Kẹo Mạch Nha - Cố Kiều

Chương 57




Cuối cùng An Vu cũng đồng ý với Giang Sóc, sau này mỗi ngày đều sẽ cùng ăn sáng với nhau.

Cô có yêu cầu cao về bản thân, và ngay cả việc đi học thông thường cũng là người đầu tiên bật đèn lớp học.

Nhưng Giang Sóc thì không làm được, anh không dậy sớm như vậy.

An Vu muốn để cho Giang Sóc ngủ thêm một chút, vì thế định ra thời gian hẹn nhau cùng ăn sáng muộn hơn một chút.

Nhưng hình như An Vu đã đánh giá thấp anh, anh thật sự mỗi ngày đều đúng giờ đến dưới lầu nhà cô, không có một lần nào là đến trễ.

Họ không ở bên nhau và vẫn giữ cách sống chung như ban đầu ở trường học.

Nhưng những người quen thuộc với họ vẫn phát hiện ra có cái gì đó không giống như bình thường ở họ. Tiền Đạc Hâm là người đầu tiên phát hiện ra sự liên kết giữa hai người.

Cậu ta hiểu rõ về Giang Sóc, một người vừa hay ra vẻ vừa lười vừa xấu tính, gần đây lại dễ nói chuyện, ôn hoà như gió xuân vậy.

Cậu ta ngồi ở bên cạnh anh, Tiền Đạc Hâm quay đầu muốn nói chuyện với anh, kết quả là thấy anh đang nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó.

Anh đang nhìn ai thì không cần nói cũng biết, ngày cả lúc trước cũng chưa từng thấy anh không rụt rè như vậy!

Kỳ lạ hơn là Giang Sóc bắt đầu học tập.

Anh đặt ngay ngắn những cuốn sách vở mà mình chưa từng mở ra lên trên bàn bên cạnh, ghi chép và làm bài kiểm tra khi rảnh rỗi. Cũng không trốn học để chơi bóng. Tiền Đạc Hâm mời anh đi chơi nhưng bị từ chối không chút thương tiếc.

Cả người giống như bị đổi hồn vậy, khiến Tiền Đạc Hâm sợ chết khiếp.

"Không phải đâu anh trai, anh trai, cậu đang làm gì vậy?"

"Học tập."

"Mẹ kiếp! Cậu làm thật đó à?"

Tiền Đạc Hâm sờ sờ đầu và nói: "Đi du học cũng không cần phải liều mạng như vậy, muốn học ở trường nào thì đập tiền vào đó không phải là được sao?"

Con đường nhân sinh của bọn họ đã sớm được trải nhựa, cho nên việc học tập không tốt cũng không phải là chuyện lớn gì.

Ở trường học không cần kiêng nể gì mà trải qua ba năm không lo không buồn, sau đó học lớp ngôn ngữ rồi ra nước ngoài, sau khi về nước chính là trả nợ, vì gia tộc mà bán mạng.

Tương lai không tự do khiến cho bọn họ đặc biệt trân trọng những ngày tháng tự do tự tại này.

Sau khi tự do tự tại quên rồi, việc đọc sách giáo khoa thực sự giống như đọc sách trời vậy, không thể hiểu được bất cứ điều gì.

Giang Sóc thản nhiên cười cười: "Ai mẹ nó muốn đi du học, ông đây phải ở lại."

"A" Tiền Đạc Hâm có chút choáng váng: "Ý của cậu là sao, cái gì gọi là phải ở lại?"

Giang Sóc nghe vậy thì nhếch môi dưới, vỗ vỗ chồng sách bên tay phải và nói: "Kẻ yếu mới phải đi du học, ông đây muốn thi đại học."

Sự thay đổi của Giang Sóc thật sự là quá kỳ quái, không được mấy ngày mà chuyện anh muốn thi đại học đã được mọi người biết đến, nhưng tất cả mọi người đều không coi trọng, chỉ coi anh là hứng lên thì làm thôi. Nhưng bất ngờ chính là, hai tuần liên tiếp anh đều đến lớp tự học bất kể nắng mưa gì, có đôi khi thậm chí còn đến lớp sớm hơn so với học sinh ở lại trường.

Việc này cũng không đúng lắm.

