo nói.

Mộc Yên Nhiên lớn lên bên cạnh bà, mãi cho đến khi cô bước sang tuổi thành niên bà mới về nước, cho nên không thể không có tình cảm được. Mộc Yên Nhiên là con gái nhà quyền quý, gia giáo, một đứa trẻ như vậy, dù cho nhà nào cưới được cũng đều cảm thấy vinh dự, chỉ tiếc là thằng cháu út của bà lại ngốc nghếch đến mức đi cưới một người như Ân Thiên Thiên…

Bà khẽ liếc nhìn Ân Thiên Thiên đứng bên cạnh, trong mắt bà cụ, cho dù cô có cố gắng nhiều hơn nữa thì rốt cuộc trên người cô vẫn còn thiếu sự cao quý, nên khi đứng cạnh Cảnh Liêm Uy, trông cô vẫn có chút kém cạnh.

Cái cảm giác đó cho dù Ân Thiên Thiên cố gắng thế nào đi nữa cũng rất khó có thể với tới được. Thử hỏi, kể từ khi bắt đầu, bà đã có thành kiến như vậy rồi thì cô làm sao mà xoay chuyển được đây, huống hồ bên cạnh bà cụ Cảnh lúc nào cũng có một người mười phân vẹn mười như Mộc Yên Nhiên đi theo kè kè.

“Yên Nhiên sao vậy? Sao mặt con trông như sắp khóc đến nơi thế?” Bà cụ Cảnh vô cùng đau lòng khi trông thấy Mộc Yên Nhiên mày ủ mặt ê như vậy, bà còn tưởng rằng cô không khỏe nên vội vàng nói: “Yên Nhiên, có phải con không được khỏe không? Có mang thuốc theo không? Hay chúng ta đến bệnh viện xem sao.”

Nhưng Mộc Yên Nhiên lại lắc đầu, nức nở nói: “Bà ơi, quà mà Yên Nhiên chuẩn bị cho bà đang bị một tên côn đồ tranh giành, hiện tại bên đó nói nếu con không bán sẽ độc chết hết lũ chó…”

Bà cụ Cảnh vừa nghe thấy vậy liền nổi trận lôi đình, ai ở thành phố T này cũng biết bà cụ Cảnh là một người yêu chó.

“Đúng là buồn cười, rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật như vậy, dám động đến chó của Yên Nhiên nhà ta!” Bà cụ Cảnh quát lớn một tiếng, tất cả im phăng phắc, không một ai lên tiếng, Ân Thiên Thiên lúc này đang ở một góc trao đổi với giám đốc Hoàng, khu vực ăn uống đã sẵn sàng hết rồi, nhưng khi khách mời có thể sang bên đó thì nghe thấy bà cụ Cảnh nói một câu: “Bà phải đến đó xem xem, là ai có lá gan lớn như vậy, dám động đến đồ của bà Cảnh này! Đó còn là quà sinh nhật của đứa cháu dâu tương lai nhà họ Cảnh mà ta yêu quý nhất chuẩn bị cho ta nữa chứ!”

Dứt lời, bà cụ Cảnh liền kéo Mộc Yên Nhiên định rời đi, không thèm để ý tới câu “cháu dâu tương lai nhà họ Cảnh” của mình đã khiến cho tất cả những người đang có mặt ở đây chấn động.

Cháu dâu tương lai của nhà họ Cảnh sao?

Là Cảnh Liêm Bình hay Cảnh Liêm Uy?

Có ai mà không biết scandal của Mộc Yên Nhiên và Cảnh Liêm Uy đã gây xôn xao dư luận khi cô ta vẫn còn ở nước ngoài? Dù thế nào đi nữa, Cảnh Liêm Bình cũng sẽ không lấy người phụ nữ có quan hệ mập mờ với em trai của mình đâu…

Bỗng dưng, Ân Thiên Thiên đang yên đang lành phải hứng chịu vô vàn ánh mắt soi mói, khiến cô xấu hổ đến cực điểm.

