Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 113






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 113: HIỂU CHƯA?

Sự im lặng chết chóc lan rộng ra khắp phòng bao, trong lúc mọi người còn đang nghĩ Ân Thiên Thiên sẽ chỉ nhẫn nhịn như vậy thôi thì đột nhiên cô lại thả lỏng người rồi ngả lưng ra dựa vào lưng ghế phía sau, hai tay khoanh trước ngực, cô khẽ ngước mắt nhìn bác sĩ Sầm, nụ cười nơi khoé môi cô vô cùng dịu dàng, giống như là mùa xuân đã đến rồi vậy.

Sắc mặt bác sĩ Sầm chợt xị xuống, cô ta theo bản năng hỏi: “Cô cười cái gì?”

Ân Thiên Thiên đột nhiên khẽ cười khẩy một tiếng, sau đó mới nói: “Tôi cười cái gì không lẽ cô không biết sao? Tôi còn tưởng là cô biết, bản thân cô thật ra cũng chỉ là một trò cười, một trò cười còn đặc sắc hơn cả Ân Thiên Thiên tôi nữa!”

Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh khẽ cau mày lại, anh đưa đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên.

“Bác sĩ Sầm, cô thích Cảnh Liêm Uy nhiều năm rồi đúng không? Tôi có nghe người trong bệnh viện nói, cô theo đuổi anh ấy đã hơn một năm rồi, cho dù cô biết rõ là anh ấy đã có bạn gái nhưng cô vẫn làm, trong mắt cô đây chính là yêu sao? Những hành vi liều mạng quên thân của cô không mang đến phiền phức cho anh ấy sao? Cô tự mình tự biên tự diễn đem thứ mà mình gọi là yêu áp đặt lên người anh ấy. Những chuyện mà cô đã làm ở bệnh viện trong lòng cô hiểu rõ nhất, tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng nói, trong ngữ khí thậm chí còn không mang theo bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào, ánh mắt băng lãnh của cô còn mang đầy một sự xa cách: “Đừng nói trước đây Cảnh Liêm Uy có bạn gái, trước đây tôi cũng đã có bạn trai, chúng tôi ở bên nhau khi chúng tôi đều đã chia tay với bạn trai bạn gái trước đây rồi, có gì không được sao? Hay là, cô cảm thấy người đó phải là cô thì mới được?”

Tất cả mọi người đều quay đầu qua nhìn Ân Thiên Thiên, một cô gái mà trong mắt bọn họ vẫn còn là một đứa con nít sao lại đột nhiên trưởng thành rồi?

Ân Thiên Thiên đưa tay múc một chén canh rồi đặt trước mặt Cảnh Liêm Uy, sau đó tiếp tục nói: “Bác sĩ Sầm, cô có tin không, nếu như hai chúng ta cùng nhau gắp thức anh cho anh ấy thì anh ấy chỉ ăn của tôi chứ không ăn của cô, cô biết điều này có ý nghĩa gì không? Nó có ý nghĩa rằng người có thể dễ dàng tiếp cận trái tim của anh ấy hơn, là tôi, chứ không phải cô!”

Chỉ vài lời nói đã khiến cho sắc mặt của bác sĩ Sầm trở nên trắng bệch, cả cơ thể đều không nhịn được mà khẽ run lên lẩy bẩy.

“Tôi không quan tâm trong lòng cô không phục hay là bất mãn như thế nào, nhưng hôm nay cô không thể không thừa nhận rằng, tên của người vợ trong sổ hổ khẩu của Cảnh Liêm Uy là tên của tôi chứ không phải của cô. Bây giờ ngoại trừ chúng tôi tự nguyện ra thì nguyên cả cái đất nước này, không có ai có thể tách rời chúng tôi cả, một cô Mộc Sa sao, cô thật sự nghĩ rằng cô ta có thể có bản lĩnh hơn cả pháp luật của quốc gia chắc?” Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào cô ta, ngữ khí vô cùng kiên định.

Nhưng chỉ có mình Trình Thiên Kiều ngồi bên cạnh Ân Thiên Thiên là nhận ra, Ân Thiên Thiên hiện giờ là hoàn toàn đang giả vờ!