Dần dần, câu chuyện về cặp đôi tai tiếng của anh và An Vu lại bị lôi ra.

Có người nói Giang Sóc dậy sớm về muộn chính là vì muốn ở cùng An Vu.

Cũng có người không đồng ý, bởi vì Giang Sóc thật sự có cố gắng học tập chăm chỉ.

Mà rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh đã tiến hành tra hỏi An Vu trước tiên.

Tuy rằng hơi có chút khó nói, nhưng An Vu cũng thật sự coi bọn họ là bạn tốt của mình.

Cô kể cho họ nghe về việc Giang Sóc trốn học cùng cô đến Bình An.

Cũng nói về ước định giữa cô và anh.

Nhưng mà da mặt cô quá mỏng, nên không hề nói ra chuyện mình chủ động ôm anh.

Thật sự thấy rất xấu hổ, rất ngượng ngùng, thật sự là quá mất mặt.

"Trách không được cậu ta điên đến mức giống như đánh máu gà vậy." Chu Noãn Xu đã hiểu ra, cô ấy giơ ngón tay cái lên và nói với An Vu: "Chỉ bằng một cái bánh vẽ này của cậu, Giang Sóc xong rồi, cậu ta đã bị cậu khống chế gắt gao."

Trình Du Ninh còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác gãi gãi đầu: "Noãn Xu, cái gì là bánh vẽ, vẽ cái bánh gì!"

Chu Noãn Xu tức giận nở nụ cười, hận sắt không thành thép mà vỗ vào trán cô ấy rồi nói: "Cậu ngốc nghếch như đầu gỗ vậy, cậu còn ngốc hơn cả An Vu, đồ ngốc!"

"Cậu nghĩ xem, ở trường học này không thể sờ không thể chạm vào, rõ ràng là yêu thích nhau lại không thể ở bên nhau một cách đường hoàng, nếu là cậu thì cậu có thấy có khó chịu không!"

Trình Du Ninh liên tục gật đầu: "Khó chịu."

"Nhưng học tập chăm chỉ là có thể cùng nhau học đại học, lên đại học là có thể ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ là có thể thoải mái đường hoàng mà yêu đương, yêu đương còn có thể muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, hơn nữa còn có thể..."

Nụ cười của Chu Noãn Xu ngày càng biến thái, cô ấy dừng lại một chút và nói từng câu từng chữ như có một hàm ý sâu xa nào đó: "Còn có thể làm chuyện ấy ấy ấy, cậu nói cậu ta có phát điên lên hay không?"

An Vu và Trình Du Ninh đều ngây ngẩn cả người.

Thấy bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Chu Noãn Xu khoa trương mà dùng hình dạng miệng nói ra hai chữ.

Ngay lập tức Trình Du Ninh nhìn về phía An Vu: "A, An Vu, cậu có nói với Giang Sóc chuyện khi học lên đại học sẽ làm chuyện ấy ấy ấy không?" Mặt An Vu đã đỏ đến muốn chảy ra máu.

Chu Noãn Xu nói lung tung cái gì vậy, làm sao mà cô nghĩ tới nhiều chuyện như cậy, cô chỉ đơn thuần muốn cùng học đại học với anh mà thôi!

Cô lắc đầu như một cái trống bỏi, vội vàng phủ nhận.

"Không có không có, tớ mới không có như vậy, Chu Noãn Xu, cậu nói lung tung gì đó."

"Cũng không phải là nói lung tung." Chu Noãn Xu lẩm bẩm: "Giang Sóc có thể chịu đựng được việc không làm chuyện ấy ấy ấy với cậu sao."

"Um..."

Cô ấy còn chưa nói xong, An Vu đã bịt miệng cô ấy lại.

Ôi, cô ấy đang nói về cái gì vậy?

Thực sự là muốn phát điên mất!

Hậu quả của việc Chu Noãn Xu nói lung tung chính là, An Vu đã không thể nhìn thẳng vào Giang Sóc nữa.

Cô cảm thấy mình chỉ cần ở gần bên Giang Sóc một chút, trong đầu lập tức nhảy ra khuôn mặt tươi cười quỷ dị của Chu Noãn Xu.

