Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 116






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 116: ANH YÊU ÂN THIÊN THIÊN RỒI CÓ ĐÚNG KHÔNG?

Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt mà không nói gì cả.

Nhìn giọt nước mắt của Mộc Sa, Cảnh Liêm Uy đột nhiên có chút xuất thần, tại sao đối với anh mà nói thì những giọt nước mắt của Mộc Sa dường như không có chút hiệu quả nào đối với anh hết, ngay cả một chút không nỡ anh cũng không có, nhưng tại sao chỉ cần Ân Thiên Thiên hơi cau mày một chút là tâm trạng anh lại không nhịn được mà kích động theo?

“Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…” Mộc Sa khóc lóc khẽ kêu, vầng trán cô ta khẽ chạm lên trán anh, khóc vô cùng thương tâm, đột nhiên cô ta lại hỏi một câu: “Cảnh Liêm Uy, có phải anh yêu Ân Thiên Thiên rồi không?”

Chỉ một lời mà khiến cho cả văn phòng trở nên yên tĩnh lại.

—Cảnh Liêm Uy, có phải anh yêu Ân Thiên Thiên rồi không?

Câu hỏi này, hình như…đến chính anh cũng không biết.

Những giọt nước mắt của Mộc Sa cũng dừng lại theo câu hỏi này, cô ta giương ánh mắt nóng bỏng nhìn Cảnh Liêm Uy, yên lặng đợi chờ một đáp án, rất lâu rất lâu sau đó…

Nhưng, cho dù cô ta có đợi bao lâu đi nữa thì Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối vẫn không trả lời câu hỏi của cô.

“Ha ha ha ha…ha ha ha…” Đột nhiên trong văn phòng vang lên một trận cười ha hả, rõ ràng là cười rất hoan hỉ, nhưng lại không che giấu được sự bi ai và ưu thương trong đó: “Ha ha ha…Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…anh…anh đã yêu Ân Thiên Thiên rồi…ha ha ha…”

Mộc Sa đột nhiên biến thành một kẻ điên, cô ta túm chặt Cảnh Liêm Uy rồi ha hả cười to.

“Ha ha ha…em đã cố gắng hai năm, nhưng ngay cả một chút xíu tình cảm ấm áp của anh em cũng không nhận được…ha ha ha, nhưng mà Ân Thiên Thiên chỉ ở bên cạnh anh chưa tới ba tháng thôi mà đã có thể cướp đi trái tim của anh rồi…ha ha ha…” Mộc Sa cười đến nỗi thở không ra hơi, nhưng cô ta vẫn điên cuồng cười lên, rồi lẩm bẩm: “Cảnh Liêm Uy, anh vậy mà đã yêu Ân Thiên Thiên rồi…”

Mi tâm Cảnh Liêm Uy cau lại, trong một khoảnh khắc anh chợt nhớ tới sự kháng cự của Ân Thiên Thiên đối với mình đêm qua, sau đó anh liền đưa tay kéo bàn tay đang nắm chặt áo mình của Mộc Sa ra, rồi quay người đứng dậy.

“Cô Mộ, cô về đi.” Nói xong, Cảnh Liêm Uy liền đi về phía cửa.

Mộc Sa vẫn ở đằng sau cười như điên dại, nhưng càng cười vui vẻ thì giọt nước mắt cô ta lại càng rơi dữ dội.

Nhìn thấy Cảnh Liêm Uy chuẩn bị bước đến cửa thì Mộc Sa đột nhiên xông tới túm lấy tay anh, sau đó cô ta vươn tay ôm lấy đầu anh, rồi sáp đôi môi mình lên…

Cạch một tiếng, cửa văn phòng đột nhiên bị người bên ngoài mở ra.

Trong một căn phòng yên tĩnh, không có ai nói chuyện.

Ân Thiên Thiên đứng ở ngoài cửa, đằng sau còn có Điền Vinh, tất cả mọi người đều nín chặt hơi thở, thời khắc này thật là mong trên khuôn mặt này không có mắt biết bao.

Người ở bên trong phòng kia, Cảnh Liêm Uy và Mộc Sa quấn chặt đôi môi, Mộc Sa đang khóc, còn đôi bàn tay của Cảnh Liêm Uy thì lại theo bản năng đặt trên eo cô ta, cái bộ dạng đó không biết là đang cự tuyệt hay là đang muốn ôm cô ta vào trong lòng của mình nữa, một bức tranh sinh động cực kì, mà cũng gây hiểu lầm cực kì…

Ân Thiên Thiên sững sờ đứng ở ngoài cửa, cô cũng không biết mình nên phản ứng như thế nào nữa, lúc này cô chỉ có thể ngây ngốc đưa mắt nhìn hai người họ, bàn tay đang cầm lấy chiếc túi bất tri bất giác siết chặt lại, chiếc cằm nhỏ nhắn cũng chợt trở nên căng cứng.

