Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 120






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 120: ‘GIẬN CHÓ ĐÁNH MÈO’ CỦA ÂN THIÊN THIÊN.

“Thiên Thiên…” Bàn tay đang dang ra của Ân Thiên Tuấn dừng lại khi thấy cơ thể Ân Thiên Thiên co lại, không tiến lên cũng không rút lui, nhưng anh lại nhìn cô với sự thương hại vô cùng: “Thiên Thiên, anh là anh trai này…”

—— Anh là anh trai này…

Một câu dường như kéo Ân Thiên Thiên trở lại thế giới thực, khẽ ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt với một chút bàng hoàng.

Đột nhiên, Ân Thiên Thiên mím chặt môi bật khóc.

“Anh trai…” Một tiếng ‘anh trai’, lại chứa đầy sự khó chịu và ủy khuất.

Với thời điểm Ân Thiên Thiên trả lời anh, Ân Thiên Tuấn chỉ cảm thấy cổ họng hơi chua xót, giây tiếp theo khi Ân Thiên Thiên tiến đến, anh đã dang hai tay ôm lấy cô.

Cách đây một thời gian, Ân Thiên Thiên đã bị chịu ủy khuất qua đêm trong đồn cảnh sát, nhưng được mới bao nhiêu ngày sau? Anh trở về sau một chuyến công tác, Ân Nhạc Vy con thì không có, nhưng cô ta thậm chí cũng ra sức kỳ thị những người không có con, bây giờ ngay cả sau khi anh biết Ân Nhạc Vy đã công khai chuyện năm đó, việc đầu tiên là anh vội vàng chạy tới, nhưng cuối cùng thì vẫn là quá muộn…

“Anh trai…” Ngay lập tức, Ân Thiên Thiên dường như biến thành một đứa trẻ mít ướt, cô không thể nói bất cứ từ nào khác ngoài từ này, nhưng ngay cả khi giọng nói khàn đi, cô vẫn bướng bỉnh gọi anh: “Anh trai…”

Trong suy nghĩ của Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Tuấn không chỉ là một người anh, mà còn là người thứ hai cho cô sinh mệnh.

“Không sao đâu, anh trai đã về, anh trai sẽ bảo vệ em…”

Những lời quen thuộc vừa được nói ra, vừa nói xong cả hai đều sững người một chút, Ân Thiên Thiên càng khóc lại càng khó chịu hơn, nhưng Ân Thiên Tuấn chỉ có thể thoải mái ôm cô thật chặt trong vòng tay.



Một bước chân dồn dập ập đến, Ân Thiên Thiên gần như vô thức sợ mà phải trốn trong vòng tay Ân Thiên Tuấn, ngay cả Ân Thiên Tuấn cũng bất mãn nhìn lên cánh cửa, nhưng cho đến khi tiếng bước chân dừng lại bên cạnh họ, Ân Thiên Tuấn vẫn không nói gì cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên, cho Ân Thiên Thiên biết ai đã đến, đồng thời cũng khiến trái tim cô run rẩy dữ dội.

“Thiên Thiên.” Đơn giản chỉ cần hai từ, Ân Thiên Thiên đã biết người đến là Cảnh Liêm Uy.

Cái đầu vùi trong tay Ân Thiên Tuấn thậm chí không dám nhấc lên, tiếng khóc dừng lại, toàn bộ cảnh tượng dường như cũng bất chợt dừng lại, không ai nói chuyện, không ai thở…

Cảnh Liêm Uy không biết làm thế nào để miêu tả cảm xúc của mình, anh vốn đang xử lý mọi việc trong ‘Nocturne’, nhưng đột nhiên cả người anh sững sờ vì nhận được tin nhắn, thay vào đó, vấn đề mà Ân Nhạc Vy được dự định là sẽ xử lý lúc ban đầu lại bị chuyển trở lại cho Cát Thành Phong, điều bất ngờ là họ đã trực tiếp xử lý hết, kết quả là lại cho Ân Nhạc Vy cơ hội làm một điều như vậy…