Còn Giang Sóc lại không ngại mà giữ khoảng cách với cô khi trước mặt mọi người, tuy rằng hiện giờ còn chưa chính thức thành thật sự, nhưng ít nhất cũng coi như là đã đính ước với nhau.

Bề ngoài giả vờ là bạn học bình thường, nhưng bí mật nhỏ này lại chỉ có bọn họ biết.

Nói đi nói lại thì bọn họ cũng chẳng khác nào "người yêu ngầm".

Việc yêu đương ngầm này rất thú vị, Giang Sóc thích vô cùng.

Trước không nói đi sớm về khuya, lúc lướt qua sẽ lặng lẽ nhéo nhéo cổ tay cô, lúc học tập ở thư viện sẽ cọ cọ vào giày của cô, ở phòng nước sẽ cướp ly của cô và lấy nước giúp cô rồi túm bím tóc lại sờ sờ đầu.

Anh chơi đùa rất vui vẻ, vừa kích thích vừa hăng hái.

Giang Sóc đặc biệt thích trêu chọc cô, cô gái này giống như một con ốc sên nhỏ, rất hay bị căng thẳng quá mức.

Chạm vào một chút mà cô đã đỏ mặt.

Quá vui vẻ mà.

An Vu không thể phản kích ngay tại chỗ, cuối cùng dồn hết mọi chuyện vào việc luyện tập học bù.

Anh trêu chọc cô một lần thì sẽ phải làm thêm một bài kiểm tra.

Hung dữ nói với anh: "Cậu còn như vậy thì lần sau sẽ phải làm thêm hai bài như thế này."

Giang Sóc cà lơ phất phơ mà cười, không hề bị dọa sợ.

Anh nhìn chăm chú vào cô, bỗng nhiên cúi người khom lưng kề sát vào bên tai cô, xấu xa hỏi: "Hôn một cái, cũng chỉ làm hai bài thi thôi sao?"

An Vu bị câu nói của anh làm cho vành tai nóng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Cô trừng mắt nhìn Giang Sóc một cách hung dữ, rồi thở phì phì quay đầu bỏ đi.

Giang Sóc nhìn bóng lưng cô mà cười không dừng lại được.

Thật đáng yêu, anh càng ngày càng thích cô.

Thời gian thoáng qua, đảo mắt lại là một tuần mới.

Vết thương trên trán Thư Thu Vân đã đóng vảy, vết thương không lớn nhưng nhìn ra được vết thương rất sâu.

Tống Khang Thắng vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.

Thư Thu Vân hầm một nồi canh bổ dưỡng, cho vào trong bình giữ nhiệt, buổi tối An Vu cùng Thư Thu Vân đến bệnh viện đưa cơm.

Vào buổi tối, trong bệnh viện ít người hơn rất nhiều, họ đi vào từ cửa khoa cấp cứu, rồi rẽ vào tòa nhà nội trú.

Tống Khang Thắng bị gãy chân, nằm ở trong phòng bệnh thuộc tầng của khoa chấn thương chỉnh hình.

Trên hành lang đều là người nhà đến đưa cơm tới.

Tống Khang Thắng ở trong phòng bệnh dành cho nhiều người, có ba chiếc giường đơn, chăn đệm đều là sọc xanh trắng tiêu chuẩn, ở giữa treo một tấm rèm màu be, Tống Khang Thắng nằm ở vị trí giữa.

Một chân của ông ta đặt ở bên ngoài và được buộc băng gạc dày.

Không chỉ có chân, trên trán cũng bọc một vòng gạc rất dày, trên cánh tay còn bôi thuốc đỏ, bộ dáng chật vật không chịu nổi.

Bị nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô

Thư Thu Vân đặt hộp giữ ấm bên cạnh, nâng giường của ông ta lên để đút cơm cho ông ta ăn.

Trong khoảng thời gian đút cơm, người nhà của giường bên cạnh cũng đi bưng cơm về, khi nhìn thấy Thư Thu Vân thì sắc mặt chìm xuống.

Người phụ nữ kia có tính tình thẳng thắn, ở trước mặt mọi người, cô ta trực tiếp phàn nàn với Thư Thu Vân, tố cáo Tống Khang Thắng quấy nhiễu người khác ở phòng bệnh nghỉ ngơi.