Cô giả vờ như mình rất kiên cường, rất mạnh mẽ, không ai có thể làm tổn thương cô được, nhưng chính bàn tay ở dưới bàn đang siết chặt vạt áo kia đã để lộ ra một sự bất an.

Trình Thiên Kiều khẽ cau mày, anh đưa mắt nhìn qua Cảnh Liêm Uy, người nãy giờ vẫn đang yên lặng.

Cảnh Liêm Uy từ trước đến giờ không hề ấm áp và vô hại như bề ngoài của mình.

Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào ánh mắt của bác sĩ Sầm, cô cất giọng vô cùng kiên định: “Bác sĩ Sầm, tôi nói cho cô biết, kể từ sau khi tôi kết hôn, tôi chưa từng đặt Mộc Sa vào mắt mình.

Một câu ‘Tôi chưa từng đặt Mộc Sa vào mắt mình’, vô cùng ngạo mạn, vô cùng bá đạo, lời mà Ân Thiên Thiên nói không chỉ là ở trước mặt của mọi người xung quanh, mà còn ở trước mặt của Cảnh Liêm Uy nữa.

Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt với phần đen và phần trắng rõ ràng đó chứa đầy sự kiên định.

Có lẽ, lúc đầu khi cô còn không biết, cô còn coi sự tồn tại của Mộc Sa như là một sự uy hiếp, nhưng bây giờ đã không còn chút nào nữa rồi, giác quan thứ 6 của phụ nữ lắm lúc chính xác đến đáng sợ, Cảnh Liêm Uy đối với Mộc Sa không còn quá nhiều tình cảm, chỉ sau ba chuyện là cô đã có thể dò xét rõ ràng. Một lần là cách xử lý bình tĩnh của Cảnh Liêm Uy ở hôn lễ, một lần là sự xử lý khinh thường của Cảnh Liêm Uy ở bệnh viện, còn một lần là cách xử lý thờ ơ của Cảnh Liêm Uy ở nhà mới.

Tuy Ân Thiên Thiên không phải là cao thủ tình yêu gì cả nhưng cô cũng rất rõ, nếu như một người đàn ông có thể lạnh lùng giương mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra, thì chỉ có thể nói rõ một điều, địa vị của cô gái đó trong lòng anh ta cũng chỉ có vậy mà thôi.

Phải nói rằng ở điểm này, Ân Thiên Thiên thật sự nhìn rất chuẩn!

Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn bác sĩ Sầm, nhưng chỉ thấy cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên mà không nói được gì.

Khi một người phụ nữ hoàn toàn không coi một người đáng ra phải là kẻ địch của mình là kẻ địch nữa, thì người kia có nói thêm gì cũng chẳng qua chỉ là lòe nhau mà thôi, lúc này mà bác sĩ Sầm có đáp lại Ân Thiên Thiên điều gì thì cũng sẽ trở thành trò cười.

Rất nhanh sau đó, Điền Vinh bước ra kiếm chuyện hoà giải bầu không khí này, nhưng suy cho cùng thì bầu không khí cũng đã thay đổi rồi, cho nên cuối cùng mọi người cũng chỉ ăn qua loa một tý, nói chuyện vài câu thì giải tán. Lúc từ “Nhà hàng Thao Thiết’ bước ra, mọi người ít ít nhiều nhiều cũng đã có chút say, nhưng không tới mức mất hết đi lý trí.

Giám đốc Hoàng đưa từng người một lên xe rồi mới quay người đi tới đại sảnh, nhìn thấy ba người Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên và Trình Thiên Kiều đang ngồi ở nơi sát bên cửa sổ, người phục vụ bên cạnh cũng biết điều khi bưng một ấm trà tới rồi yên tĩnh đứng đợi ở một khoảng cách an toàn.

Thành phố T về khuya lộ ra một sự hào nhoáng xa xỉ, nhưng cũng không giấu được một sự cô đơn.

“Đây là lần đầu tiên thấy anh có một vụ án ở thành phố T.” Cảnh Liêm Uy hờ hững nói, sau đó anh rót một ly trà đưa cho Ân Thiên Thiên, chiếc ly ấm nóng đã làm ấm áp dung nhan của cô, cũng làm cho khoé miệng anh cong lên một nụ cười: “Lần này không nằm vùng nữa sao?”