Thời gian diễn ra rất ngắn ngủi, dường như trong thời khắc tiếp xúc với Cảnh Liêm Uy, khoé môi Mộc Sa đã nở ra một nụ cười, trước khi Cảnh Liêm Uy kịp đẩy mình ra, cô ta đã lùi lại rồi đưa một tay khoác lên cánh tay của Cảnh Liêm Uy, còn tay kia thì lặng lẽ đặt trên ngực anh, sau đó cô ta đảo mắt nhìn qua Ân Thiên Thiên với nụ cười trên môi: “Mợ chủ ba, chào cô.”

Một câu nói kéo mọi người ra khỏi dòng suy nghĩ hiện thời.

Nhìn vào bức tranh này mà thật không nói nên lời, một Tuesday tìm đến cửa nhìn thấy chính thất mà còn đắc ý như vậy nữa chứ, Điền Vinh nhìn mà không nhịn được đưa tay sờ sờ mũi mình, anh đưa tay đẩy Ân Thiên Thiên vào rồi nhanh chóng đóng cửa phòng đằng sau lại.

Ân Thiên Thiên nhìn khoé môi đang nở nụ cười của Mộc Sa rồi lại nhìn qua đôi con ngươi của Cảnh Liêm Uy, nhưng cô chỉ nhìn thấy trong đó là một sự nghi hoặc.

Anh đang nghi hoặc gì chứ?

Ân Thiên Thiên không biết, nhưng cô chỉ biết rằng đêm qua Cảnh Liêm Uy đích thực đã cho cô một sự can đảm tràn đầy! Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, nhưng cô rốt cuộc cũng là vợ của Cảnh Liêm Uy mà không phải sao? Không nói đến điều này, việc Điền Vinh cũng có mặt ở đây cũng đủ để khiến sự việc không thể giải quyết dễ dàng rồi.

“Cô Mộc đây là có ý gì?” Ân Thiên Thiên quay người đi đến bên cạnh bàn làm việc của Cảnh Liêm Uy, sau đó tiện tay bưng ly nước của anh lên rồi ngửa cổ uống sạch sẽ, tiếp đó mới nói: “Không ngại hạ thấp thân phận của mình, Chủ động ôm ấp yêu thương sao?”

Sắc mặt Mộc Sa có hơi trắng bệch, nhưng nụ cười nơi khoé miệng kia vẫn chưa hề ngưng lại, trái tim cô ta lại được thêm một phen bi ai.

“Lời này của mợ chủ ba là đồng ý rồi sao?” Mộc Sa nhìn chằm chằm vào cô ta rồi hỏi ngược lại.

Ân Thiên Thiên không nói gì, cô chỉ nhếch khoé môi lên mỉm cười một cái rồi nhìn Cảnh Liêm Uy, nói: “Vậy thì phải xem thử cô Mộc đây có thể lọt vào mắt chồng tôi được hay không, mấy chuyện nam nữ yêu nhau không phải chỉ tôi nói là được.”

Điền Vinh đứng bên cạnh có chút ngượng ngịu, nhưng bây giờ đi ra thì cũng không thích hợp, bên ngoài chắc chắn là đang bu chụm lại một đám người xem náo nhiệt rồi, nếu ra ngoài giờ này không phải là đang tìm đường chết sao?

Câu nói này của Ân Thiên Thiên không chỉ làm tổn thương Mộc Sa, mà còn mắng luôn cả Cảnh Liêm Uy…

Điền Vinh lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Cảnh Liêm Uy một cái, anh thật là muốn biết Cảnh Liêm Uy sẽ phản ứng như thế nào a.

“Không xinh đẹp và…trí tuệ như vợ của tôi, thì tôi thật sự không thể cho vào mắt được.” Cảnh Liêm Uy không hất tay Mộc Sa ra, mà chỉ đưa đôi mắt khẽ híp lại nhìn Ân Thiên Thiên, khoé môi người đàn ông lúc này cũng nhếch lên một nụ cười.

Tâm trạng xem ra cũng không tệ nhỉ?

Ân Thiên Thiên thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi rồi!

