Tống Khiên lại liên lạc, đây là chuyện nằm trong dự kiến.
Mưa đêm rả rích trở thành hình ảnh cố định giữa cô và Tống Khiên.
Khương Lâm Tình có một loại cảm giác, Tống Khiên là một người tình hoàn mỹ, nhưng không phải là người tình lý tưởng của cô.
Đến tột cùng là không thích hợp ở chỗ nào? Cô lại không nói rõ được.
Cô gửi cho anh hình một tiệm cà phê.
Anh vừa liếc qua đã đoán được đó là nơi nào.
Cô kinh ngạc: “Anh từng tới à?”
Tống Khiên: “Không gian được thiết kế rất đặc biệt.”
“Đặc biệt” là một tính từ tốt, nhất là trong lĩnh vực nghệ thuật. Bành Dần thích thứ gì ít được người ta biết, độc đáo và có nét riêng.
Khương Lâm Tình bị công việc làm khó, câu có câu không trả lời Tống Khiên.
Một khoảng thời gian sau đó, anh không trả lời nữa.
Cô đi ra mới phát hiện, không biết từ khi nào xe của Tống Khiên đã dừng ở bên ngoài.
Anh đứng dưới tàng cây: “Đi thôi, đi ăn một bữa cơm với tôi.”
Bước chân của cô rất chậm chạp: “Anh Tống vẫn chưa đến mức không có người ăn cơm cùng chứ?”
Tống Khiên: “Trong nhất thời thì không có, có nể mặt không? Thưa cô Khương Âm Thiên?”
Nếu không phải anh đã nói rõ ràng quy tắc trò chơi, Khương Lâm Tình thật sự cho rằng anh là người đàn ông tốt khó có được.
Cô cầm theo túi đựng bộ quần áo “CH”, lên xe của Tống Khiên.
So với một tuần trước, trong xe có nhiều đồ hơn. Ví dụ như một khối thuỷ tinh hình lập phương màu trà xanh, trong suốt lấp lánh. Mùi nước hoa cũng là mùi trà xanh.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh Tống có hiểu nước hoa hay không?”
Tống Khiên: “Không hiểu, tôi chỉ dùng một mùi này, ngửi thấy thoải mái.”
Quả thực, mũi của con người quyết định tất cả nước hoa.
Tống Khiên nghiêng người, nhẹ nhàng ngửi: “Của cô rất nhạt.”
Bởi vì anh đột nhiên tiến gần, cô khẩn trương hẳn lên.
Anh lại nói: “Đừng khẩn trương, chỉ đơn giản là ăn bữa cơm mà thôi.”
Khương Lâm Tình vẫn hỏi: “Anh Tống, ngày đó xông vào nhà anh là…”
“Xử lý xong rồi. Lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Đương nhiên Tống Khiên sẽ không nói chân tướng cho cô. Chơi tình một đêm lại chạy tới nhà bạn, anh không nói ra được.
Huống hồ, căn phòng đó hiện tại đã là của anh rồi.
Hai người đến nông trại, mặt sân trồng cỏ, góc sân có rất nhiều lồng gà. Bên cạnh có một hồ nước nho nhỏ, mấy chú vịt ở trên mặt nước.
Tống Khiên liếc mắt nhìn một cái đã lập tức đi vào.
Anh cởi tây trang, ném trên thành ghế, gỡ cà vạt, xắn tay áo, sau đó đặt một tay lên bàn.
Ánh mặt trời tà tà chiếu vào làm mặt bàn màu vàng phát sáng.
Khương Lâm Tình có chút kinh ngạc: “Tôi còn tưởng anh Tống chỉ đi nhà hàng sang trọng ăn cơm.”
Anh đẩy thực đơn cho cô: “Đồ ăn ngon không liên quan đến việc sang trọng hay không.”
“Anh Tống, lúc trước ăn cơm đều là anh mời. Lần này để tôi mời đi.” Hôm nay cô ra ngoài cùng anh, là muốn bù đắp một chút.
Đôi môi cánh hoa của Tống Khiên trời sinh đã như mỉm cười: “Ở đây rẻ, không dùng được của cô bao nhiêu tiền. Lần sau đi nhà hàng đắt một chút, tôi sẽ nhường quyền mời khách cho cô.”