Cô ta càng nói càng trở nên kích động.

"Rốt cuộc có hiểu biết gì không vậy? Trong phòng bệnh không thể hút thuốc lá, không thể nhịn được thì đi ở phòng bệnh chỉ có một giường đi!

"Mỗi ngày đều có người tới tìm, ồn ào làm cho chồng nhà tôi không thể nghỉ ngơi được gì, không thể giải quyết những chuyện tào lao kia ở bên ngoài bệnh viện được sao?"

Thư Thu Vân vội vàng xin lỗi cô ta.

Bà xoay người muốn hỏi Tống Khang Thắng có chuyện gì, nhưng từ khoé mắt nhìn thấy An Vu đang đứng bên cạnh, tỉnh táo lại muốn cô đi ra khỏi phòng bệnh.

"Vu Vu, con đi mua ít hoa quả ở cửa hàng trái cây dưới tầng, mẹ có chút việc phải giải quyết."

Bà nhét tiền vào lòng bàn tay của cô.

An Vu ngẩng đầu hỏi bà: "Mẹ ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Thư Thu Vân miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, lắc đầu nói: "Không có chuyện gì lớn, chuyện của người lớn nên con không cần quan tâm, chúng ta sẽ tự giải quyết."

Thư Thu Vân cố ý muốn cô rời khỏi đây.

An Vu lẳng lặng đứng một lát, cuối cùng vẫn thuận theo ý bà.

Bệnh viện này nằm ở vị trí hẻo lánh, gần đó không có khu thương mại, An Vu lần đầu tiên đến đây nên không biết ở đâu thì có cửa hàng trái cây.

Cô kiểm tra điện thoại di động của mình và thấy có một cửa hàng trái cây gần nhất cách đây cũng phải một ngàn mét.

Trong bệnh viện không thể không bán trái cây.

Cô đã đi đến quầy dịch vụ để hỏi nhân viên và họ nói với cô rằng có một cửa hàng trái cây ở góc bệnh viện.

Cửa hàng trái cây rất nhỏ, nhưng giá cả rất đắt tiền.

Số tiền mà Thư Thu Vân đưa cho cô chỉ đủ để mua một cân táo.

Có lẽ đã quá muộn, chủ cửa hàng rất tốt bụng nên đã tặng cho cô một hộp lê cắt sẵn.

Sau khi cảm ơn dì bán hàng xong, cô cầm trái cây đi trở về phòng bệnh.

Thang máy của bệnh viện cũng rất chậm chạp.

Từng tầng từng tầng đều có người ra vào, đợi thật lâu, rốt cục đến tầng của khoa chấn thương chỉnh hình.

Khi cửa thang máy mở ra kêu một tiếng "ting."

Cô vừa bước ra khỏi thang máy, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng là hét ở hành lang

"Cô muốn để cho bọn họ giết chết tôi có phải không?"

An Vu đang bước đi thì dừng lại.

Giọng nói này, là của Tống Khang Thắng.

Tiếng nói không đến từ phòng bệnh, mà ở góc cầu thang.

An Vu kinh ngạc đi tới.

"Tôi chỉ có thể giúp được như vậy thôi."

Giọng nói nghẹn ngào của Thư Thu Vân cũng truyền đến từ đó.

"Tôi cũng thật sự không có tiền, từ lúc tôi gả cho ông, có khi nào mà ông đưa tiền cho tôi? Ông vẫn luôn đánh bạc, vẫn luôn bị thua tiền, giống như một cái động không đáy vậy, ông cho rằng cô nhi quả phụ như chúng tôi thì có thể có bao nhiêu tiền, hiện giờ ngay cả tiền để mua đồ ăn mà tôi cũng sắp không có nữa rồi, ông có biết hay không?"

"..."

"Thu Vân, tôi biết cô có mà, cô giúp đỡ tôi đi mà, Thu Vân."

Tống Khang Thắng mềm giọng cầu xin bà: "Đến khi nhà cửa được phá dỡ và di dời, chúng ta sẽ có tiền, tôi sẽ không đi nữa, sau khi vượt qua được vụ này, tôi thật sự sẽ không đánh bạc nữa." "Cô giúp tôi đi mà, Thu Vân."