Nghe Cảnh Liêm Uy nói như vậy, Ân Thiên Thiên kinh ngạc nhìn anh một cái.

Xem ra nhà họ Cảnh và nhà họ Trình không phải dạng thân thiết bình thường a, những chuyện nằm vùng thế này thì dù có thành công hay không đều luôn được bảo mật, ngay cả Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn cũng chỉ mới nghe được một lần sau khi Trình Thiên Kiều phá thành công một vụ án lớn ở quốc tế mà thôi, nhưng mà nhìn cái cách ăn nói tự nhiên của Cảnh Liêm Uy, giống như là anh đã biết từ lâu và biết rất nhiều rồi vậy.

Nghe thấy câu nói này, Trình Thiên Kiều cũng chỉ khẽ nhếch môi lên cười, sau đó nói: “Sau này không làm nằm vùng nữa, sau vụ này tôi sẽ chuyển qua bên sáng.”

“Lần này anh Thế Khanh làm việc có liên quan đến chuyện gì vậy? Có nguy hiểm không?” Ân Thiên Thiên có chút lo lắng.

Nụ cười nơi khoé môi Trình Thiên Kiều càng trở nên sâu hơn, anh nhẹ giọng nói: “Không nguy hiểm lắm, lần này xem như là một giai đoạn chuyển tiếp, chẳng qua chỉ là tìm kiếm thông tin mà thôi, còn những cái khác không phải là thứ mà anh có thể quản được, cho nên không nguy hiểm đâu.”

Nghe được câu trả lời của Trình Thiên Kiều, Ân Thiên Thiên khẽ gật đầu, trong lòng cô lúc này mới yên tâm hơn một chút, sau đó đôi con ngươi đen láy chợt đảo quanh một vòng đầy suy tính, Ân Thiên Thiên đột nhiên cười cười nói: “Vậy sau lần này có phải là anh Thế Khanh nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi không? Có cần em giới thiệu cho anh không, bên cạnh em có nhiều ứng cử viên không tệ đâu nha.”

Hàng lông mày của Trình Thiên Kiều khẽ nhướng lên, khoé môi anh cũng nhếch lên một nụ cười. Còn Cảnh Liêm Uy thì lại nhìn cô với vẻ hơi nghi hoặc, tiếp đó anh lại nghe thấy cô nói.

“Em có quen biết với một bà chị, năm nay 29 tuổi, rất là xinh đẹp, tính cách cũng không tệ, anh có cần thử tiếp xúc không?” Câu hỏi của Ân Thiên Thiên mang máng chút dè dặt.

Rốt cuộc, cô vẫn hy vọng Trình Thiên Kiều có thể để ý đến sự tồn tại của Cảnh Lịch Dao một chút.

Thanh âm vừa dứt, nụ cười trên môi của Cảnh Liêm Uy càng trở nên đậm nét hơn, nhưng nụ cười của Trình Thiên Kiều thì đột nhiên khựng lại.

Ai nói Ân Thiên Thiên không thông minh, chỉ biết hành sự lỗ m ãng thôi? Cô có thể nói ra chuyện của Trình Thiên Kiều và Cảnh Lịch Dao một cách không thể tự nhiên hơn, cô đã dùng một cách vô cùng trực tiếp mà cũng khéo léo để nói cho hai người đàn ông nghe về tâm sự của mình.

Trình Thiên Kiều thích mình, cô biết, chuyện này không chỉ có cô biết mà cả những người bên cạnh cô hình như cũng biết, Trình Thiên Kiều trước giờ chưa hề che giấu qua, chẳng qua là mọi người không vạch trần ra mà thôi. Bây giờ Cảnh Liêm Uy đã là chồng của cô, cô đương nhiên là sẽ không để anh nghi ngờ như vậy được, từ lúc bắt đầu cô đã tỏ rõ thái độ của bản thân, điều này đối với ai cũng tốt.

“Thiên Thiên.” Một thanh âm bất lực vang lên, Trình Thiên Kiều vẫn đang cười, nhưng sự bi thương trong mắt lại vô cùng rõ ràng: “Em đừng có ỷ mình kết hôn rồi thì liền không chịu nhìn người bên cạnh mình còn độc thân chứ.”