“Tôi cảm thấy nợ anh…”
Tống Khiên dựa vào lưng ghế: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Ăn chùa uống chùa mấy bữa cơm rồi.”
“Tôi cũng không đến mức ép cô lấy thân báo đáp. Ăn mấy bữa cơm này, xem như tôi một mình buồn chán nên mời cô đến tán gẫu.”
“Cảm ơn anh Tống.” Sự dịu dàng của anh là vì dục vọng chinh phục của đàn ông. Một khi xong việc, nói không chừng chạy trốn còn nhanh hơn cô.
Cô và anh, là do thời gian không phù hợp sao? Cô ngóng trông cũng sắp ba tháng rồi.
Tống Khiên nhìn ra sự chần chờ của cô: “Cuối tuần trước, không phải cô đã quyết định rồi sao?”
“Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn…” Cô tưởng rằng một tiếng trống có thể làm tinh thần hăng hái thêm. Nào biết được nửa đường lại bỏ cuộc dễ dàng.
“Tôi sẽ không miễn cưỡng cô.” Anh châm một ly trà: “Dù sao cam tâm tình nguyện mới thoải mái.”
Ăn xong bữa cơm, Tống Khiên đúng như đã nói: “Đi thôi, tôi chở cô về.”
Lúc này, Khương Lâm Tình lướt đến vòng bạn bè.
Vưu Nguyệt Vũ cắn ống hút của ly nước trái cây, cười mê người. Ảnh chụp không có filter, không chỉnh ảnh cũng không chỉnh độ sáng. Trước giờ cô ấy đều trắng trợn.
Vị trí ở một cửa hàng xa xỉ.
Khương Lâm Tình hỏi: “Buổi chiều anh Tống đi đâu?”
Tống Khiên thuận miệng nói một nơi.
Khương Lâm Tình: “Tôi phải đến trung tâm thương mại, tôi gọi xe đi là được rồi.”
Anh liếc mắt nhìn cô thật sâu: “Khương Âm Thiên, từ sau ngày đó, lòng đề phòng của cô đối với tôi ngày càng mạnh. Ngồi cùng một xe với tôi cô cũng cảm thấy nguy hiểm sao?”
“Không phải, hướng của trung tâm thương mại và nơi anh Tống đi ngược nhau. Không tiện làm phiền anh đi thêm một chuyến.”
“Được thôi, nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng không làm tài xế nữa.” Tống Khiên tiễn Khương Lâm Tình tới đầu đường, nhanh chóng rời đi.
*
Khương Lâm Tình đi dạo vài cửa hàng nước hoa, lúc đi ra cái mũi hầu như không còn phân rõ hương vị nữa.
Cô đến tiệm nước ép ở lầu một.
Trên bảng hiệu có loại hàng của bốn mùa, tương ứng với nước hoa bốn mùa mà Bành Dần ra mắt. Khương Lâm Tình có sáng kiến, muốn nhớ kỹ linh cảm này.
Vưu Nguyệt Vũ vẫn chưa đi, cô ấy ngồi một mình ở một góc, đang dùng màn hình của điện thoại di động sửa sang lại mái tóc xoăn. Cô ấy có vẻ đẹp tự nhiên, không e ngại bất kỳ ống kính nào. Đối diện với camera trước hủy hoại nhan sắc, cô ấy có thể không ngần ngại đối mặt mà chụp một tấm.
Khương Lâm Tình: “Cô Vưu.”
Vưu Nguyệt Vũ ngẩng đầu: “Trùng hợp thế, đến đây ngồi đi.”
Thật ra không trùng hợp, trang cá nhân của Vưu Nguyệt Vũ chính là máy định vị. Buổi sáng đi đâu, ngồi ở tiệm nước ép nào, toàn bộ đều rõ rõ ràng ràng.
Khương Lâm Tình liệt kê ra từng hạng mục công việc của triển lãm lên điện thoại.
Vưu Nguyệt Vũ lấy tay nâng cằm: “Đúng rồi, Tống đại thiếu gia hình như đang cô đơn, cô không đi xếp hàng sao?”
Khương Lâm Tình bị đánh gãy ý nghĩ: “Cô Vưu kết thúc với anh Tống rồi?”