Cảnh Liêm Uy đáng chết! Tại sao lại ngừng từ ‘trí tuệ’ lại như vậy chứ, còn không phải là vì anh ta đang chê cô ngốc sao? Lúc ở nhà đã bị chê đâu có ít? Bây giờ còn ngầm nhắc nhở cô như vậy nữa chứ!

Về nhà mà không đánh răng lại mười lần thì cô nhất định sẽ để anh chết không toàn thây!

Sắc mặt của Mộc Sa càng lúc càng trở nên khó coi, hai người này đang đứng trước mặt cô mà còn tình chàng ý thiếp sao?

Đúng là không coi cô ra gì cả mà!

Bây giờ tâm trạng của Cảnh Liêm Uy thật sự cũng không tệ, lúc bị Mộc Sa hôn anh thật sự cũng có chút bất ngờ, đặc biệt là khi Ân Thiên Thiên đột nhiên xuất hiện, lúc đó trái tim anh cũng chợt dấy lên một sự hoảng loạn kỳ lạ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt như không có chuyện gì xảy ra của cô thì anh lại đột nhiên tức giận, nhưng cuối cùng chỉ vì câu nói của cô mà anh liền trở nên vui vẻ trở lại, đúng là tâm lý thật mâu thuẫn mà…

Đôi mắt phượng khẽ rũ xuống nhìn cánh tay bị Mộc Sa khoác lấy, sau đó ngẩng đầu nhìn lên Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên hung hăng cắn chặt môi của mình, cô tức giận xông lên hất tay của Mộc Sa ra rồi đưa tay kéo Cảnh Liêm Uy đi, sau đó cô nói với giọng điệu chả mấy lương thiện: “Cô Mộc, chuyện cô hạ thấp thân phận của mình chắc bác Mộc vẫn chưa biết đâu nhỉ, nếu như biết thiên kim của mình làm ra những chuyện này thì không biết sẽ tức giận đến nhường nào đây.”

Mộc Sa nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, một lúc lâu sau cô ta mới nói: “Ân Thiên Thiên, tôi sẽ chống mắt lên đợi xem, đợi xem kết cục cuối cùng của cô có tốt lành gì hơn tôi hay không!”

Vừa dứt lời, Mộc Sa liền quay người rời đi, tiếng cửa văn phòng bị đóng sầm lại vô cùng lớn.

Điền Vinh cũng nhân cơ hội nhanh chóng chuồn ra ngoài, lúc này văn phòng chỉ còn lại hai người.

Lồ ng ngực của Ân Thiên Thiên vẫn còn đang nhấp nhô kịch liệt, hình ảnh mà hai người quấn lấy nhau tối qua và cả cảnh Mộc Sa hôn Cảnh Liêm Uy lúc nãy không ngừng luân phiên nhau hiện ra trong đầu cô, nó dày vò cô đến nỗi cô thật khát khao có thể kéo được hình ảnh đó ra ngoài để mà hung hăng giẫm dưới chân mình xiết bao.

Cảnh Liêm Uy đứng đằng sau yên lặng nhìn cô, ánh mắt người đàn ông rơi trên bóng lưng gầy của Ân Thiên Thiên. Mùa thu của Thành phố T đến thật dữ dội và vội vàng, thời gian trước đây cô còn hay mặc váy nhưng mấy ngày hôm nay Ân Thiên Thiên đã đổi sang quần jeans rồi, chiếc quần để lộ một đôi chân thon dài vô cùng đẹp, lớp áo phông kia càng làm tôn lên vòng eo bé như kiến của cô.

Yết hầu người đàn ông khẽ trượt lên trượt xuống, khi nhớ đến chuyện sáng nay là mi tâm của Cảnh Liêm Uy lại khẽ cau lại.

“Thiên Thiên…” Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên, Cảnh Liêm Uy tiến sát cô rồi đưa bàn tay to lớn lặng lẽ ôm lấy vòng eo của người phụ nữ, đôi mắt phượng tỉ mỉ quan sát thần sắc của cô, nhưng anh lại phát hiện ra lần này Ân Thiên Thiên vẫn giống như lúc trước, không hề có chút biến hoá nào cả, giống như là sự cự tuyệt sáng nay chỉ là một giấc mơ thôi vậy: “Thiên Thiên, sao em lại đến rồi?”

Cảnh Liêm Uy cố gắng áp chế sự ngờ vực trong lòng mình xuống mà rũ mắt nhìn cô.