@ 64%

Giọng nói của Thư Thu Vân rất kiên quyết: "Tống Khang Thắng, tôi thật sự không có tiền."

Bọn họ tranh cãi một lúc lâu ở trong góc tường, An Vu cũng nghe rất lâu.

Sau khi say rượu thì đánh nhau gây thương tích, Thư Thu Vân đã bỏ ra một khoản tiền bồi thường cho người bị ông ta đánh bị thương, nhưng ai mà biết được Tống Khang Thắng lại đi đánh bạc, còn nợ một khoản nợ lớn ở bên ngoài.

Người đòi nợ đã tới nhà mấy lần, Tống Khang Thắng không lấy ra được tiền, nên đã trốn vào trong bệnh viện, chậm chạp không chịu về nhà.

Thật khủng khiếp, mọi thứ đều trở nên tồi tệ.

"An Vu..."

"An Vu...."

Trình Du Ninh vỗ vỗ bả vai cô.

An Vu tỉnh táo lại, thân thể khẽ run rẩy: "Ừm"

"Cậu đang nghĩ gì vậy, đã nhìn chằm chằm vào đề thi này trong hơn mười phút rồi." Trình Du Ninh chỉ vào đề thi của cô và nói: "Cậu xem, mực còn thấm một mảng lớn như vậy."

Trên bài thi mà bàn tay nhỏ bé của cô đè lên có một đốm đen, là mực thẩm thấu ra từ trong bút.

"Vu Vu, cậu có tâm sự gì sao?" Trình Du Ninh rất hiếm khi trông thấy bộ dáng như vậy của cô.

An Vu cố nặn ra một nụ cười, dụi dụi đôi mắt: "Không có gì, chắc là ngày hôm qua không ngủ ngon, nên có chút mệt mỏi."

Trình Du Ninh a một tiếng: "Vậy cậu đi ngủ sớm một chút, có muốn nằm sấp trong một lát không?"

An Vu lắc đầu: "Không cần, tớ đi rửa mặt một cái là ổn rồi."

Cô di chuyển ghế của mình, đi qua bục giảng và ra khỏi lớp học từ cửa trước.

Đây là một tiết tự học, trong lớp rất ồn ào và hỗn loạn.

Tiền Đạc Hâm đang chơi cờ năm quân với Lưu Hạo, Giang Sóc đang dùng tay trái chống tay đỡ đầu trên bàn, tư thế lười biếng, tay phải lại cầm bút làm bài thi tiếng Anh.

Câu hỏi.

Hôm nay An Vu lại bố trí cho anh hai bài thi.

Mỗi bài thi có bốn câu hỏi, hai bài là tám câu hỏi.

Anh mới nhìn một cái đã thấy đau cả đầu.

Thật sự là quá thống khổ, mẹ nó quá đau đớn!

Mấu chốt là trong lúc anh đang học tập thì đám bạn bè thân thiết của anh lại đang chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Tiền Đạc Hâm rất xấu tính, cố ý để Lưu Hạo ngồi ở ghế sau của anh, vị trí này càng gần với Giang Sóc hơn.

"Tôi đặt ở đây."

"Tôi ở đây."

"Tôi chặn."

"Bị tôi phát hiện rồi, tôi cũng chặn."

"Tôi còn có."

"Tôi lại chặn."

"Không phát hiện đi, hoan hô!!!"

Đám người bọn họ quả thực là ồn ào vô cùng.

Giang Sóc đặt bút xuống và nghiêng đầu, dùng ánh mắt chết chóc và nụ cười lạnh lùng nhìn về phía bọn họ một cái.

Đang muốn nói chuyện, một bóng dáng bỗng nhiên xẹt qua trong tầm mắt.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng An Vu đi ra khỏi phòng học.

Ném bút viết lên trên bài thi, anh với dáng vẻ tay đút quần chậm rãi lẻn ra khỏi phòng học từ phía cửa sau và đi theo cô.