Vưu Nguyệt Vũ “phốc” một cái rồi nở nụ cười: “Tôi và anh ta còn chưa bắt đầu đâu. Tuy rằng tôi nhìn trúng vẻ ngoài của anh ta, nhưng cũng không phải chỉ có anh ta mới có người xếp hàng. Người theo đuổi tôi cũng có một dãy đó. Hai bên đều đang xếp hàng, Tôi và anh ta bỏ lỡ một ngày thì vĩnh viễn bỏ lỡ rồi. Có duyên không phận.”
Vưu Nguyệt Vũ và Tống Khiên, thế lực ngang nhau.
Khương Lâm Tình cảm thấy bản thân chính là rối gỗ được Tống Khiên đẩy đi. Vì theo không kịp anh nên khiến anh bị chậm tiết tấu.
Nhưng nếu để anh đi, cô sẽ rất khó gặp được một người tình dịu dàng như anh.
*
Bầu trời sau khi được mưa lớn tẩy rửa sạch sẽ thì chính là ngày nắng to.
Khương Lâm Tình đi đến một triển lãm điêu khắc.
Trước cửa là một số giới thiệu về Điêu khắc sư.
Điêu khắc sư tên là Hùng Lệnh Phong, một người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi. Cách nói “người đàn ông”, là câu miêu tả gốc trong bài giới thiệu. Dùng danh từ này để miêu tả, có vẻ như đối phương là một người phóng khoáng.
Nhưng mà Hùng Lệnh Phong trong ảnh làn da trắng nõn, mắt kính gọng vàng gác trên mũi, vô cùng nhã nhặn.
Triển lãm tại vườn hoa phong cách Châu Âu không giống như tại phòng triển lãm. Bớt đi những quy tắc rườm rà, thậm chí còn cho chụp ảnh.
Nơi này không chỉ để triển lãm, lan can lầu hai có một quầy bar thật dài. Vừa bán tranh, vừa bán đồ uống
Khương Lâm Tình gọi một ly Latte nóng.
Phục vụ đưa cà phê tới.
Khoé mắt cô quét đến chân đối phương. Hai chân người này thon dài, quấn một cái tạp dề quanh eo. Cô tựa như chim sợ cành cong, ngẩng đầu lên.
Không phải người đàn ông đó.
Người phục vụ cười ấm áp, đặt ly xuống rồi rời đi.
Khương Lâm Tình gọi lại: “A, chờ một chút.”
Nhân viên phục vụ treo nụ cười chuyên nghiệp: “Xin chào.”
Cô hỏi có thể có được phương thức liên lạc của người phụ trách không.
Người phục vụ chỉ về người đang đứng trên lan can cầu thang: “Đó là cửa hàng trưởng của chúng tôi.”
Cửa hàng trưởng đang đùa nghịch với một cái hộp điêu khắc. Trong hộp đựng một hộp thuỷ tinh, bên trong đựng mô hình người nho nhỏ.
Tác phẩm của Hùng Lệnh Phong có độ chính xác cực cao, chạm trổ tuyệt vời.
Chỉ là một mô hình người nho nhỏ, đơn đơn giản giản, chỉ dùng một cây bút chì màu xám, cắt bỏ một chút. Lại uốn thành hình méo mó, xem như là phần thân mô hình. Chia đôi phần đầu, chính là hai chân của mô hình người.
Ruột bút chì được xoắn chặt, nhưng không thành hình tròn.
Mô hình người be bé này không có đầu tròn tròn. Không những không có đầu, chân của mô hình cũng không có bậc cố định, đứng không vững. Chỉ có thể dùng dây thừng nhỏ buộc lại.
Mô hình người nho nhỏ nương theo sợi dây mỏng manh, lắc lư trái phải.
Cửa hàng trưởng treo hộp điêu khắc lên tường: “Xin hỏi cô nhìn tác phẩm này có cảm tưởng như thế nào?”
Cảm tưởng? Khương Lâm Tình không có tế bào nghệ thuật.
Cửa hàng trưởng lại hỏi: “Có cảm thấy nó biểu đạt cảm xúc gì không?”