Lời nói bất lực, hài hước nhưng cũng mang theo chút gì đó sủng nịch và ưu thương.

“Chuyện này anh Trình sẽ suy nghĩ mà, Thiên Thiên, cũng muộn rồi chúng ta nên về thôi.” Đột nhiên Cảnh Liêm Uy lên tiếng, anh cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra cho Ân Thiên Thiên mặc, sau đó dắt tay cô chuẩn bị rời khỏi.

Ân Thiên Thiên sững sờ một lúc rồi quay đầu nhìn Trình Thiên Kiều, cô nở một nụ cười áy náy rồi theo Cảnh Liêm Uy rời khỏi.

Nhìn thấy bóng ảnh đang sóng đôi rời đi của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, Trình Thiên Kiều lại bất giác không nhịn được cười.

Đối với anh mà nói, tình cảm của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên vốn không bền chặt, nếu như anh chịu đợi thì có khi anh sẽ đợi được đến ngày bọn họ đường ai nấy đi thì sao, chỉ là không biết, sau này anh có còn cơ hội đó nữa hay không mà thôi?

Khi chiếc Range Rover dừng lại dưới toà nhà Thành phố Hải Miễu, Cảnh Liêm Uy quay đầu qua thì nhìn thấy Ân Thiên Thiên đã chìm vào giấc ngủ, khoé môi của người đang ông khẽ cong lên, anh nhẹ nhàng xuống xe rồi ôm lấy Ân Thiên Thiên, sau đó mới quay người lên thang máy.

Trong thang máy, Ân Thiên Thiên không yên phận mà nhúc nhích cơ thể của mình, đôi con ngươi đen láy đột nhiên mở to ra, Cảnh Liêm Uy có thể nhìn thấy rõ ràng sự hoảng loạn trong đó.

Sau khi Ân Thiên Thiên thích nghi một chút thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô giãy dụa muốn Cảnh Liêm Uy bỏ mình xuống, nhưng Cảnh Liêm Uy lại không hề buông tay, đôi mắt anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Sau khi giãy dụa không được nữa, Ân Thiên Thiên chỉ đành bỏ cuộc rồi nhìn thẳng vào anh: “Bỏ em xuống đi.”

Đôi mắt phượng khẽ híp lại, Cảnh Liêm Uy nói chắc như đinh đóng cột: “Ân Thiên Thiên, em đang tức giận.”

Hô hấp của Ân Thiên Thiên chợt khựng lại, đôi mắt cô khẽ lập loè một chút rồi quay qua hướng khác, không nói gì cả.

Không lẽ cô không có tư cách để giận sao?

Trong chiếc thang máy an tĩnh, Cảnh Liêm Uy khẽ thở dài rồi hỏi: “Nói cho anh nghe, em đang giận cái gì?”

Anh không thích cuộc sống mà cứ đoán tới đoán lui, nhưng cô vợ bé nhỏ của anh hình như lại rất thích giấu diếm tâm sự của mình, từ sau khi biết được sự tồn tại của bạn gái cũ Mộc Sa đến bây giờ, trong lòng cô luôn giữ một tư thái không nói với anh điều gì cả.

Bầu không khí yên lặng diễn ra rất lâu, cho đến khi thang máy đến nơi và mở cửa ra rồi nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn bế cô đứng bất động trong thang máy, Ân Thiên Thiên bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở nhưng anh vẫn không hề có chút xíu động đậy nào cả. Ân Thiên Thiên đưa mắt nhìn đôi con ngươi của anh, cô biết hôm nay Cảnh Liêm Uy nhất định phải có được câu trả lời.

Vì để giữ cho mình không bị rơi xuống, Ân Thiên Thiên đành bất đắc dĩ đưa tay vòng qua cổ của Cảnh Liêm Uy, cô mặc áo của anh, nép trong lòng của anh, rồi khẽ hỏi một câu: “Cảnh Liêm Uy, em không thể giận được, bởi vì trước giờ anh chưa hề cho em sức mạnh, cũng chưa hề cho em tư cách để giận dỗi, cho nên em không thể tức giận được, anh có hiểu không?

….…….