Trong giờ học, hành lang của tòa nhà giảng dạy trống vắng, nhà vệ sinh cũng không có người, nước lạnh chảy ra từ vòi nước làm ướt mắt cô, cả người lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô tắt vòi nước rồi vỗ vỗ mặt, để cho mình nhanh chóng khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Cọ xát một hồi sau đó ra khỏi toilet, vừa ngửa đầu lên đã nhìn thấy Giang Sóc đang chờ ngoài cửa.

Anh mặc đồng phục màu đen trắng, một đôi chân dài xếp chồng lên nhau lười biếng tựa vào lan can, trong mắt hàm chứa ý cười, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.

Hiển nhiên là đi theo phía sau mông cô mà đi ra ngoài.

"Giang Sóc." An Vu dừng bước: "Cậu làm gì ở đây vậy?"

Giang Sóc cười nói: "Nhìn cậu đó."

An Vu: "Bài thi của cậu đã được viết xong chưa?"

Lời nói ra không làm cho người ta kinh ngạc muốn chết thì không thôi.

Nụ cười của Giang Sóc đột nhiên cứng đờ lại.

"Bây giờ cậu nói chuyện với tớ cũng chỉ có chuyện về học tập thôi sao?"

Anh rất không vui.

An Vu che môi nở nụ cười, gật gật đầu ừ một tiếng: "Học tập là chuyện quan trọng nhất."

"Được, tớ sẽ trở lại lớp học để viết bài thi."

An Vu lướt qua bên cạnh Giang Sóc, chưa đi được mấy bước bỗng nhiên bị anh đưa tay kéo mạnh vào trong ngực mình.

Cô bị mắc kẹt trong lòng anh.

Khuôn mặt An Vu bỗng chốc đỏ lên, vặn vẹo bả vai muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh. Nhưng thành niên sức dài vai rỗng, sự sức lực của anh lớn như vậy, cô căn bản là không đẩy anh ra được. "Cậu đang làm gì vậy?" An Vu trừng mắt nhìn anh.

Giang Sóc: "Sao cậu vừa thấy tớ thì đã bỏ chạy?"

An Vu: "Sẽ bị giáo viên nhìn thấy."

Sắc mặt Giang Sóc tối đen, anh vô cùng bất mãn mà cúi người ép xuống: "Cái gì là quan trọng nhất vậy, cậu nói lại một lần nữa xem."

"Học tập."

Vừa nói xong, trong mắt của Giang Sóc hiện lên sự nguy hiểm mà dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy được, An Vu vội vàng đổi giọng. "Không phải, không phải."

"Là cái gì?" Hắn cà lơ phật phơ mà cười cười: "Nghĩ cho kỹ rồi hãy nói."

"Cậu."

Tuy rằng bây giờ đang là giờ vào học, nhưng nơi này là hành lang, bị người nhìn thấy là xong đời.

Cô nói: "Cậu là quan trọng nhất."

Vừa rồi nước rửa mặt xong, trên mặt còn còn treo những giọt nước, tóc mái cũng ướt sũng, tròng mắt ướt át đen nhánh.

Cô nhẹ giọng cầu xin, lấy lòng mà mím môi dưới muốn cho Giang Sóc nhanh chóng buông cô ra.

"Có thể được rồi chứ, Giang Sóc, sắp tan học rồi, sẽ có người tới đây."

Nghe được câu trả lời thỏa đáng, Giang Sóc cuối cùng cũng buông cánh tay cô ra.

Tuy nhiên, trong giây phút buông cô ra, anh đột nhiên nghiêng đầu chạm vào má cô.

Ngày lập tức, vành tai An Vu đỏ đến muốn nhỏ máu.

Cô ôm má trừng mắt nhìn anh: " Cậu xong đời rồi"

Thật là hung dữ đó, như đứa trẻ đang hung dữ.

Giang Sóc khiêu khích mà nhướn đuôi lông mày lên, bộ dạng rất lưu manh.

"Nói xem, tớ sẽ xong đời như thế nào."

An Vu sắp bị tức chết rồi, cô cắn môi trừng anh, trừng đến phía sau cũng không còn cách nào khác.

"Thêm một bài thi nữa cho cậu."

Giang Sóc cố gắng một tháng, rốt cục cũng đến lúc kiểm nghiệm thành quả.

Cuối tháng 5, nhà trường tổ chức một kỳ thi, sau khi thống kê kết quả, các giáo viên đều choáng váng.