Mờ mịt? Hoang mang? Mô hình người nhỏ khiêu vũ theo sợi dây mỏng manh, nhưng là bị động, không có sức sống. Khương Lâm Tình cân nhắc từ ngữ rồi nói: “Không nơi để về.”
Cửa hàng trưởng bị khơi nên hứng thú: “Cô là người trong ngành sao?”
“Chỉ dựa vào cảm giác mà thôi. Tôi không hiểu nghệ thuật, nhưng từng làm vài triển lãm.” Khương Lâm Tình đưa danh thiếp sang: “Thực không dám giấu diếm, thật ra tôi đến để thỉnh giáo.”
Cửa hàng trưởng nhận lấy: “Ồ, cô là người trưng bày triển lãm.”
“Đúng vậy, tôi cực kỳ thích triển lãm lần này. Không biết có tiện trao đổi một chút hay không?”
Cửa hàng trưởng dẫn cô đến phòng nhỏ bên cạnh quầy bar.
Nói thật, nghe Bành Dần trái một câu nghệ thuật, phải một câu nghệ thuật. Khương Lâm Tình nghe mà hoang mang mờ mịt một trận. Tựa như mô hình người không nơi để về khi nãy vậy.
*
Triển lãm tại hoa viên của biệt thự mang phong cách Châu Âu, trong khu này có bốn năm căn. Có một căn không gian nghệ thuật gọi là “Trường Duyệt”, mở một buổi triển lãm trang phục.
Khương Lâm Tình không nhịn được mà mua một chiếc đầm dài màu đen trơn.
Thoạt nhìn thì chỉ cảm thấy nó đẹp. Cắt may đơn giản, dáng người mẫu lại đặc biệt thon dài, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng khi cô đi ra khỏi biệt thự phong cách Châu Âu thì có chút hối hận.
Chiếc đầm này chắc chắn không mang ra ngoài được, eo hạ thấp, phía sau khoét lưng sâu đến dưới thắt lưng.
Trên tay cô cầm không chỉ là chiếc đầm, còn có một thứ cô đang mang theo bên người từ sớm mà đến giờ vẫn chưa trả lại được, chính là túi giấy đựng quần áo “CH”.
Khương Lâm Tình lại đi tiệm cà phê “Hữu Quang”, vẫn không gặp được người đàn ông đó.
Tiếp đãi cô vẫn là nữ phục vụ tươi cười xán lạn hôm qua.
Khương Lâm Tình gọi một combo cà phê và món ăn. Hương vị ngon hơn ly “latte đá” hôm nọ. Cô gọi phục vụ tới: “Xin hỏi ông chủ của các bạn có ở đây không?”
Nữ phục vụ: “Ông chủ không ở đây.”
Khương Lâm Tình: “Tôi là người làm triển lãm, rất có hứng thú với phong cách ở đây nên muốn tìm ông chủ thỉnh giáo một chút.”
Nữ phục vụ: “Ồ, nơi này do bạn của ông chủ chúng tôi thiết kế.”
“Có thể liên hệ với ông chủ của các bạn không? Hoặc là, khi nào ông chủ của các bạn đến tiệm?”
“Ông chủ của chúng tôi xuất thần nhập quỷ, tôi không liên hệ được. Tôi để đồng nghiệp chuyển lời thay cô nhé.” Nữ phục vụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn vì đã thích tiệm cà phê của chúng tôi. Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng đến checkin.”
*
Bộ phận triển lãm quyết định chọn không gian nghệ thuật “Trường Duyệt” làm nơi bày triển lãm.
Về phần “Hữu Quang”, thật sự chỉ là phương án dự phòng mà thôi.
Khương Lâm Tình lo lắng sẽ phát sinh tình huống ngoài ý muốn, quyết định lại đến tiệm cà phê nói chuyện một lần nữa.
6 giờ cô tan làm, dùng hơn một tiếng đồng hồ để đến quán cà phê. Ai mà biết được, giờ mở cửa ở đây chỉ tới 7 giờ.
Ngày hôm sau, cô chọn thời gian rảnh vào buổi trưa, lái xe đến.
Tiệm cà phê không đóng cửa, lại treo bảng “Tạm dừng đón khách”.
Không có người ngồi, quầy bar chỉ có một người phục vụ.
Cuối cùng cũng là người đàn ông đó.