Khi những tin tức như vậy tràn ngập trên Internet, thậm chí một số video còn được Ân Nhạc Vy đăng lên, toàn bộ thành phố T đã rộ lên, khi Cát Thành Phong vừa phản ứng được thì mọi chuyện đã quá muộn, người người đều biết đến, Thừa Phó Lân ngay lập tức đến trước mặt Cảnh Liêm Uy, nhưng đã hoàn toàn bất lực…

Lúc này Ân Thiên Thiên đang khóc trong vòng tay Ân Thiên Tuấn, Cảnh Liêm Uy cảm thấy thật hối tiếc trong lòng.

Nếu lúc đó anh xem xét kỹ càng, để xác định điều gì đã xảy ra từ nhiều năm trước, liệu bây giờ Thiên Thiên có phải như thế này không?

Trong vài ngày qua, anh đã suy nghĩ, để Ân Thiên Thiên nói cho anh biết điều cô chôn giấu trong lòng, hướng dẫn cô đối mặt với nó, nhưng anh không bao giờ dám nghĩ lại là như vậy? Và khi chuyện này nổ ra, Ân Thiên Thiên đã trực tiếp bị đẩy xuống đỉnh bão, thậm chí lần này nhà họ Cảnh cũng không thể đấu tranh…

Mười ba năm trước, ai có khả năng?

“Thiên Thiên.” Cơ thể anh cúi xuống, Cảnh Liêm Uy khẽ thì thầm, bàn tay to lớn nhẹ nhàng ấm áp đặt lên vai cô, rõ ràng cảm thấy cơ thể cô cứng đờ: “Thiên Thiên…”

Vẫn là bản ngã đó, Cảnh Liêm Uy không rút tay lại, chỉ gọi cô ngày càng nhẹ nhàng.

Cuối cùng, chuyện bị Ân Thiên Thiên đàn áp suốt mười ba năm qua đã nổ ra, chỉ ba tháng sau khi cô kết hôn với Cảnh Liêm Uy.

Ngước mắt lên, Ân Thiên Thiên hét lên với Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, anh đã thấy chưa? Đây chính là em, là Ân Thiên Thiên em! Em là một người phụ nữ bị đàn ông quấy rối cách đây 13 năm! Một người phụ nữ như vậy không phải quá bẩn sao? Anh có kinh tởm không? Ân Thiên Thiên em là kiểu phụ nữ ô uế từ nhỏ mà họ nói!”

Chỉ một tiếng gầm, nhưng cả trái tim hai người đàn ông đều đau nhói.

Ân Thiên Tuấn ôm chặt lấy cô, cảm giác cơ thể cô ngày càng run rẩy, trong lòng cảm thấy hối hận!

“Cảnh Liêm Uy, em không đủ điều kiện để gả vào nhà họ Cảnh, gả cho anh! Em có một bóng ma trong lòng, nhiều năm qua em khó lắm mới có thể hòa đồng với đàn ông, nhưng bây giờ em không thể làm điều đó một lần nữa rồi, em không thể thân mật với anh, ngay cả những người nhà họ Cảnh đã nhiều lần nói bóng gió rằng em nên nghỉ việc và sinh con, nhưng em không thể làm được! Cảnh Liêm Uy, em không thể làm được điều đó! Em là một người phụ nữ, nhưng em không thể làm được điều đó cho anh!” Ân Thiên Thiên ngồi dưới đất, nói to, nhưng mặt vẫn ướt đẫm nước mắt: “Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên em, là loại người người khác nói, lãnh cảm với tình d*c! Người phụ nữ sợ tình d*c! Em thậm chí không thể có một cuộc sống vợ chồng bình thường với anh!”

Từng câu từng chữ đều đánh vào lòng Cảnh Liêm Uy một cách dữ dội.