Giang Sóc của lớp 8 đã tiến bộ.

Trong đợt thi này anh đứng thứ 120.

Tuy rằng thứ hạng này cũng không tốt lắm, nhưng lúc trước Giang Sóc vẫn luôn ở ngoài khoảng vị trí hai trăm bậc, sự tiến bộ này thật sự là quá lớn.

Các môn khoa học của anh kỳ thật vẫn không tính là quá kém, các môn xã hội bị học lệch thật sự quá nghiêm trọng, nhưng lần này ngay cả hai môn ngữ văn và tiếng Anh cũng đều đạt tiêu chuẩn.

Giang Sóc đạt điểm tiêu chuẩn cho môn Ngữ văn vì bài luận mà anh viết, lấy được 30 điểm.

Xương cốt Tiền Đạc Hâm ngứa ngáy nên cậu ta thừa dịp Giang Sóc không để ý đã cướp bài thi của anh để đọc bài làm.

Cậu ta cung kính giơ bài kiểm tra của anh lên và bắt đầu đọc: "Lev Tolstoy đã từng nói rằng lý tưởng là chỉ ra ánh sáng, không có lý tưởng sẽ không có hướng đi vững chắc, và không có hướng đi sẽ không có cuộc sống."

"Mẹ kiếp, thật sự rất xuất sắc, A Sóc còn biết dùng danh ngôn của người nổi tiếng, quá trâu bò." Tiền Đạc Hâm chỉ mới nhìn phần mở đầu, bỗng nhiên cảm thấy kính phục anh.

Giang Sóc lấy lại bài thi, vừa khoe khoang mà phản bác lại: "Ông đây có khi nào thì không trâu bò?"

Nhưng thật ra, Giang Sóc cũng không học thuộc lòng.

Chủ đề lần này vừa vặn có liên quan đến lý tưởng, Giang Sóc từng lén xem qua bài văn của An Vu, còn xấu tính mà đọc nó một lần trước mặt cô.

Thích một người thật sự là có một ma lực rất thần kỳ, anh đã phải rất vất vả mới thuộc được những bài thơ cổ kia, nhưng chuyện liên quan đến cô thì anh lại nhớ rất rõ ràng.

Giang Sóc đạt tiến bộ trong kỳ thi, việc đầu tiên chính là tranh công với An Vu.

An Vu suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa cho anh một cái bánh bao nhỏ xả stress.

Bánh bao nhỏ xả stress được mua tại cửa hàng bán quà vặt của trường, doanh số bán hàng đặc biệt tốt.

Bà chủ nói với cô đây là món đồ thần kỳ trong việc giải toả stress, bà ấy xoa bóp hàng mẫu đã được khỏi mở túi, chất liệu mềm mại đàn hồi trông đặc biệt rất thú vị. Xuất phát điểm của An Vu rất đơn giản và cũng phi thường hợp lý, nhưng khi cô đưa quà cho anh, sắc mặt của Giang Sóc bỗng nhiên cứng đờ.

"Cậu có chắc chắn là sẽ đưa cái này cho tớ?"

"Làm sao vậy?" An Vu gật đầu và nói: "Tớ đã hỏi bà chủ rồi, bà ấy nói đây là món đồ thần kỳ trong việc giải toả stress, lúc cậu học tập mệt mỏi có thể chơi đùa nó."

"Có thể xóa hóp giống như thế này." An Vu làm mẫu mà xoa bóp vài cái.

Giang Sóc không nhịn được nữa, anh cười đến cong người run rẩy.

An Vu không hiểu tại sao, lại hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, rất đáng yêu."

Anh nhìn cô một cách có hàm ý sâu sắc và nhận lấy món quà.

Sau khi thi xong, khuôn viên trường trở nên yên tĩnh, hoa ngô đồng tháng năm đỏ tươi như mây, hoa chuông gió nở đầy cành cây, tản mát ra hương thơm mát lạnh.

An Vu không về nhà, cô tranh thủ thời gian rảnh rỗi phân tích cẩn thận bài thi của Giang Sóc một lần, hôm nay cô định giải thích lỗi sai trong môn tiếng Anh và ngữ văn cho Giang Sóc. Bọn họ đi đến quán cà phê mở ở tầng dưới của thư viện.