Cảnh Thiên Ngọc cau mày tiến lên kéo bà cụ Cảnh nói một câu: “Bà ơi, để con đi xem cho, ở đây sắp nhập tiệc rồi, lát nữa còn có tiết mục đọc thơ chúc thọ, bà không nghe sao?”

Hiện tại lửa giận của bà cụ Cảnh đã bốc lên đầu rồi nên bà hoàn toàn không để ý tới những chuyện khác, bà đẩy Cảnh Thiên Ngọc ra rồi nói: “Chỉ là một bữa cơm thôi, có gì ngon lành mà ăn chứ, Yên Nhiên của chúng ta chịu oan ức như vậy, bà không đi giúp con bé xả giận thì ai đi? Các con tự mình làm chủ bữa tiệc hôm nay đi, ta sẽ cùng Yên Nhiên đi xem sao.”

Dứt lời, bà cụ Cảnh chẳng thèm để mắt tới ai, cứ thế kéo Mộc Yên Nhiên đi.

Nhưng lúc này, Mộc Yên Nhiên lại giữ bà cụ lại, làm ra vẻ vô cùng khó xử: “Bà ơi, hôm nay là sinh nhật của bà, sao bà có thể như vậy? Để con tự đi là được, có điều, ban đầu con định tặng trạm cứu hộ chó đó cho bà làm quà sinh nhật, nhưng hiện tại thì hết cách rồi…”

Khi mọi người xung quanh nghe thấy, họ liền hiểu ra Mộc Yên Nhiên đã chuẩn bị một trạm cứu hộ chó dưới danh nghĩa làm từ thiện để làm quà sinh nhật cho bà cụ nhưng lại có kẻ ngăn cản nên bọn họ lập tức không còn nghĩ ngợi quá nhiều về chuyện bất ngờ xảy ra này, họ chỉ thầm cảm thán cho vận xui của mợ ba nhà họ Cảnh.

“Bà ơi, mọi người ở đây đều sắp nhập tiệc rồi, bà còn phải vui vẻ hưởng thụ tiệc sinh nhật của mình nữa chứ, con sẽ xử lý tốt những chuyện còn lại mà.” Mộc Yên Nhiên nhẹ nhàng khuyên bảo, nói xong cô ta còn liếc nhìn Ân Thiên Thiên rồi nói tiếp: “Hơn nữa, bà xem, bữa tiệc này dù gì cũng là do Thiên Thiên đích thân chuẩn bị cho bà, sao bà có thể rời tiệc sớm như vậy chứ?”

Hình như lúc này bà cụ Cảnh mới nhớ ra sự tồn tại của Ân Thiên Thiên, bà hơi giật mình một chút nhưng khi ngước mắt thấy hai vành mắt của Mộc Yên Nhiên ửng đỏ, bà liền lập tức kiên định với lập trường của mình: “Chẳng có vấn đề gì cả, đại thọ tám mươi không có thì vẫn còn đại thọ chín mươi mà, không được nữa thì các bữa tiệc của nhà họ Cảnh sẽ giao hết cho nó chunả bị, không thiếu việc. Còn con vừa mới về nước, sao bà để kẻ khác ức hiếp con được chứ!”

Nói xong, bà cụ Cảnh thậm chí chẳng thèm liếc Ân Thiên Thiên một lần đã định bỏ đi, cuối cùng vẫn là Mộc Yên Nhiên tránh cánh tay của bà cụ Cảnh, bảo bà đợi một chút, sau đó, mọi người thấy Mộc Yên Nhiên đi tới trước mặt Ân Thiên Thiên.

“Thiên Thiên, thật lòng xin lỗi cô, hôm nay đành phải lãng phí tấm lòng của cô rồi.” Mộc Yên Nhiên nói với vẻ vô cùng áy náy, trong ánh mắt chứa đầy sự hổ thẹn đối với Ân Thiên Thiên.

Giờ phút này tuy Ân Thiên Thiên toàn thân lạnh thấu xương tủy nhưng vẫn phải rộng lượng mỉm cười: “Không sao đâu mà, bà xem cô như cháu gái mà bà yêu quý cho nên tức giận thay cô cũng là chuyện dễ hiểu.”