Anh đã làm mọi thứ có thể, nhưng anh lại không thể nào đoán được, Ân Thiên Thiên thậm chí là kinh hoàng tình d*c!

Mở miệng, nhưng Cảnh Liêm Uy thậm chí không thể nói, dường như anh không nói nên lời được nữa.

“Thiên Thiên, đừng nói nữa.” Ân Thiên Tuấn bình định nhẹ nhàng, gián đoạn Ân Thiên Thiên lại.

“Em muốn nói, tại sao em không được nói chứ?” Ân Thiên Thiên hỏi ngược lại, trên khuôn mặt cô không có biểu hiện nào, nhưng nước mắt rơi nhanh, nỗi buồn chiếm trọn đôi mắt cô: “Bây giờ em không nói, khi nào thì nói đây? Hiện tại mọi người trong toàn thành phố T đều biết điều này, sau này em có thể làm gì được? Em đi đến nơi nào, những người khác đều sẽ nhìn em một cách bẩn thỉu, tất cả họ sẽ nghĩ trong lòng, em là bị quấy rối hay là c**ng hi3p! Từ giờ em sẽ đứng trước tất cả mọi người như một người minh bạch để họ xem!”

Nói đến đây, Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Uy đều không thể không nhíu mày.

Từ giờ trở đi, cuộc sống của Ân Thiên Thiên sẽ không quá yên bình, miễn là có thứ gì thì thứ đó sẽ bị phóng to vô hạn, lúc này Ân Thiên Thiên đặc biệt rõ ràng nhất.

“Cảnh Liêm Uy, anh từng nói, anh nói anh sẽ xử lý tất cả mọi thứ, anh nói từ bây giờ anh sẽ bảo vệ em mà? Vậy mà tại sao lời nói vẫn văng vẳng bên tai, nhưng sau khi kết hôn thì vẫn chọn tổn thương vậy?” Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, anh có thực sự quan tâm đ ến ‘em là vợ của anh’ không?”

“Thiên Thiên…” Chỉ một chất giọng khàn khàn, nhưng Cảnh Liêm Uy cảm thấy không nói nên lời được nữa.

Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy vừa cười vừa khóc, nhưng nó lại đẹp một cách đáng kinh ngạc, khiến anh say đắm.

“Cảnh Liêm Uy, sau khi chúng ta nhận được giấy chứng nhận, anh luôn xuất hiện mỗi khi em cảm thấy đau đớn, lúc đó em thực sự nghĩ anh có đặt em trong lòng, ngay cả khi đó không phải là vị trí của người yêu, thì đó cũng là vị trí của một thành viên trong gia đình, anh đã nhiều lần yêu cầu em nhớ rõ chồng em là ai, nhưng anh, tại sao anh lại không nhớ vợ anh là ai?” Trái tim cô dường như bị bóp mạnh vào, muốn vắt khô bọt biển trong nước, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng hỏi: “Cảnh Liêm Uy, trong mắt anh, Ân Thiên Thiên em thực sự ngốc như vậy sao?”

Ngốc đến mức, cô không thể nhìn thấu được hành vi của anh, cũng như trái tim anh.

Đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên, nhưng thật khó để che giấu lương tâm tội lỗi của mình.

Ân Thiên Thiên nhìn thì nhỏ bé, thiếu hiểu biết, nhưng trong lòng cô thì lại chứa thật nhiều điều.

“Cảnh Liêm Uy, hôm nay anh có nói anh muốn xử lý chuyện của Ân Nhạc Vy? Bây giờ, anh có thể cho em biết tại sao đến hiện tại vẫn chưa được giải quyết không?” Ân Thiên Thiên nhìn anh, khẽ hỏi.

Cảnh Liêm Uy như bị câm, không trả lời.

Ân Thiên Tuấn không nhịn được mà hung hăng cau mày, nhìn Cảnh Liêm Uy nghi ngờ.