Quán cà phê trống vắng, trong không khí đều là hương vị hạt cà phê.

Giang Sóc mua một ly Capuchino, An Vu nếm thử một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.

Rất đắng, quá đắng.

Giang Sóc bật cười không dựng được, anh biết cô gái này thích ăn ngọt, cố ý mua để trêu chọc cô.

Khi An Vu giảng bài, anh lắng nghe rất nghiêm túc.

Sau khi nói xong câu hỏi cuối cùng thì trời cũng đã tối.

Cất bài thi, Giang Sóc đưa An Vu về nhà.

Bầu trời hôm nay rất tối nên các ngôi sao đặc biệt sáng rực.

Hôm nay Giang Sóc cũng mặc đồng phục của Trường Trung học số 8, kiểu dáng đơn giản nhưng được thiếu niên với vóc dáng cao dài mặc lên trông đặc biệt đẹp mắt.

Anh không dùng cà vạt hoa hoè loè loẹt, mà giống như An Vu thắt cà vạt màu đen đơn giản do nhà trường phân phát.

Thiếu nam thiếu nữ sánh bước bên nhau, trông như đang mặc đồ đôi vậy.

Rất xứng đôi.

Lúc này thời gian vẫn còn sớm, chợ đêm ở tiểu khu Cổ Lộng rất náo nhiệt, cửa hàng hai bên đường đã sáng đèn, khắp nơi trên quảng trường chợ đều là những người bán hàng rong bày quán.

An Vu dừng bước, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Đó là hương thơm của bánh rán.

Ông cụ rốt cục cũng đi bày quán.

Nghe nói ông cụ về quê, đã mấy tháng không ra đây bày quán.

An Vu mua ba cái bánh rán.

Một cái cho Giang Sóc, một cái để tự ăn, còn một cái cho mẹ.

Bánh rán là món ăn vặt yêu thích của Thư Thu Vân, khoảng thời gian này bà chán ăn không thấy ngon miệng, tình thần sa sút, người cũng gầy đi rất nhiều.

An Vu có chút lo lắng.

Bánh rán vừa ra khỏi chảo còn nóng hổi, An Vu đưa một cái trong đó cho Giang Sóc.

Cô nói với Giang Sóc không cần đưa về nữa, học tập vất vả rồi, anh về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhưng Giang Sóc không đồng ý.

Một tay anh cầm bánh rán của cô cho để cắn ăn, tay kia thì cool ngầu mà đút vào túi, kiên quyết muốn đưa cô về tận nhà.

Cuối cùng cũng đã đến góc đường, An Vu dừng bước và nói với anh: "Giang Sóc, cậu không cần đưa về thêm nữa, lại đi về phía trước sẽ bị mẹ phát hiện."

Lần này Giang Sóc nghe lời mà dừng bước, gật đầu nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, thứ hai gặp lại."

"Ừm, ngủ ngon."

Sau khi nói lời tạm biệt với Giang Sóc, An Vu cất bước đi về phía nhà mình.

Tiểu khu Cổ Lộng rất dài, những nhà ở đầu ngõ có vị trí địa lý rất tốt nên bắt đầu kinh doanh ở trước nhà, nhưng ở bên trong ngõ cơ bản đều là khu dân cư, sâu thẳm hẻo lánh.

Khi An Vu học lớp tự học xong và về nhà cũng chỉ có thể nghe được một hai tiếng chó con kêu.

Nhưng kỳ lạ thay, tiểu khu hôm nay dường như hơi náo nhiệt.

Đi qua góc rẽ, ngôi nhà hai tầng lộ ra.

Bên ngoài cửa lớn có rất nhiều người.

Bước chân cô dừng lại một chút, người còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên chợt nghe thấy tiếng đồ vật bị quăng vỡ.

Đám người ồn ào, cô nghe thấy có người hô lên: "Mau kéo ra, Tống Khang Thắng, sao ông có thể đánh vợ mình, có chuyện gì thì nói rõ ra đi?"

Đánh vợ...

Đánh...

Sắc mặt An Vu trắng bệch.

Bánh rán cũng rơi mạnh xuống đất.