Mộc Yên Nhiên nghe Ân Thiên Thiên nói vậy, hai mắt liền tối sầm nhưng cô ta không nói thêm lời nào mà lập tức quay lại bên cạnh bà cụ, không biết cô ta đã to nhỏ những gì mà chỉ thấy bà cụ trực tiếp mở miệng nói: “Liêm Uy, con đi với chúng ta luôn.”

Đột nhiêm cả khán phòng lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt Ân Thiên Thiên lúc này đã trắng bệch.

Lúc đầu khi đến nhà họ Cảnh, bà cụ Cảnh cũng tương đối thích cô, cho dù không thích đi nữa thì cũng không thể hiện ra mặt như vậy, lại càng không bao giờ làm những chuyện không giữ sĩ diện cho cô trước mặt mọi người như thế. Nhưng hôm nay, bà cụ dăm lần bảy lượt như thế, ngay cả Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng trở tay không kịp.

Con người chính là như vậy, trước khi có đối tượng để so sánh có lẽ mặt nào bạn cũng tốt nhưng một khi bắt đầu so sánh thì sẽ cảm thấy chuyện gì bạn cũng thua kém người ta.

Khi Ân Thiên Thiên không có ai để so sánh thì trong mắt bà cụ Cảnh cô vẫn là người một nhà, vẫn là bộ mặt của nhà họ Cảnh, nhưng sau khi Mộc Yên Nhiên quay về và trở thành đối tượng so sánh với Ân Thiên Thiên, thì hết thảy đều không còn như trước nữa, trong mắt bà cụ Cảnh Ân Thiên Thiên chẳng là cái gì, hoặc giả nói không chừng ngay cả Vi Gia Huệ cũng sẽ cảm thấy bất luận là phương diện nào đi nữa thì Ân Thiên Thiên cũng đều không xứng với Cảnh Liêm Uy!

Nếu không có gì thay đổi thì nói không chừng “mợ ba” trong mắt người nhà họ Thẩm chính là Mộc Yên Nhiên!

Không nói một lời, sự im lặng ấy của Ân Thiên Thiên có chút kỳ quái.

“Bà ơi, ở đây vẫn còn khách khứa, tiệc tùng. Liêm Uy đi đâu được chứ?” Cảnh Liêm Bình bưng một ly rượu vang trong tay, lắc lư đi tới, trông vừa phóng khoáng vừa ngang tàng: “Hay là, để con sai người đi xem tình hình là được rồi, bà mà đi thì chẳng phải là bà quá nể mặt tên đó rồi sao? Ai mà không biết còn tưởng tên đó là loại tai to mặt lớn nào đó.”

Cảnh Thiên Ngọc nghe thấy vậy liền đứng ra nói: “Bà ơi, làm gì có chuyện nhân vật chính của tiệc mừng thọ lại bỏ bữa tiệc của mình chứ, bà cứ vui vẻ ở đây mừng sinh nhật đi, chuyện đó cứ để anh hai xử lý thay bà là được mà.”

Ngụ ý là không có ai đồng ý việc bà cụ Cảnh đi giúp Mộc Yên Nhiên như vậy.

Nhưng không ai nghĩ rằng, bà cụ Cảnh này càng có tuổi lại càng không thích người ta trái ý bà, Mộc Yên Nhiên đã nói đi nói lại chuyện này rồi giờ còn thêm cả Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc nên lại càng khiến cho tâm trạng của bà cụ không tốt, bà dứt khoát quay sang kéo Cảnh Liêm Uy lại nói: “Giờ con phải đi với bà, bà nói cho con biết, hôm nay nếu bà không làm xong chuyện này thì bà sẽ ăn cơm không thấy ngon!”

Chỉ một câu đã khiến tất cả mọi người im bặt, còn Cảnh Liêm Uy thì bị bà cụ Cảnh lôi ra khỏi bữa tiệc.