“Có phải anh đang cảm thấy em cố tình gây sự đúng không, rằng là chuyện vốn không liên quan đến anh lại vì vào dây vào em mà thành ra thế, anh không trả lời em, vậy thì để em nói cho anh biết, cũng cho anh biết lý do tại sao bây giờ em lại nhìn anh, chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng thôi.” Ân Thiên Thiên giương miệng mỉm cười, cảnh vừa cười vừa khóc ấy khiến Cảnh Liêm Uy thắt chặt trong lòng: “Cảnh Liêm Uy, ngày hôm nay anh nhận được một tin nhắn văn bản, sau đó anh để Cát Thành Phong xử lý vấn đề, vấn đề mà vốn ban đầu là Ân Nhạc Vy xử lý, phải không? Vì vậy em mới bị Ân Nhạc Vy đánh trở tay không kịp như thế, đánh một cái thế giới đều biết đến, Ân Thiên Thiên em là một phụ nữ ô uế!”

Nếu không phải sáng nay cô ra ngoài chạy bộ gặp được Thừa Phó Lân, cô cũng không biết ngày hôm nay Cảnh Liêm Uy sẽ xử lý việc này, tuy nhiên, Ân Thiên Thiên đã không nhận được bất kỳ tin tức nào cho đến trưa, lo lắng Cảnh Liêm Uy ra tay quá nặng, cô gọi cho Thừa Phó Lân, Thừa Phó Lân lại sơ ý nói lộ ra miệng.

Một số điều, cô không nói, cô thậm chí còn biết người gửi tin nhắn là một phụ nữ, người phụ nữ trong lòng Cảnh Liêm Uy suốt bấy lâu nay.

Ngay khi tội danh này bị vạch trần, Cảnh Liêm Uy cau mày.

“Cảnh Liêm Uy, trong mắt cậu, Thiên Thiên không quan trọng bằng những thứ lộn xộn đó sao?” Ân Thiên Tuấn giận dữ hỏi.

Ân Thiên Thiên vươn tay ra đứng dậy, thì thầm: “Anh ơi, không phải ai cũng giống anh, coi em như bảo bối.”

Cô cứ nghĩ, một ngày nào đó cô sẽ là bảo bối của Cảnh Liêm Uy, nhưng bây giờ có vẻ như cô vẫn đang lang thang trong khắp thế giới của Cảnh Liêm Uy mà không hề được chạm vào dù chỉ một chút…

Chỉ với một tin nhắn, anh liền có thể quên cô…

Chỉ một câu, khiến Cảnh Liêm Uy gần như muốn nói tục!

Anh thực sự không ngờ, việc thực hiện lời hứa chậm cũng sẽ gây ra tác hại không thể khắc phục.

“Thiên Thiên, ly hôn đi.” Đột nhiên, Ân Thiên Tuấn nói, cả căn phòng đều giật mình.

Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn Ân Thiên Tuấn, trong đôi mắt đen trắng phân rõ không có chút cảm xúc nào, không biết cô đang nghĩ gì.

Không đợi Cảnh Liêm Uy mở miệng, Ân Thiên Tuấn đã nói trước, nhưng nó lại rơi trực tiếp vào lòng Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, nhà họ Cảnh sẽ không chấp nhận em, Cảnh Liêm Uy sẽ không chấp nhận em, ngay cả khi họ biết em là nạn nhân, em vẫn trong sạch, họ cũng sẽ không.”

Giây phút lời nói vừa thốt ra, nước mắt Ân Thiên Thiên rơi như mưa…

Haha, tại sao cô lại không biết kết quả chứ?

Tuy nhiên, cô không cam tâm, thật sự không cam tâm!

Trước khi kết hôn, cô đã nghĩ về hàng trăm khả năng với Cảnh Liêm Uy, nhưng không bao giờ dám nghĩ lại là vì điều này!

….…