Ân Thiên Thiên ngước mắt lên đối mặt với Cảnh Liêm Uy, sự can đảm trong trái tim cô trước khi đến đây đã bị hình ảnh vừa nãy làm cho tan biết hết thảy rồi, đôi con ngươi đen láy đột nhiên rơi trên đôi môi mỏng của Cảnh Liêm Uy, ngay lập tức hàng lông mày của cô nhíu lại dữ dội.

Trên đôi môi mỏng, có màu son bóng do Mộc Sa để lại?

Giận sôi gan chắc là như vậy nhỉ!

Lúc Cảnh Liêm Uy còn chưa kịp tỉnh hồn thì Ân Thiên Thiên đã cúi đầu xuống lấy khăn giấy từ trong túi mình ra, sau đó hung hăng lau chùi khoé môi của anh, động tác không hề có chút dịu dàng gì cả, khiến cho anh cảm thấy khoé môi mình có chút đau đau rồi…

Anh lại đưa mắt nhìn Ân Thiên Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng cứng lại, chưa kể đến đôi lông mày nhăn nhó dữ dội kia như đang gánh vác một sự phiền muộn rất lớn vậy.

Khoé môi hơi hơi truyền đến một sự đau rát, nhưng Cảnh Liêm Uy lại cười lên như tâm trạng đang rất vui.

Anh còn tưởng là cho dù có nhìn thấy anh và người phụ nữ khác hôn nhau, cô còn có thể coi như không có gì chứ.

Cô gái ngốc nghếch này…

Cuối cùng, Cảnh Liêm Uy cũng không thể chịu đựng sự ‘bạo hành’ của Ân Thiên Thiên được nữa, anh kéo tay cô ra rồi nói: “Đừng lau nữa, em không mỏi tay sao?”

Ân Thiên Thiên lúc này mới dừng động tác của mình lại, cô giương đôi mắt chở theo chút buồn bã nhìn anh, bộ dạng đó như vừa phải chịu một sự uỷ khuất vô cùng lớn nên không mở miệng nói được, Cảnh Liêm Uy nhìn mà đáy lòng cũng khẽ đau nhói.

“Thiên Thiên…” Một tiếng gọi nhẹ nhàng lại vang lên, lúc này Cảnh Liêm Uy đột nhiên sững sờ.

Bắt đầu từ khi nào mà tâm trạng của anh lại có thể bị cô làm ảnh hưởng dễ dàng như vậy chứ? Từ khi nào mà anh lại không chịu được khi nhìn thấy cô chịu uỷ khuất vậy? Thậm chí anh còn bắt đầu từng bước từng bước dẫn dắt Ân Thiên Thiên trở nên trưởng thành, chỉ vì muốn một ngày nào đó cô có thể tự tin mà đứng bên cạnh anh?

—Cảnh Liêm Uy, anh yêu Ân Thiên Thiên rồi đúng không?

Lời của Mộc Sa đột nhiên xông xồng xộc vào não anh, bàn tay đang vuốt v e khuôn mặt nhỏ của anh cũng chợt khựng lại.

Anh yêu Ân Thiên Thiên rồi?

Làn da tay đột nhiên cảm nhận được một sự ấm nóng, khi anh tỉnh thần lại thì nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang khóc…

Trong giây phút đó, cuối cùng Cảnh Liêm Uy cũng nhận ra, dưới những giọt nước mắt ‘bức bách’ của Ân Thiên Thiên, bản thân anh đã nhìn thẳng vào lòng mình một cách nghiêm túc.

Từ những sự hứng thú, giúp đỡ và cản trở sự thúc giục của nhà họ Cảnh vào ban đầu, cho đến bây giờ Cảnh Liêm Uy anh đã thật sự động tâm với Ân Thiên Thiên rồi, chỉ cần một giọt nước mắt của cô cũng đủ để khiến anh đầu hàng.

Cảnh Liêm Uy đưa tay ôm lấy cô vào lòng mình, rồi nghe cô nói: “Cảnh Liêm Uy, nếu như anh không cần em nữa, em phải làm sao đây?”

Chỉ một câu nói nhưng Cảnh Liêm Uy có thể nghe ra được sự uỷ khuất và sợ hãi ẩn giấu trong đó, trái tim anh khẽ mềm nhũn, anh nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Khi anh không cần em nữa chắc chắn là lúc em không cho anh vào phòng ngủ rồi.”

Nhưng thật không ngờ, câu nói này lại có thể khiến Ân Thiên Thiên phát điên…